Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Chương 293: Phía Dưới Trưởng Phòng Là Cái Gì?
N
gô Quốc Cẩm cười cười, cũng không nói gì nữa, chợt bị một đám người vây quanh tiếp tục tham quan. Tới lúc giữa trưa, lúc này Trương Quốc Lực mới mang theo vài Phó tổng công ty rượu Quy Ninh tự đi xe theo phía sau xe Lãnh Mai và Ngô Quốc Cẩm tới khách sạn Quy Ninh, Phòng Công an huyện còn phái ra xe cảnh sát mở đường, điều này khiến cho Trương Quốc Lực cảm thấy có mặt mũi bội phần. Đương nhiên, cùng mê hoặc còn có rất nhiều khách quý các giới tới tham gia nghi thức khởi công.
Giữa trưa Công ty rượu Quy Ninh bày hơn 20 bàn tiệc tại khách sạn Quy Ninh, chiêu đãi khách. Vì hoạt động hôm nay của công ty rượu Quy Ninh, nhà ăn khách sạn Quy Ninh gần như đình chỉ kinh doanh bên ngoài.
Làm lãnh đạo tội cao tham dự hoạt động khởi công lần này, Ngô Quốc Cẩm tự nhiên là đạt được đãi ngộ mặt trăng được các vì sao vây quanh. Ở trong một căn phòng riêng xa hoa tại lầu hai khách sạn Quy Ninh, người có tư cách cùng ngồi ăn cơm với Ngô Quốc Cẩm, đơn giản là Lãnh Mai và Trương Quốc Lực cùng với vài Phó Tổng công ty Quy Ninh.
Ngô Quốc Cẩm nhìn lướt qua vị trí trống bên cạnh mình, cười cười:
- Thế nào, Phó Bí thư Tiểu An còn chưa đến à?
Trương Quốc Lực xấu hổ cúi đầu nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Ngô, ngại quá, vừa rồi tôi đã gọi cho Phó Bí thư An, nhưng điện thoại không kết nối ---- Phó Chủ tịch huyện Lãnh, nếu không ngài lại gọi Phó Bí thư An hỏi một chút?
Mày liễu của Lãnh Mai nhẹ nhàng nhíu lại, do dự một chút, vẫn lấy di động vừa đi ra bên ngoài phòng, vừa gọi cho di động của An Tại Đào:
- Phó Bí thư An, anh đang ở đâu? Anh nhanh chóng tới khách sạn Quy Ninh tham gia tiệc trưa, Phó Chủ tịch thành phố Ngô còn đặc biệt nhắc tới anh! Anh nhanh lên chút, đừng để cho lãnh đạo chờ ở chỗ này!
- Phó Chủ tịch huyện Lãnh, ngại quá, bụng tôi không thoải mái, bây giờ còn đang ngồi trong WC... Ha ha, phiền Phó Chủ tịch huyện Lãnh nói với Phó Chủ tịch thành phố Ngô, tôi sẽ tới chậm một chút!
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại.
Nghe xong lời này, dường như trước mắt hiện ra bóng dáng An Tại Đào ngồi trên bồn cầu nhà vệ sinh, Lãnh Mai không kìm nổi đỏ mặt, âm thầm phun một ngụm, thu điện thoại bước trở về, lấy lại bình tĩnh mỉm cười nói với Ngô Quốc Cẩm:
- Phó Chủ tịch thành phố Ngô, Phó Bí thư An nói là bụng đau, đang làm chuyện đó... Một lát anh ta sẽ tới!
- Chuyện đó cái gì?
Ngô Quốc Cẩm hơi sửng sốt, liền cười ha ha:
- Đồng chí Tiểu An này, thú vị thú vị!
Trương Quốc Lực và mọi người liền cười bồi.
...
...
Hoàng Thao lái xe rời khỏi địa viên cơ quan khu kinh tế mới, sau khi lên quốc lộ bắt đầu gia tốc. An Tại Đào ngồi trong xe nói “bụng đau ngồi trong nhà vệ sinh” với Lãnh Mai, Hoàng Thao muốn cười cũng không dám cười ra tiếng. Tuy rằng thời gian gã tiếp xúc An Tại Đào không dài, nhưng ngày càng cảm thấy tuy rằng Phó Bí thư Tiểu An này nhìn qua là một lãnh đạo bình dị gần gũi, nhưng trên thực tế đều “có bài bản” hơn bất cứ lãnh đạo huyện nào.
Lúc không ó việc gì, có lẽ hắn có thể khoác lác nói cười cùng với gã, nhưng tới một số thời điểm, cái loại khí thế kẻ bề trên liền không tự chủ được phát tán ra, gây cho Hoàng Thao cảm giác uy nghiêm và bức bách vượt xa lãnh đạo khác.
Trước kia Hoàng Thao từng lái xe cho Hạ Canh mấy tháng, còn có Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Hạ Hầu Cường lúc trước cũng từng ngồi xe gã, cái giá của Hạ Canh và Hạ Hầu Cường rõ ràng lớn hơn An Tại Đào, điệu bộ cũng càng đủ, nhưng chưa bao giờ gây cho Hoàng Thao áp lực lớn, mơ hồ mà nói không nên lời như thế.
Hoặc là, Phó Bí thư Tiểu An trời sinh chính là lãnh đạo lớn đi. Tuy rằng mới là cấp Phó huyện, nhưng hơi thở lãnh đạo đều đã đầy đủ đuổi kịp được với cán bộ cấp Sở.
Hoàng Thao đang chuyên tâm lái xe, gã biết An Tại Đào muốn tới khách sạn Quy Ninh tham gia tiệc rượu, thời gian không kịp, còn cố ý lái xe chạy nhanh. Nhưng lại nghe An Tại Đào ở phía sau cười cười:
- Lái xe Hoàng, không cần lái nhanh như vậy, chậm một chút không nên gấp gáp, lái nhanh dễ xảy ra vấn đề!
- Được.
Hoàng Thao thầm nghĩ đã đến trễ ngài còn không sốt ruột, nhưng vẫn lập tức giảm tốc độ xe. Suy nghĩ một chtus, gã lại quay đầu cười nói:
- Phó Bí thư An, ngài gọi là Tiểu Hoàng là được.
An Tại Đào cười cười, cũng không nói gì. Tuy rằng Hoàng Thao là một lái xe tầng thấp nhất, nhưng tuổi lại qua 30, lớn hơn An Tại Đào 7 tuổi, tiếng “Tiểu Hoàng” này An Tại Đào quả thật kêu không ra miệng.
- Phó Bí thư An. Người của Ban quản lý nhà máy rượu Quy Ninh vừa rồi cho ngài hai rương Đặc Khúc Tư Hà đóng gói đẹp, nghe nói rượu này không tồi, là rượu sản xuất nguyên tương không phải pha chế, rượu đặc biêt dùng để tặng lễ cho lãnh đạo các cấp, một lát tôi đưa tới nhà ngài? Hay là?
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Không cần, ngoại trừ có việc, bình thường tôi không uống rượu, rượu này anh mang về nhà uống là được rồi!
- Vâng, vậy cảm ơn lãnh đạo.
Hoàng Thao cũng không có quá mức sĩ diện khách sáo. Dù sao, gã là lái xe phục vụ lãnh đạo văn phòng Huyện ủy, cùng đi tham gia hoạt động với lãnh đạo, quà tặng giống như rượu thuốc linh tinh thế này, bình thường lãnh đạo sẽ không cần, thường xuyên đều để lái xe mang về nhà.
Lại nói, lái xe cho lãnh đạo thật ra cũng là một chuyện rất vất vả. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, vừa kêu là đến, sáng sớm rời cửa nói không chừng đêm khuya mới về nhà, mà tiền lương lái xe không cao, nếu không thêm chút nước luộc, đại khái cũng không có mấy người đồng ý lái xe cho lãnh đạo.
Đương nhiên, Hoàng Thao lái xe cho An Tại Đào vẫn khá nhàn nhã, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của An Tại Đào rất cố định, ngoại trừ buổi tối tăng ca ở văn phòng ra, rất ít tham gia tiệc rượu và hoạt động giải trí. Mặc dù là có, cũng tự mình lái xe, không cho Hoàng Thao đi theo.
Đương nhiên, cũng có một số lái xe cùng lãnh đạo quan hệ gần gũi, sau khi phục vụ vài năm sẽ kiếm được một cương vị, từ nay về sau “súng bắn chim đổi súng lớn” láu xe cũng kiếm được một quan nửa chức.
Hoàng Thao chậm rãi lái xe vào khách sạn Quy Ninh.
An Tại Đào xuống xe, chậm rãi đi tới nhà ăn phía đông của khách sạn. Ở cửa, một nữ nhân viên tiếp tân của văn phòng rượu nghiệp Quy Ninh đang lo lắng chờ ở nơi đó, nhìn thấy An Tại Đào thở phào một cái, vội vàng tiến tới kính cẩn cười nói:
- Phó Bí thư An, các lãnh đạo đang ở phòng Tư Hà lầu hai, tôi dẫn ngài đi lên!
An Tại Đào thản nhiên gật đầu.
- Mời vào, Phó Bí thư An!
Nữ nhân viên tiếp tân đẩy cửa chính “Phòng Tư Hà” ra, khom người bày ra tư thế mời vào.
Ánh mắt mọi người chợt quăng tới đây, ngoại trừ Ngốc Quốc Cẩm và Lãnh Mai ra, Trương Quốc Lực và vài Phó Tổng bồi rượu vội vàng đứng dậy hô:
- Phó Bí thư An, mời ngồi, mời ngồi!
An Tại Đào cười cười:
- Mọi người mời ngồi ---- Phó Chủ tịch thành phố Ngô, thật sự có lỗi, tôi đột nhiên cái đó... Cho nên, tới chậm một chút, còn xin lãnh đạo thứ lỗi!
Ngô Quốc Cẩm cười ha ha, khoát tay áo:
- Tối nay không sao, nhưng phải phạt rượu cậu! Nhân viên phục vụ, nhanh chóng rót đầy cốc rượu cho Phó Bí thư Tiểu An của các cô, Phó Bí thư Tiểu An, cậu cạn trước một ly!
- Phó Chủ tịch thành phố Ngô, thân thể tôi không thoải mái, thật sự là...
An Tại Đào cười khổ một tiếng, nâng chén rượu bày ra một thái độ “Vượt lửa qua sông”, nhíu mày nói:
- Nếu lãnh đạo nói, cho dù đánh bạc cái mạng này, tôi cũng phải cạn chén rượu này!
Không ngờ An Tại Đào uống một hơi cạn sạch.
Xong rồi, vừa mới buông chén rượu ra, mọi người lại a dua “ngạc nhiên thán phục”. An Tại Đào cũng không để ở trong lòng, nghiêng đầu cười nói cái gì cùng Ngô Quốc Cẩm, dường như nói một số tiết mục, đùa khiến Ngô Quốc Cẩm nương theo cảm giác say hơi có hành vi phóng túng mà liên tục cười to.
...
...
Trên tiệc rượu chắc chắn phải nói một số tiết mục ngắn, tiệc rượu trong quan trường chẳng những không ngoại lệ, trên thực tế càng thêm “Phóng túng” hơn so với tiệc rượu dân gian. Ngay từ đầu, có lãnh đạo nữ xinh đẹp lạnh lùng Lãnh Mai ở đây, tất cả mọi người không thể phóng túng. Nhưng sau khi qua ba tuần rượu, nương theo cảm giác say, bắt đầu từ Ngô Quốc Cẩm, đều bắt đầu ba hoa.
Trương Quốc Lực buông chén rượu trong tay, cố tình liếc Lãnh Mai một cái, quay đầu cười ha ha với Ngô Quốc Cẩm và An Tại Đào:
- Phó Chủ tịch thành phố Ngô, Phó Bí thư An, tôi nói chút tiết mục ngắn điều hòa một chút, ha ha ---- trước khi nói tiết mục này, tôi hỏi các vị một vấn đề trước: phía dưới Trưởng phòng là cái gì?
Ngô Quốc Cẩm mỉm cười không nói, An Tại Đào nhíu mày, tiết mục ngắn ở tiệc rượu cấp thấp này kiếp trước hắn nghe rất nhiều, như nào không biết Trương Quốc Lực muốn nói cái gì. Tuy rằng hắn không phải người thanh cao gì, nhưng hiện tại dù sao có một lãnh đọa nữ ở bên, dù sao Trương Quố Lực ông cũng phải kiêng dè một chút chứ?
An Tại Đào vốn có ấn tượng không tốt với Trương Quốc Lực, bởi vậy càng thêm sâu sắc một tầng phản cảm.
Một Phó Tổng rượu nghiệp Quy Ninh ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Trương Tổng, phía dưới Trưởng phòng không phải Trưởng khoa sao? Chẳng lẽ phía dưới Trưởng phòng là Cục trưởng sao?
Trương Quốc Lực cười ha ha:
- Ừ, là Trưởng khoa, đúng vậy. Nói một vị Trưởng phòng khiêu vũ với một mỹ nữ xinh đẹp, khi khiêu vũ Trưởng phòng hơi kích động, phía dưới rất cái kia, sau khi phát hiện mỹ nữ tò mò hỏi: phía dưới ngài là cái gì? Trưởng phòng trả lời: phía dưới tôi là Trưởng khoa. Mỹ nữ ngạc nhiên: quan không lớn còn rất cái kia...
- Rất cái kia!
Mọi người không kìm nổi cười lên ha ha. Ngô Quốc Cẩm cười thiếu chút nữa phun rượu và thức ăn trong miệng ra, chỉ Trương Quốc Lực:
- Quốc Lực, anh thật sự là rất cái kia! Ha ha!
Lãnh Mai nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Cô đặt mình trong quan trường, tuy rằng chắn ghét loại tiết mục ngắn này, nhưng cũng không có cách nào. Chỉ có điều nhìn thấy bộ dáng “mê đắm” của đám đàn ông, cảm giác chán ghét đối với đàn ông trong lòng cô lại sâu sắc thêm một tầng.
- A, Trương Tổng, tiết mục này của ngài không có ý nghĩa, các vị lãnh đạo lại nghe tôi nói: một vị gian tình với cô em vợ ở nhà vừa lúc bị bà xã gặp được, bà xã anh ta liền lớn tiếng chất vấn chồng: Muốn làm gì? Chồng giận khiển trách lại một câu: Làm gì, cô nói làm gì? Tôi có thể làm gì? Ừ? Đứa nhỏ tiểu di cả năm không tới chỗ chúng ta vài lần, đến rồi, tôi liền ưu tiên khách.
Một Phó Tổng rượu nghiệp Quy Ninh đứng dậy nói nước miếng văng khắp nơi, chẳng những nói mà thần thái và ý tứ ngôn ngữ “Giống như đúc”, tiếp theo mọi người cười vang, không khí tiệc rượu nháy mắt bị điều tiết tới vấn đề dục vọng rồi.
Ngô Quốc Cẩm cười ánh mắt mê ly, trong lúc vô tình onogta quay đầu nhìn thấy sắc mặt Lãnh Mai đã hơi đỏ lên và xấu hổ, trong lòng cười thầm, vội vàng ho khan hai tiếng:
- Khụ khụ! Tốt lắm, ngừng lại ngừng lại, uống rượu uống rượu! Ai cũng không được bậy bạ nữa, ừ?
tinhlinh2