Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Cách Ngư
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: James Bond
Số chương: 302
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2403 / 40
Cập nhật: 2016-03-09 17:00:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 283: Lý Long Cơ Và Dương Ngọc Hoàn Gặp Mặt
iêu Duệ mỉm cười:
- Không nhi, không sao cả, nếu thái thượng hoàng đã mời chúng ta sao có thể từ chối được? Ngọc Hoàn à, nàng còn chưa bái kiến thái thượng hoàng nữa, hôm nay ta mang nàng vào cung nhìn xem. . .
Khuôn mặt kiều mỹ của Dương Ngọc Hoàn hơi ửng đỏ, không nói gì. Kỳ thật mấy năm nay trong lòng nàng nhiều ít có chút buồn bực, nàng không hiểu Tiêu lang của mình vì sao ở mỗi thời mỗi khắc luôn duy trì cảnh giác cao với hoàng đế, luôn luôn ẩn dấu nàng, từ trước đến nay chưa bao giờ để cho nàng có cơ hội nhìn thấy thái thượng hoàng.
Nên biết rằng, Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi không ít lần tới Tiêu gia.
Trên mặt Tiêu Duệ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành khuynh quốc của Dương Ngọc Hoàn, trong lòng càng thêm bình tĩnh. Là lúc này, cũng nên để lão già nhìn thấy Ngọc Hoàn.
... Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc, ngự vũ đã niên cầu bất đắc.
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành, dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.
Thiên sinh lệ chất nan tự khí, nhất triêu tuyển quân vương trắc.
Hồi mâu nhất tiếu sanh, lục cung phấn đại vô nhân sắc. (mời các bạn xem lại chương 5)
o O o
Tiêu Duệ đột nhiên thấp giọng ngâm, thanh âm rất nhỏ cũng chỉ có Dương Ngọc Hoàn mới có thể nghe được. Dương Ngọc Hoàn sắc mặt đỏ bừng, đột nhiên nhớ lại ở bên ngoài tửu quán tại Lạc Dương năm đó, tình cảnh nàng và Tiêu Duệ lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng kích động, ừm một tiếng lao vào vòng tay Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ ôm chặt lấy Dương Ngọc Hoàn, thở dài một hơi:
- Ngọc Hoàn, khổ cho nàng rồi.
Bản thân nhiều năm khẩn trương, cẩn thận mọi đường, lo sợ lịch sử tái diễn, kiên quyết ngăn chặn mọi cơ hội để Lý Long Cơ và Dương Ngọc Hoàn 'gặp mặt'. Mà trên thực tế mấy năm nay, dưới sự an bài của Tiêu Duệ, Dương Ngọc Hoàn làm việc vô cùng kín đáo khiêm tốn, so với Lý Nghi, Lý Đằng Không và Chương Cừu Liên Nhi thì nàng rất ít công khai lộ diện. Thậm chí rất nhiều quý tộc ở Trường An gần như đã quên đi, ở Tiêu gia còn có một phu nhân họ Dương dung mạo tuyệt luân.
Sắc đẹp của Dương Ngọc Hoàn và Dương Lan mỗi người mỗi vẻ song nàng thắng ở khí chất quyến rũ và phong vận thành thục, so với Dương Ngọc Hoàn thì Dương Lan còn quá gầy và đơn thuần. Tại thời Đại Đường lấy đầy đặn làm tiêu chuẩn cái đẹp này, nếu Dương Ngọc Hoàn đi trên đường tuyệt đối sẽ hấp dẫn nhiều người chú ý hơn so với Dương Lan.
Mà Lý Nghi tam nữ mặc dù đều là mỹ nữ xuất chúng song so với Dương Ngọc Hoàn và Dương Lan thì tam nữ còn kém hơn một chút. Chỉ là trong số ba nữ nhân này Lý Nghi đoan trang dịu dàng, khí chất cao quý; Lý Đằng Không hồn nhiên dám làm dám chịu mà Chương Cừu Liên Nhi tài nữ là thiên tài quản lý việc buôn bán, những tính cách này đủ để bù đắp cho sự khuyết thiếu về dung nhan của các nàng.
Rốt cuộc đã không cần phải lo lắng sợ hãi điều gì nữa. Tiêu Duệ nhịn không được cười lên ha hả, phất tay:
- Người đâu, chuẩn bị xe ngựa vào cung!
o O o
Bắc phong hô khiếu tây lương lộ,
Mang mang qua bích phiếm hoàng trần.
(Dịch nghĩa:
Đường Tây Lương gió bắc thét gào
Sa mạc mênh mông bụi vàng khắp nơi)
Đám người Dương Lan bảo vệ Ngọc Chân vừa mới chạy đến Ngọc Môn Quan, trên trời bỗng nhiên đổ tuyết lớn. Mấy năm nay rất khó nhìn thấy trận tuyết nào rơi liên tiếp vài ngày, cho nên con đường phía trước và sau quan đều bị tuyết bao phủ dày đặc.
Mặc dù mặt trời lên cao nhưng vẫn còn những bông tuyết rơi xuống. Ngọc Chân mặc áo khoác lông cừu thật dày, cùng với Dương Lan cũng bao bọc trong lớp áo ấm dầy cộm, sóng vai đứng trong tuyết, mắt nhìn theo con đường phía đông.
- Điện hạ, Hà Tây khó rơi tuyết, tuyết lại rơi trước tết Nguyên Tiêu lại càng khó gặp.
Bông tuyết bay bay, Dương Lan lúc này mới chân chính thả lỏng tâm tình, khôi phục lại vài phần tinh nghịch của cô gái tuổi thanh xuân, đưa tay bắt lấy bông tuyết trong suốt, hi ha cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Chân đã đỏ bừng rát buốt vì gió tây bắc. Nàng dịu dàng nhìn Dương Lan lại nhìn về phía Trường An trong lòng muôn vàn cảm xúc đau khổ biệt ly bắt đầu nổi sóng.
Hương sơn sơ hàn lâm ẩn diễm, cố thành sương nhiễm.
Quan húc nhật đông thăng, hoa quang nghê hiến.
Mạn thiên tân phân, uy tuyết diên.
Phi hoa lạc xử, kính tùng chi trầm, tương khỏa thanh ti dữ quân miên.
Niệm tích sầu, kim tích cố kim tích, minh tích hà an?
Hựu thị nhất niên hảo đông, khước bi tư thường khiếp lộ phiên phiên.
Ức hoa hạ thiếu niên, phong xuy tả kiên.
Túy tửu hồng chúc, mật ngữ ngôn liên.
Phán tử chi mâu, khiên chi tử nhu, du du tảo xuân nhật dục hoàn.
Việt minh niên, chích hữu tùng y nhiên, phục tuyết tầm nan.
(Xin nhờ các bạn hữu có lòng dịch giúp bài thơ này!)
. . .
Ngọc Chân buồn bã ngâm, Dương Lan vỗ tay cười nói:
- Điện hạ quả nhiên là tài hoa hơn người, Lan nhi thấy, bài thơ này của người so với quận vương, đại tài tử danh chấn thiên hạ, cũng không hề thua kém.
Ngọc Chân thu tay vào trong tay áo, buồn bã thở dài:
- Lan nhi, đừng điện hạ này điện hạ nọ nữa, hiện giờ ta chẳng qua chỉ là một kẻ bị người vứt bỏ, đến Tây Vực ăn nhờ ở đậu, không biết có được người ta chào đón hay không.
- Điện hạ sao lại nói như vậy, Quận vương đã nói, điện hạ và. . .
Dương Lan đột nhiên hiện ra nụ cười giảo hoạt, ghé sát tai Ngọc Chân thì thầm vài câu.
Thân người Ngọc Chân khẽ run rẩy, hai gò má ửng hồng, trong lòng giống như lửa đốt đứng ở đó mặc cho gió thổi tuyết rơi, ngây ngốc đứng đó.
Hạnh phúc không đến quá sớm, cũng không đến quán muộn, mà đến quá đột ngột.
. . .
Mặt trời trên cao, lười nhác tỏa ánh sáng ấm áp xuống mặt đất.
Đại Đường thâm cung nguy nga sừng sững, được dát một lớp bạc óng ánh. Người trên đường như nêm, xe ngựa của Tiêu gia chậm rãi tiến về phía trước, người đi đường không những không né tránh mà ngược lại còn cười nói nghiêng người nhìn vào xe ngựa.
Tiêu Duệ tay nắm trọng quyền nhưng hắn không giống với đám quyền quý Đại Đường, khi ra ngoài khua chiêng gióng trống ồn ào, mặc dù xuất phát từ sự lo lắng về mặt an toàn cũng dẫn theo không ít hộ vệ, nhưng chỉ đám hộ vệ chỉ yên lặng bảo vệ trước và sau xe ngựa, cũng không có hành động quấy nhiễu người dân.
Gặp phải dòng người cản trở, hắn còn dừng xe lại chờ đợi, thậm chí còn trực tiếp nhảy xuống xe tùy ý tán gẫu với dân chúng ở bên cạnh mấy câu việc nhà. Thời gian lâu dài, dân chúng Trường An đã quen với hành động này của Tiêu Duệ.
- Quận vương. . .
- Tiêu quận vương. . .
Người hai bên đường tuyền ra tiếng bàn tán xì xào, Tiêu Duệ từ trong xe ngựa nhô đầu ra mỉm cười vẫy tay chào những người bán hàng bên đường, xem như là một cách chào hỏi.
Một đường đi rồi ngừng, ngừng rồi lại đi tiếp, mất nửa canh giờ mới vào đến hoàng thành, đi đến bên ngoài hoàng cung. Cánh cửa cung đỏ đậm chậm rãi mở ra, Lý Tự Nghiệp dẫn theo hơn một trăm danh Thiết Vệ quân từ An Tây xung làm Vũ Lâm quân, sớm đã xếp thành hàng chờ ở cửa.
- Quận vương. . .
Lý Tự Nghiệp một thân giáp trụ, uy phong lẫm liệt, ôm quyền nói:
- Mạt tướng giáp trụ trên người không thể toàn lễ, mong quận vương thứ tội!
Tiêu Duệ mỉm cười khoát tay nói:
- Tự Nghiệp, không cần phải nhiều lễ như vậy. . .
Tự Nghiệp bỗng nhiên bước nhanh tới gần xe ngựa, ghé tai Tiêu Duệ lo lắng nói nhỏ:
- Lần này xin để các huynh đệ vào cung bảo vệ quận vương, mạt tướng lo lắng. . .
Tiêu Duệ nhếch mép:
- Không cần phải vậy. Chẳng qua, Tự Nghiệp, ngươi dẫn quân tùy thời đợi lệnh, nếu như bổn vương thật sự bị thái thượng hoàng lưu lại trong cung, vậy phiền toái các huynh đệ tiến cung đón ta ra. . . A a, không cần khẩn trương quá, bổn vương chỉ mang theo Nghi nhi bọn họ tiến cung cùng thái thượng hoàng, hoàng thượng ăn một bữa cơm mà thôi, đâu cần hưng sư động chúng như vậy.
Trong mắt Lý Tự Nghiệp chợt lóe lên một tia dữ tợn, không nói gì nữa, chỉ im lặng lùi sang một bên, lại ôm quyền cao giọng nói:
- Mạt tướng tuân lệnh, thủ vệ hoàng thành, bảo vệ thái thượng hoàng, hoàng thượng và quận vương chính là chức trách của mạt tướng, tuyệt không dám chậm trễ!
Tiêu Duệ thản nhiên cười, buông rèm xe xuống.
Trong xe rộng rãi thoải mái, bốn người Lý Nghi thần sắc khác nhau. Dương Ngọc Hoàn và Chương Cừu Liên Nhi bởi vì là lần đầu tiên vào cung, nhiều ít có chút tò mò, đang tụ tập ở đằng sau một cái cửa xe khác, nhìn qua rèm che đánh giá phong cảnh hoàng cung, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ tán thưởng; mà Lý Đằng Không đi vào hoàng cung giống như nhà mình, tự nhiên là không có bao nhiêu hứng thú.
Lý Nghi lại có chút lo lắng nhìn Tiêu Duệ, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng một câu cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Thông minh như Lý Nghi, đối với vị công chúa sinh sống trong cung từ nhỏ như nàng mà nói, nàng đã mơ hồ dự cảm được sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng nàng lại không thể nói, cũng không có cách nào để nói. Nàng cũng không thể nói với trượng phu của mình rằng, người nhà mình sắp giết chàng, chàng đừng vào cung nữa.
Nghiêm khắc mà nói, nàng thật sự lo lắng không phải là an toàn của Tiêu Duệ và những người này, mà là lo lắng thay cho đám người Lý Long Cơ và Lý Kỳ. Lấy sự hiểu biết của nàng về Tiêu Duệ, hắn tuyệt sẽ không, 'biết trên núi có hổ còn đi vào trong núi', ngu xuẩn đưa mình vào hiểm cảnh, nhất là vào loại cục diện căng thẳng giương cung bạt kiếm như hiện nay.
Nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, tất nhiên đã sớm có sự chuẩn bị.
Mới vừa rồi, nội dung 'sâu xa' của đoạn đối thoại ngắn giữa Tiêu Duệ và Lý Tự Nghiệp rơi vào tai Lý Nghi, làm cho tâm tình của nàng càng thêm phức tạp.
- Tử Trường. . .
Lý Nghi do dự thật lâu, vẫn nhịn không được khẽ gọi một tiếng.
Tiêu Duệ cười dài, thần sắc tươi sáng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lý Nghi, dịu dàng nói:
- Nghi nhi, nàng yên tâm đi. . . Tất cả rồi sẽ trở nên tốt đẹp.
Lý Nghi thở dài, nhẹ nhàng rút bàn tay mình về, trong mắt lộ ra muôn vàn loại cảm xúc rối rắm:
- Tử Trường, đáp ứng ta, đừng để ta không còn mặt mũi gặp người trong thiên hạ. . . Nếu như thật sự là như vậy, Nghi nhi chỉ có thể. . .
Lý Nghi nức nở muốn khóc.
Lý Đằng Không hiểu được tâm trạng lúc này của Lý Nghi, cũng buồn bã ôm lấy bả vai nàng, nhịn không được mở miệng trấn an nói:
- Nghi nhi tỷ tỷ, tỷ không nên như vậy. . .
Tiêu Duệ thở dài:
- Nghi nhi, ta cũng không muốn như vậy, chuyện này sớm hay muộn cũng phải có một cái kết cục, nàng yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
Nói xong, Tiêu Duệ không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xe ngựa dừng lại.
Tiêu Duệ dẫn đầu bước xuống xe, sau đó Lý Nghi các nàng cũng lần lượt bước xuống. Cứ như vậy, dưới sự bảo vệ của mười mấy thị vệ, Tiêu Duệ mang theo bốn vị mỹ nữ tuyệt sắc dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh trong cung, chậm rãi đi về phía cung thất của Lý Long Cơ.
Tiểu thái giám Mạnh Quang vội vàng chạy tới, hổn hển hô lên:
- Quận vương, quận vương!
Tiêu Duệ dừng bước, chậm rãi quay người lại, lẳng lặng đứng đó.
Mạnh Quang cúi người hành lễ:
- Quận vương, hoàng thượng phái nô tài đến mời quận vương đến ngự thư phòng một lát.
Tiêu Duệ ồ một tiếng:
- Hoàng thượng không ở trong tẩm cung của thái thượng hoàng sao?
Mạnh Quang kính cẩn cười:
- Quận vương, hoàng thượng đã vào cung thái thượng hoàng từ sớm, vừa mới trở về được một lát, đang ở trong ngự thư phòng. Hoàng thượng dặn nô tài ở chỗ này chờ đợi, người nói một khi nhìn thấy quận vương và công chúa cùng với các vị phu nhân tiến cung lập tức mời quận vương đến ngự thư phòng gặp mặt.
