Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Chương 304: Vương Phu Nhân
H
ạng Tử Hiên mỉm cười, giơ chén rượu lên cao khẽ ngâm nga:
- Kim nhật bất kiến tiễn đường nguyệt,
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân. Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy,
Cộng khán minh nguyệt nhất tiêu diêu!
(Dịch nghĩa:
Hôm nay không thấy trăng trên sông Tiền Đường.
Trăng vàng đã từng soi sáng người cũ.
Người cũ bây giờ như nước chảy.
Cùng tiêu dao ngắm nhìn ánh trăng sáng.)
- Nói rất hay, cùng tiêu dao ngắm nhìn ánh trăng sáng.
Phương Thiên Vũ giơ cao chén rượu nhìn vầng trăng sáng ở phía ngoài lầu các, cười ha hả nói.
Ở một bàn trong đại sảnh bỗng truyền đến một tiếng cười. Mọi người chăm chú, nghe thấy sự tuyệt diệu của bài thơ không khỏi thầm tán thưởng vần thơ.
Hạ Văn Đăng nhấp một ngụm rượu, hào sảng cười nói:
- Phương huynh, Hạng huynh thật sự là tài giỏi!
Văn chương của Phương Thiên Vũ và Hạng Tử Hiên quả là đẹp đẽ phi phàm. Ý thơ rất hàm súc khiến cho những tài tử tiểu thư đang uống rượu ở đây không khỏi nhìn về phía bọn họ. Thấy bốn người này có nhã hứng như vậy, ý thơ lại không hề tầm thường, bọn họ bỗng có hứng thú muốn nghe xem câu thơ tiếp theo bốn người này làm là những vần thơ gì.
Hạng Tử Hiên nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn mình nhưng vẫn không hề tỏ vẻ bối rồi. Y nở một nụ cười thân thiện, nho nhã ôm quyền hướng về các tài tử tiểu thư bốn phía rồi ngồi xuống.
Hạ Văn Đăng thấy Tiểu Vương gia cùng với Phương huynh đều đã làm thơ thì làm sao mình có thể lùi bước được chứ? Thấy các tiểu thư ở kinh thành đang nhìn mình, y muốn thể hiện thật tốt một phen. Y đảo mắt một cái, bỗng nhiên vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên, sau đó cao giọng nói:
- Sàng tiền minh nguyệt quang,
địa thượng hài lưỡng song,
cử đầu vọng minh nhật,
đê đầu tư cô nương”
Dịch nghĩa:
Đầu giường ánh trăng rọi.
Mặt đất hai đôi hài.
Ngẩng đầu nhìn bình minh chiếu sáng,
cúi đầu thấy cô nương.
- Phì.
Mọi người nghe xong thì lập tức cười vang, đây là thơ gì chứ? Thậm chí có người vừa uống rượu xong đã phải phun ra.
“Cái tên Hạ thiếu gia bại não này!” Triệu Tử Văn nhất thời im lặng, những vần thơ dâm đãng, xuyên tạc này là do hắn dạy cho gã. Không ngờ gã lại dám ngâm ra ở đây, tên ngu ngốc này!
- Cái tên ngu ngốc này, phải là
“Sàng tiền minh nguyệt quang.
Nghi thị địa thượng sương,
cử đầu vọng minh nguyệt,
đê đầu tư cố hương.”
(Dịch thơ:
Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương,
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,
Cúi đầu nhớ cố hương)
chứ không phải là nhớ cô nương.
Triệu Tử Văn trợn mắt nhỏ giọng nói. Hắn có cảm giác rằng qua đêm nay rồi trở về sau sẽ không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
- A, ta ngâm sai rồi sao?
Hạ Văn Đăng trợn tròn mắt. Sau đó gã liền bừng tỉnh hiểu ra. Bình thường gã đều ngâm những vần thơ không đứng đắn cho nên vừa rồi định ngâm thơ nhớ cố hương bị rượu đưa đẩy lại thành ra ngâm dâm thơ.
“Cái tên Triệu tướng quân đáng chết này. Tại sao không nhắc nhở ta một chút, để ta gặp phải như thế này, thì còn mặt mũi nào nữa?” Trong lòng Hạ Văn càng hối tiếc càng đem trách nhiệm đổ toàn bộ lên đầu Triệu Tử Văn.
Thấy ánh mắt của người này như vậy, Phương Thiên Vũ liền nói một câu an ủi:
- Hạ huynh hình như là làm thơ góp vui, đây là lựa chọn không sáng suốt cho lắm.
Hạng Tử Hiên lộ vẻ đau khổ nói:
- Từ nay về sau ngàn vạn lần không được ngâm thơ trước mặt hắn. Hạ huynh này chỉ khiến cho chúng ta không ngóc đầu lên được.
