Số lần đọc/download: 2579 / 29
Cập nhật: 2015-07-04 11:15:04 +0700
Chương 303: Quản Gia Xinh
M
ộ Dung Huýnh Tuyết nghĩ đến đây mặt đầy thất lạc nhìn Mạnh Thiên Sở, thuận tay ngắt một đóa tường vi rất đẹp, cầm trong tay vò nắn.
"Đúng vậy, là một người tốt, hơn nữa đồ lễ lại không ít."
Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết dường như không để ý gì, đây lẽ nào là nữ tử trước kia nằm gọn trong lòng hắn nhu mị gọi hắn "Thiên Sở" đây sao?
Mạnh Thiên Sở cắn răng, buông ra từng từ: "Nàng nói lão đầu đó rất tốt? Sắp chết đến nơi rồi mà nàng còn nói tốt, nếu như tốt vậy sao nàng còn quẳng đồ lễ của người ta đi? Nàng định chọc ta chết tức hay sao?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết điềm đạm: "Tôi vì sao phải chọc tức Mạnh gia ngài chứ? Tôi lúc đó chưa nghĩ thông, nhưng sau một đêm đã thông rồi, người ta không phải để tôi đến để điền cho đủ phòng, mà là đi làm phu nhân, ngồi kiệu lớn, cưới hỏi đàng hoàng, có gì mà không tốt chứ?"
Câu này đánh trúng vào con tim tan nát của Mạnh Thiên Sở. Nữ tử yêu thương của hắn đang đứng trước mặt đây đã nói đúng vào tâm khảm của hắn, hắn chẳng thể cấp gì được cho nàng, danh phận, chánh phòng, cái gì cũng không, vậy hắn còn nói cái gì là yêu là ai người ta nữa chứ?
Mạnh Thiên Sở cảm thấy con tim đau nhói, hắn bịt chặt nơi ngục, nhíu tít mày, nghiến răng ngồi phịch xuống ghế đá.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nhìn vẻ của Mạnh Thiên Sở như vậy suýt nhịn không được xông lên ôm hắn vào lòng, nhưng mà nàng không thể. Nàng chuyển thân, không muốn nhìn dáng vẻ của Mạnh Thiên Sở. Một lúc sau, nàng mới nói: "Mạnh gia, ngài hãy bảo trọng. Huýnh Tuyết kiếp này không có số làm nữ nhân của ngài, hi vọng là kiếp sau."
Lời dứt, một giọt lệ rơi xuống nền đá xanh, tan thành vô số mảnh, tựa như con tim của nàng. Nàng chợt khó thở, chỉ vội bỏ đi, bỏ lại nam tử yêu thương của mình với dáng vẻ sầu thương ảm đạm.
---
Ba ngày sau.
Mạnh Thiên Sở dẫn Chu Hạo đến nha môn, thấy Vương Dịch vừa đến, liền nói: "Vừa khéo gặp ông, chúng ta mau đi Ngọc Lan thôn một chuyến."
Vương Dịch hỏi: "Mộ Dung cô nương hôm nay cũng đến, có gọi cô ta không?"
Mạnh Thiên Sở ngập ngừng, sau đó mặt không biểu tình nói: "Cô ta xem ra ít đến nha môn làm việc nữa rồi, ông không nói ta cũng quên chuyện này, khi nào đó thưa với ông chủ một chút, cần phải mau tìm một thư lai, nếu không không có người sau này khó làm lắm."
"Vậy hiện tại thì sao? Ngài thấy nên kêu hay là không?"
Mạnh Thiên Sở phất tay: "Gọi đi, cô ta một ngày chưa đi thì vẫn còn làm thư lại một ngày, chút tiền này hiện giờ nha môn vẫn còn trả nỗi." Nói xong chuyển thân ra cửa.
Vương Dịch thấy Mạnh Thiên Sở nói lẫy, biết là còn giận, nên không dám nhiều lời, chuyển thân đi gọi Mộ Dung Huýnh Tuyết.
Mọi người lên ba xe ngựa đến Ngọc Lan thôn.
Mạnh Thiên Sở quyết định đến Tuyết viên báo cho lý trưởng trước, vừa đến cửa đã gặp Lâm Nhược Phàm đang nói chuyện với mấy người hầu.
