Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 2015
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 5 - Chương 45: Cẩn Thận Có Nguy Hiểm
u Minh Phú rất cẩn thận lái xe. Mặc dù chiếc xe Cherokee do Sở Giao thông cấp đã được chuyển sang Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, nhưng chiếc xe Santana cũ của Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân cũng chuyển sang cho Ủy ban huyện. Chẳng qua Ủy ban huyện thấy Triệu Quốc Đống mượn được chiếc Toyota liền tự động “quên” Phó chủ tịch huyện Triệu Quốc Đống.
Du Minh Phú mặc dù có thể lái xe nhưng trước đây chỉ chạy con xe Jeep 212 cũ kỹ của Ủy ban huyện, đã lâu không chạy. Triệu Quốc Đống uống nhiều rượu nên không thể lái xe. Du Minh Phú đành phải làm người lái xe. Y cắn răng lái xe về nhà khách Huyện ủy. Mặc dù trong xe có điều hòa khá mạnh nhưng chạy trên con đường đang thi công cũng làm Du Minh Phú đổ mồ hôi.
Dừng xe trong nhà khách, Triệu Quốc Đống mới thấy người nóng lên, hơi men bốc lên nhưng cả người nhũn ra, đầu óc cũng mơ hồ.
- Lão Mã, lão Mã.
Du Minh Phú thấy Triệu Quốc Đống như vậy thì đoán hắn uống hơi nhiều.
- Sao thế, sao thế?
Mã Bản Quý vội vàng lao ra, thấy Du Minh Phú dìu Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống có vẻ muốn vùng khỏi Du Minh Phú để tự đi, nhưng hai chân đang lảo đảo.
- Không sao, hôm nay Chủ tịch Triệu khá vui nên uống nhiều một chút. Để Chủ tịch Triệu vào phòng ngủ đi. Anh bảo người chuẩn bị nước nóng, rửa mặt là tốt mà.
Du Minh Phú nói.
- Là ai vậy? Chủ tịch Triệu uống giỏi như vậy mà cũng bị chuốc đến mức này.
Mã Bản Quý có chút kinh ngạc nói.
- Không phải hai tên Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu thì còn ai chứ?
Du Minh Phú loáng thoáng cảm thấy Mã Bản Quý rất tận tâm phục vụ Triệu Quốc Đống, mà Triệu Quốc Đống cũng yên tâm với Mã Bản Quý, nhiều chuyện cũng không giấu Mã Bản Quý. Du Minh Phú mặc dù không rõ Triệu Quốc Đống dùng cách nào mà thu phục Mã Bản Quý nhưng như vậy sẽ tiện hơn nhiều.
- Lại là hai vị này, xem ra bọn họ rất hợp với Chủ tịch Triệu.
Mã Bản Quý ngẩn ra rồi nói:
- Vương Nhị Khải uống đúng là không chịu thua ai bao giờ. Chủ tịch Triệu và y đấu sao?
Tiêu Mẫu Đan cùng Thường Quế Phân nghe thấy tiếng kêu của Mã Bản Quý liền vội vàng từ trong phòng chui ra.
Trời nóng, Chủ tịch Triệu ra ngoài từ sáng, trưa không về ăn, các cô vốn nghĩ có thể trốn trong phòng cho mát, không ngờ vừa nằm đã nghe Mã Bản Quý quát lên.
- Quế Phân, cô đỡ Chủ tịch Triệu vào phòng. Mẫu Đan, cô mau lấy nước nóng, rửa mặt cho Chủ tịch Triệu, rồi lấy chén trà nóng.
Mã Bản Quý quát lên.
- Không cần như vậy, để tôi nghỉ một chút là được.
Triệu Quốc Đống xua tay cố nhịn mà nói:
- Rót cho tôi cốc nước.
Thường Quế Phân vội vàng dìu Triệu Quốc Đống vào phòng:
- Chủ tịch Triệu, ngài cẩn thận một chút, đừng ngã.
Triệu Quốc Đống cao to, Thường Quế Phân lại nhỏ nhắn, cô dìu Triệu Quốc Đống đúng là hơi cố sức, cũng may cũng chỉ có vài bước là tới.
Mã Bản Quý cùng Du Minh Phú thấy Triệu Quốc Đống đi lảo đảo nhưng vẫn đi được. Thường Quế Phân dìu thì chắc không vấn đề. Hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Chánh văn phòng Du, hôm nay hai người đi xem quốc lộ Bồng Hoa?
- Ừ, xem công tác chuẩn bị thế nào. Chủ tịch Triệu làm việc thì anh cũng biết đó, đã làm là phải nhanh chóng. Mà sao anh lại bố trí mấy nhân viên phục vụ như vậy, không sợ bị giống chủ tịch Điền trước đây sao?
- Đâu phải, Hà Xuân Mai kia có quan hệ với Chủ tịch Điền từ trước rồi mới tới nhà khách tôi. Chuyện nào ra chuyện đó mà. Hơn nữa hai cô gái phục vụ Chủ tịch Triệu đều cẩn thận lựa chọn.
Mã Bản Quý có chút buồn bực nói:
- Anh không thể để tôi chọn mấy người vừa già vừa xấu tới nhà khách chứ? Vậy lãnh đạo không mắng chết tôi mới là lạ.
Du Minh Phú suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Đường đường là nhà khách Huyện ủy, nhân viên phục vụ mà vừa già vừa xấu thì lãnh đạo sao có thể đồng ý.
Chỉ là Chủ tịch Triệu còn trẻ như vậy, lại chưa kết hôn, ở đây tận ba năm, không có chỗ phát tiết mà xung quanh đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Nhất là bây giờ mùa hè, mặc quần áo ít, xảy ra chuyện gì thì sao? Mấy cô gái thì mong như vậy, nhưng đối với Chủ tịch Triệu thì lại không tốt.
Chẳng qua Du Minh Phú nghĩ chuyện này ở Huyện Hoa Lâm cũng không ít gặp mà. Điền Ngọc kia nếu không phải làm người ta có thai, có con, còn dám đưa cô ta vào nhà khách Thị ủy làm việc thì chỉ sợ không ai buồn quản. Triệu Quốc Đống mà xảy ra chuyện thì hắn cũng chưa lấy vợ mà, người khác cũng không thể nói gì được.
Du Minh Phú lo không phải không có lý. Có lẽ ngay cả y cũng không giờ Triệu Quốc Đống đang bị “quấy nhiễu tình dục”
Thường Quế Phân vừa tắm xong, cô thay bộ đồ cộc màu trắng hay mặc khi hết giờ làm. Nhân lúc Triệu Quốc Đống không ở đây, hai cô chuẩn bị nằm trên giường nghỉ một chút, nhưng không ngờ lúc này Triệu Quốc Đống lại về. Bình thường Triệu Quốc Đống về cũng lặng lẽ vào phòng ngủ, không ngờ hôm nay hắn lại uống say không tự về được. Hơn nữa Mã Bản Quý lại gặp nên hét ầm, hai cô muốn lười cũng không được, vội vàng chạy ra.
Dìu Triệu Quốc Đống, Thường Quế Phân mới thấy mình sơ sót. Cô mặc áo cộc, áo lót chưa kịp mặc đã chạy ra, bên dưới cũng chỉ là chiếc váy ngủ đơn sơ.
Dìu Triệu Quốc Đống vào, Triệu Quốc Đống mặc áo cộc tay, tay trực tiếp dựa vào ngực Thường Quế Phân. Bên dưới áo là cặp vú trần, vừa va chạm làm Triệu Quốc Đống thấy không đúng. Hắn nghiêng mắt nhìn thì thấy đường vòng cung đẹp lộ ra, thậm chí ngay cả điểm cao vút kia cũng rất sống động.
Trong rượu Kỳ Lân quan bỏ thêm không ít thứ bổ dương như nhân sâm, khóa dương. Đây vốn là rượu bổ cơ mà, nên nhấm nháp từng chút một nhưng mấy người Triệu Quốc Đống lại uống hết ba bình. Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu có lẽ về phải giải quyết vấn đề ngày. Triệu Quốc Đống bây giờ bị Thường Quế Phân kích thích nên trong lúc nhất thời không thể khống chế.
Thường Quế Phân lại không nghĩ nhiều như vậy. Mặc dù cảm thấy có chút không ổn nhưng nghĩ dìu Triệu Quốc Đống lên giường là xong. Nhưng cô đâu ngờ cặp vú đầy đặn của cô lại hấp dẫn Triệu Quốc Đống nhiều tháng không ăn thịt.
Mặc dù chỉ là vài bước ngắn ngủi nhưng Triệu Quốc Đống lại cảm thấy mình như trong lò lửa, bên dưới dựng lên.
Triệu Quốc Đống cắn môi mới tỉnh lại một chút rồi vội vàng ngã xuống giường.
Nếu không phải nghe thấy Du Minh Phú và Mã Bản Quý còn bên ngoài, Triệu Quốc Đống đúng là không biết mình có thể khống chế được không, có xử tử con thỏ trắng trước mặt không?
Thấy Triệu Quốc Đống nằm trên giường, Thường Quế Phân thở dài một tiếng. Cô vội vàng cởi giày, tất cho Triệu Quốc Đống, một bên muốn lật hắn lại.
Chỉ là Triệu Quốc Đống sao dám quay người lại, bên dưới đang phồng lên, lật lại không phải mất mặt sao?
Thường Quế Phân không biết nên ra sức muốn lật Triệu Quốc Đống lại. Mà Triệu Quốc Đống cũng biết nằm trên giường không phải biện pháp hay, hắn không biết làm gì, may là bên cạnh có chăn nên vội vàng đắp nó lên.
Thường Quế Phân mất nhiều công sức mới lật được Triệu Quốc Đống lại, gối đầu cho hắn, rồi định giật khăn lại thì thấy Triệu Quốc Đống thở hổn hển, mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô. Cô lúc này mới phát hiện cổ áo mở rộng, cặp vú trắng nõn rơi vào mắt Triệu Quốc Đống.
Lộng Triều Lộng Triều - Thụy Căn Lộng Triều