Số lần đọc/download: 5118 / 132
Cập nhật: 2015-11-13 14:19:45 +0700
Chương 22: Trước Hết Giết Lý Dương
N
gồi trên Thanh Diệu Băng Thạch, Lý Dương cùng Điền Cương không ngừng tu luyện, thông qua Tử Cực Ma Thể Huyền Công, hấp thụ sức lạnh trên Thanh Diệu Băng Thạch rèn luyện thân thể, Lôi Viêm Uân Khí cũng không ngừng thẩm thấu vào thân thể, hơn nữa dưới tác dụng của Huyết Lăng đan và Cửu Diệp Linh Chi, hai người Lý Dương có thể tu luyện với tốc độ cực nhanh.
Công lực tăng lên với một tốc độ kinh khủng, giống như ngồi trên hỏa tiễn bay vọt lên, Lý Dương thậm chí quyết định không cần nóng nảy, chấp nhận hao phí một chút thời gian để tu luyện, dù sao xuyên qua Bắc Minh hải ít nhất cũng cần phải có thực lực Ma Quân.
Trong vòng ngắn ngủi mười tháng, Lý Dương đã từ Ma Vương sơ kì đạt tới Ma Vương trung kỳ giai đoạn cuối, bất kỳ lúc nào cũng có thể đạt tới Ma Vương hậu kỳ!
Điền Cương hôm nay cũng giảm tốc độ tu luyện xuống, do tâm thần tu vi không đủ, nên Điền Cương bắt buộc phải giảm tốc độ tu luyện, cố gắng nghiên cứu Ma Thần Lục Tuyệt, tận lực đề cao tâm thần tu vi.
Lý Dương trên mặt tuyệt đối không hề rung động.
Thân thể lưu chuyển đạo đạo quang mang màu tím, đột nhiên lại một đạo hòa quang màu tím xuất hiện trong não Lý Dương, thân thể hắn rốt cục đột phá Ma Vương trung kỳ, đạt tới Ma Vương hậu kỳ. Bốn đạo hào quang tỏa ra hàng ngàn quang hoa màu tím, chiếu sáng khắp nơi.
- Ông…
Bên ngoài thân Lý Dương Đạo đạo đao mang tỏa ra rồi lại thu vào, hiển nhiên lúc này Lý Dương đang tập trung tu luyện, trong khi đó Điền Cương ngồi bên cạnh bị những năng lượng xung động hỗn loạn làm bừng tỉnh, nhìn Lý Dương tu luyện.
Bởi vì tâm thần tu vi của hắn không đủ, chỉ có thể đình chỉ tu luyện, từ từ tìm hiểu Ma Thần Lục Tuyệt, nếu không công lực vượt quá tâm thần sẽ nguy hiểm cực độ. Hơn nữa nếu tâm thần không đạt đến Ma Quân cảnh giới, công lực cũng khó có thể đạt tới Ma Quân cảnh giới được.
Rồi đột nhiên...
Một tiếng đao ngâm vang lên, đó là tiếng vang trong cơ thể Lý Dương vọng ra, nếu không phải công lực rất cao, Điền Cương cũng không nghe được. Giờ phút này, Lý Dương cũng mỉm cười mở mắt, mặt lộ vẻ rất cao hứng.
Đột phá, rốt cục đột phá, đạt tới Ma Vương hậu kỳ rồi!
- Sư huynh, Đao Phách của ngươi cũng đột phá sao? Đạt tới Ma Vương hậu kