Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 57: Bí Mật Của Đế Tuyết Phong
T
heo tiếng hô của nam tử trẻ tuổi, mười mấy hộ vệ sau hắn đều nghe lệnh, trong nháy mắt liền vây quanh ba người Tần Vũ. Mục Thiên ánh mắt đầy vẻ miệt thị, đánh giá bọn hộ vệ, khinh thường nói:
- Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn bắt chúng ta?
Tần Vũ mặt lạnh dần, con mắt sáng ngời vốn sâu thẳm nay dần bị sát khí che lấp. Khí thế tản ra xung quanh làm linh khí bốn phía cũng phải xao động.
- Sát!
Hơn mười người cùng hét lớn đem tất cả vũ khí hiện có đánh úp về phía ba người bên Tần Vũ. Mục Thiên thấy vậy trong lòng giận dữ. Tần Vũ đã giao cho hắn toàn quyền xử lý chuyện này, vậy mà bọn tẹp nhẹp kia không ngờ cũng dám đem vũ khí công kích vào Tần Vũ và Tình nhi, không thèm để ý mình đứng bên cạnh. Dưới cơn thịnh nộ, sau lưng Mục Thiên lóe sáng, đôi cánh thứ năm lúc này xòe ra.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang, chỉ thấy Mục Thiên giống như u linh dưới ánh mặt trời…, lúc hiện ở hướng đống, chợt hiện hướng tây... cơ hồ chỉ trong một lần hô hấp đã hiện tại chỗ đứng cũ!
Nam tử trẻ tuổi mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn xung quanh ba người bên Tần Vũ. Chỉ thấy mười mấy tên hộ vệ vừa xông lên giờ toàn bộ đều nằm không nhúc nhích trên đất, giống như… đã chết vậy
- Ngươi đã làm gì bọn họ rồi?
Nhìn thấy tình cảnh đó, trong mắt nam tử trẻ tuổi hiện lên một tia thận trọng. Mấy trăm năm qua, tại Thủy Dực Thành, cho tới giờ không người nào dám chống đối hắn. Điều này khiến cho hắn hình thành tính tình kiêu ngạo, bá đạo.
Nhưng hôm nay đúng là có phần úy kị khi chứng kiến Mục Thiên chỉ một lần ra tay mà khiến chúng hộ vệ trước mắt đều đo đất, không động đậy nổi, khiến trong lòng người nam tử trẻ tuổi vừa giận dữ lại vừa mang theo một chút cảnh giác.
Mục Thiên cười hắc hắc, đoạn miệt thị nói:
- Tất nhiên là giết chết bọn chúng rồi. Dám mạo phạm đại nhân nhà ta, không giết chết các ngươi thì còn để làm gì?
Hai gã tướng lĩnh thành vệ quân ở bên cạnh Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, sắc mặt không khỏi đại biến.
Nam tử mặt đen bước ra, phẫn nộ chỉ vào Mục Thiên, lớn tiếng trách mắng:
- Lớn mật, dám giết người ở Thủy Dực Thành. Lá gan các ngươi không nhỏ a!
Chứng kiến uy thế Mục Thiên, nam tử mặt đen dù ngoài mặt thì nói những lời tức giận, nhưng lại thủy chung không dám tới gần ba người. Chỉ dám đứng bên cạnh nam tử trẻ tuổi mà tức tối nhìn chằm chằm ba người.
Vừa nghe được âm thanh rất lớn, toàn bộ thành vệ quân bên trong đều nghe thấy, lúc này nghe được lời nói của tên mặt đen thì lập tức mở rộng cửa thành, mấy trăm thiên nhân binh lính rất nhanh từ trong thành bay ra. Trong tay cầm các loại binh khí bao vây lấy đám người Tần Vũ.
