Số lần đọc/download: 10301 / 70
Cập nhật: 2017-12-29 18:01:41 +0700
Chương 302: Chương 302: Tôi Phá Thai Rồi
C
HƯƠNG 302: TÔI PHÁ THAI RỒI
Trong giáo đường.
Bắc Minh Dục mặc một bộ vest màu đen phẳng lì, anh đứng trong tư thế thẳng đứng trang nghiêm trước giá chữ thập như một hiệp sĩ anh dũng, còn Lương Nặc thì mặc một chiếc váy cưới màu trắng với thiết kế khá đơn giản, cô mỉm cười và nhìn chằm chằm vào anh.
Bước trên tấm thảm đỏ, cô đi tới bên cạnh anh, đưa bàn tay nhỏ nhăn nheo cho anh nắm lấy.
Cha đạo nhân danh Thiên Chúa tuyên bố rằng họ đã kết hôn và chính thức trở thành vợ chồng, hai người trao nhẫn cho nhau, trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào, câu nói: “Cô/Anh bằng lòng” trở thành câu nói cảm động nhất trong cuộc đời này của hai người.
“Không chụp ảnh được không anh?” có thợ ảnh đang nhằm về phía hai người họ định chụp nhưng Lương Nặc quay mặt đi, nói: “Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí của em!”
“Không xấu, lúc này em mới là đẹp nhất.”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, chúc mừng hạnh phúc hai người.”
Nhân viên trong nhà thờ tiến lên phía trước chúc mừng hai người.
Bắc Minh Dục cho người phát lì xì cho mọi người, sau đó đưa cô lên đỉnh núi, cũng may là kịp để xem mặt trời mọc, ngồi trên đỉnh núi, nhìn mặt trời từ từ đi lên, Lương Nặc cảm thấy rất mệt.
Cô chỉ muốn nhắm mắt lại ngay lập tức.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa là cô lại cố gắng căng mắt ra.
Cô nắm chặt lấy tay anh, đặt bàn tay đó lên ngực mình: “Chỉ cần nghĩ tới mười mấy tiếng đồng hồ nữa thôi, em sẽ phải rời xa anh, chỗ này của em đau lắm...làm thế nào bây giờ?”
“Em phải nhớ, anh mãi mãi yêu em!”
Bắc Minh Dục ôm chặt cô vào lòng, thì thầm câu nói đó không biết bao nhiêu lần.
Lương Nặc đột nhiên ho ra máu đen, ngả đầu vào lòng anh, cơ thể cô trong vô thức co rúm lại như đứa trẻ trong bụng mẹ....
Bắc Minh Dục rút chiếc điện thoại ra khi anh cũng chẳng còn chút sức lực nào, anh tìm đến cuộc gọi chưa nhận đầu tiên trong nhật kí điện thoại, anh gọi đi, đối phương vừa mới bắt máy anh liền nói: “Đỉnh núi núi Thái Thành.”
Anh đặt cô nằm xuống dưới đất, ánh mắt nhìn về đỉnh núi phía đối diện.
Ở đó mặt trời đang lặn xuống.
Ánh sáng từ từ tắt đi, cuối cùng anh vẫn không trốn được khỏi con đường này.
...............
Lý Tranh Diễn vừa tỉnh lại liền hỏi người trợ lý bên cạnh rằng Kỷ Sênh đâu.
Trợ lý còn chưa kịp trả lời Kỷ Sênh đã đẩy cửa đi vào.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn đến đầu gối có điểm hoa, trông cô rất ngây thơ thuần khiết, đáng yêu như ngày đầu anh mới gặp cô vậy.
“Tiểu Sênh.....”
Nhìn vào khuôn mặt đó Lý Tranh Diễn như buột miệng gọi.
Âm thanh nhẹ nhàng, dịu dàng đến mê đắm – khác hẳn với thường ngày.
Trợ lý hắt xì hơi một cái rồi vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh.
Kỷ Sênh thì không thấy có cảm giác gì đặc biệt, thỉnh thoảng lúc trên giường anh cũng gọi tên cô như vậy khiến cho bản thân cô những lúc đó có cảm giác tê dại.
