Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Quyển 5 - Chương 47: Đối Thủ
- H
ệ thống thủy lợi huyện ta đã xuống cấp trầm trọng, không ít mương, cống các nơi làm cách đây nhiều năm, hư hại lớn. Có những chỗ nhiều năm không sửa, đều đang đợi tài chính mà duy tu, cải tạo. Tôi đề nghị huyện nên lo lắng một phần tài chính để sửa các khu vực mương, cống bị hư hại nghiêm trọng. Nếu không tiền nợ thuế nông nghiệp, thủy lợi của Hoa Lâm chúng ta càng lúc càng nhiều.
Vi Biểu thở dài một tiếng mà nói.
Lại là một người há mồm đòi tiền.
La Đại Hải sa sầm mặt lại.
Nông nghiệp vốn được đầu tư ít một chút, điểm này y là Chủ tịch huyện mấy năm cũng rõ. Liêu Vĩnh Trung trước đó phụ trách mảng nông nghiệp thì cũng đã nghĩ cách vay tiền và kéo chỗ này bù chỗ kia. Không phải Liêu Vĩnh Trung không nghĩ biện pháp giải quyết mấy vấn đề này, nhưng tài chính của huyện chỉ có từng đó, cho bên này thì bên kia ít đi. Đây là bỏ tường tây, sửa tường đông mà hình dung.
- Phó chủ tịch Miêu, bên chị thì sao?
- Chủ tịch La, tôi đã sớm báo cáo tình hình của mình với ngài. Tiền lương của giáo viên nhất định phải đảm bảo, đây là lệnh của Thị ủy và Ủy ban Thị xã. Về phần trường học xuống cấp cũng cần phải sửa gấp. Nếu không tháng chín khai giảng chính là màu mưa, nếu xảy ra chuyện thì chúng ta không thể chịu nổi trách nhiệm.
- Về phần xây dựng thì cải tạo huyện thành đã nói từ lâu nhưng mãi vẫn không thể khởi động, nguyên nhân chính là vấn đề tài chính. Bây giờ huyện thành Hoa Lâm có thể nói là huyện thành cũ nát nhất cả Thị xã. Mặc dù trong quy hoạch của huyện nói muốn di chuyển huyện thành tới khu vực trống trải, cung cấp nước, điện tiện hơn. Nhưng xây dựng cầu Quế Khê cần ít nhất mười triệu. Vào lúc này thì Hoa Lâm chúng ta sợ rằng ba, năm năm cũng không thể gom góp đủ tài chính xây dựng cầu Quế Khê này.
Miêu Nguyệt Hoa lắc đầu nói:
- Tình hình này không chỉ có mình Hoa Lâm chúng ta, cả Ninh Lăng đều như vậy. Ví dụ cầu Tú Hà không tìm được công ty thi công vì vấn đề tài chính không được xác thực nên không có nhà đầu tư nào dám nhận. Cho nên khu phía đông của Ninh Lăng phát triển rất chậm, cầu thông giữa hai bên là cầu cũ xây từ những năm 60, chỉ có thể cho hai xe cùng qua, không cẩn thận là hỏng.
Cuối cùng lại là tiền, mặt La Đại Hải sa sầm lại. Y viết viết vài chữ gì đó trên sổ.
- Lão Tân, bên anh thì sao?
La Đại Hải ngẩng đầu lên nói.
- Bên tôi cũng tương đương như vậy. Tôi chỉ nhắc một chút là còn có hơn tháng nữa là tới tháng tám, tiền an ủi, tiền trợ cấp thì tài chính huyện vẫn chưa cho Phòng Dân chính, đến lúc đó không thực hiện được thì không phải trách nhiệm của tôi.
Tân Tồn Hoán nói rất đơn giản. Y cũng biết La Đại Hải bây giờ không dễ dàng, nhưng mình phụ trách công việc đó thì không thể không nói ra.
La Đại Hải bỏ bút xuống rồi nói:
- Phó chủ tịch Triệu, bên cậu thì sao?
- Bên tôi cũng còn được. Quốc lộ Tân Hoa tiến triển thuận lợi, tài chính của tỉnh cũng dần dần tới. Đoạn Mã Thủ trong quốc lộ Bồng Hoa đã triển khai toàn diện, theo tiến độ hiện nay thì 9km đoạn Hà Hoa sẽ cơ bản làm xong trước mùa mưa vào tháng mười.
Triệu Quốc Đống nói.
- Tôi cũng đã tiếp xúc với Tập đoàn Đại Hoa hai lần. Sở Chăn nuôi gia súc tỉnh đề cử bọn họ xây dựng trụ sở nuôi gia súc ở mấy khu vực đồi núi tại Thiên Châu, Thông Thành và Thị xã Ninh Lăng chúng ta, tiến hành theo hình thức công ty kết hợp hộ nông dân. Tôi thấy hình thức này có thể áp dụng ở giai đoạn hiện nay, khá thích hợp với khu vực nhiều đồi núi hoang như Hoa Lâm chúng ta. Nhất là khu vực phía bắc như Cừ Thủy, Tân Bình, Cổ Hà, Lôi Pha có mấy vùng núi hoang thích hợp phát triển chăn nuôi gia súc.
- Công ty Đại Hoa cũng đã đồng ý tới đây khảo sát, nghiên cứu việc có thể tiến hành thành lập nhà máy ở Hoa Lâm chúng ta hay không? Tôi đã cùng Phó chủ tịch Vi liên lạc với Sở nông nghiệp tỉnh, tranh thủ nhanh chóng đưa mấy loại cây phù hợp loại đất ở huyện ta tới trồng trên đồi núi hoang. Một khi thích hợp thì có lẽ sẽ hấp dẫn được bên Đại Hoa.