Thanh niên nam tử thấy có binh lính từ trong thành xuất hiện, đảm lược không khỏi tăng lên nhanh chóng, ngón tay chỉ vào Tình nhi mà phân phó với binh lính:
- Mau bắt người đàn bà kia lại cho ta. Còn hai tên giết hết.
Binh lính ầm ầm hô ứng, binh khí trong tay chỉ chực xông lên. Sát khí trong mắt Tần Vũ tỏa ra bừng bừng, đến nỗi ngay cả Mục Thiên và Tình nhi bên cạnh cũng cảm nhận được sát ý ngùn ngụt ẩn chứa trong cơ thể ông. Mục Thiên dốc hết sức kiềm nén lại cơn lạnh rùng mình, chỉ sợ Tần Vũ trong lúc giận dữ giết chết toàn bộ binh lính nơi này. Nếu như vậy, ba người cũng chỉ có thể chấp nhận bỏ đi mà thôi. Bởi nếu không dù là có bản lĩnh thông thiên cũng khó ngăn cản được toàn bộ quân đội vệ thành đánh tới.
- Tất cả dừng tay cho lão tử!
Mục Thiên đang khổ sở tìm đối sách, bỗng dưng phía sau vang lên một tiếng quát. Chỉ thấy một đạo quang ảnh trong nháy mắt đứng trước mặt ba người Tần Vũ. Tần Vũ đánh giá người vừa tới, mắt lộ ra thần sắc cảnh giác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xung quanh.
- Phải chăng các hạ chính là Tần Vũ đại nhân?
Người vừa tới thân thể có chút mập mạp, vẻ mặt hồng hào cười rộ lên làm người ta cảm giác rất thân thiết, trong mắt mang theo cái nhìn thưởng thức, đánh giá Tần Vũ một hồi, đoạn xoay người tát mạnh một phát làm tên nam tử trẻ tuổi kia ngã lăn xuống đất, nổi giận mắng:
- Lão tử mới vắng mặt có một ngày, con mẹ nó, ngươi đúng là không phải do ta sinh ra. Còn không mau hướng Tần Vũ đại nhân mà xin lỗi!
Tất cả mọi người đều bất ngờ. Không nghĩ tới lại phát sinh biến hóa kịch tính như vậy. Kể cả Tần Vũ cũng mơ màng khó hiểu nhìn nam nhân trung niên, không biết tên đó có tính toán gì.
Chỉ thấy nam nhân mập mạp mắng xong tên trẻ tuổi, bước nhanh tới trước Mục Thiên, quay đầu sang Tần Vũ, ngữ khí ôn hòa nói:
- Tần Vũ đại nhân, thật sự xin lỗi. Tiểu nhi đúng là bị mẫu thân hắn quá cưng chiều mà hư hỏng. Có chỗ nào đắc tội với đại nhân. Mong đại nhân lượng thứ cho!
Dứt lời cần thận nhìn qua Tình nhi mi thanh mục tú, thần sắc vừa có chút kinh ngạc đã lập tức xóa tan.
Tần Vũ không nói gì, sắc mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng trên người vẫn mang theo một chút sát khí như trước. Trung niên nam tử không thấy Tần Vũ trả lời, phảng phất như đột nhiên tỉnh ngộ, cười cười tự giới thiệu
- Ta tên là Thủy Dực, chính là thành chủ Thủy Dực thành. Đây là tiểu nhi Lục Phong. Đại nhân vừa mới đến? Thỉnh nhập thành!
- Thủy Dực Thiên Vương?
Mục Thiên trong lòng chấn động. Ánh mắt do dự nhìn về phía Tần Vũ. Lúc này hắn đã không còn có thể quyết định được, hết thảy đều phải xem phản ứng của Tần Vũ.
Chỉ nghe Tần Vũ thản nhiên nói:
- Thì ra ngươi chính là người giống như Tử Dực cũng được xưng là một trong bát đại Thiên Vương là Thủy Dực Thiên Vương đó sao? Tu vi xem ra so với Tử Dực còn mạnh hơn gấp đôi a!
