Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 103: Võ Công Từ Thời Viễn Cổ (3)
Share by: MTQ - Banlong.us
Dù gì nàng không cần giống Long Hạo Thần cùng Khô Lâu Huyết Sắc đấu chính diện. Long Hạo Thần và Thải Nhi bắt tay thử mấy lần, hai người phối hợp ăn ý, không ngờ có thể kiên trì tới năm phút đồng hồ.
Tuy năm phút đối với bọn họ là tiêu hao và áp lực khá lớn. Nhưng đừng quên, hai người có thể hồi phục trong tháp Vĩnh Hằng. Hơn nữa áp lực càng lớn, tác dụng cũng càng nhiều. Khô Lâu Huyết Sắc sẽ không ra sát chiêu, Long Hạo Thần đấu hơn mười hiệp, khi cảm giác thân thể sắp rách te tua mới đau khổ truyền tống trở về nghỉ ngơi.
Trong sân đấu không có loại đài ‘chủ tịch’. Trấn Nam quan và lãnh đạo liên minh đều ngồi đằng trước.
Thấy người đến đông đủ rồi, điện chủ Mục Sư Thánh Điện Lăng Tiếu đi vào trong sân đấu.
“Các vị liệp ma giả của Liệp ma Đoàn, mọi người đều đã biết sự việc, ta sẽ không nói nhiều. Ta chỉ nhấn mạnh một điều, các ngươi đối với Trấn Nam quan là cứu tinh. Các ngươi vừa mới không lâu hoàn thành trận đại chiến. Một tháng này càng trở thành trụ cốt vững vàng của Trấn Nam quan. Ta đại biểu Mục Sư Thánh Điện và Trấn Nam quan cảm ơn các ngươi.”
Đừng nhìn Lăng Tiếu mặt mày khổ qua, nhưng ông lấy thân phận cường giả cửu giai và điện chủ Mục Sư Thánh Điện, lại hành lễ hướng liệp ma giả cao nhất chẳng qua tới cấp suất, phần khí độ này khiến người chấn động.
Liệp ma giả đương nhiên không thể ngó lơ, toàn bộ đứng dậy trả lễ Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu trầm giọng nói.
“Trận đại chiến trước suýt khiến Trấn Nam quan hủy diệt. Các ngươi là cứu tinh của Trấn Nam quan, mà giữa các ngươi đâu? Là cái gì? Là đồng chí, là chiến hữu. Liệp ma Đoàn tỷ lệ hy sinh cao bao nhiêu thì chính các ngươi rõ ràng. Lần này linh lô trong Mộng Huyễn Thiên Đường đối với chức nghiệp nào đều có lực hấp dẫn trí mạng. Nhưng dù sao là vật ngoài thân. Hôm nay thi đấu tuyển chọn, chọn là hiền tài, chứ không phải để các ngươi đấu chết đấu sống. Ta trịnh trọng khuyên bảo các ngươi, trong thi đấu, tuyệt không cho phép xuất hiện tình huống giết chết đối thủ, cũng không cho phép thương tổn tàn tật. Nếu không, đừng trách bổn tọa vô tình. Ta sẽ trình lên liên minh, đề nghị kẻ nặng tay với đồng chí mình bị thanh trử khỏi Liệp ma Đoàn.”
Nói câu cuối, tuy ông là mục sư nhưng trong mắt lóe tia sáng lạnh lẽo, uy nhiếp khủng bố cường giả cửu giai áp bách hơn trăm người trong sân lặng ngắt như tờ.
Trầm mặc giây lát, Lăng Tiếu nói.
“Còn có một nội quy, chính là không được bay. Trong Mộng Huyễn Thiên Đường không thể bay, cho nên lần này chúng ta thi đấu tuyển chọn, yêu cầu các thí sinh không được lợi dụng linh cánh chiến đấu trên không. Bắt đầu rút thăm.” Chỉ thấy tay ông vung lên, nghĩa là chính thức bắt đầu thi đấu tuyển chọn.
Nghi thức rút thăm rất đơn giản. Nâng vào sân một thùng gỗ, bên trong có thẻ số, mỗi lần đều rút thăm lại để bảo đảm công bình.
Một trăm năm mươi người tham dự rút thăm, coi như khá đồ sộ. Lúc bảy người Long Hạo Thần xếp hàng đi ra, đều nhịn không được nhớ tới lúc thi đấu ở sân lớn Thánh Minh.
Quá trình rút thăm chỉ mất mười phút, thi đấu cũng theo đó bắt đầu. Làm trọng tài là một vị thánh kỵ sĩ bát giai. Rất rõ ràng, tuy lúc trước Lăng Tiếu có nhắc nhở kỹ càng, nhưng dù sao liệp ma giả đều là tài nguyên quý giá của liên minh, bởi vậy vẫn là khiến cường giả bát giai làm trọng tài, để bảo đảm không xuất hiện tình huống tàn tật hay chết chóc.
Đám Long Hạo Thần rút thăm vòng thứ nhất coi như hên, ít nhất bảy người không phải một cặp, tránh khỏi bi kịch tay chân tương tàn.
Trận thi đấu thứ nhất rất nhanh đã bắt đầu.
Đây là thi đấu giữa liệp ma giả, không phải lúc đầu thi đấu tuyển chọn Liệp ma Đoàn. Quả nhiên, thi đấu ngay từ đầu đã rất kịch liệt. Đa số liệp ma giả dự thi đều là cường giả lục giai.
Tuy rằng họ không bay, nhưng chiến đấu vẫn rất kịch liệt. Linh lực nồng đậm bạo phát trong sân, thánh kỵ sĩ bát giai không thể không phóng ra Thể Quang Diệu, làm chuẩn bị tùy lúc nhúng tay vào trận đấu.
Thi đấu tiến hành rất nhanh, chênh lệch thực lực dĩ nhiên là mấu chốt thắng bại. Dù sao rút trúng đối thủ thực lực ngang bằng mình rất hiếm có.
Trong các số của thành viên Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu thì Trần Anh Nhi có số nhỏ nhất, đương nhiên nàng cũng trở thành người thứ nhất vào sân.
“Số ba mươi lăm, ba mươi sáu, vào sân đấu.”
Số ba mươi sáu chính là Trần Anh Nhi.
Lâm Hâm hất tóc, nhìn Trần Anh Nhi, nói.
“Nếu không được thì cứ nhận thua, đừng lãng phí ma tinh. Đối thủ của nàng chính là cường giả lục giai.”
“Xì, sao ta phải nhận thua? Chờ coi đi.” Trần Anh Nhi trừng y, ôm heo con Mạch Đâu đi thẳng vào sân.
Lúc trước ra trận tuy cũng có thành viên Liệp ma Đoàn, nhưng chiến thắng hầu như đều là cường giả lục giai Liệp ma Đoàn cấp suất. Lúc này Trần Anh Nhi nàng gái nhỏ nhắn đáng yêu đi vào sân, bỗng chốc khiến các liệp ma giả giật mình.
Nàng bé này có tới tuổi hai mươi hay chưa? Không phải là đi nhầm rồi chứ? Nhất định là Liệp ma Đoàn cấp sĩ.
Trần Anh Nhi vận may không tệ lắm. Đối thủ của nàng là ma pháp sư thủy hệ nổi tiếng lâu năm Liệp ma Đoàn cấp hiệu, thực lực khoảng ngũ giai bậc tám.
Trọng tài liếc Trần Anh Nhi một cái, sau đó trầm giọng nói.
“Ta nhấn mạnh lần nữa, không được ra tay nặng. Bắt đầu thi đấu.” Khi nói ra câu này, mặt gã hướng ma pháp sư thủy hệ, có thể thấy gã coi nhẹ Trần Anh Nhi.
Ma pháp sư và triệu hoán sư chiến đấu, hai bên cách nhau năm mươi mét.
Ma pháp sư thủy hệ nhìn đối thủ của mình là nàng bé thì bật cười. Đừng nói là gã, coi như là người biết đội Long Hạo Thần cũng không ai đánh giá cao Trần Anh Nhi.
Khu nghỉ ngơi, sắc mặt Dương Văn Chiêu cực kỳ khó coi, lẩm bẩm.
“Long Hạo Thần đang làm cái gì? Sao có thể để Anh Nhi tham gia loại đấu này, lỡ nàng ấy bị thương thì sao?”
Nhưng khi thi đấu chân chính bắt đầu, đám người coi thường Trần Anh Nhi mau chóng ngơ ngác.
Làm liệp ma giả, ma pháp sư thủy hệ tuy có chút khinh thường Trần Anh Nhi, nhưng bắt đầu đấu rồi thì không qua loa chút nào. Đối với liệp ma giả, bất cẩn nghĩa là tử vong. Cho nên gã thật cẩn thận ngâm xướng ma pháp thủy nguyên tố lá chắn. Sau đó gã nhìn thấy con heo Trần Anh Nhi ôm vào ngực nhảy xuống, chạy hướng gã.
Heo con này là ma thú? Chắc không phải đâu. Ma pháp sư thủy hệ coi như là kiến thức rộng rãi cũng không nhớ có loại ma thú như vậy.
Thủy nguyên tố lá chắn mau chóng hoàn thành, một tầng hào quang xanh nước trong suốt bao phủ thân thể ma pháp sư thủy hệ. Pháp trượng chỉ hướng trước, thuấn phát một đạo băng tiễn bắn hướng Mạch Đâu.
