Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 304: Chương 304: Có Dấu Hiệu Sảy Thai
C
HƯƠNG 304: CÓ DẤU HIỆU SẢY THAI
“Lý thiếu gia!”
Người trợ lý ngạc nhiên kêu lên.
Vết thương của Lý Tranh Diễn bung ra, máu đỏ chảy ướt đẫm tấm gạc quấn quanh vết thương, anh ta loạng choạng bước đi, vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi cho một số máy lạ.
“Trời đất Hải Thành bây giờ do ông làm chủ.”
Đó là người anh em gần gũi nhất với anh, đó cũng là người phụ nữ anh ta yêu nhất....
Mắt Lý Tranh Diễn ươn ướt, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời vẫn rất trong xanh và sáng, thế nhưng nửa cuộc đời anh thì giống như một trò nực cười dưới góc trời này.
Thời niên thiếu thì sống dưới cái bóng của Lý Dung, lớn lên lại không ngừng theo đuổi Kỷ Sênh....
Thực sự rất mệt mỏi.
Trước mắt anh đột nhiên toàn một màu đen, anh gục đầu ngã xuống đất, người trợ lý vội vàng chạy lên phía trước: “Lý thiếu gia, anh sao vậy...tôi lập tức gọi xe cấp cứu!”
..........
Kỷ Sênh cùng với Bắc Minh Dục đi ra khỏi tầm mắt của Lương Nặc thì Bắc Minh Dục bèn đẩy cô ra khỏi người mình.
Kỷ Sênh đã quen với thái độ lạnh nhạt như thế này của anh.
“Anh bảo tôi giúp anh diễn kịch tôi cũng đã làm xong rồi, khi nào anh mới giúp tôi bố trí máy bay để bay ra nước ngoài? Tôi muốn lập tức rời khỏi đất nước này.”
Cô không tin vào Lý Dung, cũng không tin vào Lý Tranh Diễn.
Nếu nói ở Hải Thành này có thế lực thứ ba có thể giúp cô thoát khỏi nơi này.
Thì nhất định đó là Bắc Minh Dục.
Cô cũng chỉ có biết mỗi Bắc Minh Dục.
Bắc Minh Dục nheo mày nhìn chằm chằm vào cô: “Cô thật sự muốn rời khỏi nơi đây?”
“Lẽ nào anh vẫn còn muốn giữ tôi lại để giúp anh diễn một vở kịch dài à? vậy thì xin lỗi, đó cũng là bạn thân là chị em tốt của tôi, tôi làm không nổi những việc như thế để kích động cô ấy!”
Nếu không phải Bắc Minh Dục năm lần bảy lượt nhấn mạnh rằng anh sẽ không hại Lương Nặc và chất độc trên người cô cũng đã được giải rồi thì vở kịch ngày hôm nay Kỷ Sênh cũng nhất định không đồng ý diễn.
“Cô coi Lý Tranh Diễn là cái gì hả?”
Anh đã giáng cho người anh em tốt của mình một đao từ phía sau lưng, nhưng cũng chỉ có cách dùng bạn thân để kích động Lương Nặc thì mới có thể làm cho Lương Nặc hoàn toàn và nhanh chóng không còn hi vọng gì.
“Ác quỷ, anh ta trong mắt tôi chính là một con ác quỷ không hơn không kém.”
Bắc Minh Dục đột nhiên rút ra một điếu thuốc, anh kẹp điếu thuốc trong tay trầm ngâm hút.
Kỷ Sênh không nhịn được mà ho lên hai tiếng, lấy tay che miệng để không ngửi thấy khói thuốc, cô tự động lùi về phía sau vài bước cho tới khi không ngửi thấy mùi thuốc nữa.
Bắc Minh Dục hút hết điếu thuốc liền vứt xuống ngay dưới chân.
Chiếc giày bóng loáng anh đưa lên di nát đầu điếu thuốc làm cho nó biến hình đi.
“Ở sân bay mới xây dựng vùng ngoại ô, buổi tối sáu giờ rưỡi máy bay cất cánh, tôi sẽ cho người giúp cô chuẩn bị hộ chiếu và chứng minh thư mới, nếu cô muốn trốn Tranh Diễn thì sau này đừng có trở lại để làm tổn thương cậu ấy nữa.”
