Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Ước gì em tha thứ cho anh, dù chỉ một lần
T
rong tâm trí anh, em luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Giờ anh chỉ ước thời gian quay trở lại, anh chỉ ước được em thứ tha dù chỉ một lần, anh chỉ ước anh có thể quan tâm đến em, chia sẻ, yêu thương em. Anh phải làm sao bây giờ? (Nguyen Phi Hoang)
From: Nguyen Phi Hoang
Sent: Thursday, October 08, 2009 2:55 PM
Gửi người anh yêu!
Trang à, thời gian trôi qua rất nhanh. Anh còn nhớ cái ngày chúng ta cùng đi chung đường đi học, cái ngày chúng ta còn đợi nhau dưới chân cầu vượt, cái ngày mà anh chỉ coi em như một người bạn cùng lớp, một người con gái tốt mà anh quen.
Thời gian cứ dần trôi đi, anh cũng không hiểu tình cảm của anh dành cho em nó đến lúc nào anh cũng không biết, nó lớn dần lên và anh đã nghĩ rằng anh đã yêu, anh đã yêu một người bạn cùng lớp, đó là em. Lần đầu tiên trong đời anh nói tiếng yêu một người. Em đã nói anh bị say nắng, làm em shock, em chỉ coi anh như một người bạn. Nghĩ lại anh lại thấy vui.
Tình yêu đầu nó đến hồn nhiên như vậy. Nhưng thời gian trôi đi, và chính thời gian đã cho anh thấy được rằng, anh yêu em rất nhiều. Cũng đã gần 2 năm trôi qua, em dần dần để ý đến anh hơn, anh biết điều đó, và anh càng biết rằng anh không thể là chính mình khi thiếu vắng em, thiếu vắng người con gái mà anh yêu nhất.
Anh còn nhớ, những ngày hè năm nay, mùa hè hạnh phúc nhất đời anh. Chúng ta đã nói chuyện, tâm sự gần hết đêm. Em đã nói rằng anh phải quan tâm đến em hơn, anh phải chín chắn hơn, anh phải làm cho em tự hào khi nói với các bạn em rằng: "Anh, là người yêu của em".
Em có biết không? Những lúc như vậy, anh thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Được có em quan tâm, được có em chia sẻ, được có em để yêu thương, chăm lo cho em. Anh cũng luôn tự nhắc mình rằng, luôn luôn cố gắng, vì tình yêu, vì tương lai, vì một người anh yêu thương nhất, đó là em.
Anh còn nhớ, những ngày hè chúng ta đi chơi cùng nhau. Anh biết ở nhà em rất bận, lo công việc gia đình, bố mẹ đi làm về muộn, lo cho hai đứa em. Anh nhớ buổi chiều chúng ta đi xem phim, anh nhớ buổi chiều chúng ta ngồi trú mưa dài trong đền Ngọc Sơn, nhưng ông trời cũng như đùa vậy, chờ mãi, chờ mãi, trời tạnh mưa, nhưng khi đi nửa đường lại mưa to, rất to. Nghĩ lại anh thấy những kỷ niệm đó thật tuyệt vời.
Nhưng tại sao, có phải số phận chúng ta hẩm hiu quá không? Hay ông trời đang thử lòng người? Anh yêu em, em biết điều đó. Anh dành tất cả cho em, dành tất cả cho người mình yêu thương nhất. Nhưng tại sao? Những chuyện không vui cứ liên tiếp xảy ra.
Em có biết không, ngày trung thu năm nay, anh đợi em, anh gọi hoài em không nghe máy, anh nhắn tin mãi em không trả lời, anh đợi, anh đợi một người gọi lại cho anh, đó là em. Rồi đến đêm, chợt thấy em online, anh đã trách mắng em, anh đã trách em sao cứ phải đối xử như vậy với anh, anh đã trách em sao em lại nói những lời cay đắng với anh như vậy. Anh cũng đâu nghĩ rằng, em nghe những lời đó, em lại phản ứng với anh gay gắt như thế hả Trang?
Anh sốc vô cùng, lần đầu tiên trong đời anh lại có người nói anh như vậy, lần đầu tiên trong đời anh, anh nghĩ rằng em lại nói với anh những lời cay đắng như vậy. Trong tâm trí anh, em có phải như vậy đâu.
Anh không thể chịu đựng nổi những lời nói đó. Lúc đó, tâm trí anh cũng trở thành vô thức, anh không thể kìm chế nổi bản thân, anh không thể chịu đựng nổi một người, đó là em, lại nói anh như vậy.
Những lời anh nói ra, lúc tức giận như em, anh đâu có suy nghĩ, anh chỉ nói cho qua cơn bực tức của mình. Anh ích kỷ quá. Anh đâu biết rằng nó ảnh hưởng quá lớn đến em như vậy. Anh rất buồn, đau lòng lắm, anh xin lỗi. Nhưng những lời xin lỗi muộn màng của anh, dường như không làm cho em thay đổi suy nghĩ về anh hay sao?
Em bảo em quên hết, quên hết tất cả về anh. Nhưng làm sao anh có thể quên được một người mà anh nguyện trọn đời yêu thương. Anh làm sao có thể làm ngơ được khi hàng ngày, hàng giờ anh và em còn học chung một lớp. Anh biết những lời anh nói ra quá phũ phàng. Anh cũng không thể ngờ mình lại nói ra những câu như vậy được.
Nhưng giờ anh phải làm sao? Anh phải làm sao khi trong anh dạt dào tình yêu thương dành cho em. Anh phải làm sao? Từng giờ, từng phút, từng giây anh đều nghĩ đến em. Anh dằn vặt bản thân mình. Anh dằn vặt những câu nói ngu ngốc đó. Anh dằn vặt nhiều lắm.
Anh biết anh đã chà đạp lên lòng tự trọng của em. Nhưng trong tâm trí em, đã bao giờ anh không tôn trọng em đâu. Trong tâm trí anh, em luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất.
Giờ anh chỉ ước thời gian quay trở lại, anh chỉ ước được em thứ tha dù chỉ một lần, anh chỉ ước anh có thể quan tâm đến em, chia sẻ, yêu thương em. Anh phải làm sao bây giờ?
Anh yêu em!