Số lần đọc/download: 5903 / 110
Cập nhật: 2015-11-11 00:47:38 +0700
Chương 307: Vĩnh Viễn Không Thối Nát
T
ừ chiến trường của La Ứng Long và La Cam Đạo liên tục truyền tới tiếng nổ kịch liệt, những người đang ở cách đó cực xa cũng đều cảm nhận được rõ ràng. Tuy họ không hề biết La Cam Đạo đã mạnh đến mức đủ ảnh hưởng đến chiến cục nhưng chỉ riêng bằng khoảng cách của hai lần phát nổ này cũng khiến tất cả mọi người biết được thực lực của La Ứng Long. Tên này không hổ là tu chân giả chính thống duy nhất của cả thế giới luân hồi, thật sự không có gì phải hổ thẹn!
Nhưng cũng chính vì như vậy, áp lực với mấy người Vương Hiệp lại càng tăng mạnh. Mặc dù họ không biết La Ứng Long đang chiến đấu với ai, thậm chí thực lực đối phương rút cuộc là như thế nào, nhưng nếu La Ứng Long đã gia nhập Trung Châu đội, vậy kẻ kia chắc chắn là kẻ địch của Trung Châu đội. Mà nói theo hướng khác, đối thủ có thể khiến La Ứng Long phải liều mạng như vậy thì thực lực chí ít cũng phải có trình độ nhất định, nếu cả hai lần phát nổ đều không giải quyết được kẻ định, vậy thì khi bọn họ phải đối mặt với kẻ đó, có thể làm được đến mức như La Ứng Long hiện tại hay không? Đáp án không cần nói cũng biết....
Những người ở đây gồm có Vương Hiệp Trình Khiếu, Minh Yên Vi, Lưu Úc, Lâm Tuấn Thiên, tuy nói có đến năm người nhưng thật sự đều không phải thành viên chủ chiến. Nếu nói về sức chiến đấu, trong tình huống có chuẩn bị Vương Hiệp có thể tạo ra vụ nổ cực mạnh trong khoảnh khắc, uy lực đạt tới một đòn cấp Hủy diệt của Trịnh Xá, nhưng cần phải đó đủ thời gian để chuẩn bị. Trình độ cận chiến của Trình Khiếu thì tạm được... Cũng chỉ vỏn vẹn là tạm được mà thôi, đối đầu với cường giả cấp độ Triệu Chuế Không thì đừng nói là đón gió chém một đao, có khi hai ba đao cũng bị hắn phá hết sạch. Còn về ba người còn lại, một là Minh Yên Vi chẳng có cường hóa cụ thể gì, thực lực rất yếu, hai là Lưu Úc, Lâm Tuấn Thiên hai tên tay mơ. Một người có thể miễn cưỡng triệu hồi Thần chiến binh Obelisk mấy chục giây, người còn lại miễn cưỡng có thể cụ thể hóa mấy con dao cùn, chỉ vậy mà thôi, đừng nói là ảnh hưởng tới kết quả cuộc chiến, có thể giữ mạng đã là may mắn lắm rồi.
Vì thế năm người không tránh khỏi có chút lo lắng bất an, mãi đến khi Trương Hằng bay tới, bọn họ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không biết từ lúc nào, cái tên hèn nhát này đã trưởng thành đến mức đủ gánh vác trọng trách.Hắn là một trong những thành viên chủ chiến đỉnh cao của Trung Châu đội cơ mà, những cái khác không nói, giờ phút này hắn hoàn toàn có thể trực tiếp lên trên cột đá, ảnh hưởng tới kết quả cuộc chiến giữa hai Trịnh Xá.
- …Vậy à? Xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trương Hằng nghe Vương Hiệp thuật lại vắn tắt mọi việc xong, hắn liền yên lặng trầm tư, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Mọi người đã có tính toán gì chưa?
Mấy người Vương Hiệp đưa mắt nhìn nhau, một lát sau, Trình Khiếu mới lên tiếng nói:
- Trương Hằng, ngươi nói lúc trước ngươi thấy chiến đấu của hai tên Sở Hiên… Bọn hắn vẫn chưa phân thắng bại sao?
- Ừ, nhìn qua có vẻ cả hai đều đầy đủ tinh thần... Ít nhất là ta không dám tới gần quan sát, nhưng theo khí thế bọn hắn phát ra thì có lẽ muốn phân thắng bại còn cần một lúc lâu nữa. Trong thời gian này chúng ta có nên đi giúp Trịnh Xá trước không?
Trương Hằng gật đầu đáp.
Năm người còn lại đều yên lặng trầm tư, chỉ có Minh Yên Vi đột nhiên nhìn clone Minh Yên Vi đang được Trương Hằng vác trên vai, hỏi:
- Cô là clone của tôi phải không? Tay cô làm sao vậy?
Trương Hằng giống như tới tận lúc này mới nhớ ra hắn đang vác Minh Yên Vi, vội vàng đặt nàng xuống. Cô gái này cũng rất cứng rắn, sau khi được đặt xuống cũng không kích động, lặng lẽ đứng dậy, nói:
- Bị tên bắn đứt... Bản chính, cô luôn ở cùng với hắn sao?
"Hắn" ở đây tất nhiên là chỉ Trương Hằng, Minh Yên Vi cũng không phủ nhận, chỉ yên lặng gật đầu, tiếp đó mới nói:
- Vẫn còn muốn giết hắn sao? Hay là... Đã tuyệt vọng đến mức ngay cả ý muốn giết hắn cũng không còn nữa?
-...Đã sắp như vậy rồi, nếu lần này không giết được hắn nữa tôi sẽ kết thúc cuộc sống này. Trong Ác Ma đội, khi vừa bị nhân bản vào, để tránh không để đám da trắng đó đụng tới, tôi đã tự sát một lần. Khi ấy clone Trịnh Xá cũng vừa mới tiến vào được một bộ phim kinh dị, sau đó thực lực hắn mạnh lên, giết sạch đám người da trắng kia rồi mới hồi sinh tôi…. Đúng là đáng cười, rõ ràng không muốn quay lại thế giới này nữa, vậy mà cuối cùng vẫn quay về, hơn nữa còn mang theo ký ức lúc trước quay lại, chuyện đó...
Clone Minh Yên Vi khẽ lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ thê lương, nói.
- Tôi hiểu... Tôi lúc nào cũng có cảm giác đó.
Minh Yên Vi bản chính cũng yên lặng gật đầu. Nhất thời cả hai cô gái đều không nói gì nữa, còn đám đàn ông xung quanh thì trừ Trương Hằng ra, tất cả đều nhìn đông ngó tây, coi như không biết, chỉ có Trương Hằng sắc mặc xấu hổ đứng đó không dám động đậy chút nào.
-...Tại sao lại phải sống? Tâm trí cô chỉ vỏn vẹn ở mức muốn tìm đến cái chết thôi sao? Nếu quả như vậy thì mang theo sự đau khổ đó mà mạnh mẽ lên đi. Sau đó giết chết tất cả những kẻ làm cô phải đau khổ, tiếp theo sẽ tự sát. Đừng có làm lãng phí điểm thưởng và chi tiết kịch tình của ta, nếu không làm nổi chuyện gì thì cô còn hèn nhát, nhu nhược hơn cả kẻ mà cô vẫn thù hận...
Clone Minh Yên Vi đột nhiên lên tiếng nói.
- Hả?
Minh Yên Vi bản chính nghe mà không hiểu gì cả, nàng tò mò hỏi.
- Là clone Trịnh Xá nói với tôi như vậy. Khi hồi sinh tôi hắn đã cực kỳ mạnh mẽ, sau đó tôi từ những người khác trong đội biết được quá khứ của hắn... Vì thế tôi mới luôn muốn giết chết Trương Hằng... Còn cô? Bản chính của tôi, cô chưa từng nghĩ đến chuyện giết hắn sao?
Clone Minh Yên Vi nhìn chằm chằm vào Minh Yên Vi bản chính, lạnh lùng hỏi.
- Muốn chứ, mà cũng không muốn... Tôi đã cùng hắn trải qua rất nhiều chuyện, nhìn hắn phát triển và trưởng thành. Trong lòng tôi vẫn còn nỗi đau khổ từng trải qua ấy...
Minh Yên Vi thần sắc không đổi nhìn Trương Hằng, rồi lại nhìn clone Minh Yên Vi, nói:
- Tôi muốn thử thay đổi cách trả thù. Tôi muốn không ngừng quan sát hắn, dù là hắn hèn nhát cũng được, dũng cảm cũng được, chạy trốn cũng được mà gánh vác cũng được, trong lòng tôi sẽ luôn đầy đau khổ và thù hận. Cứ như vậy mà quan sát hắn, cho đến khi nào hoàn toàn quên đi thù hận, hoặc là cùng nhau chết đi... Ý nghĩ rất nhàm chán phải không? Nhưng tôi sẽ tiếp tục làm như vậy.
-...Vậy ư? Chẳng trách hắn lại trưởng thành tới mức độ này, ngoài dũng khí để chết ra càng có dũng khí để sống tiếp...
Clone Minh Yên Vi mỉm cười đầy vẻ cay đắng, nói.
Hai người phụ nữ lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, Trình Khiếu đứng bên cạnh rút cuộc cũng không nhìn được nữa, nói:
- Này hai người đẹp, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa được không, nếu muốn tính sổ với Trương Hằng thì cũng chờ sau này hãy nói nhé... Trương Hằng, chúng ta trước tiên cứ tới hỗ trợ Trịnh Xá đi, một khi hắn giành được thắng lợi, trận chiến cuối cùng này Trung Châu đội chúng ta cũng coi như chiến thắng, ngươi thấy sao?
Trương Hằng hơi thoáng trầm tư, cuối cùng gật đầu đáp:
-Được! Đi thôi, chúng ta tới hỗ trợ Trịnh Xá! Trận chiến cuối cùng này chúng ta nhất định phải... A?
Trương Hằng còn chưa dứt lời, vừa mới lấy Goblin glider ra thì đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau xót, một mũi tên ánh sáng đã xuyên thủng ngực hắn, bắn thẳng ra xa. Ở sau lưng hắn, clone Minh Yên Vi bỗng dưng hai mắt mờ mịt đứng đó, một tay nàng đã hoàn toàn đứt rời nhưng cánh tay kia không ngờ lại đưa lên kéo một sợi dây ánh sáng giữa không trung, mỗi lần kéo là lại có một mũi tên ánh sáng bắn ra. Xoạt xoạt mấy tiếng, trên người Trương Hằng đã xuất hiện bốn năm lỗ lớn.
Ánh sáng tâm linh màu xanh lục trên người Trương Hằng vụt lóe lên, bốn năm lỗ hổng đó không ngờ lại từ từ khép lại, chỉ có điều tốc độ hồi phục càng lúc càng chậm. Đến khi còn lại hai lỗ hổng thì ánh sáng tâm linh trong cơ thể hắn rút cuộc cũng bị tiêu hao sạch sẽ, không cách nào chữa lành hai vết thương cuối cùng nữa. Hắn ộc một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, đồng thời từ từ quay người nhìn lại phía clone Minh Yên Vi.
Mấy người còn lại cũng hoàn toàn sững sờ, công kích của clone Minh Yên Vi thật sự quá nhanh, quá đột ngột. Lúc trước căn bản không có chút dấu hiệu nào, đến khi Trương Hằng lấy glider ra, nàng mới đột nhiên ra tay công kích, những người xung quanh đừng nói là ngăn cản, muốn nhìn thấy rõ phương thức tấn công đã cực kỳ khó khăn rồi. Đến tận lúc này, Vương Hiệp mới hét lớn một tiếng, ngưng tụ thuốc nổ, Trình Khiếu lại càng nhảy vọt lên, lao về clone Minh Yên Vi.
- Đừng... Đừng giết cô ấy, ta xin các ngươi... Để ta lên đi.
Trương Hằng lại ộc ra một ngụm máu lớn, trong máu lẫn theo những mảnh nội tạng nát vụn, hắn từng bước từng bước tiến về phía clone Minh Yên Vi. Mà clone Minh Yên Vi cũng phảng phất như đang giãy giụa chống lại điều gì đó, toàn thân run rẩy kịch liệt, tên ánh sáng trên tay hết sáng lại tối, hết tối lại sáng, chỉ là hai mắt nàng hoàn toàn mê mang, vừa không giống mở cơ nhân tỏa, lại cũng không giống mất lý trí... Nếu thật sự phải hình dung thì nó càng giống như bị khống chế hơn, mà trong đôi mắt mê mang đó lại từ từ chảy ra từng giọt lệ trong vắt như trân châu.
- Được rồi, tất cả đều kết thúc rồi... Đừng khóc...
Trương Hằng cuối cùng cũng tới cạnh clone Minh Yên Vi, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi dòng nước mắt trên mặt nàng, bây giờ mới mỉm cười ấm áp, nói, đồng thời hắn cũng nâng Cổ cung Xạ Thiên lang lên.
- Thật xin lỗi, muốn cùng em cùng nhau sống sót, nhưng em đã bị khống chế... Sự uy hiếp với đồng đội của anh quá lớn. Anh đã không còn sức để tái chiến nữa, cũng sắp phải chết rồi, vì thế.... Cùng anh chết đi. Không phải chạy trốn, cũng không phải yếu đuối, chỉ là không muốn một mình cô độc trầm mê trong bóng tối, cũng không muốn em phải một mình lặn ngụp. Hãy đi cùng anh nhé, người anh yêu thương nhất... Anh thật sự yêu em, nếu như lúc đó anh hiểu được dũng khí, chúng ta nhất định có thể...
- Người yêu ơi, đã không thể trở lại khung cảnh đẹp đẽ ngày xưa nữa, nhưng mà, trong tâm trí anh vẫn luôn ghi nhớ nụ cười của em, mãi mãi không quên...
Trương Hằng cũng lặng lẽ rơi lệ, hắn đưa Cổ cung Xạ Thiên lang lên tròng vào cổ mình và Minh Yên Vi. Khi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, hắn vụt kéo mạnh dây cung, đầu hai người đồng thời bay lên không trung, môi kề môi, chạm nhau...
Đến tận thời khắc tử vong cuối cùng, ngoài mấy mũi tên ánh sáng đã bắn trúng người Trương Hằng ra, clone Minh Yên Vi cũng không bắn ra bất kỳ một mũi tên nào nữa, phảng phất như lực khống chế đó cũng chỉ đến như vậy mà thôi...
Minh Yên Vi một mực yên lặng nhìn Trương Hằng cùng clone của nàng, đến khi cả hai đều hoàn toàn tử vong, nàng mới lặng lẽ bò tới chỗ thi thể hai người... Đã bị trọng thương, nàng thật sự không có sức di chuyển, chỉ vỏn vẹn bò đi một đoạn ngắn như vậy, vết thương tên người đã bắt đầu rách ra. Có điều, thật kỳ lạ là, trên mặt nàng không ngờ lại mang theo nụ cười, một nụ cười rung động lòng người, thật là rực rỡ, thật là vui tươi.
Những người xung quanh đều trầm mặc nhìn lại, mãi tới khi trên không đột nhiên có ba người điều khiển Goblin glider bay tới, Vương Hiệp mới vội quát lớn, đẩy sự chú ý của mọi người về phía ba người kia.
Ba người đến là hai nam một nữ, không phải là thành viên nào của Trung Châu đội. Nói cách khác, vừa có glider, vừa xuất hiện ở đây, bọn họ có tám phần là thành viên Ác Ma đội, cũng không biết thực lực như thế nào nhưng tới tập kích quá trùng hợp đúng lúc clone Minh Yên Vi vừa phản bội, ba người này chắc chắn là có liên quan tới việc clone Minh Yên Vi tấn công.
- Không xong! Còn có một tinh thần lực khống chế giả!
Vương Hiệp chỉ cảm thấy đầu óc vụt loạn, giống như có một ý niệm muốn giết sạch tấn cả những người bên cạnh, hắn vội vàng khống chế tâm thần, lớn tiếng quát. Mà cùng lúc đó, Trình Khiếu và Lưu Úc còn không sao, Lâm Tuấn Thiên đột nhiên trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm, đâm thẳng về phía Vương Hiệp.