- Trụ sở thí nghiệm của Học viện Nông nghiệp thì chủ yếu do bọn họ tự khảo sát và quyết định. Chúng ta sẽ giúp đỡ việc giải phóng mặt bằng, xây dựng cơ sở vật chất.
Lúc Triệu Quốc Đống còn ở Sở Giao thông thì cũng thường xuyên tụ tập với mấy nhà kinh doanh Chiết Giang như Chu Quốc Bình, Hoa Hành Vân, có đôi khi hắn còn kéo thêm cả Cù Vận Bạch đi cùng. Những phân tích của Triệu Quốc Đống về xu thế phát triển kinh tế Trung Quốc rất phù hợp với sự nhạy cảm về kinh tế của nhà đầu tư Chiết Giang, hai bên nói chuyện khá hòa hợp.
Sau khi Triệu Quốc Đống tới Ninh Lăng, hai bên vẫn thường xuyên gọi điện trao đổi với nhau. Triệu Quốc Đống cũng đã mời bọn họ tới Ninh Lăng một chuyến. Làm việc bận rộn thì cũng nên thư giãn một chút, coi như điều hòa sinh hoạt.
Còn một phương diện khác đó là Triệu Quốc Đống biết có không ít nhà kinh doanh Chiết Giang ở tỉnh An Nguyên, hơn nữa ý thức đầu tư rất mạnh. Chỉ cần bọn họ cảm thấy ngành sản xuất có lợi cho mình thì sẽ không ngại thử một phen. Thị xã Ninh Lăng về tổng thể mà nói vẫn còn trong trạng thái nguyên thủy chưa khai thác. Nếu như có thể hấp dẫn tài chính của các nhà đầu tư Chiết Giang tới, như vậy sẽ khiến cho kinh tế Ninh Lăng phát triển, đồng thời thay đổi về quan niệm.
Cho nên Triệu Quốc Đống cũng cố ý nói về việc này với đám người Chu Quốc Bình, Hoa Hành Vân, bảo cho bọn họ bây giờ mình phụ trách mảng thu hút đầu tư của Huyện Hoa Lâm, mời bọn họ cùng các nhà kinh doanh, bạn làm ăn Chiết Giang tới xem tình hình một chút, xem có cơ hội nào thích hợp để đầu tư không?
Nhà máy của Chu Quốc Bình và Hoa Hành Vân ở Khu Khai Phát Giang Khẩu đã được xây dựng xong, cũng bắt đầu sản xuất thiết bị cho Công ty ô tô liên doanh An – Hàn, hơn nữa còn có hợp tác cung cấp hàng hóa cho mấy công ty ô tô xung quanh các thành phố lân cận như Trùng Khánh, Trường An. Việc kinh doanh của nhà máy đã tiến vào giai đoạn phát triển thực chất, hơn nữa hoạt động khá hiệu quả.
Hai người bây giờ đã nhàn hơn khí bắt đầu xây dựng nhà máy nhiều, cũng có thể dành thời gian ra ngoài một chút. Nhất là nghe Triệu Quốc Đống muốn mời các bạn làm ăn của bọn họ tới nữa. Bọn họ cũng biết Triệu Quốc Đống muốn đạt thành tích ở Ninh Lăng cho nên cũng cố gắng giúp đỡ Triệu Quốc Đống liên lạc các bạn làm ăn đang rảnh rỗi mà tới Ninh Lăng, Hoa Lâm.
Triệu Quốc Đống đang ngồi trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Mã Bản Quý lén lút tiến vào mà cười nói:
- Chủ tịch Triệu.
- Ừ, lão Mã ngồi đi, chuyện kia điều tra đến đâu rồi?
- Ha ha, không tiện điều tra mấy. Các cô gái trong nhà khách hầu hết đều ở xã lên, nhưng ngài cũng biết đây là việc bao người mong chờ, nếu không có lãnh đạo nào nói một tiếng thì không thể vào. Quế Phân vào là thông qua Phó chánh văn phòng Khâu Chí Bảo giới thiệu mới vào được nhà khách Huyện ủy. Nghe nói vợ của Khâu Chí Bảo có quan hệ họ hàng với Quế Phân, chắc là không vấn đề gì.
- Chỉ như vậy thôi sao?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Ừ, tôi còn biết trong thời gian này Quế Phân qua lại với ai. Ngoài Mẫu Đan ra thì chính là Mâu Kim Phượng trong nhà khách. Mâu Kim Phượng thường xuyên tới phòng Quế Phân nói chuyện gì đó, xem ra hai người này có quan hệ khá tốt.
- Mâu Kim Phượng ư?
Triệu Quốc Đống không có ấn tượng gì về người này.
- Ừ, chính là một người phụ nữ mông to, biết cách ăn mặc và khá đẹp đó. Chồng cô ta làm ở trạm thủy điện thuộc cục Lâm nghiệp thành phố. Nghe nói Mâu Kim Phượng là cháu của Chủ tịch Miêu.
Mã Bản Quý rất cẩn thận mà nói.
- Miêu Nguyệt Hoa?
Triệu Quốc Đống run lên một chút. Hắn suy nghĩ mà nói:
- Cô ta không phải người Hoa Lâm ư? Không phải nói là điều từ nơi khác đến đây đó chứ?