“Tôi mang thai rồi.” cô đột nhiên nói.
Ánh mắt Lý Tranh Diễn sáng lên: “Thật à?”
“Ừm.” Kỷ Sênh rút ra từ trong túi mấy tờ giấy kết quả xét nghiệm, cô đưa cho anh, nói vừa nghiêm túc vừa nghiêm trọng: “Đây đều là kết quả kiểm tra chứng minh, ở bệnh viện này luôn.”
Lý Tranh Diễn nhận lấy mấy tờ giấy cô đưa, trên miệng nở nụ cười tươi, anh ta lật từng tờ từng tờ xem.
Anh xem chúng như đang xem những bông hoa tươi đẹp đang nở đúng độ.
Kỷ Sênh nhìn anh chằm chằm, đột nhiên trong người xuất hiện một cảm giác mà cô chưa từng trải qua, anh ta vội vã như thế, thực là chỉ muốn lợi dụng đứa bé này để hành hạ, giày vò cô sao?
Lý Tranh Diễn xem thời gian mang thai anh ta vui mừng hết sức.
“Tiểu Sênh, con của chúng....”
“Tôi đã bỏ nó đi rồi!” Kỷ Sênh nói không hề do dự, trong mắt ánh lên sự đắc ý: “Vào đúng ngày hôm qua, khi mà anh được đưa vào phòng cấp cứu.”
“........” ánh mắt Lý Tranh Diễn đột nhiên trầm xuống lạnh lùng.
Kỷ Sênh nói tiếp: “Tôi sẽ không sinh ra đứa con của anh, hai năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế, điều khác ở đây là, hai năm trước tôi không thể tự tay mình vứt tờ giấy phá thai vào mặt anh, còn hôm nay, anh cũng chỉ là một kẻ vô dụng bị người khác đâm cho một dao mà thôi..... ”
Một giây sau, cô rút trong túi ra tờ đơn phá thai, cô dùng lực đập tờ giấy đó vào mặt anh.
Tờ giấy rất mỏng, cùng với việc anh hít thở vào và ma sát mà tờ giấy nhanh chóng che kín lấy mặt anh.
Hai tay trong chăn được anh nắm chặt lại thành nắm đấm, tĩnh mạch trong người giật lên, ngón tay trắng ra, những dây thần kinh và mạch máu trên thái dương, trên trán nổi lên như sắp phun ra ngoài.
“Cô nói lại một lần nữa xem, hôm qua cô đã làm gì?”
“Muốn nhìn đứa con của anh không? Khi bác sĩ hút nó ra, dường như nó vẫn chỉ còn là một cục máu đỏ au, giống hệt với hai năm trước.”
“Kỷ Sênh, lương tâm và trái tim của cô ở đâu hả? Kể cả cô có là sắt đá thì tôi cũng phải rèn cho cô nóng lên! Rốt cuộc cô có lương tâm không?”
“Đương nhiên có, nhưng không hề có với anh!” Kỷ Sênh cố cười, với bộ dạng đắc thắng và ngạo mạn: “Lý Tranh Diễn, lẽ ra ngay từ đầu anh nên biết người tôi thích chính là Bắc Minh Dục.”
Lý Tranh Diễn nghiến răng nói: “Cậu ta là của Lương Nặc.”
“Thế thì thế nào? Lý Tranh Diễn anh chẳng phải cũng là của mấy cô minh tinh à, tôi cũng lên giường cùng rồi đấy thôi?”
Lý Tranh Diễn cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng chỉ hơi động đậy vết thương như sắp bung chỉ ra, mồ hôi trên trán đang tuôn ra, anh chỉ có thể bất lực dựa ghì đầu vào đầu dường, nhìn cô với ánh mắt thù hận và ghê tởm.
“Kỷ Sênh, cô đừng chà lên giới hạn chịu đựng của tôi.”
Đến tự anh cũng không biết, khi anh hận thì bộ dạng anh sẽ thế nào.
“Ồ! Tôi cứ tưởng bỏ đứa bé đi đã là chà lên giới hạn chịu đựng của anh....có điều cũng chẳng sao, tôi đã đặt xong vé máy bay rồi, sau này sẽ không trở lại đây nữa.”