Vương Hiệp cũng không sử dụng năng lực thuốc nổ, thân thể tiến lên một kéo một đẩy, đoạt lấy trường kiếm của Lâ Tuấn Thiên, tiếp đó vung chưởng chặt vào gáy hắn, đánh ngất tên này ngã xuống.
Lúc này, ba người kia cũng đã tới trên đầu Trung Châu đội, ngoài cô gái đứng yên bất động, hai người đàn ông đã từ trên glider nhảy xuống, lần lượt đáp xuống hai bên trái phải mấy người Trung Châu đội.
Hai người này đều là người da vàng, chỉ là một người nhìn qua tựa như con lai, toàn thân cơ bắp căng phồng, rất có cảm giác cường kiện trời sinh của phương Tây, người còn lại gầy nhỏ như khỉ, da dẻ hơi ngăm đen, hẳn là người khu vực nhiệt đới. Hai người đều hai mắt mờ mịt, cũng không biết là đã bị khống chế hay là mở cơ nhân tỏa.
Vương Hiệp cùng Trình Khiếu đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt khẽ giao đã xác định được đối thủ. Trình Khiếu thuộc loại hình cận chiến, vì thế hắn trực tiếp lao về khía tên cơ bắp cao lớn, Vương Hiệp thì thuộc loại hình chiến đấu tầm xa quy mô lớn, hắn lập tức ngưng tụ yêu khí thuốc nổ trên tay, đồng thời quát lớn:
- Lưu Úc! Triệu hồi thần chiến binh Obelisk!
Nói đoạn, hắn vung tay, ném một quả lựu đạn về phía thanh niên gầy gò. Thanh niên gầy gò mặt không biểu tình, mặc cho lựu đạn vô hình bay tới bên cạnh, hắn không ngờ lại đưa tay bắt lấy quả lực đạn đó. Ầm một tiếng, lựu đạn dễ dàng nổ nát vụn cả cánh tay hắn, cả người biến dạng bay ngược ra sau. Chuyện này thật sự khiến Vương Hiệp phải ngẩn ra một lúc, hắn còn nghĩ đây đã là thành viên Ác Ma đội, tốt xấu gì cũng phải có vài ba phần bản lĩnh, ai mà biết một quả lựu đạn là đã xử lý xong rồi? Ngươi đang đùa người ta phải không?
Không sai, đúng là đang đùa cợt... Những mảnh vụn cánh tay bị nổ vụn của thanh niên gầy gò đột nhiên từ từ chuyển động, tiếp đó các khối thịt càng lúc càng lớn lên, không lâu sau đã biến thành một khối to đến một hai mét. Chỉ nghe roạt một tiếng, một đôi càng côn trùng to lớn xé toạc lớp vỏ thịt bên ngoài, từ bên trong khối thịt một con kiến khổng lồ chui ra. Ngoài con kiến này, các mảnh thịt bị nổ vụn khác cũng đều chuyện động biến lớn, hình thành mấy chục, gần trăm khối thịt to lớn. Theo sau con kiến khổng lồ, lại có thể cả trăm con côn trùng hình dáng quái xị không ngừng xuất hiện, tất cả đều là dị chủng chui ra từ các khối thịt.
Vương Hiệp thì vẫn còn ổn, hắn dù sao cũng là một quân nhân, tố chất tâm lý cũng coi như vững vàng, nhưng Lưu Úc bên cạnh hắn lại là một đứa bé tiêu chuẩn. Thằng nhóc lập tức kêu rầm lên, nếu không phải Vương Hiệp còn đứng bên cạnh hắn thì sợ rằng thằng nhóc này đã không chịu được mà chạy trốn rồi. Cho dù không chạy trốn thì lúc này hắn cũng đã sợ đến mức không cách nào chuyên tâm triệu hồi Thần chiến binh Obelisk.
-...Lưu Úc! Bình tĩnh lại đi. Cậu đã là một chiến sỹ rồi, trong thế giới luân hồi, cậu là chiến sỹ của Trung Châu đội, không cần biết là tuổi tác lớn nhỏ thế nào, cậu cũng là chiến sỹ của đội chúng ta... Vì thế, tiếp tục chiến đấu đi!
Vương Hiệp cũng không quay đầu lại, chỉ thấp giọng quát.
Lưu Úc hít một hơi thật sâu, hắn yên lặng nắm chặt lá bài vào lòng bàn tay, tiếp đó tập trung toàn bộ tinh thần triệu hồi Thần chiến binh. Tuy trong lòng vẫn còn nỗi sợ hãi không cách nào khắc phục được, nhưng lời Vương Hiệp nói phảng phất như mang theo ma lực, khiến hắn trong thời khắc mấu chốt này cuối cùng cũng ổn định thân thần, chung quy cũng triệu hồi được Thần chiến binh Obelisk.
Từ trước đó, Vương Hiệp đã sử dụng rất nhiều chất nổ để hủy diệt đám côn trùng này, nhưng tình huống trong dự tính cũng xảy ra. Thực lực đám côn trùng này cực kỳ kinh người, vỏ ngoài không biết làm bằng cái gì, dùng lựu đạn không ngờ lại không thể phá nỡ nổi, tối đa chỉ thổi bay nó đi xa mấy chục mét, mà sau khi ngã xuống, đám côn trùng lại lật người dậy dùng tốc độ cực nhanh lao về phía mấy người Vương Hiệp, xem khí thế thì không xé xác mấy người bọn hắn không xong.
"Hết cách rồi, sử dụng đầu đạn hạt nhân vậy... Chỉ là khoảng cách gần thế này..."
Vương Hiệp thở ra một hơi, cao giọng nói:
- Mọi người nấp cho kỹ, ta sắp sử dụng đầu đạn hạt nhân mini đây! Lưu Úc! Dùng thần chiến binh bảo vệ chúng ta!
Vừa dứt lời, Vương Hiệp đã khống chế đầu đạn hạt nhân bay về phía xa, đồng thời một robot kim loại khổng lồ khom lưng chắn trước mặt hắn. Kho ánh sáng trắng mãnh liệt bùng lên, cả khu vực đã hoàn toàn rơi vào sóng chấn động của vụ nổ...
Theo tình huống bình thường mà nói, kỹ xảo thuốc nổ của Vương Hiệp kỳ thực cũng không thể gọi là quá mạnh. Có lẽ các cường giả đã mở cơ nhân tỏa cấp cao có thể vận hành loại kỹ xảo đó đến đỉnh cao, ví dụ như phát ra một âm thành là có thể dẫn nổ, hoặc một điểm, một chỉ tùy tiện cũng có thể phá nát một toà nhà, chỉ là khi đạt tới trình độ cơ nhân tỏa như vậy thì cũng chẳng ai để ý tới một kỹ năng như kỹ xảo thuốc nổ nữa.
Có điều, kỹ xảo thuốc nổ của Vương Hiệp lại khác với các kỹ năng bình thường, trong đó khác biệt lớn nhất là sự tồn tại của Sở Hiên, làm rất nhiều chất nổ uy lực cao được tạo ra, ứng dụng lớn nhất của kỹ xảo thuốc nổ cũng được phát hiện. Ứng dụng đó là khống chế chất nổ đã có sẵn, làm uy lực càng thêm mạnh mẽ, thời gian cùng vị trí phát nổ cũng hoàn toàn nằm trong kiểm soát. Đặc biệt sau khi có sản phẩm khoa học công nghệ cao của thế giới Starship Troopers, đầu đạn hạt nhân mini, sức chiến đấu tầm xa trên phạm vi lớn của Vương Hiệp đã đạt tới cực hạn của những người dưới cơ nhân tỏa tầng thứ tư.
Lúc này ba thành viên Ác Ma đội tập kích, một tinh thần lực khống chế giả chi biện từ xa, hai thành viên còn lại thực lực chưa rõ, mà trong mấy thành viên Trung Châu đội tại trường, thực lực hai gã tay mơ cơ bản có thế bỏ qua, phương thức chiến đấu của Vương Hiệp không thích hợp cận chiến đấu cứng, Trình Khiếu vừa trải qua một trận đại chiến, thực lực giảm mạnh là chắc chắn, còn về Trương Hằng...