"Hôm nay Tuyết nhi tiểu thư trước khi đi có dặn mọi chuyện phải làm xong trước khi tiểu thư về, cháu của Vương lão gia thôn kế bên vừa tròn trăm ngày, trưa nay lão gia và phu nhân sẽ đi mừng, lễ vật phải chuẩn bị xong, lễ đan (danh sách quà mừng) ta đã nhờ Lưu quản gia nghĩ ra trước, nhớ lát nữa trình lão gia xem...."
Người hầu nghe xong vội chia nhau đi làm việc, Lâm Nhược Phàm bấy giờ mới nhìn thấy bọn Mạnh Thiên Sở, mỉm cười chào đón, nhún mình chúc câu vạn phúc, nói: "Mạnh gia đến mà không báo một tiếng, Nhược Phàm tiếp đón chậm trễ rồi."
Mạnh Thiên Sở định lên tiếng, một nha hoàn đã tiến tới cúi đầu nói với Lâm Nhược Phàm: "Lâm quản gia, đại phu nhân cho gọi cô đến một chút."
Lâm Nhược Phàm bảo nha hoàn: "Báo với đại phu nhân là Mạnh gia cùng mọi người đã đến, ta ở đây tiếp đón trước, nếu có chuyện gấp ta sẽ đến." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Nha hoàn gật đầu chuyển thân li khai.
Mạnh Thiên Sở thấy khí sắc của Lâm Nhược Phàm đã tốt hơn nhiều, y phục trên người đã thay thành gấm lụa chứ không còn là bố thô nữa, tuy không thể bằng phu nhân ở nhà mặc, nhưng chí ít cũng khác biệt với nha đầu để sai biểu nhiều. Như vậy cũng tốt, miễn bị người khác ăn hiếp.
Từ nụ cười mỉm của Lâm Nhược Phàm, hắn biết sau chuyện lần trước Diệp Ninh đã đối tốt với cô ta hơn nhiều.
"Sao hả? Nhược Phàm trở thành quản gia của Diệp gia khi nào vậy?"
Lâm Nhược Phàm nhìn Mạnh Thiên Sở, khóe mắt đầy vẻ cao hứng, khóe miệng nở nụ cười hàm súc, đáp: "Là lão gia và phu nhân tín nhiệm mới để Nhược Phàm làm quản gia, vốn trong tộc có người dị nghị, nói tôi đã kết hôn, lại còn có con, hơn nữa một nữ nhân làm quản gia là đi ngược với tổ chế, nhưng lão gia nói tôi có nhiều điểm tốt, vừa khéo quản gia trước đã già định cáo lão về quê, nên cực lực tiến cử tôi, cho nên Nhược Phàm mới..."
Mạnh Thiên Sở thấy Lâm Nhược Phàm đã mất hết tâm tình buồn bã ủ rũ trước kia, cũng cao hứng thay cho cô nàng. Tuy ba ngày nay hắn nhất mực vì chuyện Mộ Dung Huýnh Tuyết mà đau lòng, nhưng hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người và gặp chuyện khiến hắn cao hứng, nên cảm thấy cũng khuây khỏa, dù gì cũng không thể buồn rầu mãi được.
Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy thì tốt, chỉ cần cô vui là được."
Lâm Nhược Phàm cười tiếp đón mọi người vào đại sảnh, sau đó cho người đi báo Diệp Ninh, rồi tự tay rót trà cho mọi người, xem ra vô cùng thành thạo. Điều này rõ ràng Mạnh Thiên Sở trước đây chưa phát hiện, hắn chỉ một mực cho rằng Lâm Nhược Phàm là một kẻ thuận theo chiều gió, yếu ớt không chịu nắng mưa. Hiện giờ xem ra không chừng nữ tử này sau này vừa là nữ nhân ôn thuận vừa giỏi giang nữa à!
Chẳng mấy chốc, Diệp Ninh dẫn nhị phu nhân tươi cười tiến vào đại sảnh, Mạnh Thiên Sở vội đứng dậy chào hỏi, xong nói: "Án vừa rồi cần tra tiếp, không khỏi đến làm phiền lý trưởng đại nhân, nên đến báo rõ cho ông một chuyến."
Diệp Ninh cười nói: "Án tự nhiên phải tra, tại hạ tự nhiên hoan nghênh Mạnh gia thường đến nhà, liên lạc cảm tình cũng là chuyện rất hay a."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ta hôm nay đến là muốn hỏi Ngọc Lan bình thường quan hệ với mọi người trong thôn không tệ, nhưng không biết có ai không hợp với cô ta không? Ông là lý trưởng, tự nhiên hiểu một số chuyện trong thôn, cho nên Mạnh mỗ trước hết đến thỉnh giáo ngài."
Diệp Ninh cười ha ha, dùng tay vuốt râu, vỗ vỗ trán suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ta thật không rõ Ngọc Lan có thù hay không hợp với ai nữa."
Nhị phu nhân từ trước vị chuyện Lâm Nhược Phàm mà suýt bị Diệp Ninh bỏ, đối với Mạnh Thiên Sở kính úy vô cùng, thấy chồng nói thế, liền kề tai nói nhỏ vài câu. Diệp Ninh kinh ngạc hỏi lại: "Có chuyện này sao? Sao ta không biết vậy?"
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sao hả?"
Diệp Ninh vội đến trước mặt hắn, áy náy cười lộ hàm răng vàng, đáp: "Đều là lời truyền giữa các phu nhân với nhau, không biết là thật hay là giả. Chuyện này...."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Nói ra nghe thử."
Diệp Ninh thấy Mạnh Thiên Sở kiên trì, không tiện nói gì, vội ra hiệu cho nhị phu nhân nói cho hắn nghe.
Nhị phu nhân hắng giọng, chỉ lưu lại Lâm Nhược Phàm, bọn người hầu đều ra ngoài hết, cảm giác rất thần bí.
"Chuyện là má vú Thụy nhi con tôi nói nam nhân của cô ta nhất mực len lén theo đuổi Ngọc Lan, có lần còn tận miệng nói với má vú nhà tôi là định bỏ cô ta cưới Ngọc Lan về."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Như vậy thì sao chứ? Ngọc Lan xinh đẹp, vậy nam nhân định cưới cô ta tự nhiên không ít, có gì kỳ quái đâu?"
Nhị phu nhân ra vẻ hưng phấn như phụ nữ nông thôn ngồi lê đôi mách, vội nói: "Mạnh gia ngài không biết chứ tên Vượng Tài đó nổi danh vô lại trong thôn chúng tôi, thường thích chọc ghẹo vợ con người ta, nhiều người thấy hắn đều tránh đi không dám dây vào."
Diệp Ninh thấy Mạnh Thiên Sở không hứng thú gì, liền nói với nhị phu nhân: "Nàng nhiều lời chi thế, không được nói xa quá, nàng không biết mấy mẹ lưỡi dài trong thôn ta có thể quét gọn cả núi lớn đấy."
Nhị phu nhân hơi ngượng, dùng khăn tay che miệng cười hai tiếng, tiếp tục nói: "Tên Vượng Tài đó cứ thích đến cửa nhà chọc ghẹo Ngọc Lan, trong thôn không mấy ai mà không biết. Có một lần còn lén trèo tường vào nhà Ngọc Lan, bị Ngọc Lan dùng chổi chà vừa đánh vừa mắng đuổi ra. Sau đó, Ngọc Lan để tránh chuyện nam nhân háo sắc trong thôn làm ẩu như Vượng Tài vậy, nên nhờ người xây tường vậy cao lên, còn nuôi thêm chó giữ nhà nữa."
Diệp Ninh cuối cùng nhịn không được bực mình nói: "Nàng nói loạn gì thế, bảo nàng nói xem trong thôn có ai có thù với Ngọc Lan không, nàng lại nói quàng xiên."
Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Không ngại gì, đại khái nhị phu nhân định cho chúng ta biết tên Vượng Tài đó không chiếm được cảm tình của Ngọc Lan nên có lòng hại cô ta."
Nhị phu nhân vội gật đầu, cười nói: "Tôi là có ý đó, Mạnh gia thật lợi hại, tôi không thể ở trước mặt người nói chuyện thị phi, tôi kỳ thật là có căn cứ. Mấy ngày trước, mụ vú còn cho tôi hay, chó nhà Ngọc Lan bị chồng cô ta bỏ thuốc độc cho chết đó."
Cuối cùng nói đến điểm cần thiết rồi!
Mạnh Thiên Sở vội hỏi: "Bà vú hung thần ác sát nhà bà chính là vợ của tên Vượng Tài đó?"
Nhị phu nhân thấy mình nói đến chỗ Mạnh Thiên Sở muốn nghe, nên hưng phấn gật đầu: "Đúng vậy."
Hèn gì, quả thật là nồi nào úp vun nấy, xem ra cả nhà mụ vú này không tốt lành gì, nữ thì xấu ma chê quỷ hờn, còn chồng thì cũng ác liệt không kém.
Từ chi tiết việc giải phẩu con chó chết, Mạnh Thiên Sở kết luận nó chết trước Ngọc Lan khá lâu, đại khái là tên Vượng Tài kia lòng tặc không bỏ, nên trước hết bỏ thuốc chết chó để dễ bề hạ thủ với Ngọc Lan.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Mụ vú này xem ra cái gì cũng nói cho nhị phu nhân nghe a, nhưng mà ta thấy tuổi của Thụy nhi khá lớn rồi, đâu cần vú nuôi nữa?"
Nhị phu nhân nói: "Kỳ thật đã ngưng bú cả năm rồi, vú em chỉ là có quen với tôi nên thường đến chuyện trò, dù gì nam nhân của ả chẳng chịu làm gì, đất đai bỏ hoang, ả đến chỗ tôi ít nhất cũng ăn được bữa cơm, tôi thấy ả đối với Thụy nhi nhà tôi cũng tốt, nên không để ý gì."
"Vậy chồng ả hiện giờ có ở trong thôn không?"
Nhị phu nhân gật đầu: "Xem ra là có, hôm qua còn cùng đến ăn cơm với mụ vú, còn hỏi tôi xem án tra đến đâu rồi, khi nghe nói Trụ tử không phải là hung thủ thì thần tình có vẻ khẩn trương, ngay cả chén cũng để rơi xuống đất bể nát."
Lâm Nhược Phàm cũng tiếp lời: "Đúng vậy, hôm qua tôi cũng có mặt, tên Vượng Tài đó vừa nhìn là biết lưu manh, mắt vừa vào cửa là nhìn láo liên, đáng ghét cùng cực."
Nhị phu nhân chỉ Lâm Nhược Phàm cười nói: "Hôm qua hắn vừa thấy Nhược Phàm là mắt không rời, còn đòi tôi khi nào đem Nhược Phàm cho hắn nữa chứ."
Mạnh Thiên Sở và Lâm Nhược Phàm không hẹn mà cùng nhìn xuống đất chề miệng, nói: "Hắn đừng có mở!"
Mọi người kinh ngạc nhìn hai người, Lâm Nhược Phàm lập tức cảm thấy không ổn hổ thẹn cúi đầu, mặt đỏ bừng. Còn Mạnh Thiên Sở cười khan hai tiếng, vội chuyển thân lè lưỡi, vô tình đụng ánh mắt của Mộ Dung Huýnh Tuyết, ánh mắt đó không phải ai oán hay phẫn nộ, mà là lạnh lùng, một ánh mắt của người xa lạ.
Diệp Ninh ho khan hai tiếng, thấy Mạnh Thiên Sở quay lại liền cứu bồ, đem đề tài câu chuyện chuyển hướng về phía Vượng Tài: "Như vậy xem ra Vượng Tài lọt vào đối tượng bị hiềm nghi, như vậy cần phải tra cho rõ mới được."
Mạnh Thiên Sở tạm thời không muốn nghĩ đến Mộ Dung Huýnh Tuyết nữa, nên đáp: 'Cũng được, đa tạ nhị phụ nhân hôm nay cho chúng ta biết những điểm này, dù sao thì cũng có chút manh mối, vậy chúng ta vào thôn xem trước."
Nhị phu nhân vội nhún người cụp mi, khẽ đáp: "Rất may là hữu dụng, nếu không lão gia trách tôi nhiều chuyện rồi."
Diệp Ninh cười ha hả che giấu vẻ ngượng ngập của mình.
Đi đến cửa, Mạnh Thiên Sở nói với Diệp Ninh:"Vừa rồi nghe Nhược Phàm nói hôm nay lý trưởng đại nhân hôm nay định đi làm khách ở thôn kế bên, chúng ta chỉ đến tùy tiện hỏi thử, biết chỗ ở của tên Vượng Tài đó là được, ông không cần thiết phải đi cùng, nếu không đi lễ không kịp đâu."
Diệp Ninh nghe lời hợp với ý mình, liền đáp: "Người không biết liêm sỉ ma quỷ còn sợ, vô lại giống tên Vượng Tài đó càng ít dây vào càng tốt, tuy là trưởng của một thôn, nhưng những tên vô lại này chẳng hề giảng đạo lý gì, trước mặt thì cung kính khách khí, nhưng sao lưng không chừng bày trò làm hại, không đi cũng có cái hay."