Không thể không nói, trong Liệp ma Đoàn cấp hiệu, rất ít người tiêu tiền như nước giống đám Long Hạo Thần. Pháp trượng trong tay ma pháp sư thủy hệ chỉ là loại cấp linh ma.
Khi phát ra băng tiễn, ma pháp sư còn cố ý liếc Trần Anh Nhi một cái, phát hiện nàng bé không có ý định ngâm xướng chú ngữ.
Chiến đấu như thế này là lần đầu tiên gã gặp được, thật sự có chút khó hiểu.
Mắt thấy băng tiễn tới trước mặt Mạch Đâu, nó bốn vó đạp đất, bỗng nhiên làm động tác nhào sang bên. Thân thể tròn xoe vừa chạm đất, nháy mắt lăn một vòng, sau đó lại đánh hướng ma pháp sư.
Mạch Đâu nắm thời cơ nhảy lên cực đúng lúc, vừa lúc băng tiễn bắn ra. Cho nên ma pháp sư thủy hệ muốn khống chế băng tiễn công kích người nó đều không được, băng tiễn đâm xuống đất vỡ nát.
“A!” Pháp trượng trong tay ma pháp sư thủy hệ lại gõ một cái, lần này gã trực tiếp thuấn phát kỹ năng Băng Vũ Thuật tứ giai. Đây cũng là kỹ năng kèm theo trong pháp trượng, một ngày có thể thi triển hai lần.
Băng Vũ Thuật rơi xuống không phải giọt nước mà là cột băng. Từng mảnh cột băng bao phủ thân thể nhỏ xíu của Mạch Đâu.
Mà lúc này Mạch Đâu cách ma pháp sư thủy hệ còn có ba mươi mét.
Hình ảnh khiến người rung động xuất hiện. Khoảnh khắc này Mạch Đâu hiện ra năng lực né tránh cường đại, thân thể cố gắng cuộn lại một chỗ, tốc độ biến mau, né trái tránh phải, không ngừng chui qua khe hở cột băng. Lúc nguy hiểm nhất, thậm chí có cột băng bay sát qua lưng nó.
Ma pháp sư đều có suy nghĩ chủ quan riêng. Theo bọn họ thấy thì ma pháp phạm vi là không thể né tránh. Nhưng giờ khắc này, Mạch Đâu lại dạy cho các ma pháp sư một điều, ai nói ma pháp phạm vi rộng thì không thể chạy?
Thân thể Mạch Đâu chỉ có hơn thước, luôn không lớn lên nổi. Cột băng dù dày đặc tới đâu vẫn có khe hở, nếu không thì đã trực tiếp một khối tường băng đập xuống rồi.
Lúc nó né tránh thì vẫn giữ động tác xông lên trước.
Băng Vũ Thuật nhiều ít có chút cản trở tầm mắt ma pháp sư, chờ gã nhìn rõ động tác né tránh siêu quần của heo con, thì Mạch Đâu đã cách gã chỉ hơn mười mét.
Một cảm giác bất an rốt cuộc xuất hiện trong lòng ma pháp sư thủy hệ. Heo con này cố chấp lao hướng mình, nhất định là có mục đích. Mặc dù gã không cảm giác trên người Mạch Đâu có linh lực dao động nào, nhưng làm liệp ma giả, trực giác nguy hiểm khiến gã làm phản ứng trước tiên.
Lần này thật sự là Tường Băng Thuật. Một tường băng rộng chừng ba mét dựng thẳng trước mặt Mạch Đâu, ngăn cản đường đi. Mắt thấy nó sắp đụng vào tường băng, ma pháp sư thủy hệ hiện rõ khả năng khống chế và lý giải ma pháp. Trước sau ba bức tường băng chớp mắt dâng lên, phong kín ba mặt, chế tạo một lồng giam băng. Khoảng cách chính xác nhốt Mạch Đâu cách gã không tới mười mét.
Đang lúc ma pháp sư thủy hệ thở phào thì đột nhiên, nỗi sợ hãi phát ra từ đáy lòng bỗng nhiên xuất hiện. Trong chớp mắt, tiếng nổ mạnh mẽ từ tường băng truyền ra.
Một bóng dáng to lớn bỗng xuất hiện, hai thanh vũ khí giống như gai nhọn chợt xuất hiện ở ngực nó.
Kháng Cự Băng Hoàn. Ma pháp sư thủy hệ sau khi kinh hoàng, lập tức phóng ra ma pháp. Đáng tiếc, trước mắt gã đối mặt địch thủ không phải một Kháng Cự Băng Hoàn có thể đối phó.
*Phập--*
Băng hoàn, thủy nguyên tố lá chắn gần như là trước sau phá toái, thân thể cao tới ba mét, Thị Huyết Cuồng Ma vung vẫy một đôi gai mạnh mẽ đã tới gần gã.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu