People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Thụy Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 2015
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2728 / 70
Cập nhật: 2015-11-08 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 5 - Chương 41: Ám Phong
i cùng đám người Thái Chánh Dương, Mạch Gia Huy; vẻ mặt của Trâu Trì Trường và La Đại Hải đều khá tốt.
Nghĩ tới con đường Tân Hoa này coi như được quyết định xây dựng, nó còn được làm thành đường quốc lộ cấp hai. Nghĩ tới từ Tân Bình đến huyện thành có lẽ chỉ mất 20 phút, dân chúng hai bên không ngừng khen ngợi. Có lẽ còn có tấm bia kỷ niệm, cảm giác này làm người ta rất vui mừng.
Dù là Trâu Trì Trường biết mình nhanh chóng được điều đi nhưng khi về Thị xã vẫn có người khen ngợi mà.
- Quốc Đống, nếu Giám đốc Thái và Thị trưởng Mạch đã tỏ thái độ khi ăn cơm, bản đồ thiết kế thi công cũng sớm có. Tính tích cực chính quyền bên dưới rất cao, đơn vị thi công về cơ bản đã được xây dựng, chúng ta cần chọn ngày đẹp để khởi công.
Trâu Trì Trường vừa đi vừa nói:
- Giám đốc Thái nói đúng. Cậu muốn làm con đường Hà Hoa (Hà Khẩu tới huyện thành) là tốt, nhưng tính ra cả con đường này ít nhất hơn 10 triệu, chúng ta không thể quá tham lam.
- Ha ha, Bí thư Trâu, trẻ khóc mới có sữa ăn. Anh không mở miệng lớn một chút có lẽ tài chính cho Hoa Lâm chỉ có từng đó. Bây giờ Sở Giao thông mặc dù từ chối suy nghĩ làm đường Hà Hoa, nhưng ở đường Tân Hoa lại không tiện khấu trừ nhiều mà.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tài chính của Sở Giao thông cho Thiên Châu cũng là cấp, cấp cho Thông Thành cũng là cấp, cấp cho Hoa Lâm chúng ta cũng là cấp mà. Chủ yếu xem thần thông của nhau mà thôi.
- Uh, Bí thư Trâu, chủ tịch Triệu nói đúng. Mặc kệ Sở Giao thông suy nghĩ như thế nào, chúng ta cứ làm như vậy đi, cần kêu phải kêu, dù thêm một đồng cũng giảm chút áp lực tài chính cho Hoa Lâm mà. Bây giờ lão Liêu đã không chịu được. Giáo viên hàng tháng phải trả lương, lương cán bộ cũng không tiện kéo quá lâu.
- Năm nay hơi đen, có một đồng chí về hưu bị ung thư, phải lên tỉnh chữa trị. Bệnh này không để người ta đi là không được. Làm cho anh ta đi thì cần tiền, vừa há mồm là một, hai chục ngàn, vài lần là một khoản dự tính hồi đầu năm của chúng ta coi như bay, còn phải mong các đồng chí về hưu khác không xảy ra chuyện. Nếu thêm một hai đồng chí thì đúng là kêu trời.
La Đại Hải nói.
Liêu Vĩnh Trung cũng cảm thấy chức Phó chủ tịch thường trực không dễ làm. Chức này khác với các Phó chủ tịch huyện khác, nghe thì oai nhưng đối với Liêu Vĩnh Trung đã hơn 50 thì chức Phó chủ tịch thường trực không có sức hấp dẫn quá lớn. Nhất là Hoa Lâm lại có tài chính khó khăn, y đúng là rất mệt.
Trâu Trì Trường nhíu mày không nói gì.
Tài chính Hoa Lâm vốn khó khăn. Cả Ninh Lăng không chỉ có riêng Hoa Lâm, các huyện khác như Thương Hóa, Phong Đình, Khuê Dương, Thổ Thành, Vân Lĩnh đều khó khăn mà. Ngoài quận Ninh Lăng và huyện Tào Tập tốt hơn chút, sáu huyện còn lại đều rất khó khăn.
Hàng năm huyện nào cũng nói phải phát triển công nghiệp, buôn bán, cây nông nghiệp đặc sản… nhưng đều là nói giỏi, làm kém. Đúng như Triệu Quốc Đống nói, người ta dựa vào cái gì mà tới đây xây dựng công ty, anh có thể mang chỗ tốt gì cho bọn họ. Tài nguyên không có, phương diện trụ cột không, nhà kinh doanh không phải làm từ thiện, bọn họ không có nghĩa vụ ném tiền vào hang sâu này.
Làm thế nào để phát triển công thương nghiệp, làm thế nào tăng tài chính? Theo lý thuyết là cải thiện hoàn cảnh đầu tư, tăng hiệu suất hành chính, tạo không khí thân thiện, có lợi cho nhà đầu tư. Nhưng khi làm thì ai cũng tròn mắt. Hai năm trước việc thu hút đầu tư được đẩy mạnh, nhưng ra ngoài vài chuyến tiêu không ít tiền mà chẳng có công ty nào vào. Tài chính hàng năm tăng lên ít một cách đáng thương.
Trâu Trì Trường nhìn La Đại Hải, tên này xem ra cũng chịu sức ép rất lớn. Không có Điền Ngọc, Liêu Vĩnh Trung không phải đại tướng tiên phong, đối phương làm Chủ tịch huyện cũng không vui vẻ gì.
