Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Chương 307: Nhật Báo Xuất Bản
T
oàn bộ Túy Tiên Lâu ầm ầm như sấm dậy. Ánh mắt mọi người đổ xô tới săm soi. Có người còn ngơ ngác nói:
- Hắn là Triệu tướng quân ư?
Thấy thân phận đã bị khui ra, Triệu Tử Văn không khỏi ngượng ngùng. Hắn không muốn mình bị một đám người vây lại nhìn cứ như động vật trong đoàn xiếc vậy.
- Xem ra là không uống nổi rượu nữa rồi. Hạng Tử Hiên bất đắc dĩ thở dài.
Phương Thiên Vũ cười nói: - Ai bảo Triệu tướng quân thanh danh như sấm dậy bên tai. Lần này thì hay rồi, Túy Tiên Lâu chỉ sợ là ầm ĩ đến rung trời lên mất!
Tiểu nhị đang đứng dựa vào lan can ở lầu hai quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Y trợn cả mắt, nói với vẻ không thể tin nổi: - Tối nay Triệu tướng quân đến Túy Tiên Lâu uống rượu ư?
Nghe mọi người truyền tụng là Triệu tướng quân tuấn lãng, da ngăm đen, dáng người cao ngất. Khi còn là một thư đồng đã từng thể hiện tài học kinh người. Công tử này văn nhã, làn da như màu đồng hun, lại tài trí hơn người, hoàn toàn phù hợp với tất cả những đặc điểm của Triệu tướng quân. Mọi người nhất thời kích động ngẩn ra tại chỗ.
- Đúng là Triệu tướng quân rồi! Mọi người khôi phục được phản ứng rồi thì đều quát to một tiếng đổ xô về phía Triệu Tử Văn. Ai nấy đều muốn nhìn tận mắt phong thái của Triệu tướng quân, đều nhìn hắn, thậm chí trực tiếp lại gần hắn cứ như đi lùng sục tìm vật quý vậy.
Triệu tướng quân vốn quen những trường hợp nan giải mà nhìn đến một đám công tử tiểu thư như lang như hổ còn cảm thấy lạnh cả lưng. Hắn ngượng ngùng cười nói: - Xin chào các vị công tử, tiểu thư!
Triệu tướng quân thần sắc tự nhiên, tươi cười thân thiện. Quả thực không hề tỏ vẻ kênh kiệu gì. Các vị tiểu thư nhìn mà tâm hoa lại nở rộ, mặt mày tràn đầy xuân ý, ánh mắt nhìn Triệu tướng quân như phóng điện. Triệu Tử Văn đã từng nếm trải "sa trường" thế mà còn chưa từng đồng thời bị lắm ánh nhìn mị hoặc như vậy. Nhất thời hắn đầu óc choáng váng, đều cảm thấy có chút không chịu đựng nổi, trong lòng không khỏi cảm thán, "Lực lượng của quần chúng thật là vĩ đại!"
- Ta quyết định rồi. Ta phải tòng quân! Hạ Văn Đăng đột nhiên nói.
Thấy Hạ thiếu gia đột nhiên phun ra một câu đó, Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ nghe mà nao nao. Bọn họ nhìn nhau cười rồi đều liếc mắt xem thường gã. Tâm tư của Hạ thiếu gia này không phải là còn muốn giống như Triệu tướng quân, được các tiểu thư Đại Kinh ái mộ hay sao?!
- Triệu tướng quân, có thể cùng chúng ta uống một chén được không? Một tài tử rất là hưng phấn nâng chén lên, nho nhã lễ độ nói.
Các công tử, tiểu thư đã sắp lao đến trước mặt Triệu Tử Văn để rút ngắn khoảng cách mà tận mắt chứng kiến phong thái của Triệu tướng quân nghe thấy một câu nói lễ độ như thế thì lập tức đỏ cả mặt. Bọn họ đều cảm thấy ngay là hành động này của mình đang làm mất cả phong thái của một người đọc sách và sự rụt rè mà một nữ tử nên có.
Bình ổn lại tâm tình kích động, sau đó hít sâu một hơi. Mọi người mới chậm rãi trở lại chỗ ngồi. Bọn họ giơ cao chén rượu trong tay lên, nói: - Triệu tướng quân, chúng ta mời ngài một ly!
Một trận chiến Vọng Giang Thành, trong đám ngàn quân phản loạn vây khốn, vẫn đơn thương độc mã chém giết địch thủ, uy phong và khí phách tới mức nào chứ. Lại đến một trận luận võ ở giáo trường, lấy một địch ba, đánh đập cho ba đại cao thủ của Hung Nô đến mức phải thần phục không dám nói lại nửa lời. Thanh danh của Triệu tướng quân đã sớm là một truyền kỳ cho mọi người Đại Kinh. Hôm nay đột nhiên lại nhìn thấy Triệu tướng quân trong truyền thuyết xuất hiện ngay bên cạnh mình, bọn họ kích động thành ra như thế cũng là chuyện có thể hiểu được. Tiểu Lý chỉ sợ thiên hạ không loạn vội vàng nói bên tai Lmauý Dịch An: - Tỷ tỷ, tỷ nhanh đến bên cạnh tỷ phu đi. Không có lắm tiểu thư như thế có thể kéo tỷ phu đi mất đấy!