Tiêu Duệ thản nhiên cười, nụ cười châm chọc nơi khóe miệng càng thêm dầy đặc. Hắn gật đầu, cao giọng nói:
- Nghi nhi, các nàng an tâm chờ, ta tới ngự thư phòng bái kiến hoàng thượng một lát sẽ quay lại. Mạnh Quang, dẫn đường đi.
Gió bắc gào thét cắt rát mặt người đi, Mạnh Quang đi trước dẫn đường, Tiêu Duệ khoác áo choàng dầy đi phía sau, không lâu sau đã đi tới trước của ngự thư phòng. Mạnh Quang cúi người hành lễ thấp giọng nói:
- Quận vương, hoàng thượng đang chờ ở bên trong, nô tài xin cáo lui!
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Ngươi đi đi.
Tiêu Duệ thoáng do dự, đẩy cửa mà vào. Cánh cửa dầy nặng phát ra một tiếng dát, chén trà trong tay Lý Kỳ thoáng run rẩy, nước trà nóng trào ra ngoài rơi xuống mặt bàn. Hắn đang lấy lại bình tĩnh thì Tiêu Duệ đã xốc rèm lên đi đến trước mặt hắn.
Lý Kỳ ánh mắt phức tạp, chăm chú nhìn Tiêu Duệ đứng gần trong gang tấc.
Trường An yên lặng cúi người hành lễ:
- Thần Tiêu Duệ báo kiến hoàng thượng, không biết hoàng thượng triệu kiến vi thần . . .
- Quận vương tiến cung hẳn là đến dự ẩm yến của thái thượng hoàng . . .
Lý Kỳ nhẹ nhàng nói, đặt chén trà xuống bàn, sau đó rút cánh tay trắng nõn trở về.
Tiêu Duệ gật đầu:
- Không sai, thần nhận được lời truyền triệu của thái thượng hoàng, triệu thần và bốn vị thê tử của thần tiến cung dự tiệc. . . Thần không dám chậm trễ, lập tức cùng Nghi nhi các nàng tiến cung.
- Quận vương. . .
Lý Kỳ khẽ thở dài:
- Tỷ phu, có lẽ huynh nói rất đúng, đệ thật không nên làm vị hoàng đế hữu danh vô thực này. . . Nếu như không làm hoàng đế, chúng ta cũng sẽ không biến thành loại tình cảnh xấu hổ như ngày hôm nay. . .
Tiêu Duệ nhíu mày:
- Hoàng thượng sao lại nói như vậy? Thái thượng hoàng tuổi già sức yếu ngôi vị truyền cho thái tử. Hoàng thượng đăng cơ làm tân hoàng, đây là việc thiên kinh địa nghĩa. . .
Lý Kỳ liếc nhìn Tiêu Duệ một cái, không khỏi có chút tức giận buồn bực nói:
- Tỷ phu, chuyện đã đến nước này rồi huynh còn nghĩ một đằng nói một nẻo sao? Ngày hôm nay, nơi này không có người ngoài cũng chẳng có hoàng đế, ngươi cứ xem đệ như là Thịnh Vương Lý Kỳ trước kia, đệ chỉ muốn hỏi huynh một câu thôi: Huynh thật sự không có lòng xưng đế vương sao?
- Hoàng thượng, thần sớm đã nói rồi, thần tuyệt đối không có lòng soán vị, trước không có bây giờ không có và sau này sẽ càng không có.
Tiêu Duệ thản nhiên nói:
- Hoàng thượng xin hãy yên lòng, chỉ cần tân chính có hiệu quả, Tiêu Duệ nhất định sẽ cấp cho hoàng thượng một cái công đạo khiến người vừa lòng.
- Công đạo?
Lý Kỳ đột nhiên cười khổ:
- Tỷ phu, hiện tại đệ còn giống một vị hoàng đế sao? Việc của quốc gia có đám người Chương Cừu Kiếm Quỳnh của Quốc vụ viện làm, quân quyền có tỷ phu nắm giữ. Mà cái gọi là quyền giám sát kia cũng do đám học sĩ Bùi Khoan nắm lấy. Đệ là gì? Một hình nộm ngồi trên ngôi vị hoàng đế nhìn xem náo nhiệt hay là một con rối bày ra trước mặt dân chúng Đại Đường? Huynh nói thật cho đệ biết, đệ là gì?
- Đám triều thần bên ngoài không còn kính sợ đệ nữa, trong cung từ thái thượng hoàng trở xuống mắng chửi đệ là tội nhân của hoàng thất Lý Đường. . . Tỷ phu, huynh nói đi đệ phải làm sao đây?
Lý Kỳ đột nhiên đứng dậy, kích động lớn tiếng nói:
- Nếu như hoàng đế là như vậy, đệ còn để làm gì?! Tỷ phu, hoàng vị này đệ không muốn. Tặng cho huynh thế nào?
o O o
Không khí trong ngự thư phòng nhất thời trở nên nặng nề, yên lặng không một tiếng động, có có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của Lý Kỳ.
Tiêu Duệ cảm thán thở dài:
- Không biết hoàng thượng suy nghĩ thế nào, như thế nào mới giống một vị hoàng đế?
Lý Kỳ nghe xong lời này, ngược lại sửng sốt, hắn do dự một hồi:
- Tự nhiên là giống phụ hoàng, giống hoàng đế các triều đại trước. . .
Tiêu Duệ bĩu môi:
- Quần lâm thiên hạ, cao cao tại thượng, tam cung lục viện, cẩm y ngọc thực, sinh sát trong tay, muốn thế nào là được như thế ấy, noi theo tính tình của hoàng đế, trời là lão đại hoàng đế là lão nhị. . . Như vậy mới giống một hoàng đế? Xin hỏi hoàng thượng, trong lòng người suy nghĩ như vậy có phải hay không?
Lý Kỳ đỏ mặt:
- Hoàng quyền chí cao vô thượng, trong thiên hạ không gì không tuân phục, chẳng lẽ các triều đại có vị hoàng đế nào là không như vậy? Tại sao đến trẫm lại biến thành vị hoàng đế vô dụng như thế này chứ?
Tiêu Duệ lắc đầu:
- Hoàng thượng, người hãy tự hỏi lòng mình, thiên hạ Đại Đường này, ngàn vạn dặm giang sơn thật sự là thuộc về Lý gia sao?
- Thiên hạ là của người trong thiên hạ mà không phải của hoàng thất Lý đường.
Tiêu Duệ ngừng lại một lát rùi nói tiếp:
- Triều đại thay đổi là chuyện bình thường chỉ có quốc gia là tồn tại vĩnh cửu. Nếu hoàng thất Lý Đường có thể đoạt được thiên hạ từ trong tay Dương gia, sau này hoàng thượng có thể đảm bảo được sẽ không ai đoạt đi giang sơn từ trong tay hoàng thất Lý Đường?
- Thần hiện tại thi hành tân chính, một là vì trả lại quyền cho người trong thiên hạ, thiên hạ là của người thiên hạ tự nhiên do người trong thiên hạ cộng đồng quản lý. Hai là vì giữ cho hoàng thất trường tồn. Hoàng thượng có cẩn thận suy nghĩ đến, sau khi thi hành tân chính, hoàng thượng mặc dù mất đi quyền lớn nhưng hoàng thượng cũng đồng dạng thu hoạch được rất nhiều. Phóng ánh mắt ra xa, tương lai Đại Đường càng thêm phồn vinh, dân giàu nước mạnh, quốc phú binh cường. Sau khi nước giàu binh cường có thể mở rộng bờ cõi, một lần nữa mở ra sự nghiệp to lớn. . . Đến lúc đó hoàng thượng ngồi hưởng thanh danh minh quân thịnh thế, vĩnh viễn lưu truyền đến muôn đời.
Tiêu Duệ cũng kích động đứng dậy:
- Không chỉ hoàng thượng, từ con cháu sau này của hoàng thượng đều có thể ngồi hưởng vinh quang, hoàng tộc truyền đời trăm ngàn năm không bao giờ thay đổi. . . Hoàng thượng nghĩ mà xem, so với vinh quan muôn đời thì sự được mất trước mắt có tính là gì!? Trước đây thần đã từng kể với hoàng thượng, ở quốc gia man di phương tây xa xôi kia, phần lớn là thể chế quân chủ lập hiến, hoàng thượng là hoàng thượng, quốc gia là quốc gia, triều đình là triều đình, không thể vì một tên hôn quân mà mất nước, cũng sẽ không vì thần tử nghịch tặc mà loạn lạc. . .
- Hoàng thượng hà cớ gì phải luôn ưu tư trong lòng? Sao không mở rộng lòng mình, tâm tình thoải mái làm một vị hoàng đế Đại Đường anh minh cơ trí, tiêu diêu tự tại.
Xử lý việc nước chính là trách nhiệm của thần tử, chính vụ có giám sát viện giám sát đôn đốc cho nên không dám lơi lỏng và không làm tròn trách nhiệm. Mà hoàng thượng, làm tốt chuyện của hoàng thượng là được rồi. . . Nếu như so sánh Đại Đường giống như một con thuyền lớn thì hoàng thượng chính là thuyền trưởng, mà thần dân trong thiên hạ chính là thủy thủy đoàn; chẳng lẽ hoàng thượng không muốn làm một vị thuyền trưởng định hướng cho con thuyền, mà ngược lại muốn đích thân đi làm tạp dịch mới được sao?
Tiêu Duệ nói đến câu cuối cùng, giọng điệu đã trở nên nặng nề mang hàm nghĩa sâu xa. Như nghe ra được sự chân thành trong lời nói của Tiêu Duệ, Lý Kỳ thở dài không nói gì nữa. Lời này của Tiêu Duệ, hắn mặc dù nghe không hiểu nhưng muốn hắn bởi vậy mà ' khai sáng bầu trời mới', quả thực là một việc không có khả năng.
Cảm giác mất đi đại quyền và cảm giác phẫn uất buồn bực, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể làm dịu đi được.
Tiêu Duệ thở dài, quan niệm của mình vượt quá thời đại quá dài, Lý Kỳ đương nhiên là không thể tiếp thu được. Nhưng hắn có thể làm, có thể nói cũng chỉ có như vậy mà thôi, có thể hiểu, có thể chấp nhận hay không thì đó lại là chuyện của Lý Kỳ.
o O o
- Hoàng thượng, thời gian không còn sớm nữa, thần phải đến chỗ thái thượng hoàng dự tiệc. Nếu không còn phân phó gì khác nữa, thần xin cáo lui.
Tiêu Duệ cúi người nói.
Lý Kỳ im lặng không nói.
Tiêu Duệ xoay người chậm rãi rời đi. Lý Kỳ nhìn theo thân ảnh phiêu dật sắp biến mất trong tầm mắt mình, sắc mặt nhăn nhúm cúi đầu thì thào:
- Tỷ phu, đệ nghe lời huynh.
Tiêu Duệ đột nhiên quay đầu lại, nụ cười phi thường xán lạn:
- Hoàng thượng rốt cuộc đã quyết định. . .
- Tỷ phu, huynh không phải đến chỗ phụ hoàng nữa. . . Huynh hồi phủ trước đi. Việc trong cung, nơi thái thượng hoàng, đệ tự biết cách xử lý.
Lý Kỳ mệt mỏi khoát tay áo, thở dài một hơi.
- Những lời này của hoàng thượng, từ bước đầu tiên thần bước vào cung, chính là đợi nghe lời này.
Tiêu Duệ bước nhanh tới, nhẹ nhàng vỗ bả vai Lý Kỳ:
- Hoàng thượng, nếu thần đã dám đến thì không có gì phải sợ hãi cả. Cho dù là thái thượng hoàng!
Lý Kỳ sắc mặt biến đổi, đứng bật dậy:
- Tỷ phu. . .
- Hoàng thượng, thần rất cao hứng.
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Hoàng thượng rốt cuộc đã trưởng thành. Hoàng thượng phải hiểu rõ điều này: Thần thi hành tân chính, cho dù hoàng thượng không hiểu thậm chí trong lòng oán giận. Trong lòng hoàng thượng rõ ràng, thần có tình cảm sâu đậm đối với hoàng thượng. Lùi một bước mà nói, ngay cả thần soán vị làm đế, hoàng thượng cho dù không làm hoàng đế cũng có thể an hưởng phú quý một đời. . . Nhưng nếu để thái thượng hoàng phục hồi, chờ đợi hoàng thượng chỉ có một con đường: Tử vong!
- Trong mắt thái thượng hoàng, hoàng thượng chẳng qua chỉ là một quân cờ, lúc nào cũng đều có thể vứt bỏ, trước kia là vậy, hiện tại vẫn là như vậy. Không chỉ hoàng thượng, dù là Lý Hanh cũng chỉ như vậy mà thôi. Trong lòng thái thượng hoàng chỉ có quyền lực, vì quyền lực ông ta có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ. Xin hỏi hoàng thượng, để cho một kẻ như thái thượng hoàng làm hoàng đế thật sự là một việc rất hạnh phúc sao?
Tiêu Duệ đột nhiên bắt lấy tay Lý Kỳ, bàn tay run nhè nhẹ, cao giọng cười:
- Hoàng thượng, thần cáo lui. . .Tất cả sẽ chấm dứt. . .
o O o
Từ ngự thư phòng đi ra, trong lòng Tiêu Duệ trở nên thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả bước chân cũng trở nên khoan khoái hơn. Hắn lo lắng nhất chính là Lý Kỳ hùa theo Lý Long Cơ làm khó mình. Từ thái độ của Lý Kỳ hôm nay mà xem, hắn rõ ràng đã có sự chuyển biến, mặc dù hắn không nói rõ Lý Long Cơ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng đối với Tiêu Duệ mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Lý Nghi lo lắng bất an đứng ngồi không yên, thấy Tiêu Duệ đi về vội vàng đi tới nghênh đón hỏi:
- Tử Trường, hoàng thượng tìm chàng. . .
Tiêu Duệ cười ha ha:
- Nghi nhi, nàng yên tâm đi, hoàng thượng triệu ta đến chẳng qua chỉ là muốn nói chuyện với ta mà thôi.
o O o
Trong tẩm cung của Lý Long Cơ, cung nữ thái giám người qua kẻ lại, thoan thoát trong đại điện bày biện yến tịch phong phú. Tiếng nhạc hoa lệ lả lướt, Lý Long Cơ một thân long bào mới tinh, hiên ngang đứng ở của cung nhìn ra phía bên ngoài cửa cung. Sau lưng lão, Lý Hành sắc mặt có chút khẩn trương.
Trên con đường cách đó không xa, Tiêu Duệ tay trái nắm Dương Ngọc Hoàn, tay phải dắt Lý Nghi, sau lưng là Chương Cừu Liên Nhi và Lý Đằng Không, cùng nhau đi về phía này.
Gió rét lạnh buốt làm khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Duệ đỏ bừng, mà khói trắng theo từng nhịp thở của hắn bốc lên nơi khóe miệng.
Lý Long Cơ nhìn thân ảnh của Tiêu Duệ bước tới càng lúc càng gần, tâm trạng của lão vô cùng phức tạp và khó chịu. Mới bắt đầu, quả thực lão có phần tán thưởng đối với Tiêu Duệ, nhưng về sau, Tiêu Duệ bị lão khống chế biến thành một quân cờ, trước là dùng với Lý Lâm Phủ, sau là Lý Tông.
Mà khi Lý Long Cơ nhận thấy Tiêu Duệ không dễ dàng bị khống chế giống như lão tưởng tượng thì trong lòng lão đã có ý nghĩ chèn ép hắn. Lão chuẩn bị thu phục Lý Tông, tiếp đó ra tay thu thập Tiêu Duệ. Nhưng kết quả lại không như ý nguyện. Cùng với chuyện phản loạn của Lý Tông, tất cả mọi việc thoát khỏi tầm kiểm soát của lão.