Thủy Dực cả kinh, mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, không hề phản đối nói:
- Tại hạ đúng là Thủy Dực. Tần Vũ đại nhân tới, thân là thành chủ đương nhiên muốn tự thân chiêu đãi rồi. Vẫn còn phải thỉnh Tần Vũ đại nhân không chê trách thiếu sót mới phải.
Tần Vũ nhìn nam tử trẻ tuổi cười cười, nụ cười trên khuôn mặt tuấn lãng lại làm cho người ta cảm giác lãnh khốc vô cùng, nhàn nhạt nói:
- Tại hạ chẳng qua chỉ là vô danh tiểu tốt, há lại có thẻ để cho thành chủ tự mình chiêu đãi. Chuyện hôm nay coi như bỏ qua! Nếu lệnh công tử sau này tái phạm, đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Nói xong, phất tay với Tình nhi và Mục Thiên nói:
- Chúng ta trước tiên cứ vào trong thành đã!
Đoạn xoay người đi vào trong thành. Binh lính xung quanh định ngăn lại thì bị Thủy Dực trừng mắt một cái liền rối rít thu hồi binh khí, trơ mắt nhìn ba người nghênh ngang đi vào trong thành.
- Phụ thân! Tại sao lại buông tha bọn họ? Dưới tay con tất chết rồi!
Lục Phong thấy ba người Tần Vũ rời đi, không nhịn được tức giận hướng Thủy Dực to tiếng:
- Bọn chúng chẳng qua là bình dân bình thường, sao cha lại hướng bọn chúng mà khách khí như vậy?
- Bốp! Một tiếng giòn giã.
Khóe miệng Lục Phong chảy ra một dòng máu.
Thủy Dực nổi giận mắng:
- Cút về cho ta. Mẹ kiếp! Chỉ giỏi gây chuyện phiền phức cho lão tử. Bọn họ đúng là bình dân thật, nhưng bọn họ cũng được Đế Quân để ý nghiêm cấm không được ngăn cản thất lễ với người!
Lời vừa nói ra, không chỉ Lục Phong trợn tròn mắt mà cả những binh lính cùng tướng lĩnh có mặt cũng lác mắt(^__^ Chả lẽ lại cũng nói là tròn mắt) Là nhân vật được Đế Quân để mắt. Vậy chẳng phải muốn nói rằng lai lịch ba người này phi thường to lớn sao?
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, Thủy Dực phất tay, nhẹ giọng phân phó:
- Hà Khánh! Mang những người ngày coi chừng cửa thành thật tốt. Còn nữa, cảnh báo cho các gia tộc trong thành một phen. Kẻ nào giám chọc vào ba người Tần Vũ, lão tử sẽ lấy mạng kẻ đó!
Nam tử mặt đen lớn tiếng đáp:
- Tuân lệnh Thiên Vương! Tất cả mọi người vào thành!
Nói xong, hắn một mình một ngựa tiến trước, cung kính đứng ở lối vào chờ đón Thủy Dực.
Lao xao tiếng chân một lúc, tất cả mọi người trong nháy mắt đã nhanh chóng trở lại cương vị của mình, tất cả đều nghiêm trang sùng kính nhìn Thủy Dực chậm rãi bước vào trong thành.
o O o
Trong Ma thành.
Dưới ánh trăng, Ma Thành có một vẻ đẹp mông lung huyền ảo. Ngoài ánh sáng bao phủ, trong thành còn dâng lên một tầng sương mù bao phủ lấy phòng ốc kiến trúc trong thành.
Từng cơn gió mát thổi qua một gương mặt vô cùng xinh đẹp, vô cùng ôn nhu.
Đế Tuyết Phong đứng chắp tay sau lưng, đứng ở mặt Đông của Ma thành. Đó là hướng tới trung tâm của Tu La tộc.
- Đại ca! Chúng ta ngày mai sẽ lên đường?
Đế Thiên Hồn vừa tới bên cạnh vừa nhẹ giọng hỏi.
- Hiểu rõ thì đi!
Đế Tuyết Phong không quay đầu lại. Ánh trăng nơi tay như những sợi ngân bạc bao lấy hắn. Cả người lộ ra vẻ cao cao tại thượng thần bí. Đế Thiên Hồn gật đầu hỏi:
- Tới đây thì nên đối xử với nàng thế nào?
Đế Tuyết Phong nhún vai, thản nhiên nói:
Tất nhiên là phải để nàng ở lại nơi này chờ chúng ta rồi. Sau khi quay lại từ Tu La thành, ta còn muốn cùng nàng trải qua xuân tiêu đã.
(NG: xuân tiêu là chi chi mọi người chăc cũng hiểu).
Đế Thiên Hồn không nói gì, im lặng nhìn thân ảnh cao ngât của ca ca, trong lòng không khỏi vô cùng bất đắc dĩ, buồn bực nói:
- Đến giờ huynh vẫn chưa nói với đệ biết mục đích chúng ta đi tới Tu La giới để làm gì vậy? Từ lúc phụ thân thả huynh tới giờ, ta cũng biết huynh tuyệt đối không phải vì muốn tìm mỹ nữ mà tới đây!
- Ngày mai, sau khi lên đường, ngươi sẽ biết tất cả. Nơi này không phải chỗ nói chuyện.
Thanh âm của Đế Tuyết Phong vẫn như trước cực kì bình thản làm cho Đế Thiên Hồn hận không được lập tức đem đầu hắn bổ ra, tra cho đến cùng bí mật.
- Được rồi!
Chỉ là vị thân ca ca trước mắt của hắn cũng chính là một cao thủ có tu vi tuyệt cao, cấp bảy đôi cánh. Dù là ở Thiên giới thì cũng chỉ có trừ phụ thân, cũng không có ai có thể dễ dàng chiến thắng hắn!
Đế Tuyết Phong xoay người lại, thấy vẻ mặt buồn bực bất cam của Đế Thiên Hồn, không nhịn được cười, thở dài nói:
- Hy vọng là sự thật đúng như lời phụ thân nói. Chúng ta đi chuyến này nguy hiểm vô cùng. Thiên Hồn, nếu có một ngày chúng ta gặp phải nguy hiểm, ngươi nhất định phải nhớ kĩ, lập tức bỏ chạy. Không cần phải bận tâm đến ca ca sẽ như thế nào!
- Ca tại sao lại nói như vậy?
Đế Thiên Hồn trong lòng dâng lên một chút cảm giác không ổn, có chút tức giận nói:
- Ta sẽ không chạy trốn, Đế Thiên Hồn ta có thể chết trận, có thể bị người giết chết, nhưng là không thể chạy trốn uất ức mà chết.
Nhìn Đế Thiên Hồn trên mặt lộ ra thần sắc kiên định, ánh mắt Đế Tuyết Phong trở nên ôn nhu, thân mật xoa đầu hắn, chọc cho Đế Thiên Hồn rất bất mãn quay đầu đi, mới cười cười nói:
- Khi còn bé, chính ta thường hay xoa đầu ngươi, làm mái tóc vàng óng xinh đẹp của ngươi rối bù lên mới dừng tay a!
Đế Thiên Hồn bĩu môi, không nói gì.
- Lúc này không còn sớm nữa. Đi nghỉ sớm thôi. Chúng ta từ mai phải bắt đầu con đường cực kì khó khăn cũng vô cùng nguy hiểm. Nếu như chúng ta có thể thành công trở về, Thiên giới chỉ có thể để cho chúng ta mặc sức tung hoành thôi!
Đế Tuyết Phong sắc mặt lại khôi phục sự bình thản, bình tĩnh nói.