Vương phu nhân nghe xong gắt lên: - Tiểu hài tử thì hiểu cái gì. Không được ăn nói lung tung!
Lý Dịch An đỏ cả mặt. Đại ca được người ta sùng kính như thế, nàng cao hứng còn không kịp, sao lại có thể ăn giấm chua vô lý như vậy chứ. Nàng hạnh phúc và nhìn đại ca bằng vẻ mặt ửng hồng và ánh mắt đưa tình.
Khuôn mặt cương nghị của Triệu Tử Văn toát ra vẻ tươi cười thản nhiên. Hắn giơ cao chén rượu, nói: - Cảm ơn các vị đã hậu ái! Ta uống trước một ly!
Thấy Triệu tướng quân một hơi uống cạn chén rượu, thật sự là tiêu sái hào sảng không sao tả xiết. Mọi người vội vàng theo sau, uống cạn chén rượu của mình.
Có thể đối ẩm với Triệu tướng quân, thật sự là phúc khí nghìn đời mới có được. Mọi người trong sảnh đều nhã hứng bốc cao. Toàn bộ Túy Tiên Lâu đều phi thường náo nhiệt.
Tiểu nhị thấy tình hình như thế, mà vừa rồi Triệu tướng quân lại đối được vế đối cuối cùng, cho nên vội vàng cao giọng nói: - Rượu tối nay toàn bộ đều là do Túy Tiên Lâu mời khách!
Chưởng quầy Túy Tiên Lâu đang đứng trong chỗ tối vì cái ý tứ ẩn trong cụm từ "nhất đẳng hạ lưu" kia của Triệu tướng quân làm cho xấu hổ mà không dám đi ra. Bằng không chắc chắn đã lập tức hiện thân đi kính Triệu tướng quân một ly rồi.
- Được lắm! Mọi người đều hưng phấn quát lên.
Uống một chén cùng Triệu tướng quân, mọi người trong sảnh đã sớm thấy đủ. Bọn họ không đến quấy rầy Triệu tướng quân và bằng hữu tụ họp nữa, mà đều tự tiếp tục uống rượu của mình. Có điều vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Triệu tướng quân bằng ánh mắt sùng kính. Các vị tiểu thư cũng không ngừng nhìn về phía Triệu tướng quân, ánh mắt nồng nàn xuân ý. Nếu không phải là các nàng lo lắng chuyện nữ tử nên rụt rè thì có lẽ là đã sớm tiếp cận Triệu tướng quân rồi.
Toàn bộ Túy Tiên Lâu đều vô cùng náo nhiệt khác thường. Bốn huynh đệ Triệu Tử Văn vẫn tiếp tục cao hứng ngâm thơ uống rượu, rất là tiêu dao!
Bên bờ Yên Chi Hồ, ánh trăng chiếu rọi trên sóng nước lăn tăn, nổi lên những điểm tinh quang sáng rỡ. Bàn tay thô bè của Triệu Tử Văn nắm bàn tay nhỏ bé của Lý tài nữ bước đi chậm rãi bên bờ hồ.
Lý tài nữ khuôn mặt ửng hồng, nhớ lại lúc đại ca trước mặt tất cả mọi người nắm bàn tay nhỏ bé của mình dắt đi ra khỏi Túy Tiên Lâu, nàng vừa thẹn vừa vui. Dường như nàng là nữ tử hạnh phúc nhất trong thiên hạ này.
Cảm thụ được nhiệt lực trong bàn tay của đại ca, trên mặt nàng nổi lên một tầng mây kiều diễm, trong lòng vô cùng ngượng ngùng, khẽ nói: - Đại ca, chúng ta đây là sắp hồi phủ sao?
Triệu Tử Văn nắm bàn tay nhỏ bé của Lý tài nữ, ngồi lại trên một đám cỏ xanh mướt, cười nói: - Chúng ta xem hết rồi hẵng hồi phủ!
Lý tài nữ nhu thuận gật đầu. Có thể ở cùng đại ca một chỗ, bất kể là làm gì hay ở đâu nàng cũng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Triệu Tử Văn đưa bàn tay to thô kệch ôm ngang người Lý tài nữ mảnh mai, nhìn lên sao trời, thản nhiên nói: - An Nhi, muội có tin tưởng là thế gian có luân hồi không?
Lý tài nữ nao nao, dựa mái đầu vào vai đại ca, nhẹ nhàng nói: - Đại ca, muội tin tưởng!
Triệu Tử Văn lẳng lặng nhìn trăng sáng, thật lâu sau không nói gì.
Lý tài nữ thấy hắn không nói lời nào, cũng yên lặng ngồi bên cạnh hắn, hai tay đặt trên đùi, đầu tựa vào bờ vai hắn, nhìn lên sao trời trầm mặc không nói gì.
Có lẽ thời khắc yên lặng nhất mới là thời khắc ấm áp nhất. Triệu Tử Văn cảm thụ được hương thơm tự nhiên trên người Lý Dịch An, lại nhớ lại những chuyện lúc trước. Xuyên không qua ngàn năm, cũng không biết phải đi qua bao nhiêu luân hồi mới có thể
Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Lý tài nữ tựa như là tiên nữ giáng trần. Triệu Tử Văn liền xòe bàn tay ra vuốt ve eo nhỏ của nàng, khẽ nói:
- Dịch An!
- Ưm.
Lý Dịch An khẽ ưm nhẹ một tiếng, sau đó sắc mặt trở nên ửng đỏ. Nàng quay đầu lại, trong lòng không kìm được hiện lên hàng nghìn hàng vạn nhu tình, giống như là bị mạng nhện quấn lấy, thật là khó kìm chế được.
- Đại ca, huynh muốn nói gì vậy?
Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
- An nhi, muội có thấy là chúng ta quen nhau là một điều rất kỳ diệu không?
Ý của hắn chính là mình có thể xuyên việt ngàn năm gặp được nhân duyên với Lý Tài nữ, nhưng mà Lý tài nữ làm sao hiểu được thâm ý sâu xa đó chứ?
- Rất kỳ diệu ư?
Lý Dịch An nghe vậy thì trong mắt thấp thoáng một vẻ nghi hoặc. Nàng đột nhiên nhớ tới thời gian trước kia đại ca từng mắng nàng thì khẽ cười nói:
- Đúng thế, đại ca. Lúc chúng ta ở Vũ Hiên mới quen biết nhau, huynh còn mắng muội….
Nàng không dám nói hết vì đại ca chính là tướng công tương lai của nàng.
- Lý quả phụ ư?
Triệu Tử Văn cũng nhớ những lời hồ ngôn loạn ngữ trước kia hắn từng mắng Lý tài nữ. Hắn nhớ lại thì cười ha hả.
- Đại ca, huynh còn cười.
Lý Dịch An xấu hổ đấm vào bộ ngực của hắn, trong lòng thầm oán trách đại ca nói chuyện thật là xấu xa.
Cũng không biết là nếu ta ta không đến thế giới này thì Lý tài nữ có gả cho Triệu Minh Thành hay không. Trong lòng Triệu Tử Văn thầm cảm thán. Hắn rất yêu thương Lý tài nữ thông minh tài hoa này, nhưng từ khi bước vào thế giới lạ lẫm này, không giờ phút nào hắn không nhớ tới cha mẹ của mình.
Ở đây có nữ tử mà hắn yêu thương, có huynh đệ bằng hữu, cho nên hắn rất mâu thuẫn trong lòng. Nhưng có khi hắn cũng hối hận nếu hắn không đi du thuyền trên Tây Hồ không thì bây giờ hắn đã có thể ở bên cha mẹ để hiếu kính bọn họ/
Đúng hay sai đây? Đến tột cùng, hắn vẫn không rõ mình đến thế giới này là đúng hay sai đây…
Lý Dịch An thấy đại ca yên lặng hồi lâu không lên tiếng thì trên lông mày hiện ra một vẻ đau thương nhàn nhạt. Nàng biết rõ đại ca tình tình có vẻ ngang ngạnh nhưng trong lòng thậm chí còn có nhiều nỗi khổ hơn người bình thường. Nàng ôm lấy eo của địa ca, cùng với hắn ngắm bầu trời đầy sao…
Con đường trong hoàng thành vô cùng yên tĩnh vào buổi sáng. Triệu Tử Văn mặc một bộ quan bào từ từ đi dạo trên đường. Hôm nay Tô Thức đã sớm báo cho hắn cho nên hắn dậy từ rất sớm. Sau khi luyện thương xong liền từ từ đi tới Hoàng thành.
- Nhật báo, nhật báo, Hoa Hạ nhật báo!
Trên đường phố có một đứa nhỏ quơ quơ tờ báo trong tay mình, không ngừng hét lớn trên đường:
- Trường thành vạn dặm đã bắt đầu khởi công. Mấy vạn binh sĩ ở Giang Nam đang lục tục tới trường thành, hy vọng trong vòng một năm có thể xây xong để ngăn chặn quân Hung Nô…
Hung Nô bây giờ đã thực hiện cam kết trong vụ cá cược giữa Tam hoàng tử và Triệu tướng quân, đem một số thành trì của ta trả lại, mấy ngày sau Tam hoàng tử sẽ trở về Hung Nô…