Thật sự là quá đáng tiếc, nếu Trương Hằng chưa chết thì khi đối mặt với ba thành viên Ác Ma đội này gần như là mười phần chắc chín. Tốt xấu gì Trương Hằng cũng là một trong những thành viên chủ chiến có thực lực chân chính của Trung Châu đội, đừng nói là lục tiễn liên hoàn, cho dù là hai, ba mũi thôi cũng không phải thứ ba kẻ kia có thể ngăn cản. Không thể không thừa nhận, ba người tới thật sự quá trung hợp.
Lại nói một đầu đạn hạt nhân mini của Vương Hiệp phát nổ bên cạnh gã thanh niên dùng bọ, sóng chấn động kịch liệt tràn ra xung quanh. Do lúc này hai bên ở cách nhau quá gần, đầu đạn hạt nhân một khi phát nổ chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng tới mấy người Trung Châu đội. Tuy đã có Thần chiến binh ngăn cản lại sóng xung kích nhưng gió lốc cuộn lên vẫn thổi văng mọi người đi rất xa.
Gánh chịu đầu tiên là thi thể Trương Hằng và clone Minh Yên Vi, trong đợt sóng xung kích đầu tiên, xác hai người đã bị cuốn lên không trung, còn chưa đợi những người xung quanh kịp phản ứng lại đã bị sức mạnh cực lớn xé nát thành mảnh vụn, máu thịt vung vãi giữa không trung. Minh Yên Vi đang sống cũng bị sóng xung kích và gió lốc quấn lên trên, có điều, nàng may mắn hơn rất nhiều, khi vừa mới bay lên vài giây, Trình Khiếu đã nhảy lên không trung, thân thể vừa xoay vừa uốn lao tới bên cạnh, ôm lấy nàng vào lòng. Hai người bay ra xa ít nhất là một trăm mét rồi mới bịnh một tiếng, rơi xuống đất. Nếu không phải hai người đều là thành viên tiểu đội luân hồi, tố chất thân thể gần như siêu nhân vượt xa người bình thường thì một cú rơi này cũng đủ biến họ thành thịt nát rồi.
Trình khiếu còn chưa kịp ngồi dậy, vừa rơi xuống đất đã ộc ra mấy ngụm máu đen, trong máu lẫn đủ các loại mảnh thịt nhỏ bé, khuôn mặt càng xanh mét đến đáng sợ. Bất quá Minh Yên Vi được hắn bảo vệ thì không bị thương hại gì quá lớn, nhìn qua chỉ vỏn vẹn bị rơi choáng váng một chút thôi. Nàng vội vàng nhảy ra khỏi lòng Trình Khiếu, đồng thời cuống quýt hỏi:
- Tại sao phải cứu tôi? Anh còn không thấy tôi đang muốn chết sao? Trương Hằng cũng chết rồi, một mình tôi còn sống làm gì nữa? Hơn nữa trong trận chiến cuối cùng này, tôi chỉ làm liên lụy đến mọi người...
- Ngớ ngẩn... Cũng chẳng phải vì cô mà cứu cô, tôi còn chưa có hứng đi trêu chọc hoa đã có chủ...
Trình Khiếu bật cười hề hề, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, tai mũi cũng có không ít tơ máu rỉ ra. Tuy thế tên này vẫn cười rất vui vẻ, hắn nói:
- Niềm tin của tôi chỉ có một điều... Không cho phép phụ nữ chết trước mặt mình, chỉ cần người phụ nữ ấy không phải kẻ địch là được, khì khì...
Trình Khiếu nói xong liền chống tay nhảy vụt lên, chỉ là làm vậy máu tươi từ miệng mũi hắn trào ra càng nhiều. Hắn cũng chẳng để ý, khẽ quyệt máu mũi, nói:
- Tôi biết, mỗi người đều có quá khứ của mình. Cô hận Trương Hằng cũng được, Trương Hằng hèn nhát cũng xong, Sở Hiên vô tình vô cảm cũng thế mà clone Trịnh Xá phẫn hẫn tuyệt vọng cũng chẳng sao, mỗi người đều có quá khứ của mình, tôi cũng có... Cho nên tôi mới tuyệt đối không cho phép phụ nữ chết trước mặt mình, nếu như muốn chết, vậy cũng phải chờ tôi chết trước rồi hẵng nói...
Dứt lời, hắn lại bật cười ha hả.
Cùng lúc đó, đầu đạn hạt nhân Vương Hiệp phóng ra cũng có hiệu quả tuyệt vời, gã thanh niên gầy gò ánh mắt mò mịt kia quả nhiên bị nổ tan xương nát thịt, mặt đất xung quanh hắn mấy chục mét đã lõm hẳn xuống, đến một chút thịt vụn cũng không còn, chết hoàn toàn sạch sẽ. Chỉ là vỏ ngoài của đám côn trung lại đúng là cứng rắn, mấy chục con côn trùng to lớn đều bị sóng xung kích và chấn động nổ ép chết, vậy mà vỏ ngoài vẫn bảo tồn hoàn hảo, nhìn chẳng phải sắt chẳng phải thép, cũng không biết làm thế nào mà thịt người lại biến thành loại vật chất cứng rắn như vậy.
Mặt khác, tên con lai cao lớn kia vì đứng ở cách xa, tựa hồ chẳng bị ảnh hưởng chút nào, khi sóng xung kích và gió lốc ập tới hắn không ngờ lại đứng thẳng dưới đất không chút động đậy. Đến khi toàn bộ sóng xung kích và gió lốc đều đã tan hết, tên này đột nhiên ngẩng đầu lên trời gào lớn, thân thể to phìn lên gấp đôi, da dẻ không ngừng biến thành đen kịt, lông tóc cũng càng lúc càng dài. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, gã cao lớn này đã biến thành một người sói lông xám khổng lồ.
"Ặc, lại là người sói?"
Trung lòng mấy người xung quanh đều có chút than thở, thuộc tính cường hóa người sói thật sự phổ biến trong thế giới luân hồi vậy sao? Lúc trước khi Trung Châu đội gặp Ấn Châu đội cũng gặp một cường giả người sói, sau này Bá Vương cường hóa huyết thống người sói, chẳng nghĩ là trong Ác Ma đội cũng có người cường hóa thuộc tính người sói. Chỉ có điều... Thực lực tên này có mạnh không?
Gã con lai biến hình xong xuôi, hắn ngẩng đầu lên trời tru lên rồi lao thẳng về phía Trình Khiếu và Minh Yên Vi. Hai người này đều đã bị trọng thương, trong khi ba người bên Vương Hiệp thì gần như nguyên vẹn không suy suyển, đặc việt là Thần chiến binh Obelisk cao vài chục mét, nhìn qua rất có cảm giác áp bức. Gã con lai này tuy đã bị khống chế nhưng bản năng cơ bản thì vẫn còn, nhất thời tự nhiên là lựa chọn giải quyết hai người vừa yếu vừa bị thương trước.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, gã người sói không ngờ chỉ trong một hai giây đã vượt qua khoảng cách cả trăm mét, tung trảo bổ về phía đầu Trình Khiếu. Nhìn tốc độ cùng sức mạnh của hắn cực kỳ kinh người, so với Bá Vương đâu chỉ mạnh hơn gấp trăm lần? Tên này ít nhất cũng đã mở cơ nhân tỏa đến tầng thứ ba, cho dù trong Ác Ma đội cũng tuyệt đối là một trong các thành viên chủ chiến.
Tốc độ và sức mạnh của người sói chiếm ưu thế mang tính áp đảo, Trình Khiếu cũng không dám đấu cứng, lăng không nhảy lên cao. Khi móng vuốt của người sói chém tới, hắn đã ngảy qua đầu nó, hạ xuống sau lưng, tiếp đó trên thân thể người sói bắn ra mấy luồng tơ máu. Nam Đẩu thủy điểu quyền khi nhảy lên cũng có thể tấn công, nhưng công kích có thể chém đinh chặt sắt vậy mà khi đánh lên thân người sói lại chỉ làm bắn ra mấy tia máu, thậm chí có khả năng đến cơ thịt cũng không bị cắt phá, chỉ vẻn vẹn làm rách da mà thôi. Gã người sói này so với thích khách người sói của Ấn Châu đội cùng với tên người sói nửa mùa Bá Vương của Trung Châu đội thì quả thật là mạnh hơn vô số lần.
Người sói đón đỡ một đợt công kích, cũng không quay đầu lại mà một chân dựng lên đá về phía sau. Lực đạo và tốc độ bộc phát khổng lồ được sức phối hợp kinh người kết hợp hoàn mỹ với nhau làm một, Trình Khiếp vừa mới hạ xuống đất sao có thể ngăn cản nổi, trúng một cước này lập tức lăn tròn như hồ lô bắn ra xa. Không chi như thế, khi bị đá trúng trên người hắn còn phát ra một tiếng rắc gọn ghẽ, rõ ràng xương cốt đã bị đá nứt.
Lượt giao thủ chỉ trong nháy mắt, Vương Hiệp ở đằng xa bấy giờ mới định thần lại, hắn cũng không dám dùng chất nổ uy lực cao đánh nổ gã người sói kia, chỉ lớn tiếng nói với Lưu Úc:
- Lưu Úc! Mau dùng Thần chiến bình tới cứu Trình Khiếu!
Nhưng Lưu Úc lại không hề đáp lời hắn, ngược lại sắc mặt hoảng sợ nhìn sang phía khác. Ở bên đó, một đàn mấy chục con côn trùng con lại đang tràn về phía hắn và Vương Hiệp. Mặc dù ở vào trung tâm vụ nổ, đám côn trung này đều hoặc ít hoặc nhiều đã bị chấn thương nhưng dù sao cũng là côn trùng, sinh mệnh lực đúng là vô cùng ngoan cường, sau vụ nổ kịch liệt như vậy vẫn còn mấy chục con cỡ nhỏ còn chưa chết, lại cố chấp tiến về phía ba người Vương Hiệp, thề chết phải xé xác bọn họ.
Nói là nhỏ nhưng đám côn trùng này cũng đều to mấy chục cm trở lên, ví dụ như một con bọ ngựa dài khoảng nửa mét, nếu bị nó chém trúng tuyệt đối có thể cắt đứt kim loại. Còn có một con muỗi bị nổ tan mất cánh cũng dài hơn nửa mét, chiếc ngòi dài ngoằng giống như một mũi kiếm sắc, nếu bị nó đâm trúng thì cái gì mà hút máu nữa, tuyệt đối là một lỗ hổng to bằng miệng bát.
Mắt thấy đám côn trùng tiến đến, Vương Hiệp cũng chẳng có cách nào, chỉ tiện tay ném một quả lựu đạn cường độ mạnh vào giữa đám, nhưng xung động nổ cực mạnh vậy mà cũng chỉ có thể vỏn vẹn đẩy văng chúng nó đi, căn bản không thể tiêu diệt triệt để, lũ côn trùng này thật sự là khó chơi.
Có điều nghĩ lại cũng đúng, kỹ năng uy lực càng lớn thì hạn chế cũng càng lớn, gã thanh niên kia muốn triệu hồi đám côn trung này rõ ràng là phải lấy máu thịt của bản thân làm vật dẫn sau đó mới gọi ra được. Nói khó nghe một chút, cả người hắn cũng chẳng có bao nhiều thịt rồi, vốn vừa gầy vừa nhỏ, sợ là dù biến thành xương khô, đem tất cả máu thịt toàn thân thành công trùng cũng chắc chắn không cách nào tạo thành một đại quân côn trung cả. Gặp phải cường giả tầng thứ tư, một đòn một con, chẳng cần mất bao lâu hắn đã không còn máu thịt để mà triệu hồi nữa, vì thế kỹ năng này cơ bản có thể coi là kỹ năng cùng chết, tự thương giết địch.
Cũng may Vương Hiệp kịp thời sử dụng đầu đạt hạt nhân mini, nếu không để tên gầy gò kia triệu hồi thêm một số côn trùng thì đối với đội ngũ không có thành viên vũ lực cao như bọn hắn mà nói, đó thật sự là địa ngục côn trùng rồi...
Mắt thấy lựu đạn uy lực cao của Vương Hiệp không có tác dụng, Lưu Úc căn răng khống chế Thần chiến binh lao vào giữa đám côn trung. Người khổng lồ kim loại này nhấc chân một cái đã tiến xa mấy chục mét, chỉ hai ba bước đã tiến vào đàn công trùng, bụp một tiếng đạp bẹo một con gián lớn. Nhưng ai mà biết, khi Thần chiến binh nhấc chân lên, con gián bị đạp bẹp không ngờ lại bắt đầu bò tới trước, chỉ là tốc độ chậm hơn lúc trước rất nhiều, quả không hổ là sinh vật có sức sống ngoan cường nhất, dưới sức mạnh khổng lồ như vậy ép xuống mà vẫn không chết. Vương Hiệp cùng Lưu Úc từ xa nhìn lại đều âm thầm líu lưỡi, nhất thời cũng không biết rút cuộc là phải dùng cách nào để có thể giải quyết được bọn chúng.
- Vương Hiệp! Bắn một đầu đạn hạt nhân nữa đi!
Trình Khiếu ở cách đó không xa chợt hô lên, đồng thời hắn lại bị người sói vung trảo đánh bay, ngực phải bị xé ra bốn vết thương sâu đến tận xương. Chỉ là hắn rơi xuống đất lại lập tức nhảy vọt lên, phảng phất như mỗi lần bị đánh bay đều chị thụ thương ngoài da, cường hành ép người sói phải quần đấu liên tục, khiến nó không cách nào tiếp cận Minh Yên Vi đang nằm gục dưới đất.
Gã người sói tựa hồ đã bị đánh đến phát cuồng, lần này khi Trình Khiếu lại nhảy lên, hắn cũng không vung móng vuốt lên tấn công nữa mà ngược lại há to cái miệng như chậu máu cắn về phía hắn. Tốc độ cắn này so với móng vuốt cào xé thì chậm hơn nhiều, Trình Khiếu vốn đang chuẩn bị nhảy lên tránh ra, nhưng đúng lúc hắn làm động tác nhảy thì đột nhiên trong đầu phảng phất như bị một cây búa lớn gõ vào, khiến cho tinh thần hắn vụt choáng váng, mơ hồ. Động tác nhảy lên không thể hoàn thành được nữa, Trình Khiếu liền bị người sói cắn thẳng trúng bụng, roạt một tiếng, đến cả ruột cũng lòi ra ngoài.
- Mẹ kiếp, con mụ tinh thần lực khống chế giả này quá đáng ghét... Vương Hiệp! Còn không mau bắn đầu đạn, ông đây chết cũng không nhắm được!
Trình Khiếu lại phun ra một ngụm máu tươi, hắn chỉ cảm thấy sức mạnh trong thân thể đang từ từ mất đi, lập tức há miệng chửi toáng lên.
Ở cách đó không xa, Vương Hiệp hai mắt như muốn trào máu, hận không thể lập tức xông lên tung một đám thuốc nổ, nổ nát gã người sói kia thành thịt vụn. Nhưng Trình Khiếu và Minh Yên Vi vẫn còn ở xung quanh người sói, đầu đạn này bắn xuống...
- Vương Hiệp, bắn đầu đạn đi... Còn nhớ trước khi khai chiến chúng ta đã nói gì không? Nhất định phải thắng được trận chiến cuối cùng này, ta nghĩ Minh Yên Vi cô ấy cũng đã có giác ngộ phải chết rồi. Hơn nữa cô ấy đã tha thứ cho Trương Hằng rồi, tâm chí cũng không kém gì chúng ta đúng không? Bắn đi!
Thanh âm Trình Khiếu đã có vẻ khàn đặc, hắn cơ hồ phá rách yết hầu mà gầm lên. Vương Hiệp cuối cùng cũng lấy ra một đầu đạn hạt nhân mini, dùng kỹ xảo thao túng chất nổ vận hành nó bay về phía chỗ Trình Khiếu và người sói. Trình Khiếu trông thấy như vậy, khuôn mặt hắn rút cuộc cũng mỉm cười một cách vô lại.
- Đúng là, chẳng giống ngươi gì cả, Vương Hiệp... Tạm biệt, chiến hữu.
-....Chiến hữu, tạm biệt!
Vương Hiệp gào lên, vụt dẫn nổ đầu đạn hạt nhân. Trong khoảnh khắc, ánh sáng bùng lên chói chang như mặt trời phát nổ, bao trùm trọn vẹn không gian xung quanh Trình Khiếu. Tiếp đó, sóng xung kích cùng gió lốc cuồn cuộn ập tới, làm tro bụi bốc lên cao tới mấy trăm mét, ba người thân ở bên trong... Lúc này đã thi cốt vô tồn.
Sóng chấn động mạnh mẽ vẫn liên tiếp truyền tới, Lưu Úc đứng cạnh Vương Hiệp đã không nhịn được khóc òa lên. Hắn chung quy cũng chỉ là một thiếu niên, có lẽ hắn có thể đối mặt với rất nhiều thế giới phim kinh dị cùng hoàn cảnh nguy hiểm, có lẽ hắn cũng có thể đối mặt với thử thách sinh tử mà sống sót, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một thiếu niên. Đối mặt với sự hy sinh của chiến hữu, đối mặt với cái chết của đồng đội... Chuyện hắn có thể làm chỉ vỏn vẹn là khóc.
- Đừng khóc nữa... Lưu Úc, cậu cũng là một thành viên Trung Châu đội, tương lai cậu cũng có thể trở thành một chiến sỹ mạnh mẽ và một dũng sỹ chân chính, vì thế hãy nhớ kỹ... Trung Châu đội chúng ta nhất định có thể trở thành đội ngũ mạnh nhất trong cả thế giới luân hồi. Chúng ta là thành viên của đội ngũ mạnh nhất, cho nên ngàn vạn lần không được làm ô nhục hai chữ Trung Châu, cho dù là chết cũng tuyệt đối không do dự.
Trong lúc nói, Vương Hiệp đã quay đầu lại nhìn đám côn trùng đang ép tới gần. Sau khi bị Thần chiến binh Obelisk giẫm đạp một trận, đàn côn trùng chỉ còn lại hơn mười con nhưng tất cả đều cực kỳ nguy hiểm, lại cộng thêm tinh thần lực của Lưu Úc tiêu hao hết, Thần chiến binh một lần nữa biến thành lá bài, giữa ba người và đàn công trùng đã không còn một chút ngăn trở nào nữa. Mà Vương Hiệp thì vừa liên tục phóng ra hai đầu đạn hạt nhân, nhất thời cũng không cách nào sử dụng thêm nhiều thuốc nổ nữa... Bọn họ lúc này thật sự nguy hiểm cùng cực.
-....Trung Châu đội nhất định phải thắng, cho dù ta phải chết cũng nhất định phải giúp Trung Châu đội chiến thắng trận chiến cuối cùng này!
Vương Hiệp đột nhiên ngẩng đầu lên trời, trong mắt hắn xuất hiện thần sắc bình thản mà kiên định. Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu tiến về phía đàn công trung, xung quanh người hắn mấy đầu đạn hạt nhân mini không ngừng xoay tròn, cũng chẳng biết hắn rút cuộc là đang muốn làm gì.
"Ta có thuộc tính Tạc đạn chi phối giả, chiêu thức cuối cùng chính là biến mình thành một khối thuốc nổ cực lớn, nếu phối hợp với đầu đạn hạt nhân mini, uy lực tuyệt đối không thua kém gì bom khinh khí thật sự. Chỉ là làm như vậy, hai người Lưu Úc cũng chết chắc... Xin lỗi, vì để Trung Châu đội giành được thành lợi, đành liên lụy các ngươi cùng chết, đồng đội, xin lỗi..."
Vương Hiệp vụt cắn răng, chuẩn bị lao về phía đàn côn trùng. Nhưng chưa đợi hắn bước được mấy bước, một thiếu nữ nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện giữa bầy côn trùng. Xoẹt xoẹt mấy tiếng, hai con côn trung đi đầu đã bị cắt thành hai đoạn, mà cô gái đó cũng không chút ngừng nghỉ, tiếp túc lóe hiện giữa đám côn trung. Lũ côn trùng khiến ba người Vương Hiệp bó tay không biết làm thế nào, vậy mà lại dễ dàng chết sạch trong tay thiếu nữ kia, đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Sau khi giải quyết xong đám côn trùng này, cô gái đó mới chậm rãi quay đầu lại, không ngờ lại là một trong những chủ chiến lực của Trung Châu đội, Triệu Anh Không. Có điều, nhìn vẻ mặt lúc này hình như có chút khác thường, tựa hồ so với trước kia còn lạnh lẽo hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua cũng thoáng vẻ trong suốt, chỉ là nếu không chú ý thì không thể phát hiện ra.
-...Ta phải tới hỗ trợ Trịnh Xá, các ngươi thủ ở ngoài này, nhất định không được để bất kỳ ai quấy rầy bọn họ, Vương Hiệp... Ngươi giỏi lắm.
Triệu Anh Không liếc nhìn Vương Hiệp một cái thật sâu, trên mặt tựa như còn có vẻ đang thở dài. Tiếp đó cũng không biết nàng làm chuyện gì, cả người lóe lên một cái đã hoàn toàn biến mất, Vương Hiệp thậm chí không thể thấy được nàng di động như thế nào. Cùng lúc ấy, tinh thần lực khống chế giả đang ở trên trời đột nhiên đầu lìa khỏi cổ, thi thể từ trên không rơi xuống đất, đã chết đến không thể chết hơn được nữa.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Câu cuối cùng của Triệu Anh Không là có ý gì? Hơn nữa sao trông cô ấy lại có vẻ kỳ lạ như vậy?
Vương Hiệp giờ phút này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thu hồi tất cả đầu đạn hạt nhân mini đang lơ lửng quanh người. Chỉ là lúc nãy Triệu Anh Không xuất hiện và biến mất đều quá đột ngột, đến cả lời nói cũng vô cùng quỷ dị, nhất thời khiến trong đầu Vương Hiệp đầy nghi hoặc, căn bản không thể hiểu được nàng rút cuộc là có ý gì.
Bất quá lúc này ba người Ác Ma đội đều đã chết, tuy Trung Châu đội cũng chỉ còn lại Vương Hiệp và hai tên tay mơ nhưng dù sao cũng đã giải quyết sạch sẽ chiến trường chính rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có kẻ nào tới quấy rầy chiến đấu của hai Trịnh Xá nữa. Chuyện tiếp theo đây càng không phải với ba người bọn họ là có thể thay đổi được gì, nhiệm vụ của họ đã hoàn thành, tất cả còn lại chỉ là chờ đợi trận chiến cuối cùng này kết thúc, không cần biết là chiến thắng, hay là thất bại...
Không lâu sau, Lâm Tuấn Thiên bị Vương Hiệp đánh ngất lúc trước cũng đã tỉnh lại. Hắn nhất thời còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, mãi đến sau khi nghe Lưu Úc kể lại toàn bộ quá trình chiến đấu, tên này mới rơi vào trầm tư. Đây gọi là thỏ chết cáo thương, cùng là thành viên Trung Châu đội, hắn chỉ vỏn vẹn là một tân nhân, thực lực cũng yếu kém, cũng chẳng có niềm tin kiên định để mạnh mẽ lên, có thể nói hắn là kẻ kém cỏi nhất trong Trung Châu đội còn yếu hơn cả Lưu Úc. Chứng kiến bao nhiêu cường giả như vậy đều chết trước mặt mình, trong lòng hắn thật chẳng biết là có tư vị gì nữa, vừa khó chịu vừa bất lực, chỉ hận không thể một mực hôn mê không tỉnh dậy mà thôi.
- Đừng có nghĩ ngợi nhiều như vậy, người tiến vào thế giới này chẳng mấy ai là có năng lực siêu cấp cả. Cái gì mà công năng đặc dị, cái gì mà cao thủ võ lâm, tất cả đều chỉ là trò lừa đảo mà thôi, hầu hết mọi người đều từ yếu ớt từng bước từng bước trở nên mạnh mẽ, vì niềm tin sống sót mà mạnh mẽ. Vì thế ngươi cũng không cần lo lắng mình quá yếu kém, chỉ là những gì ngươi trải qua còn quá ít thôi...