Ba người đều biết rõ, tên Hạ Văn Đăng này một khi uống rượu vô sẽ trở nên hồ đồ. Ngâm dâm thơ lên, biết là không thể trách gã, có thể gặp phải trường hợp lớn như vậy, ngâm loại thơ này quả thực là không còn chút mặt mũi nào.
Trên Túy Tiên Lâu mọi người đều đang uốgn rượu ăn cơm đều buông chén đũa xuống. Mọi người cười đến mức đỏ bừng cả mặt, còn có một số người cố gắng kìm chế không cười ra tiếng.
- Tỷ phu, tỷ phu!
Trong lúc bốn người còn xấu hổ, một tiểu đồng hấp tấp chạy tới, trong miệng hô vang hai chữ “tỷ phu”. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía tiểu đồng lộ vẻ kỳ lạ.
Ba người Hạng Tử Hiên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cùng lên tiếng:
- Các ngươi biết nó sao?
Tiểu đồng này đưa ánh mắt nhìn thẳng vào bốn người ở trên bàn. Có vẻ như tỷ phu trong lời nói của tiểu đồng này là người nào đó trong bốn người này.
Gì đây? Triệu Tử Văn nhìn thấy tiểu đồng thì thầm nghĩ trong lòng. Hắn lập tức nhìn về bốn phía thì chứng kiến cách đó bốn bàn không xa, Lý tài nữ đang ngồi trước một chiếc bàn. Lông mày nàng như vẽ, khuôn mặt phấn hồng, dáng vẻ thẹn thùng vô hạn thật sự rung động lòng người.
Mà bên cạnh Lý tài nữ là một vị nữ tử lông mày lá liễu, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp. Tuy nhiên, khóe mắt nàng xuất hiện nép nhăn cho thấy tuổi tác của nàng đã khá lớn. Không cần suy nghĩ cũng biết rằng người này chính là thê tử của Lý Cách Phi, và cũng là mẫu thân của Lý Dịch An, Vương thị, Vương phu nhân.
Trong mắt Vương phu nhân thấp thoáng một vẻ oán trách, hiển nhiên là trách cứ tiểu đồng không nên đường đột như thế, dám ở trước mặt mọi người gọi Triệu tướng quân là tỷ phu. Chuyện này thật sự là đã phá rối hắn.
- Tỷ phu,tại sao huynh cũng tới đây?
Lý Kính Trực đi tới, cầm lấy ống tay áo của Triệu đại nhân, cười tươi nói.
Câu nói này khiến cho ba người Hạng Tử Hiên phải há hốc mồm. Triệu huynh này từ khi nào mà có một cậu em vợ nữa như vậy?
Triệu Tử Văn đối với chuyện rắc rồi này thì không biết làm gì, đành dở khóc dở cười nói:
- Tiểu Lý, từ nay về sau không được gọi loạn như thế, tỷ tỷ của đệ sẽ không vui đâu.
Tiểu Lý sao?
Ba người kia lập tức bình tỉnh, hóa ra đây chính là đệ đệ của Lý Dịch An. Mối quan hệ giữa Triệu tướng quân và Lý tài nữ bọn họ đã sớm biết. Từ lâu người ta đã biết tại sao bọn họ lại không biết chứ?
Tiểu Lý quệt miệng nói:
- Huynh chính là tỷ phu của đệ còn gì. Tỷ tỷ của đệ mỗi ngày đều nhớ đến huynh.
Lời nói này không hề cố kỵ khiến cho Triệu Tử Văn phải im lặng. Hắn kéo tiểu ma vương này đi tới bên cạnh Lý tài nữ, hướng về phía Vương phu nhân ôm quyền nói:
- Bái kiến Vương phu nhân!
Vương phu nhân vội vàng nói:
- Triệu tướng quân, tướng quân làm vậy khiến cho lão phụ phải tổn thọ, mau mau miễn lễ.
Thanh danh của Triệu tướng quân này ở Đại Kinh sớm đã như sấm bên tại, ai dám nhận cái cúi đầu của hắn chứ? Chỉ là đối với nhạc mẫu tương lai này, Triệu Tử Văn dĩ nhiên phải vô cùng cung kính.
- Đại ca.
Lý tài nữ rủ mi xuống, khuôn mặt đỏ ửng khẽ nói.
Nàng tuy trách cứ đệ đệ của mình nói lung tung trước mặt mọi người nhưng trong lòng lại vừa thẹn vừa mừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Kinh thành đều biết Triệu tướng quân và Lý tài nữ là một cặp trai tài gái sắc, chàng có tình, thiếp có ý, quả thực là một đôi trời sinh. Chỉ còn chờ đến khi Triệu tướng quân đến Lý phủ cầu hôn thì lúc đó gạo đã có thể nấu thành cơm rồi.
Triệu Tử Văn nhìn Lý tài nữ thẹn thùng thì mỉm cười, hướng về phía Vương phu nhân nói:
- Vương phu nhân cứ từ từ dùng bữa.
Vương phu nhân biết rằng hắn cùng với bạn bè gặp mặt, chỉ tới đây để hành lễ mà thôi cho nên vung khẽ ống tay áo cười nói.
- Triệu tướng quân, mau đi đi.
Vương phu nhân nhìn có vẻ kín đáo nhưng thực sự bà rất dễ thân cận. Bây giờ bà đã hòa thành một khối đối với người trong Lý phủ. Hôn nhân của An Nhi căn bản có vẻ như chắc chắn là sẽ thành, không thoát đi đâu được rồi.
- Đây không phải là Triệu tướng quân sao?
Một số người nhẹ giọng nói. Những người ở trên Túy Tiên lâu này hơn phân nửa là du khách ở bên ngoài, còn một số thực khách ở bên ngoài thấy vị công tử bất phàm này thì nhận ra ngay đó chính là Triệu tướng quân.
Chỉ là bọn họ biết rằng Triệu tướng quân cùng với bạn bè tới đây gặp mặt uống rượu cho nên không dám quấy rầy hắn, lẳng lặng không nói gì tiếp tục uống rượu. Tuy nhiên trong mắt bọn họ đã hiện lên một vẻ kính nể đối với Triệu tướng quân.
- Tỷ phu, huynh không dùng cơm với tỷ tỷ sao?
Tiểu Lý không chịu ngừng tiếp tục nói.
- Tiểu Lý, đệ lại nói lung tung, khi nào về phủ để xem tỷ giáo huấn đệ như thế nào.
Khuôn mặt Lý tài nữ ửng đỏ, ngẩng đầu lên nói.
Vuơng phu nhân cũng trừng mặt nhìn thằng con nghịch ngợm này:
- Cái miệng của ngươi lanh chanh như thế, coi chừng cha ngươi lại phạt ngươi đó!
Thấy tỷ tỷ và mẫu thân tức giận, còn đem phụ thân ra dọa, Tiểu Lý không dám nhiều lời nữa, ngượng ngùng cười với Lý tài nữ, sau đó bắt đầu ăn tiếp.
- An Nhi, huynh sẽ tìm muội sau nhé.
Triệu Tử Văn hướng về phía An Nhi đang tức giận mỉm cười sau đó xoay người rời đi. Dù sao có mẹ nàng đang ở đây, Triệu Tử Văn cũng không muốn nói thêm lời gì nữa, gặp được Lý tài nữ ở Túy Tiên Lâu xem ra là xảo ngộ. Hẳn là tại vì Tiểu Lý muốn đến Túy Tiên Lâu ăn mỹ thực cho nên Vương phu nhân và Lý tài nữ mới đi cùng nó đến đây.
Lý tài nữ thẹn thùng nhai đồ ăn trong miệng khiến cho Vương phu nhân mừng thầm trong lòng. Có thể có được một người con rể tốt như vậy, quả là do tổ tiên tích đức.
- Tử Văn, huynh cũng phải làm một bài đi chứ phải không?
Triệu Tử Văn vừa ngồi xuống ghế, Hạ Văn Đăng đã lộ vẻ mặt đau khổ nói. Giang Nam Tứ Đại Sài Lang hôm nay bị gã làm cho mất mặt, cho nên gã muốn Triệu Tử Văn ngăn cơn sóng dữ này lại giúp mình.
Ba huynh đệ của mình đều đã làm thơ, Triệu Tử Văn làm sao có thể lùi bước được chứ. Hắn uống cạn một ly rượu rồi trầm ngâm nói:
- Tự cổ ly biệt bi tịch liêu,
ngã ngôn biệt ly thắng xuân triêu,
tình không nhất hạc bài vân thượng,
liền dẫn thi tình đáo bích tiêu.
(Dịch nghĩa:
Xa nhau ngày xưa khiến cho lòng tịch mịch,
biệt ly xa cách thắng sáng xuân,
trời cao một con hạc bay trên mây,
liền ngâm thơ về trời xanh.)
Trong thơ không có ngụ ý sự ly biệt, tại sao lại gặp nhau, con đường nhân sinh thăng trầm ẩn chứa nhiều triết lý nhân sinh, biểu đạt sự mừng rỡ khi gặp nhau vô cùng tinh tế. Mọi người nghe xong đều thấy nao nao lòng. Sau đó tiếng vỗ tay như bài sơn đảo hải vang lên không ngớt. Bọn họ lớn tiếng khen:
- Hay cho cách nói về sự ly biệt trong mùa xuân. Quả là thơ hay, thật là tuyệt diệu!
Cả Túy Tiên lâu tiếng vỗ tay vang ầm lên, Triệu Tử Văn đem hào khí của bài thơ nâng tới cực hạn. Mọi người nghe vậy như si như say, quên mất những vần thơ dâm vừa rồi của Hạ Văn Đăng.
Tiểu Lý nghe xong thì nhảy cẫng lên, bàn tay thằng bé vỗ liên tục.
- Oa, tỷ phu thật là lợi hại!