Lý Tranh Diễn theo đuổi Kỷ Sênh bao nhiêu năm nhưng cuối cùng lại là kết quả thế này, thế cũng đủ chua xót lắm rồi!
“Yên tâm, chỉ cần Hải Thành không trời long đất lở thì tôi tuyệt đối sẽ không trở lại.”
“Hãy nhớ lấy lời cô nói!”
Hai người quay lưng bước đi ngược chiều nhau.
Mắt Bắc Minh Dục ngấn nước, hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm.
Đây là một trong số những điều kiện giao dịch.
Anh và Lương Nặc đúng như người đó nói, sẽ không cũng nhau đi đến cuối con đường được.
Còn Kỷ Sênh, bàn tay cô đặt lên bụng mình, một ánh mắt dịu dàng thoáng qua, thực ra hôm qua cô đúng là phát hiện ra mình mang thai, lúc đó cô phải cầu xin bác sĩ mới có thể giữ kín được việc này.
Sau đó cô lại mua chuộc bác sĩ để làm giả một cuộc phẫu thuật phá thai.
Trên thực tế, đứa trẻ vẫn luôn ở trong bụng cô.
Lý Tranh Diễn, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Đứa con của anh tôi sẽ sinh nó ra.
Hải Thành, tạm biệt.
...........
Lương Nặc trở về Lương gia trong trạng thái như hồn bay phách lạc, Lương Bác Văn không ở nhà, Lương phu nhân vừa nhìn thấy cô thì mắng xa xả vào mặt: “Tôi nói cô có phải càng lớn càng to gan không hả? Nói về nhà thì về, nói đi là đi, cô nói xem đã bao lâu rồi cô không gọi một cuộc điện thoại về cái nhà này hả?”
Lương Nặc tự biết mình đuối lú, cũng không có tâm trạng để nói lại Lương phu nhân.
“Vâng! Con biết con sai rồi!”
“Á à! thái độ gì thế hả?”
“Mẹ, con mệt lắm, có thể để cho con nghỉ một lát không?”
“Mày....”
Lương Nặc thấy choáng váng, trước mắt đầy những sao lấp lóe vàng, cô ngất xỉu ngả vào người Lương phu nhân, bà ta đơ người ra, phát hiện người cô nóng ran lên, đưa tay sờ lên trán cô.
Nóng hầm hập.
Trong trạng thái vô tri vô giác, Lương Nặc dường như nghe thấy cô người không ngừng gọi tên cô.
“Cái gì mà có dấu hiệu của việc xảy thai? Nó mới có hai mươi tuổi đầu, vẫn còn đang học đại học, cái gì mà đứa bé, lập tức phá đi!”
“Không có sự đồng ý của đương sự, chúng tôi thực sự không dám làm phẫu thuật phá thai.”
Phẫu thuật phá thai....
Đứa con bé bỏng của cô.
Không được, cô không thể mất đi đứa trẻ này!
Lương Nặc cố gắng hết sức để mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện, mẹ cô ở bên cạnh – Lương phu nhân thì đang tranh luận với thái độ tức giận cùng bác sĩ.
“Người bệnh tỉnh rồi.” một y tá đứng bên cạnh đột nhiên nói.
Bác sĩ không muốn tranh cãi thêm với hạng người như Lương phu nhân nữa, bèn đổi chủ đề câu chuyện, hỏi Lương Nặc: “Vị thái thái này sức khỏe cô đang rất yếu, có dấu hiệu cho thấy khả năng sẽ bị sảy thai, cộng thêm với nền tảng thể lực của cô cũng không được tốt lắm, mang thai đứa bé này sẽ rất vất vả, mẹ cô muốn cô phá thai, cô có ý kiến gì không?”
“Bắc Minh Dục đâu?” Lương phu nhân không đợi cho Lương Nặc trả lời, đột nhiên xông lại hỏi: “Mày mang thai rồi, nó ở đâu hả? Điện thoại gọi thế nào cũng không được, lẽ nào nó chết rồi?!”
Lương Nặc đầu vẫn còn mơ màng, cô lắc qua lắc lại cố gắng để tỉnh táo hơn.
Bàn tay nhỏ của cô đặt lên phần bụng chưa có nét gì thể hiện cho thấy cô đang mang thai, cô lắc đầu rồi nói với vẻ kiên định: “Mẹ, con nhất định phải giữ được đứa bé này, còn...thiếu gia...sau này đừng nhắc tới anh ta nữa.”
“Cậu ta làm sao?” Lương Nặc hỏi với vẻ hoài nghi: “Nó thực sự đá mày rồi à? mang thai rồi thì nó đá à?”
Thực ra Lương Nặc vẫn chưa chịu tin vào việc này.
“Không ạ, chúng con bây giờ chỉ là muốn cả hai cũng bình tĩnh lại hơn thôi!”
Lương phu nhân lại mắng cô một tràng nữa, vị bác sĩ đứng cạnh nghe mà cũng thấy tức giận nhưng cũng chỉ biết khuyên bảo: “Phu nhân à, đây là bệnh viện, hơn nữa con gái bà bây giờ đang cần nghỉ ngơi tĩnh dường, bà có thể giữ yên lặng một lát được không?”
Lương phu nhân lườm vị bác sĩ.
“Mày thực sự muốn đẻ đứa bé này ra hả?”
“Vâng!”
“Tùy mày, dù sao thì người chịu tội cũng không phải tao, lại nói, tự mày cũng có tiền, sau này tự mời người chăm sóc, tao không có hơi mà chăm sóc mày đâu!”
Cười hắt ra một tiếng rồi bà ta xách túi quay người bước đi.
Lương Nặc biết Lương phu nhân khẩu xà tâm Phật, cô tự mình ở trong bệnh viện an tâm dưỡng thai, tới khi mệt mỏi quá rồi thì chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ.
Cô rời khỏi bệnh viện trở về ngự cảnh viên, không có sự khác biệt quá lớn.
Tất cả mọi việc đều giống với trước khi cô mắc bệnh.
Đầu tiên cô vệ sinh cá nhân một chút, nhìn đồng hồ đã là sáu giờ rưỡi chiều, nghĩ tới việc Bắc Minh Dục sắp đi làm về, cô liền vào bếp nấu cơm.
Vừa nấu xong cơm, âm thanh chỉ Bắc Minh Dục mới có liền truyền tới tai cô.
“Lại đây, bóp vai cho anh một lúc.”
Anh đã về rồi!
Lương Nặc đặt dụng cụ làm bếp xuống, rửa tay xong chạy về phía anh ôm chầm lấy anh, Bắc Minh Dục cũng ôm chặt lấy eo cô,trao cô nụ hôn ngọt ngào sau đó chỉ tay vào vai.
“Giúp anh xoa bóp một chút, mệt chết mất!”
“Anh nằm xuống để em giúp anh thư giãn, nói xem gần đây anh đang làm cái gì thế?”
Lương Nặc ngoan ngoãn giúp anh tháo giầy ra, để anh nằm sấp xuống ghế sô pha, nhưng rồi cô lại cảm thấy thế này không thuận tiện xoa bóp.
“Hay là anh ngồi dậy đi, như thế em sẽ làm dễ hơn.”
“Ngồi lên đây!” anh chỉ tay vào lưng mình: “Dù sao thì anh cũng có chê em nặng đâu.”
“Em bây giờ đang là một bà bầu đấy!” Lương Nặc sờ tay vào bụng mình xoa đi xoa lại, cười cười rồi chu mỏ hôn vào má anh, đỡ cằm anh nói: “ngộ nhỡ mẹ con em đè bẹp anh thì sao?”
“Lắm chuyện!”
Anh đột nhiên đưa hai tay ra giữ lấy eo cô đẩy cô về phía sau lưng mình.
Nhưng vì anh đang nằm sấp nên động tác nhìn rất buồn cười.
Lương Nặc kêu lên buồn cười sau đó nói: “Thôi được rồi, để tự em bước lên, anh đừng có động đậy.”
Cô cũng tự mình đá giầy ra khỏi chân, động tác vụng về trèo lên lưng anh ngồi xuống, đưa hai tay ra chuẩn bị giúp anh xoa bóp để hóa giải những mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả, đột nhiên trong lúc đó cơ thể Bắc Minh Dục liền biến thành một cái động đen sì không thấy đáy đâu, hút cô vào sâu phía bên trong.
“Aaaa!”
Lương Nặc hét lên lanh lảnh, cô ngồi dậy từ trên giường, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, cô vẫn đang ở trong bệnh viện, không có bất kì sự thay đổi nào.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ....