Số lần đọc/download: 2579 / 29
Cập nhật: 2015-07-04 11:15:04 +0700
Chương 312: Hung Thủ Rốt Cuộc Là Ai?
M
ạnh Thiên Sở trào phúng nói: "Xem ra Ngọc Lan đúng là nữ tử trinh khiết, còn ngươi đúng là đã làm không ít chuyện đó nha."
Vượng Tài ngượng ngập gật đầu, nói: "Ngày đó, hổ tử mang con chó đến ao làng tắm, tôi thấy được, cho rằng không có con chó đó xem ra là có cơ hội, nên đến gõ cửa nhà Ngọc Lan. Cô ấy trước hết hỏi tôi là ai, tôi không trả lời, cứ gõ cửa, cô ta đại khái nghĩ là ban ngày chắc không có chuyện gì, nên mở cửa, tôi lẻn vào đóng chặt cửa nhào tới ôm cô ta định làm ẩu."
'Sau đó thì sao?"
"Ai ngờ Ngọc Lan chống cự không chịu, cố sức la hét, tôi sợ nhà hàng xóm tới nên bịt miệng cô ta, định kéo cô ta vào phòng, ai ngờ nữ nhân này lợi hại, thúc đầu gối vào chỗ đó của tôi, tôi lúc đó..."
Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết hơi khó xử, mặt đỏ bừng, bút trong tay chùn hẳn, liền ngắt lời: "Có những lời không cần nói thẳng quá, còn có cô nương ngồi ở đây này."
Vượng Tài vội gật đầu: "Dạ biết rồi, vậy tôi nói tiếp. Lúc đó tôi buông tay ra, đau ngồi phục xuống đất. Có lẽ lúc tôi gọi cửa cô ta đang cắt rau nấu cho heo ăn, nên khi ấy cô ta vừa la làng vừa túm lấy dao cắt rau heo đó nhào tới chém tôi. Tôi lúc đó còn lòng nào cầu hoan nữa, vội vừa dùng tay đỡ vừa mở cửa chạy ra ngoài. Không ngờ vẫn bị cô ta chém trúng một đau, rất nhiều người nghe tiếng chạy ra xem, cho nên, sư gia ngài có thể đến hỏi, tôi không nói dối."
"Vậy chuyện con chó đó thì sao?"
"Lúc đó tôi bị súi quẫy còn bị mất mặt to như vậy, biết bao nhiêu người thấy tôi bị chém chạy khỏi nhà cô ta, còn có người nói đáng lắm gì gì đó... Tôi lúc đó tay cực đau, không chú ý là ai nói, chỉ là trong lòng tức giận muốn báo thù thôi. Hôm sau trời vừa tối tôi liền tới nhà Ngọc Lan, thấy trong phòng cô ta còn sáng đèn, nhưng không ai nói chuyện, dường như chỉ có mình cô ta ở nhà, nhưng vì có con chó, sợ trèo tường vào chó sủa là hàng xóm biết, nên trước hết đã nhét thuốc độc vào cái bánh bao quẳng cho con chó ăn, quả nhiên con chó đó ăn xong chết tốt."
"Tường cao như vậy, tay ngươi lại bị thương, ngươi làm sao vào được?"
"Tôi không vào, tôi chỉ thò tay vào lổ hổng ở cửa quẳng bánh bao vào, con chó ăn sau đó giãy chết tôi mới biết thôi."
"Vậy Ngọc Lan vì sao cứ đề phòng ngươi cẩn thận vậy mà trời tối rồi còn không chèn cửa vườn cẩn thận?" Mạnh Thiên Sở biết cửa nhà ở nông thôn đều có cây chèn, nếu không chèn lại chỉ cẩn đẩy nhẹ là cửa sẽ lộ ra kẻ hở rất lớn, con mèo chui vào vẫn vừa.
"Tôi lúc đó cũng buồn phiền, biết rằng Ngọc Lan ngày năm và rằm đều lên núi hái thuốc, thường hôm sau mới về. Hôm đó thấy cô ta có nhà, chó cũng cột trong vườn, cho nên cảm thấy là lạ."
Vượng Tài nói cũng phải, trước hắn có nghe Trụ tử và Văn bác nói Ngọc Lan chuẩn bị đi hái thuốc, Văn Bác còn tận mắt chứng kiến mẹ dẫn chó ra khỏi thôn, sao đêm tới lại ở nhà chứ?
"Vậy ngươi thuốc chết con chó rồi, cơ hội hiếm có, sao không tiến vào?"
Vượng Tài cười khổ, chỉ chỉ vào tay mình nói: "Lúc đó tay không thể dùng sức, làm sao tiến vào? Hơn nữa, hôm đó nhà lý trưởng mời khách, người trong thôn đều đi, tôi nghe vợ nhà tôi nói ngày hôm đó có nhiều đồ ăn ngon, dù gì thì con chó cũng chết rồi, Ngọc Lan nhất thời không thể tìm đâu ra con chó giữ nhà, cho nên tôi nghĩ cứ đi ăn uống cho đã rồi tính sau. Không ngờ ngày hôm sau thì Ngọc Lan bị.... nhưng Ngọc Lan không phải là do tôi giết. Tôi có ngang ngược không giảng đạo lý thì dù sao cũng sợ chết, để tôi giết cho thì được, chứ còn giết người sao tôi dám a!"
"Trước hết không nói chuyện đó, ý của ngươi là đêm hôm đó ngươi đến nhà lý trưởng Diệp Ninh uống rượu mừng thọ Tuyết Nhi sao?"
"Dạ đúng, sư gia."
"Ta sao không thấy ngươi, lúc đó ta cũng có mặt."
"Ai yêu, sư gia à, hôm đó nhiều người như vậy, trong thôn ai đi được đều đi hết, lý trưởng mời khách ai không dám đi, trên bản đi lễ ở cửa đều ghi danh tự đó. Hơn nữa ngày không quen tôi, cho dù nhìn thấy cũng không nhớ. Nếu như ngài không tin, có thể hỏi người đi ăn hôm đó. Trong thôn nhiều người đều nhìn thấy tôi, hơn nữa khi tôi đến trướng phòng nhận hồi lễ thì còn nhìn thấy nhị phu nhân của nhà lý trưởng nữa."
"Cái gì mà hồi lễ?"
"Ở nông thôn khi đi lễ xong ra về chủ nhân đều cấp hồi lễ, thường đều là gà vịt hay đồ ăn gì đó, chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhiều nhà thậm chí không cần hồi lễ. Nhưng lý trưởng người ta dù sao cũng nhà lớn nhiệp lớn, hơn nữa Tuyết nhi về nhà còn mang theo nhiều tiền của nhà trai về. Lúc đó trong thôn lời đồn đại khắp nơi, cho nên tôi nghĩ lý trưởng đại khái muốn lôi kéo quan hệ, để sau này Tuyết nhi ở trong thôn khó cư xử. Lời tục thường nói, ăn của người thì phải bênh người. Chúng tôi ăn thì đã ăn rồi, của cũng lấy rồi, tự nhiên nín miệng đừng xì sầm gì."
Xem ra tên Vượng Tài này phân tích đâu ra đó, nói năng cũng có lý lắm a. Mạnh Thiên Sở hỏi: 'Vậy đêm đó ngươi nhận bao nhiêu hồi lễ?"
Vượng Tài đưa ngón giữa ra, mắt sáng rực lên: "Ra tay thật rộng rãi, mỗi nhà một điếu đồng tiền, cả một trăm văn đó a!"
Mạnh Thiên Sở cười ha ha hỏi tiếp: "Vậy khi đi ngươi mang tặng cái gì?"
Vượng Tài cười ngượng ngập: 'Ai không biết Vượng Tài tôi vừa lười vừa nghèo, tôi mỗi lần đều chờ mọi người nhập tiệc mới tiến vào, người gác cổng tôi đều quen, tự nhiên sẽ không hỏi quà mừng của tôi."
Mạnh Thiên Sở gật gật, quả nhiên là tên vô lại, người ta không phải là quen ngươi rồi không cần lễ nữa, mà là sợ tên Vượng Tài ngươi mới không đòi. Điều này khiến Mạnh Thiên Sở nảy ra một kế, gọi Vương Dịch lại dặn vài câu. Vương Dịch nghe xong vội gọi thủ hạ dặn lại rồi bảo đi làm gấp.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Đưa vợ Vượng tài ra."
'Dạ, sư gia."
Lát sau, vợ Vượng Tài bị dẫn ra, đầu tóc tán loạn, ánh mắt ngơ ngẩn, y phục dơ bẩn, nhìn giống như một mụ già giàu ở dơ, không ngờ nhị phu nhân của lý trưởng lại nhờ nữ nhân như thế này làm mụ vú cho con mình, thật ghớm.
Bà vú đó đến quỳ cạnh Vượng Tài, chẳng hề nhìn người bên cạnh, có lẽ chưa nhận ra chồng mình chăng?
Mạnh Thiên Sở hỏi: 'Ngươi còn nhớ Vượng Tài của ngươi đêm ngày năm tháng này đi đâu không?"
Vợ Vượng Tài dùng tay vuốt tóc ra sau mang tai, chề môi khinh bỉ: "Tôi làm sao biết, hắn tốt nhất đừng về nhà, về nhà trừ hỏi tiền tôi chẳng làm gì cả, chết luôn cho rảnh."
Vượng Tài nghe thế định lên tiếng, Mạnh Thiên Sở dùng ánh mắt ra hiệu cho y, y cho đành hầm hực nhìn vợ mình. Ả đàn bà này chẳng thèm nhìn nam nhân ăn mặc sạch sẽ kế bên, đại khái là không ngờ chồng mình lại có ngày sạch sẽ được như vậy.
"Ngươi hãy nghĩ kỹ coi, nếu như ngươi nói dối, không những hại hắn, mà còn liên lụy đến ngươi."
Mụ vú nghe xong hơi sợ, e dè nói: "Hại hay không hại hắn chẳng quan trọng, chỉ là đừng liên lụy tới tôi, nhà còn mẹ già bảy mươi, dưới còn con cái..."
"Đủ rồi, cần gì nói lời thừa nhiều thế, mau nói đêm ngày năm đó Vượng Tài đi đâu, đừng nói dối, nếu không bổn sư gia dùng roi xử trí ngươi."
Mụ vú nghe nói sắp bị đánh, sợ hãi quỳ không vững, miệng ấp úng: 'Hôm đó... là ngày nào... tôi, tôi không nhớ nữa, ngày năm là ngày nào."
Vượng Tài cuối cùng nhịn không được đập vào đầu vợ mình một cái, lớn tiếng quát: 'Con vợ đáng chết, mày là heo hả? Ngày đó là sinh nhật Tuyết nhi con lý trưởng, con đàn bà đáng chết."
Mụ vú bấy giờ mới quay đầu lại nhìn kỹ, nhận ra chồng mình, nhớ lại những lời mắng nhiếc vừa rồi, mặt tái hẳn suýt khóc tới nơi.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Vượng Tài, ngươi không được dọa sợ vợ ngươi, để ả nói."
Vượng Tài lúc này mới thu cơn giận, quỳ kế bên không nói nữa.
Mạnh Thiên Sở hỏi: 'Ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Vợ Vượng Tài lúc này đã sợ phát run, xem ra bình thường Vượng Tài đánh ả không ít.
Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi nhớ ra chưa, hay đợi chồng ngươi đánh cho ngươi nhớ? Không được nói dối, nếu không ta cho ngươi nếm mùi hình phạt, so với bị chồng ngươi đánh còn đau hơn."
Vợ Vượng Tài nghe thế sợ hết hồn, khiến Mạnh Thiên Sở nghĩ ngươi bình thường đối với Nhược Phàm như thế, ta không dọa ngươi chết khiếp sao trả thù cho Nhược Phàm?
"Tôi nói thật, tôi nói thật, đừng... đừng cho tôi lên hình cụ (dụng cụ tra tấn) a."
Mạnh Thiên Sở quát:"Mau như thật khai ra."
Vợ Vượng Tài gật đầu như gà mổ thóc, đầu tóc tán loạn giống như mụ điên.
"Đêm đó tối đến nhà lý trưởng trước, khi sắp ăn thì chồng tôi đến, khi đó tôi ngồi ở bàn kế bên, ổng uống rượu cùng mấy ông trong thôn. Sau đó uống tới tiệc tan, tôi chờ ổng về không dám giục, sợ ổng đánh tôi. Đại khái là chờ đến canh hai, mấy ông thường đánh bạc với ổng trong thôn nói đi đến nhà họ đánh. Chồng tôi đòi tiền tôi, tôi lúc đó không có, ổng tưởng tôi không chịu đưa liền đánh tôi trước mặt nhiều người, thậm chí còn kéo quần áo tôi mò tìm, khi không tìm thấy mới thôi."
Mạnh Thiên Sở thấy Vượng Tài hổ thẹn quỳ đó, nên hỏi: "Ngươi chẳng phải thụ thương hay sao?
Ngươi dùng cái gì đánh người? Huống chi ngươi còn nói ngươi đến trướng phòng lấy tiền hồi lễ nữa?"
Vượng Tài cúi đầu không nói, vợ hắn đáp thay: "Ổng thua mất điếu tiền đó mới đòi tôi, ổng trước hết đá, sau đó cởi giayỳ đánh vào đầu tôi, dùng tay trái đánh."
Vượng Tài trừng mắt nhìn vợ, trầm giọng quát: "Im miệng cho ta."
Mụ vú thấy chồng mình hung hăng như vậy, lập tức sợ không dám nói nữa.
"Ngươi mới nói đổi tâm làm người tốt, sao giờ vừa gặp vợ đã trở lại dáng vẻ trước kia rồi."
Vượng Tài vừa rồi ra vẻ hung hăng, nhưng nghe Mạnh Thiên Sở nói thế liền thay đổi nét mặt, cúi đầu thưa: "Tôi cải, tôi cải, tôi nhất định cải, chỉ là con mẹ... nữ nhân này không đánh không cải, làm gì có điểm hiền lương thục đức nào."
Kỳ thật điểm này Mạnh Thiên Sở vô cùng tán đồng, tuy nói nam nhân này chỉ xứng với dạng nữ nhân đó, nhưng lời kia không giả chút nào.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Vậy Vượng Tài ngươi bước tới trước đưa tay cho ta xem."
Vượng Tài nghe thế vội đứng lên đến trước mặt hắn, đưa tay vén áo lộ vết thương cho hắn xem.
Vết thương đại khái là bị Ngọc Lan dùng dao bẩn chém vào, Vượng Tài không xử lý kỹ, chỉ băng bó qua loa, đã nhiễm trùng ứ mũ, vết thương thối rửa nửa xích, nếu không kịp tiêu độc và cắt thịt thối đi, đại khái cái tay này giữ không được nữa.
"Ngươi mau tìm lang trung chữa tay ngươi, không được chậm trễ, nếu không cái tay này sau này vĩnh viễn mất luôn."
Vượng Tài: "Cảm tạ sư gia." Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Mạnh Thiên Sở: "Ngươi chắc đói rồi, ta cho người đem chút đồ ăn cho ngươi và vợ ngươi."
Vượng Tài nghe thế, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, nói cả nửa ngày, còn đi đường dài, bản thân y quả đã đói, liền cùng vợ cảm tạ rối rít.
Mạnh Thiên Sở gọi mang đồ ăn dọn cho Vượng Tài và vợ tại một bàn đá dưới gốc cây, tuy không có thịt không mở, nhưng họ vừa nhìn đã ứa nước bọt cả ra.
Mạnh Thiên Sở không nói gì, Vượng Dịch đến cạnh hắn, nói nhỏ: "Ngài làm vậy...."Mạnh Thiên Sở cười không đáp, chỉ uống trà nhìn hai người ăn.
Lúc này một ngục tốt bước đến thưa: "Mạnh gia, quản gia của ngài tới nói là tìm ngài, dáng vẻ rất gấp, ngài xem..."