Số lần đọc/download: 1052 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:46:24 +0700
Chương 309: Em Cố Đưa Cà Vạt (9)
C
ô gái kia cúi thấp đầu, Cố Ân Ân căn bản không thấy được dáng vẻ cô ta thế nào, chỉ là thấy người níu mình lại là một người đàn ông, mặc y trang giày da, ngồi trên ghế sa lon, mặt kiêu căng chỉ chỉ lý cà phê bể tan tành trên đất cùng cô gái đối diện, còn nói:
"Cô gái này, cô đi bộ cũng không mở to mắt nổi sao? Đụng bể ly cà phê, phỏng người ta cũng phải nói lời xin lỗi chứ? Cứ như vậy không nói tiếng nào là muốn bỏ trốn hả? Cô có biết người cô làm phỏng là ai không? Ngươi có biết bộ y phục cô làm bẩn bao nhiêu tiền không?"
Cố Ân Ân có ý định mặc kệ người cô làm phỏng là người nào, chỉ đứng ở nơi đó, mặt lạnh, hung hăng giằng cổ tay mình ra, sau đó rút một xấp 100 nguyên thật dày từ túi xách mang bên người, đặt lên bàn, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người vừa nói chuyện với mình, hỏi:
"Đủ chưa?"
Một bàn người, căn bản không có nghĩ đến Cố Ân Ân lại rút nhiều tiền như vậy để lên bàn. Tất cả mọi người sửng sốt một chút, cũng chỉ biết là hạ giọng xuống, Tô Kiều Kiều bị Cố Ân Ân làm phỏng liền đẩy người che trước mặt mình ra. Lau sạch quần áo xong, cô nhìn Cố Ân Ân, lại nhìn một chút xấp tiền Cố Ân Ân để ở trên bàn, ngoắc ngoắc môi, nói:
"Y phục dùng tiền có thể giải quyết. Nhưng mà, cô gái này, cô đụng nhân viên phục vụ, phải nói xin lỗi nhân viên này chứ, cô làm phỏng tôi, cũng phải nói xin lỗi tôi. Còn có túi xách của tôi rơi trên mặt đất, cũng bởi vì cô...Cô cũng nên nhặt lên cho tôi đi chứ?"
Cố Ân Ân xuất thân danh môn, từ tiểu học đúng là rất biết lễ tiết lễ nghi.
Mặc dù tài trí hơn người so với người khác, nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra dấu vết nào.
Hơn nữa ở trước mặt người ngoài, cô càng biết lễ phép.
Mới rồi thật là bởi vì cô mất hồn, mới dẫn tới những chuyện này.
Hiện tại cô đã định thần, cũng biết là lỗi của mình, nghe được lời của Tô Kiều Kiều như vậy, liền xoay người, hướng về phía nhân viên phục vụ, hơi cười cười, nhẹ nhàng cúi thấp đầu:
"Mới vừa rồi rất xin lỗi, cô không sao chớ?"
Nhân viên phục vụ liền vội vàng lắc đầu, xua tay cho biết mình không có việc gì.
Cố Ân Ân xoay người, vừa nhìn về phía tô Kiều Kiều, cũng làm tương tự vừa rồi, đầu tiên là hướng về phía Tô Kiều Kiều khẽ mỉm cười, sau đó cúi thấp đầu, nói:
"Co gái này, vừa rồi thật xin lỗi."
Cố Ân Ân nói xong, liền hơi kéo quần lên, mới vừa định khom lưng xuống nhặt túi xách trên đất, liền nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói:
"Chị, làm sao vậy?"
Cố Lan San đợi trong chốc lát vẫn chưa thấy Cố Ân Ân trở lại, cô cũng hơi muốn đi toilet, liền hỏi nhân viên phục vụ toilet ở nơi nào, đi tới, vừa vặn thấy Cố Ân Ân đứng ở chỗ này, liền thuận miệng hỏi.
Nhân viên phục vụ thấy Cố Lan San rời hỏi thăm, tựa như thật trả lời:
"Cô gái này vừa rồi không cẩn thận đụng bể ly cà phê, làm phỏng vị khách này, túi xách của khách cũng bị rơi xuống. Cô ấy đang định nhặt lên đấy."
Cố Lan San căn bản không quan tâm vị khách trong miệng nhân viên phục vụ kia là ai, chỉ là đi về phía trước hai bước, liền kéo Cố Ân Ân lại, ngăn động tác của Cố Ân Ân lại.
Cố Ân Ân nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Lan San.
Cố Lan San hướng về phía Cố Ân Ân cười cười, liền chiếm ưu thế, cong người xuống, thuận thế nói một câu:
"Chị, chị đứng ở đó, em nhặt lên là được rồi."