Vương Hiệp vỗ vỗ vai Lâm Tuấn Thiên, nói.
Lâm Tuấn Thiên cũng không quay đầu lại, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Vương Hiệp, ngươi vì cái gì mà cố gắng mạnh lên? Vì để Trung Châu đội trở thành mạnh nhất? Cách nói ấu trĩ như vậy không khỏi..."
- Ấu trĩ sao? Không, ta không thấy nó có chút ấu trĩ nào...
Vương Hiệp bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời, một lúc lâu sau mới khẽ nói:
- Chỉ có Trung Châu đội giành được thắng lợi, tất cả những thứ chúng ta lấy được trong thế giới luân hồi này, không cần biết là công pháp, cường hóa, các loại số liệu gen, hay là khoa học kỹ thuật, ma pháp vân vân, mới có cơ hội đem về thế giới hiện thực, như vậy, đất nước ta mới phát triển lên... Đó là niềm tin để ta cố gắng mạnh mẽ.
Lâm Tuấn Thiên kinh ngạc nhìn Vương Hiệp, vẻ mặt chẳng có gì là cảm phục mà ngược lại, mang theo một loại khinh thường, dè bỉu, hồi lâu sau mới nói:
- Vì đất nước? Lý do như vậy lại càng...
- Vậy ư?
Vương Hiệp thoáng cười khổ, cũng không tranh cãi, chỉ lấy trong túi ra một điếu thuốc lá, lặng lẽ châm lửa.
Không khí giữa ba người nhất thời có chút nặng nề, Lưu Úc ở bên cạnh chợt lên tiếng:
- Lâm Tuấn Thiên ca ca, em cũng có lòng tin để mạnh mẽ lên của mình... Đó là kiêu ngạo, vì danh hiệu mạnh nhất của Trung Châu đội mà kiêu ngạo. Em muốn nỗ lực biến mình thành cường giả đủ xứng với danh hiệu đó. Mặc dù không biết còn phải mất bao lâu nữa, nhưng em tinh mình nhất định có thể làm được!
Nghe vậy, Lâm Tuấn Thiên rõ ràng là càng thêm trầm mặc, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Chỉ là sự im lặng giữa ba người không kéo dài được bao lâu, từ phía xa đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú, âm thanh vang vọng trời đất, phảng phất như đang có một con quái vật khổng lồ xuất hiện ở phía đó. Hướng ấy chính là nơi nguyên thần La Ứng Long tự bạo lúc trước, nhất thời, tâm trạng ba người lại căng thẳng hẳn lên, Vương Hiệp yên lặng nhìn lại chiến trường chính của hai tên Trịnh Xá rồi lập tức quyết đoán mang theo hai người Lâm Tuấn Thiên bay lên không trung, Goblin glider dùng tốc độ cực nhanh, tiến về phía âm thanh phát ra.
Bay không bao lâu, kẻ phát ra âm thanh cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Một người khổng lồ có thân thể cao mấy chục mét, không, nếu gọi là một quái vật khổng lồ có thân thể tương tự như con người thì thích hợp hơn. Sau lưng nó có hơn mười chiếc cánh ánh sáng, thân thể hiển lộ màu tím đỏ, cả người cơ bắp cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được trường lực AT hình thoi xoay chuyển xung quanh.
EVA 01 một lần nữa hồi phục, bị La Ứng Long liên tiếp công kích cường độ cao hai lần, con quái vật có tỷ lệ đồng bộ 400% cùng ánh sáng tâm linh vô hạn này chung quy cũng bị ép phải yên tĩnh hơn mười phút. Thân thể vốn trong nháy mắt đã có thể hồi phục, đến bây giờ tựa như vẫn còn chưa hoàn toàn lành lặn, hơn nữa sức hành động của nó cũng giảm xuống rất nhiều, không dựa vào trường lực AT lơ lửng giữa không trung nữa mà đứng dưới đất từng bước từng bước tiến về phía chiến trường Trịnh Xá.
- Đây là quái vật chiến đấu với La Ứng Long lúc trước sao? Trông thật sự rất kinh người, mặt đất trong phạm vi mấy chục dặm đều hoàn toàn bị san bằng. Hai lần phát nổ lúc trước cũng đủ kinh khủng rồi, không ngờ vẫn không tiêu diệt được con quái vật này...
Vương Hiệp đầy vẻ trầm trọng nhìn EVA 01. Chỉ dựa vào cảm giác, hắn theo bản năng đã cảm nhận được sự khủng bố của EVA 01. Đây là một loại cảm giác bản năng của sinh vật sống, cũng giống như khi thỏ gặp sói, kiến gặp thú ăn kiến vậy, mà nó cũng đang thuyết minh thực lực của EVA 01 là đến mức nào.
- Lưu Úc, cậụ còn triệu hồi được Thần chiến binh không?
Vương Hiệp lập tức nhìn sang Lưu Úc, hỏi.
Thằng nhóc khẽ lắc đầu, đáp:
- Không có cách nào, tinh thần lực của em đã tiêu hao sạch sẽ rồi. Lúc trước chiến đấu với tiểu đội Thiên Thần đã triệu hồi một lần, vừa rồi lại triệu hồi lần nữa... Em không thể triệu hồi thần chiến binh lần nữa đâu.
- Vậy à?
Vương Hiệp lắc đầu cười khổ, lại quay sang phía Lâm Tuấn Thiên, hỏi tiếp:
- Ngươi thì sao? Có thể hiện thực hóa đồng vị hidro không?
La Tuấn Thiên cũng cười khổ lắc đầu, đáp:
- Không thể, lúc trước toàn nhờ Tề Đằng Nhất hỗ trợ ta mới có thể hiện thực hóa vật chấp cấp độ đồng vị hidro, bây giờ đừng nói là nguyên tố, vật chất cấp phân tử, không, cỡ nanomet đã không cách nào hiện thực hóa rồi, tối đa chỉ có thể nhỏ đến mức milimet thôi.
- Cũng không được sao?
Vương Hiệp trong lòng thầm thở dài.
Trong lúc ba người đối thoại, EVA 01 vốn tốc độ cực chậm lại càng lúc càng nhanh hơn, trường lực AT bên ngoài cơ thể cũng từ từ biến thành có thể thấy được bằng mắt thường. Theo thời gian trôi đi, EVA 01 có được ánh sáng tâm linh vô hạn đã càng lúc càng mạnh, có thể nói, chỉ cần cho nó đủ thời gian để khôi phục thì trở lại trạng thái mạnh nhất như trước khi giao chiến với La Ứng Long cũng không phải là không thể.
Vương Hiệp hiển nhiên là cũng phát hiện ra điểm này, hắn thấy tốc độ EVA 01 càng lúc càng nhanh, hơn nữa ánh sáng tâm linh bên ngoài cơ thể càng lúc càng mạnh lập tức khống chế một đầu đạn hạt nhân mini phát nổ bên cạnh người nó. Đám mây hình nấm khổng lồ từ dưới đất bốc lên, ba người đều bay ở giữa không trung cũng không bị đầu đạn ảnh hưởng đến. Khi tro bụi hạ xuống, EVA 01 vậy mà lại đứng nguyên chỗ cũ không hề bị thương, tựa hồ còn ngẩng đầu lên nhìn ba người đang bay.
- Không có tác dụng... Không, có hiệu quả. Ánh sáng tâm linh đó rõ ràng là nhạt hơn nhiều, hơn nữa tốc độ của hắn lại bắt đầu chậm lại rồi. Nếu có đủ hỏa lực để trùng kích nổ vào náo, trong nháy mắt phá vỡ ánh sáng tâm linh thì chắc chắn có thể hủy diệt thân thể nó lần nữa....
