Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Ước gì thời gian quay ngược để em được bên anh
Đ
êm nào cũng như đêm nào, Tồ nhớ anh, nhớ những kỷ niệm đã có giữa đôi ta. Anh thật sự đã rất giỏi, anh đã làm được một điều mà cả đời này Tồ cũng không làm được. Sao anh không nhớ Tồ một chút hả anh?
From: beo-to
Sent: Thursday, July 31, 2008 11:00 PM
Subject: Gui toa soan: uoc gi
Anh ơi! Được gần nửa năm rồi mình chia tay, vậy mà cảm giác về anh trong em không hề mất đi! Em nhớ anh, nhớ rất nhớ anh à!
Đêm cô đơn em sống trong cô đơn, nỗi nhớ ấy sao mà da diết đượm buồn, muốn chốn tránh cũng không thể làm được. Càng cố gắng để không nghĩ thì lại càng nhớ anh nhiều hơn!
Ngày ngày em vẫn nhìn điện thoại, vẫn mong tiếng alo quen thuộc “Em có phải là tồ béo của Chức đơ không nhỉ?”. Mặc cho số điện thoại mình đã đổi mất tích lâu rồi? Với hai năm ròng rã không ngừng nghỉ, mỗi giờ trôi qua trong khoảng cách không gian thời gian ấy, những câu nói yêu thương thân thuộc đã ngấm vào máu, ăn sâu vào da thịt, gặm nhấm trái tim đau thương của em.
Em gom góp chắp nhặt những lời hứa tương lai hy hữu không có thật anh à, mãi mãi mà chẳng có gì.
Anh còn nhớ không? Ngày mùng 3 tháng 6 năm nào Tồ yêu đã nói một câu tỉnh queo “Mình yêu nhau nhé”! Tình yêu của chúng ta đã bắt đầu từ đó, một mối tình chân thành xuất phát từ con tim dạt dào tình cảm, làm sao có thể diễn tả thành lời thứ tình cảm chân thành ấy được.
Chúng ta cảm nhận được hơi ấm sự thở dồn dập qua nhưng nụ hôn gần gũi. Đó mới chính là tình yêu đích thực. Tồ rất hiểu anh, anh sống tình cảm, mục đích sống của anh là gia đình. Mái ấm thân thương ấy, Tồ chưa bao giờ có ý định làm tổn thương nó. Rồi cái gì đến cũng phải đến, tự Tồ làm vỡ mảnh thủy tinh pha lê và làm đứt tay mình.
Những lúc chỉ có hai đứa ở bên nhau, Tồ thường hỏi anh những câu hỏi vu vơ làm anh khó xử: "Anh yêu Tồ nhiều hơn hay yêu mẹ nhiều hơn”. Để làm chiều lòng Tồ anh đã nói gì nhỉ? Chán thật! Nhưng nằm mơ đến lúc chết đi Tồ cũng không thể tin được anh đã rời xa Tồ, anh đã vứt Tồ lại một mình bơ vơ trên chặng đường đầy cạm bẫy khó đi.
Một lý do rỗng tuếch mẹ anh bắt anh phải chia tay với em. Bà cũng làm vợ, làm mẹ sao bà lỡ đối xử với người yêu của con trai bà như thế? Phải như tình cảm của chúng nó là mây mưa trẻ con qua đường đã đành, đằng này với 6 năm gắn bó nói bỏ là bỏ, giống như cái áo cũ vứt đi vậy.
Anh đã hèn, anh không dám đấu tranh để bảo vệ tình yêu của mình. Anh khóc thì giải quyết được gì! Anh biết là em yêu anh, thậm chí chết cùng anh em cũng bằng lòng…Nhưng không. Anh bỏ em, anh đã chọn con đường khác, con đường mà mãi mãi không có em.
Ước gì cho thời gian trở lại bây giờ, ước gì cho Tồ được gặp anh một lần thỏa nguyện sao đây? Chia tay chỉ có một dòng tin nhắn nhẫn tâm: “Đây là tin nhắn cuối cùng anh gửi đến em, hãy bảo trọng em nhé. Em nói đúng người như anh chỉ hợp với gia đình anh thôi”.
Khi nhận được tin nhằn này em đã khóc như một con điên, em đứng giữa sân Mỹ Đình mà gào thét… "Vậy còn em?”. Tình cảm chứ đâu phải cỏ cây hả anh, sao anh vứt bỏ dễ dàng thế. Một lần gặp mặt lần cuối anh cũng không cho. Anh đã trốn tránh.
Còn Tồ, Tồ biết làm gì để quên anh đây? Đêm nào cũng như đêm nào, Tồ nhớ anh, nhớ những kỷ niệm đã có giữa đôi ta. Anh thật sự đã rất giỏi, anh đã làm được một điều mà cả đời này Tồ cũng không làm được. Sao anh không nhớ Tồ một chút hả anh?
Em yêu anh. Em cần có anh trong cuộc sống này. Cuộc sống của em cứ như địa ngục kể từ ngày anh bước sang ngang, anh rẽ sang con đường đầy nhung lụa mất rồi.
Giờ đây, cuộc sống của em chẳng yên ả gì, vì lòng tin đã một lần bị chà đạp thì không bao giờ lấy lại được. Anh có hiểu điều đó không?
Nếu như anh có đọc được những dòng này trên mạng thì mong là anh sẽ hiểu được tình cảm của Tồ. Tồ yêu anh, yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời anh à. Tình yêu ấy không phim ảnh nào có thể diễn tả được. Vì thứ tình cảm xuất phát từ trái tim đó, chỉ xuất hiện một lần trong đời.
Và Tồ yêu cũng không bao giờ trách oán anh, vì đã là số phận thì không thể không thể níu kéo được. Cái duyên phận không để chúng ta được đến với nhau! Tồ có đọc một cuốn sách rất hay anh à, khi hai người yêu nhau thật lòng thì không cần đi chung đường, nhưng nhất định phải cùng nhìn về một phía, chỉ cần thế là đủ anh nhỉ?
Chính vì thế những lúc Tồ nhớ anh thì xin anh đừng cấm đoán Tồ được không. Hãy để Tồ thể hiện tình yêu, hy vọng ấy vì Tồ sống được là nhờ vào tình yêu nơi anh! Cây mai anh tặng Tồ vẫn còn, nó rất xanh. Em hứa với anh sẽ chăm sóc nó thật tốt mặc dù em biết rằng cả đời này nó cũng chẳng ra hoa đâu. Chúng ta sẽ mãi hãy phúc anh nhé!