Không những để cho Tiêu Duệ khống chế Đại Đường triều đình, mà chính bản thân lão, thái thượng hoàng, cũng hoàn toàn bị hắn đuổi đi.
Thần tử phản bội, đại quyền mất đi, từ hoàng đế Đại Đường cao cao tại thượng đến thái thượng hoàng lui về hậu cung chỉ có thể nghe đàn hát giải khuây. Tâm tình của Lý Long Cơ biến xấu và cực kỳ phẫn nộ, có thể nghĩ mà biết được.
Lửa giận hừng hực thiêu đốt lòng lão. Lão rốt cuộc đã không át chế nổi, lão quyết định đi một nước cờ hiểm.
Sát cơ nơi khóe mắt chợt lóe rồi biến mất.
Nhưng sát cơ của lão ngay lập tức bị thay thế bởi sự rung động. Ánh mắt của lão sau khi rời khỏi người Tiêu Duệ liền dắn chặt vào người Dương Ngọc Hoàn đi bên cạnh Tiêu Duệ.
Dục vọng ẩn sâu trong lòng Lý Long Cơ gần như bị nữ tử xinh đẹp không gì sánh được ở trước mắt này câu dẫn ra. Đôi mắt nàng đen láy trong như hồ nước, dáng người đầy đặn thướt tha, dung mạo diễm lệ mà quyến rũ, nụ cười khuynh thành, tà áo bay bay. . . Lý Long Cơ như mê như say, sức hấp dẫn của thiếu phụ nhân xa lạ này khiến cho lão nhớ đến Võ Huệ Phi năm đó.
Một làn gió thơm chợt ùa đến.
Tiêu Duệ dẫn theo bốn nàng đã đến gần. Tiêu Duệ liếc nhìn Lý Long Cơ một cái, nhìn thấy lão thần sắc mơ màng thậm chí có thể nói là si mê, trên khuôn mặt già nua hiện lên sắc hồng, ánh mắt dừng ở trên người Dương Ngọc Hoàn thật lâu không chịu rời đi, khóe miệng hắn không khỏi hiện ra một tia cười lạnh lẽo.
Mặc dù nụ cười này của Tiêu Duệ được che dấu vô cùng tốt nhưng vẫn rơi vào trong mắt Lý Nghi. Đôi mày liễu của Lý Nghi chợt nhăn lại, nhìn thấy Lý Long Cơ thất thố nhìn chằm chằm vào Dương Ngọc Hoàn, trong lòng không khỏi run rẩy. Nàng chợt nhớ lại cuộc đối thoại năm xưa mà Tiêu Duệ đã từng nói với nàng, tức giận trừng mắt với Lý Long Cơ, cúi đầu ho khan hai tiếng.
Tiêu Duệ cúi người hành lễ:
- Thần Tiêu Duệ bái kiến thái thượng hoàng.
- Nghi nhi ( Dương Ngọc Hoàn, Chương Cừu Liên Nhi, Lý Đằng Không) bái kiến phụ hoàng (thái thượng hoàng).
Tứ nữ đứng phía sau Tiêu Duệ cũng cúi người thi lễ.
Lý Long Cơ giật mình, lúc này tinh thần mới từ trên người Dương Ngọc Hoàn thu hồi trở lại. Lão nhìn đám người Tiêu Duệ đang cúi người thi lễ ở trước mặt mình, không ngờ cảm khái thở dài:
- Tiêu ái khanh bình thân. Các người cũng bình thân cả đi.
Lý Long Cơ dưới sự hầu hạ của thái giám và cung nữ dẫn đầu đoàn người bước vào trong cung điện. Nhưng chưa đi được mấy bước thì lão lại quay đầu lại nhìn Dương Ngọc Hoàn, mặc dù mạnh mẽ giấu diễm nhưng vẫn không thể nào che giấu hết dục vọng không lời trong đáy mắt. Lão không hiểu tại sao vừa nhìn thấy nữ tử này trong lòng lập tức tràn ngập dục vọng chiếm hữu. Lão thậm chí còn muốn bước tới ôm nữ nhân này vào lòng, yêu thương một trận. . . Không thể thoát khỏi dục vọng đột ngột phát sinh khiến cho Lý Long Cơ âm thầm sinh ra vài phần cảnh giác.
Lão cắn răng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Vị này chính là. . .
Dương Ngọc Hoàn có chút xấu hổ lùi về phía sau một bước. Ánh mắt thèm khát trắng trợn của Lý Long Cơ khiến cho nàng cảm thấy rất không thoải mái.
Tiêu Duệ hờ hững cười nói:
- Thái thượng hoàng, đây cũng là thê tử của thần, Dương Ngọc Hoàn.
Lý Long Cơ à lên một tiếng rồi đi vào trong đại điện.
o O o
Trên bàn tiệc. Theo thường lệ là màn ca vũ lả lướt, mà trong khoảng thời gian đàn hát này Tiêu Duệ phát hiện thấy hơn phân nửa ánh mắt của Lý Long Cơ là cố ý nhìn về phía Dương Ngọc Hoàn.Vẻ chán ghét nơi khóe miệng hắn càng lúc càng đậm. Từ lúc biết được sự trong sạch của Ngọc Chân bị hủy trong tay lão, trong lòng hắn tràn đầy sự căm hận đối với lão ta.
Lý Long Cơ thoải mái uống rượu, còn lẩm bẩm ngâm xướng theo tiếng nhạc. Tiêu Duệ đột nhiên đứng dậy khoát tay, đám nhạc công giật mình kinh hãi, nhanh chóng dừng chơi nhạc, mà mười mấy vũ nữ cũng xấu hổ từ từ thu hồi váy áo đang bay múa, động tác bay múa cứng ngắc giữa không trung.
- Thái thượng hoàng, nhận bữa tiệc này thần có một ca lệnh, nguyện ý ngâm xướng trợ hứng cho thái thượng hoàng.
Tiêu Duệ cao giọng hô lên.
Lý Long Cơ nhướng mày, trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu:
- Tiêu ái khanh tài danh nổi tiếng khắp thiên hạ, đã có ca lệnh không ngại ngâm lên ngươi ta, quân thần cùng vui.
Tiêu Duệ cười:
- Người đâu dâng giấy bút lên.
Cao Lực Sĩ vội vàng gọi người đưa giấy bút lên. Tiêu Duệ cúi đầu trầm tư một hồi sau đó hạ bút như bay, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người thoăn thoắt viết. Sau khi viết xong, Tiêu Duệ không lập tức ngâm lên mà đi lại chỗ nhạc phường, thuận tiện gọi một ca nữ xinh đẹp tới.
Tiêu Duệ cúi đầu nói với nhạc công và ca nữ về ca lệnh. Hai cha con Lý Long Cơ và Lý Hanh lạnh lùng ngồi xem, một kẻ dùng ánh mắt nóng bỏng quét trên người Dương Ngọc Hoàn, sát khí trong lòng càng thêm dầy đặc. Mà kẻ còn lại thì trong lòng lo lắng không yên.
Kỳ thật đối với Lý Hanh mà nói, hắn không hề tán thành âm mưu nguy hiểm lần này của Lý Long Cơ, mượn cơ hội ẩm yến trong cung ám sát Tiêu Duệ. Loại hành vi này quả thật là quá điên cuồng. Trước mắt Tiêu Duệ tay nắm trọng quyền, trong ngoài cung đều có tai mắt thủ hạ của hắn, vạn nhất. . .
Cho dù giết được Tiêu Duệ rồi thì như thế nào? Trước mắt đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh đang nắm giữ triều đình kia không phải có quan hệ thông gia với Tiêu gia thì cũng có quan hệ thân mật. Bọn họ có thể trơ mắt làm ngơ để cho Lý Long Cơ khôi phục ngai vàng sao? Chỉ sợ, cho dù Tiêu Duệ chết đi Lý Long Cơ cũng không thể đoạt lại được hoàng vị, trừ phi đám người Chương Cừu Kiêm Quỳnh đều điên hết rồi.