- Tài chính của Hoa Lâm rất khó khăn, hàng năm cứ như vậy sẽ không phải biện pháp. Chúng ta phải nghĩ cách thu hút đầu tư để tăng nguồn thu thuế mới được. Tôi nghe nói một nhà máy sản xuất thức ăn gia súc đang tiếp xúc với Sở Chăn nuôi gia súc tỉnh, chuẩn bị tới tỉnh ta nuôi trâu thịt. Nhà máy này rất có quy mô ở phía bắc, không biết chúng ta có thể liên lạc một chút không, xem bọn họ có hứng thú tới Hoa Lâm ta không?
Triệu Quốc Đống nói.
- Ồ? Chủ tịch Triệu, cậu phụ trách mảng thu hút đầu tư, đây là thuộc phạm vi chức quyền của cậu. Cậu có thể thử xem, cần gì thì huyện toàn lực ủng hộ.
Trâu Trì Trường nói.
- Tôi cũng dự định nhưng bây giờ con đường này chưa được xác nhận, tôi không dám chạy. Thứ nhất là không yên tâm, thứ hai nếu đối phương thật sự muốn tới Hoa Lâm phát triển thì khi đường bắt đầu khởi công thì tôi nói chuyện cũng dễ hơn.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Trâu Trì Trường này đứng nói chuyện đúng là không đau lưng, câu đầu tiên đã ném nhiệm vụ lên vai mình.
- Tiểu Triệu, cần tiêu tiền phải tiêu, ra ngoài làm việc kiểu gì cũng phải dùng tiền. Chỉ cần là vì việc công thì huyện khó khăn hơn nữa cũng giải quyết giúp cậu.
La Đại Hải nói:
- Cậu phụ trách mảng này nghe thì oai nhưng huyện ta đúng là không có hiệu quả gì về thu hút đầu tư. Nhưng đúng như cậu nói, Hoa Lâm nếu muốn phát triển thì chỉ có thể phát triển các công ty. Chỉ dựa vào nông nghiệp thì khó có thể phát triển nhanh được.
Trâu Trì Trường cũng hiểu lời mình vừa nói là hơi quá, mà La Đại Hải nói lại khá đẹp. Nếu như là người khác có lẽ không vì lời mình mà động tâm. Nhưng Triệu Quốc Đống còn trẻ, hai bên so sánh thì khó nói sẽ suy nghĩ.
- Quốc Đống, lão La nói đúng, có khó khăn gì thì cứ nói, người không đủ thì cậu có thể điều động ở các phòng ban chuyên môn. Nếu là hạng mục của Sở chăn nuôi gia súc thì cậu có thể lấy người từ Phòng Chăn nuôi gia súc, Chiêu thương, Kế hoạch đầu tư đi cùng, việc bình thường có thể giao cho bọn họ, đừng có việc gì cũng phải tự làm.
- Ha ha, cảm ơn hai vị lãnh đạo quan tâm, cần lấy người tôi sẽ không khách khí, nếu như có vị Trưởng phòng nào không vui thì hai vị lãnh đạo phải ủng hộ tôi đó.
Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn nói là có ý đồ. Trưởng phòng kế hoạch Mạc Tuệ Cường là đồng chí nhiều năm kinh nghiệm, cũng khá kiêu căng như Ngưu Đức Phát trước đây, hơn nữa quan hệ với Ngưu Đức Phát khá tốt. Nghe nói sau khi Ngưu Đức Phát bị điều khỏi Phòng Giao thông thì hai tên này thường xuyên ăn cơm, hơn nữa còn nói cái gì tiểu nhân đắc chí.
- Hừ, nếu ai chống đối thì bảo kẻ đó tìm tôi.
Trâu Trì Trường lạnh nhạt nói:
- Mình không làm việc còn không để người khác làm sao? Huyện ủy sẽ hủy tư cách làm việc của y.
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng không nói gì. Hắn không biết Trâu Trì Trường có nghe ra ý trong lời mình không. Quan hệ giữa Mạc Tuệ Cường với Phương Trì Quốc khá thân thiết. Ngưu Đức Phát chẳng qua chỉ làm chiến hữu với Phương Trì Quốc một năm là ra, nhưng Mạc Tuệ Cường và Phương Trì Quốc lại cùng đội đến tận khi xuất ngũ. Mà Trâu Trì Trường lại có quan hệ mật thiết với Phương Trì Quốc.
Ngày 22 tháng 5, quốc lộ Tân Hoa chính thức khởi công bằng cách chia làm ba đoạn, kế hoạch làm xong trong mười tháng.
Sau khi lễ khởi công kết thúc, Triệu Quốc Đống hoàn toàn giao công việc cho Hoàng Thiết Thần làm vì khá yên tâm. Nhất là việc xử lý cạnh tranh của ba Công ty xây dựng trên Thị xã, Hoàng Thiết Thần làm rất tốt. Vừa trấn an được hai công ty có lai lịch, lại coi như áp chế được công ty nhận thầu.
Trong hội nghị của tổ chỉ huy xây dựng giao thông, Hoàng Thiết Thần đã mời Ủy ban kỷ luật huyện phái nhân viên tham gia giám sát tài chính và chất lượng công trình. Chiêu này rất được, được Triệu Quốc Đống ủng hộ. Ủy ban kỷ luật huyện vì vậy phái ra hai người thường trú ở các công trình, phụ trách giám sát khiến ba công ty nhận thi công vừa bực vừa hận.
Hai đồng chí lão thành của Ủy ban kỷ luật dầu mỡ không vào làm ba Công ty xây dựng rất đau đầu. Nhất là thường xuyên đại biểu Tổ chỉ huy công trình đến kiểm tra tài liệu, thúc tiến độ thi công khiến ba công ty thấy áp lực.
Lộng Triều Lộng Triều - Thụy Căn Lộng Triều