Vương Hiệp lẩm bẩm nói, đang chuẩn bị sử dụng đầu đạn hạt nhân mini tiếp thì thân thể chợt nhũn ra, thiếu chút nữa thì từ trên glider rơi xuống. Đến giờ phút này hắn đã liên tục chiến đấu mấy trường, đặc biệt là dẫn nổ siêu cường độ khi đối mặt với Adam thiếu chút nữa đã làm hắn mất mạng, sau đó lại sử dụng mấy lần đầu đạn hạt nhân mini, hiện tại hắn thật sự không còn bao nhiêu thực lực để đối phó với con EVA 01 gì gì đó này nữa.
- Khốn kiếp! Sao có thể thất bại trong thời khắc cuối cùng này! Sao có thể để con quái vật nhà ngươi tới quấy rầy Trịnh Xá quyết chiến?
Vương Hiệp vọt miệng chửi lớn, cũng không thèm nghĩ ngợi lôi hết tất cả đầu đạn hạt nhân mini trong túi không gian ra, tiếp đó lại lấy một máy phát xạ, tiếp đó quát lên:
- Người ta không thể bí tiểu mà chết đúng không? Nếu đã không cách nào tăng cường uy lực thì dùng số lượng đối đầu với ngươi!
Dứt lời, một đầu đạn đã từ máy phát xạ bắn về phía EVA 01.
Ầm một tiếng vang dội, Vương Hiệp căn bản không hề có ý dừng lại, liên tục không dứt bắn đầu đạn hạt nhân mini về phía EVA 01. Một trang tiếng nổ vang lên, mặt đất đã bị phá nổ thành hơn mười hố sâu, cho dù không tăng cường năng lực chất nổ, uy lực của đầu đạn hạt nhân này cũng cực lớn, liên tục hơn mười quả bắn xuống, đám mây hình nấm từ dưới mặt đất bốc lên không hề ngưng lại một chút nào. Đến khi trong tay Vương Hiệp chỉ còn lại một đầu đạn duy nhất, hắn mới dừng lại, đồng thời yên lặng nhìn về phía tro bui bay lên.
Lát sau, tất cả tro bụi hạ xuống, EVA 01 ở trung tâm vụ nổ đã bị phá nát gần một nửa thân thể, trường lực AT đã yếu đến mức mắt thường không nhìn thấy được nữa. Thân thể đó đang không ngừng nhúc nhích, hồi phục, nhìn qua thì trong vòng mười phút tới sẽ không thể di động nữa.Trông thấy vậy, Lâm Tuấn Thiên cùng Lưu Úc đều thở phào nhẹ nhõm, Lưu Úc vội vàng nói:
- Vương Hiệp đại ca, mau bắn nốt đầu đạn hạt nhân này xuống đi. Con quái vật đó sắp không xong rồi, đầu đạn này cho dù không nổ chết được nó thì chắc chắn cũng có thể khiến thân thể nó càng hư hại, khi ấy chúng ta lại có thể trì hoãn thêm chút thời gian...
- Không... Không được nữa rồi!
Vương Hiệp thoáng chút cay đắng, nói:
- Trong chiến đấu bọn ta thường để lại một viên đại, viên đạn đó bọn ta gọi là đạn vinh quang. Bởi vì bọn ta không muốn làm tù binh, cũng không muốn thất bại, viên đạn đó là niềm tin cuối cùng mà bọn ta dành cho mình khi đạn hết lương kiệt... Đầu đạn hạt nhân mini này cũng vậy. Ném xuống tuy có thể phá hắn thêm tan nát, nhưng nếu lại hồi phục lại thì sao đây? Chúng ta còn thủ đoạn gì có thể ngăn cản nó nữa? Không, không còn nữa, cho nên đầu đạn cuối cùng này là để dành cho bản thân ta...
- Lâm Tuấn Thiên, ngươi không phải cảm thấy tư tưởng ta quá ấu trĩ sao? Vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết... Cho dù là chết, tư tưởng ta cũng vĩnh viễn không thay đổi! Đó là niềm tin để ta sống sót, để ta chiến đấu, để ta mạnh mẽ! Vĩnh viễn không thay đổi!
Vương Hiệp nghiêm trang nhìn Lâm Tuấn Thiên, nói xong, hắn yên lặng ôm đầu đạn hạt nhân mini vào lòng, cũng mặc kệ hai người kia kêu gào, cười lớn, điều khiến Goblin glider lao về phía EVA 01
- Lấy thân thành chất nổ, quái vật! Ta muốn xem xem ngươi có thể ngăn cản được vụ nổ cuối cùng này không!
...Trong lòng ta, thứ đẹp đẽ nhất, cao quý nhất luôn là ngũ tinh hồng kỳ (quốc kỳ Trung Quốc), đã có lúc chiến khăn đỏ ta đeo là một góc của ngũ tinh hồng kỳ... Vì thế ta tham gia quân ngũ, hy vọng mang thân mình cống hiến cho tổ quốc mà ta yêu quý, tổ quốc đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta...
Không biết từ khi nào, những người xung quanh lần lượt thay đổi suy nghĩ, từng người từng người rời khỏi quân đội, là do làn sóng kinh tế ư? Hay là vì tư tưởng hiện thực cười nhạo vào hai chữ "yêu nước"?
Đã có lúc... Ta đi qua Thiên An Môn, bia kỷ niệm nhân dân anh hùng đứng sừng sững giữa quảng trường, phản chiếu ánh mặt trời mới lên trong thật huy hoàng, thật mỹ lệ. Ta nhìn bia kính lễ... Nhưng lại bị đám thanh niên xung quanh chỉ trỏ, cười cợt. Chẳng lẽ, điều ta luôn kiên trì đã thật sự biến thành rẻ rúng như vậy sao?
Đã có lúc... Ta nhìn là cờ đỏ lập lời thề, phải dùng máu nóng của mình tưới đẫm nó, dùng tính mạng mình bảo vệ nó. Nhưng mà, quan chức thì biến chất, chính phủ thì đấu đá, còn cả dòng chảy ngầm tràn lan trong quân đội... Lời thề của ta, còn có một ngày ta có thể thực hiện nó sao?
Mẹ già... Tóc đã bạc như sương nhưng vẫn tin tưởng con trai của người là anh hùng. Ta có thể thay đổi đất nước này không? Ta thật sự có thể trở thành anh hùng không?
Trung Châu đội... Chỉ có Trịnh Xá giành được thắng lợi, cái gã lương thiện ấy, cùng với sự trợ giúp của Sở Hiên, bọn họ nhất định có thể đưa được sức mạnh và công nghệ của thế giới luân hồi này đề tổ quốc. Cho dù đất nước đó đã tràn ngập cặn bã, cho dù trong đất nước đó rất nhiều người đã bắt đầu thối nát...
Quân nhân... Ta vẫn luôn là quân nhân, chưa từng có khi nào ta lại kiên định như lúc này! Niềm tin của ta, dũng khí của ta, tính mạng của ta, vì tổ quốc mà ta yêu quý, cho dù là chết ta cũng tuyệt đối không bỏ cuộc...
Nam nhi khó đền nợ nước, chiến tử sa trường là cái chết bình yên... Vương Hiệp ta không phải là không biết đất nước ta có đủ loại thói hư tật xấu, cũng không phải là không biết có rất nhiều người đang lặng lẽ chịu đựng bất công, nhưng tổ quốc mãi mãi là tổ quốc của ta. Ta nhớ đã từng đọc một cuốn sách nói rằng trong sách giáo khoa quân sự của Mỹ có viết, đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ngươi mà là ngươi đã làm được gì cho tổ quốc? Ta cũng tự hỏi mình như vậy, ta đã làm được cái gì cho đất nước? Không nói đến đảng phái, không nói đến quan chức, không nói đến quân đội... Tất cả những chuyện đó đều chẳng liên quan gì, ta chỉ yêu đất nước ta, đất nước có tên là Trung Quốc! Chỉ khi Trịnh Xá thắng, Trung châu đội chúng ta mới có thể trở về thế giới hiện thực, vậy thì bây giờ là lúc để ta chết, vì thế ta... Chết cũng không hối hận!
Cho dù đất nước này đã có rất nhiều người thối nát, cho dù như vậy, ta...Ta, Vương Hiệp! Vĩnh viễn không thối nát!
Ầm một tiếng vang dội, vụ nổ có thể sánh với bom khinh khí trong cự ly gần, hoàn toàn bao trùm EVA 01....