Lý Tranh Diễn đơ người ra, hai năm trước cô cũng đã muốn rời đi để kết thúc mọi chuyện nhưng vì nghĩ tới cảnh Bách Tố Mẫn phải sống dưới con mắt ghét bỏ của anh ta nên cô mới không bỏ ra nước ngoài mà chọn lựa việc ở lại Hải Thành.
Nhưng hôm nay....đến Bách Tố Mẫn cô cũng từ bỏ rồi?
Kỷ Sênh quay người bước đi.
“Phịch.”
Lý Tranh Diễn rơi xuống đất từ trên giường, mạch máu trong mắt dày đặc đỏ au trông rùng rợn, máu đỏ từ vùng bụng đang tuôn ra.
“Kỷ Sênh, cô đứng lại cho tôi! Cô trả con lại cho tôi! Tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Đây đã là đứa con thứ hai của anh ta rồi!
Trợ lý đẩy cửa đi vào, ngạc nhiên thất sắc: “Lý thiếu gia!”
.............
Lương Nặc lúc mơ màng ngủ lúc tỉnh, nhìn thấy đỉnh núi quen thuộc, đúng lúc mặt trời đang lặn, không khí có chút ẩm ướt và hơi lạnh, cô lập tức suýt xoa túm chặt lấy quần áo.
Cô giật mình.
Cô không thấy đau nữa?
Cô đã chết rồi?
Cô vội vàng đứng lên, nhìn quanh bốn phía, cô đang đoán xem có phải giống với những gì diễn ra trong phim không, cô sau khi chết được bay lơ lửng trong không khí và cơ thể thì còn nguyên vẹn.
Còn thiếu gia nữa?
Cô đột nhiên như bừng tỉnh, cô đi bốn phía tìm kiếm nhưng không có một ai.
Ánh sáng dần dần tắt hẳn, Lương Nặc hoảng loạn, cô thực sự chết rồi sao? Vì thế nên ở đây mới không có Bắc Minh Dục, cũng không có “thi thể ” của cô?
Có phải còn có ma quỷ như trong truyền thuyết tới bắt cô?
Không được không được, cô phải tìm Bắc Minh Dục.
Lương Nặc đi xuống núi, đầu cô vẫn có chút chưa tỉnh táo lại hẳn, cô lấy tay ấn vào đầu mình, cô giật mình phát hiện bàn tay cô không còn nhăn nheo nữa.
Cô vội vàng kích động đưa tay lên sờ vào mặt mình.
Mặt cô cũng không còn bất kì dấu vết gì cho thấy đã từng nhăn nhúm lại.
Xem ra đúng là cô đã chết rồi.
Da đã trở lại căng mịn như thời còn trẻ.
Bên đường có rất nhiều xe chạy qua liên tục, Lương Nặc đang nghĩ không biết đường đi thế này thì đột nhiên bên cạnh cô có một cô gái vẫy tay gọi xe, cô ta hỏi tài xế xem có đi tới phố X ở trung tâm Hải Thành không, tài xế nói có.
Cô ta chui vào xe, Lương Nặc đang nghĩ địa chỉ đó cũng ở gần ngự cảnh viên, cô nhanh chóng cũng chui vào xe.
Dù gì thì cô cũng không biết đường.
Người phụ nữ đó chủ động ngồi gọn vào một bên xe, không quan tâm gì tới cô, tài xế cũng không nói gì, Lương Nặc nghệt mặt ra, cô nghĩ cái tốt của việc làm “ma” chắc chỉ có điểm này.
Chiếc xe phóng như bay tới địa điểm lúc nãy người phụ nữ đọc.
Người phụ nữ đẩy cửa xe bước ra, nói: “Anh một lúc bắt những hai khách, như thế thì lấy giá rẻ một chút nhé?”
Tài xế đơ người ra: “Các cô không phải là đi cùng nhau à?”
Lương Nặc ngạc nhiên nhìn bọ họ: “Các người đều có thể nhìn thấy tôi?!”