Nhưng Lý Long Cơ hiển nhiên không để điều này vào trong mắt. Theo ông ta thấy chỉ cần tru diệt Tiêu Duệ, sau đó đăng cơ hô một tiếng, quần thần Đại Đường sẽ tiếp tục hiệu trung với lão. Còn về Lý Kỳ hoàng đế Đại Đường hiện tại, ở vị trí nào thì quay về chỗ đó. Mặc dù ngoài miệng lão luôn nói không có lòng khôi phục lại ngai vàng nhưng trong lòng lão, ngay cả Lý Hanh, lão cũng có thể động huống chi là Lý Kỳ.
Lý Hanh không biết rốt cuộc Lý Long Cơ sẽ ra tay với Tiêu Duệ như thế nào. Ảnh Tử trong miệng lão cho đến hôm nay vẫn không thấy bóng dáng đâu, nhưng Lý Hanh không cho rằng Lý Long Cơ sẽ thành công. Thậm chí khi Tiêu Duệ đồng ý vào cung dự tiệc, trong lòng Lý Hanh mơ hồ cảm thấy không ổn.
Phụ hoàng quả thực là già lú lẫn rồi. Ông ta đã bị lửa giận và lòng đố kỵ thiêu đốt đầu óc, cũng không nhìn xem nếu Tiêu Duệ dám mang mấy người đàn bà của mình vào cung, hắn có thể không chuẩn bị gì sao? Không nói đến cái khác, chỉ riêng Lý Tự Nghiệp kia dẫn theo mấy ngàn quân sĩ thiết vệ An Tây như lang như hổ đang ở bên ngoài cung đợi lệnh. Một khi trong cung có bất kỳ động tĩnh nào lập tức sẽ đánh giết vào cung. . . Đến lúc đó, chỉ sợ hoàng thất Đại Đường. . . .
Lý Hanh hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng càng thêm hoảng sợ, hắn muốn nói với Lý Long Cơ một hai câu nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.
Lý Hanh cẩn thận liếc mắt nhìn Lý Long Cơ một cái, nhìn thấy thần sắc của lão khi thì đỏ bừng khi thì trắng bạch khi thì âm trầm lạnh lẽo, trong lòng âm thầm thở dài, thấp giọng nói:
- Phụ hoàng. . .
Lý Long Cơ không có động tĩnh, Lý Hanh nhíu mày. Nhìn thấy ánh mắt tham lam của Lý Long Cơ như cũ dừng ở trên người vợ xinh đẹp Dương Ngọc Hoàn của Tiêu Duệ, bất giác đưa tay khẽ kéo áo Lý Long Cơ, lại trầm giọng nói:
- Phụ. . .
Lý Long Cơ bất mãn trừng mắt nhìn Lý Hanh, khẽ mắng:
- Yên lặng đừng làm ồn!
Lý Hanh ủ rũ thở dài.
Đúng lúc này thái giám Mạnh Quang bên cạnh Lý Kỳ đứng ở cửa điện cao giọng hô:
- Hoàng thượng giá lâm!
Lý Kỳ một thân long bào mới tinh, chậm rãi đi vào trong điện. Mà đi theo phía sau hắn là mười mấy người trực hệ hoàng thất Đại Đường, trong đó có vài người là con trai con gái còn có vài huynh đệ của Lý Long Cơ, vì dụ như Thọ Vương Lý Dục, ví dụ như vị Cao Đô công chúa thích sạch sẽ cho đến bây giờ vẫn chưa lấy chồng nọ.
Lý Kỳ dùng lại một chút, dẫn đám hoàng tộc quỳ xuống:
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng.
Lý Long Cơ nhíu mày, nụ cười lập tức trở nên rạng rỡ, lão chậm rãi khoát tay áo, lớn tiếng nói:
- Tốt, các ngươi đến đúng lúc, vừa lúc cùng trẫm ẩm yến! Ngồi xuống cùng nghe ca lệnh của Tiêu Duệ!
Một tiếng 'trẫm' toát ra không tự nhiên này đã để lộ ra sự lưu luyến cực lớn của Lý Long Cơ đối với hoàng quyền. Lý Kỳ âm thầm lắc đầu, cũng không nói gì nữa đi thẳng đến vị trí bên trái Lý Long Cơ ngồi xuống, sớm đã có cung nữ mang lên bàn hắn bình rượu và đĩa trái cây, những người khác cũng theo thứ tự mà ngồi xuống.
Chỉ có Thọ vương Lý Dục vẫn đứng tại chỗ do dự một hồi. Theo lý hắn là con trai ruột của Huệ Phi, lại là huynh trưởng của đương kim hoàng thượng, hắn phải ngồi bên dưới tay Lý Kỳ. Nhưng hắn lại yên lặng ngồi dưới tay Lý Hanh.
Cao Đô công chúa lại đi tới ngồi cạnh mấy vị phụ nhân, nàng ngồi xuống bên cạnh Lý Nghi, sau khi chào hỏi mấy người Dương Ngọc Hoàn, Chương Cừu Liên Nhi, Lý Đằng Không mới nhỏ giọng nói mấy câu với Lý Nghi.
Tiêu Duệ từ phía dàn nhạc đi trở về, ánh mắt thản nhiên quét qua đám người hoàng tộc vừa mới ngồi vào bàn tiệc. Rất nhiều hoàng tộc luống cuống không ngừng đứng dậy chào Tiêu Duệ. Thọ vương Lý Dục cũng chậm rãi đứng dậy, chắp tay:
- Tiêu quận vương. . .
Tiêu Duệ cười ha ha, quen với tính lãnh đạm của Lý Dục, chắp tay nói:
- Tiêu Duệ ra mắt Thọ Vương huynh!
o O o
Nhìn thấy đám con cái và huynh đệ của mình trong lòng kính sợ Tiêu Duệ, Lý Long Cơ càng thêm phẫn nộ. Lão thở dài một hơi, mạnh mẽ đè nén lửa giận xuống, miễn cưỡng cười:
- Tiêu ái khanh, ca lệnh xong chưa? Trẫm vẫn đang đợi đây.
Tiêu Duệ mỉm cười:
- Đã xong, thái thượng hoàng xin đợi một chút, người đâu, khởi nhạc!
Tiêu Duệ vừa dứt lời, dàn nhạc trong đại điện lập tức tấu nhạc, chỉ là tiếng nhạc quá mức mờ mịt bi thương, có chút giống như thiện xướng, lại có chút hương bị nhạc đưa đám.
Mọi người không khỏi nhíu mày, mà Lý Long Cơ càng bóp chặt chén rượu trong tay.
Tiếng nhạc ai oán bi thương càng lúc càng thêm nồng đậm, vang vọng trong đại điện trống trải.
Tiếp theo đó, tiếng nhạc chuyển sang hùng hồn sôi dục, ngay khi tiết tấu vừa chuyển, một ca vũ chậm rãi đi ra giữa sân, buông giọng ngâm xướng lên.
Lậu thất không đường,
Đương niên hốt mãn sàng;
Suy thảo khô dương,
Tằng vi ca vũ trường;
Chu ty nhi kết mãn điêu lương,
Lục sa kim hựu tại bồng song thượng.
Thuyết thậm ma chỉ chính nùng,
Phấn chính hương,
Như hà lưỡng mấn hựu thành sương?
Tạc nhật hoàng thổ lũng đầu mai bạch cốt,
Kim tiêu hồng tiêu trướng để ngoạ uyên ương.
Kim mãn tương,
Ngân mãn tương,
Chuyển nhãn khất cái nhân giai báng;
Chính thán tha nhân mệnh bất trường,
Na tri tự kỷ quy lai táng?
Huấn hữu phương,
Bảo bất định nhật hậu tác cường lương.
Trạch cao lương,
Thuỳ thừa vọng lưu lạc tại yên hoa hạng!
Nhân hiềm sa mạo tiểu,
Trí sử toả gia cang;
Tạc liên phá áo hàn,
Kim hiềm tử mãng trường:
Loạn hồng hồng nhĩ phương xướng bãi ngã đăng trường,
Phản nhận tha hương thị cố hương;
Thậm hoang đường,
Đáo đầu lai đô thị vi tha nhân tác giá y thường.
(Hảo liễu ca chú - Tào Tuyết Cần)
Chú giải bài hát “Hảo liễu” (Người dịch: nhóm Vũ Bội Hoàng)
Giờ đây lều cỏ vắng tanh,
Trước kia trâm hốt sắp quanh đầy giường!
Giờ đây cây cỏ ngổn ngang,
Trước kia vũ tạ ca trường là đây,
Xà chạm kia nhện giăng đầy.
Màn the nay rũ cạnh ngay cửa bồng.
Xưa sao phấn đượm hương nồng.
Mà nay sương nhuộm như bông trên đầu ?
Bãi tha ma có xa đâu,
Là nơi màn thắm là lầu uyên ương.
Hôm kia đầy những bạc vàng.
Phút đâu hành khất bên đường là ai ?
Những tham số phận của người,
Biết đâu mình đã sa nơi vũng lầy ?
Trai thời dạy những điều hay,
Ngờ đâu trộm cướp sau này xấu xa.
Gái thời kén cửa chọn nhà,
Ngờ đâu nhắm chỗ yên hoa rơi vào!
Mũ the chê nhỏ hay sao,
Để gông cùm phải vương vào đáng lo.
Trước manh áo rách co ro,
Mảnh bào giờ khoác lại cho là dài.
Ầm ầm trên chốn vũ đài,
Người kia vừa xuống thì người này lên.
Thực là dại dại điên điên,
Quê ai mà nhận là miền làng ta.
Quay đầu giờ mới tỉnh ra,
May quần áo cưới đều là vì ai!
Lý Long Cơ tức giận tím mặt, đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, hét lớn:
- Cút ra ngoài! Tiêu Duệ, ngươi làm càn, hôm nay là tiệc mừng, ngươi lại dám như vậy. . .
Tiếng nhạc dừng lại, nhạc công và ca nữ hoảng hốt quỳ rạp xuống mặt đất, không dám ngẩng đầu, không dám thở mạnh.
Tiêu Duệ cười thản nhiên, đứng dậy chậm rãi đi ra giữa sân, cất cao giọng nói:
- Thái thượng hoàng cần gì phải tức giận như vậy? Trong thế gian này, đang giàu sang đột nhiên trở nên nghèo hèn, từ nghèo hèn lại đột nhiên già cả, còn sống đột nhiên chết đi. . . Đời người vô thường, tất cả đều là hư ảo. Có người muốn dậy dỗ con cái quang tông diệu tổ, nhưng đứa con lại cố ý đi làm cường đạo; có kẻ muốn gả con gái vào nhà quyền quý làm phu nhân, nhưng lại sa vào thanh lâu làm kỹ nữ; lại có kẻ muốn chức quan càng lúc càng cao, nhưng lại rơi vào kết cục tù đày. . . Chẳng phải như sân khấu ồn ào kia sao. . .
Tiêu Duệ xoay người chậm rãi ngồi xuống, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên âm trầm:
- Công danh phú quý quyền lực tất cả đều là phù vân. Thần làm khúc ca này chỉ mong thái thượng hoàng có thể ngộ ra đạo lý trong đó, ở trong cung an hưởng tuổi già.. . Nếu được như vậy, đó là hạnh phúc của vạn người trong thiên hạ.
Người hoàng tộc đều im lặng cúi đầu, vốn tưởng là một bữa yến tiệc bình thường, nhưng xem ra, bên trong còn ám tàng sát cơ.
Lý Long Cơ toàn thân phát run, dưới sự nâng đỡ của Cao Lực Sĩ phẫn nộ đứng dậy, chỉ tay vào Tiêu Duệ cả giận nói:
- Tiêu Duệ, ngươi cho rằng trẫm thật sự không làm gì được nhà ngươi sao? Thiên hạ Đại Đường thủy chung vẫn là thiên hạ của trẫm, ngươi tính là cái thá gì? Không có trẫm dẫn dắt ngươi không có gì. Ngươi dám ở trước mặt trẫm nói lời đại nghịch bất đạo . . .
- Thiện hạ là của người trong thiên hạ, không phải là thiên hạ của một mình thái thượng hoàng, thần vốn áo vải, vốn vô tình với công danh, nhưng thần đã làm đến chức vị này thì không thể buông tay bỏ mặc không quản! Thần nguyện ý đem hết toàn bộ sức lực vì Đại Đường rộng lớn tái tạo một thời kỳ huy hoàng thịnh thế, cung cúc tận tụy cho đến chết!
Tiêu Duệ đột nhiên đứng dậy hiên ngang nói.
- Ngươi . . . Tốt, rất tốt!
Lý Long Cơ giận quá mà cười, ngón tay chỉ vào Tiêu Duệ rít lên:
- Ngươi đã quyết tâm đoạt giang sơn của trẫm vậy đừng trách trẫm hạ thủ vô tình. Người đâu. Ảnh Tử!
Theo tiếng rống giận của Lý Long Cơ, từ sau bức màn rộng đột nhiên xuất hiện hơn mười bóng đen. Tên hắc y gầy ốm đầu tiên tay cầm một thanh trường kiếm lấp lóe hàn quang, trong nháy mắt chỉ về phía ngực Tiêu Duệ. Mà hơn mười sát thủ Ảnh Tử còn lại cũng cước bộ phiêu hốt vây quanh Tiêu Duệ và đám thê tử.
Không khí trong đại điện ngay lập tức trở nên đằng đằng sát khí. Đám hoàng tộc bên cạnh trợn mắt há mồm mà nhìn. Ngoại trừ Lý Hanh và Lý Kỳ ra những kẻ khác nhất thời không kịp phản ứng lại.
Tiêu Duệ thần sắc bình tĩnh không để ý đến hàn khí kiếm phong đang chỉ về phía ngực mình. Ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía thân ảnh gầy yếu kia, khóe miệng hiện ra một tia tươi cười.
Dương Ngọc Hoàn, Lý Đằng Không, và Chương Cừu Liên Nhi hoa dung thất sắc, nắm tay nhau đứng ở sau lưng Tiêu Duệ, thần sắc lo lắng vô cùng.
Lý Nghi thân người run rẩy, ánh mắt khiếp sợ đảo qua sát thủ Ảnh Tử, cuối cùng dừng tại thân người già yếu của Lý Long Cơ, run giọng nói:
- Phụ hoàng, người đây là muốn cùng nữ nhi. . .
Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng.
- Tiêu Duệ, ngươi đại nghịch bất đạo, khi quân phạm thượng, phạm vào mười tội ác không thể tha thứ. Cao Lực Sĩ, tuyên đọc chiếu thư của trẫm!
Lý Long Cơ đắc ý ha ha cười lớn:
- Tuyên!
Thân hình Cao Lực Sĩ thoáng run rẩy, bàn tay run run từ trong ngực lấy ra chiếu thư mà Lý Long Cơ đã soạn sẵn, giọng khàn khàn đọc lên. Chiếu thư rất dài, văn từ cũng rất có khí thế, bởi thế có thể thấy được sự thống hận của Lý Long Cơ đối với Tiêu Duệ. Cao Lực Sĩ chậm rãi đọc, khoảng thời gian uống hết một chén trà mới đọc xong chiếu thư. Sau khi đọc xong, lão cúi đầu đi trở lại phía sau Lý Long Cơ.
Đơn giản dẫn ra mười tội lớn của Tiêu Duệ, cuối cùng tuyên bố, lập tức bãi bỏ tân chính đang thi hành của Tiêu Duệ, bãi miễn tất cả quan chức và tước vị của Tiêu Duệ, niêm phong tất cả sản nghiệp cửa hàng của Tiêu gia, tất cả người của Tiêu gia bắt vào ngục chờ xử lý.
. . .
. . .
Trong điện bầu không khí nặng nề, áp bức, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của mọi người.
Lý Long Cơ tức giận quát:
- Ảnh Tử, còn không động thủ!
Lý Nghi tứ nữ nghe xong, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhất là Lý Nghi, trước mắt tối sầm, nếu không có Cao Đô công chúa bên cạnh đỡ nàng, nàng đã sớm ngã ra đất.
Tiêu Duệ đột nhiên cười ha hả.
Ảnh Tử phát ra tiếng thở dài khe khẽ, chẫm rãi thu hồi lại bảo kiếm trong tay, thấp giọng nói:
- Tiêu Duệ, ngươi nếu nuốt lời, cho dù liều cái mạng này ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tiêu Duệ nhếch mép, bước về phía trước một bước, không ngờ nhẹ nhàng vỗ bả vai Ảnh Tử.
Ảnh Tử đột nhiên quay phắt người lại, đối mặt với khuôn mặt dữ tợn của Lý Long Cơ, buồn bã thở dài, đưa tay bỏ cái khăn che mặt xuống.
Trong điện phát ra từng tiếng kêu sợ hãi.
Người hoàng tộc vạn vạn không ngờ được, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ bí mật Ảnh Tử trong tay hoàng đế không ngờ lại là con gái của Lý Long Cơ, Thái Hoa công chúa, người có tính cách cổ quái nọ.
Lý Long Cơ toàn thân rét lạnh, ngón tay chỉ về phía Thái Hoa gần như nói không ra lời:
- Tốt, tốt, không ngờ ngay cả ngươi cũng phản bội trẫm. . .
Thái Hoa sắc mặt không đổi, có thể bởi nàng thiên tính lạnh lùng, cho dù tâm tình kích động nhưng sắc mặt nàng vẫn vô cùng trầm tĩnh, nàng dứt khoát bái lạy:
- Phụ hoàng, bát nước đã đổ đi không thể thu lại. Tiêu Duệ không thể hoàng thượng không thể, ta cũng không thể, phụ hoàng người cũng không thể! Từ hôm nay trở đi không còn Ảnh Tử, nữ nhi làm Ảnh Tử bao năm cho phụ hoàng cũng đã mệt mỏi, nữ nhi phải đi, phụ hoàng bảo trọng!
Nói xong Thái Hoa không để ý đến sự giận dữ của Lý Long Cơ và thần sắc cổ quái của mọi người, xoay người rời đi. Nhưng khi nàng vừa mới xoay người lại đã bị Tiêu Duệ nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của cô.
Thái Hoa thoảng sửng sốt, trên khuôn mặt băng lãnh gần như lạnh lùng thế nhưng lại hiện lên một mạt đỏ ửng, cúi đầu nói:
- Tiêu Duệ, ngươi muốn làm gì?
- Thái Hoa, chuyện ta đã đáp ứng nàng nhất định sẽ làm, chỉ là việc nàng đáp ứng ta đến khi nào mới thực hiện lời hứa hẹn?
Tiêu Duệ tự như chỗ không người, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Thái Hoa.
Thái Hoa hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không tin ta? Buông ta ra!
Tiêu Duệ mỉm cười không hề buông ta ra, thế nhưng lại càng nắm chặt hơn, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng, khiến cho nàng tức thì mặt mày đỏ bừng.
. . .
. . .
Thái Hoa là một người trời sinh tính tình lãnh đạm trong số rất nhiều con cái của Lý Long Cơ. Nếu không bởi vì tính cách này, nàng cũng sẽ không bị Lý Long Cơ và Dương Lăng nhìn trúng, được Dương Lăng âm thầm dậy võ công bí pháp, mười mấy tuổi đã trở thành thủ lĩnh tổ chức Ảnh Tử trong tay Lý Long Cơ.
Nhưng Thái Hoa mặc dù lãnh mạc, là 'người tàng hình' thời gian dài né tránh không lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng không hề mất đi nhân tính, dù sao nàng cũng là một nữ tử bằng máu thịt, khuôn mặt lạnh lùng rất nhiều lúc chỉ là một loại mặt nạ ngụy trang.
Tại kinh thành, tài tử Tiêu Duệ như vì sao sáng chói mắt xuất hiện trên bầu trời, tạo nên những cơn sóng tình đầu dồn dập mạnh mẽ trong lòng cô gái mới lớn. Nam Chiếu hành, một đường âm thầm bảo vệ bên người Tiêu Duệ, mà một đêm mờ ám nọ đã trở thành đoạn ký ức khắc sâu trong lòng cô gái.
Tiếp xúc càng nhiều với Tiêu Duệ, trong lòng nàng càng lúc càng không thể nào thay thế. Nếu không, bằng vào thân thủ và tính cách của nàng, có lẽ Tiêu Duệ đã trở thành vong hồn dưới kiếm của nàng từ lâu rồi. Trước đó vài ngày, Lý Long Cơ phái nàng nhiều lần lẻn vào Tiêu gia ám sát Tiêu Duệ, nhưng nàng thủy chung không thể hạ thủ được. Mỗi một lần nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của Tiêu Duệ, sát khí mà nàng khó khăn lắm mới bức ra được ngay lập tức tiêu tán.
Mà lần này, sau khi nhận được lời hứa hẹn của Tiêu Duệ đối với hoàng thất Đại Đường, nàng dứt khoát lựa chọn buông tha. Một là vì bản thân mình, hai là vì hoàng thất Lý Đường. Là kẻ ngoài cuộc chỉ đứng xem, nàng rõ ràng thế cục Đại Đường hiện nay hơn so với bất kỳ kẻ nào, hiểu biết tính cách Tiêu Duệ hơn so với bất kỳ ai khác. Không chỉ bản thân không giết được Tiêu Duệ, cho dù giết được hắn rồi cũng không thể nào nghịch chuyển được hướng đi hiện tại của Đại Đường.
.. .
. . .
Tiêu Duệ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thái Hoa, thản nhiên liếc nhìn Lý Long Cơ một cái, cười dài nói:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, thái thượng hoàng, hoàng thượng, thần xin cáo từ.
- Buông ta ra.
Thái Hoa lại điềm đạm trách mắng. Kỳ thật, lấy thân thủ của nàng Tiêu Duệ sao có thể nắm tay nàng được, chỉ là bàn tay bị Tiêu Duệ nắm lấy, Thái Hoa cảm thấy có chút ngọt ngào, có chút mờ mịt không biết phải làm thế nào.
- Thái Hoa, đi thôi, trong cung nhiều phiền muộn, cùng tỷ tỷ xuất cung thôi. . .
Lý Nghi tuy rằng không biết từ khi nào trượng phu mình và Thái Hoa trở nên thân mật như vậy, cũng không biết vì sao hắn lôi kéo được Thái Hoa để nàng không ra tay, nhưng nàng biết cử động lần này của Tiêu Duệ nhất định có dụng ý của hắn. Cho nên, Lý Nghi tiến lên kéo bàn tay bé nhỏ của Thái Hoa, cùng nhau bước ra khỏi cung điện.
Tiêu Duệ xem như chưa từng có việc gì xảy ra, thoải mái theo ngũ nữ rời đi. Mưu tính một hồi Hồng Môn yến đã rất lâu, đột nhiên hí kịch biến thành một trò khôi hài, Lý Long Cơ thần sắc đỏ bừng, đầu vai run rẩy kịch liệt vì kích động.
Lý Kỳ như trút được gánh nặng thở dài, đứng dậy, cũng không thèm nhìn Lý Long Cơ lấy một cái, chỉ liếc nhìn Cao Lực Sĩ, trầm giọng nói:
- Cao Lực Sĩ, chiếu cố tốt thái thượng hoàng. Người đâu, bãi giá hồi cung!
Đại Đường Tửu Đồ Đại Đường Tửu Đồ - Cách Ngư Đại Đường Tửu Đồ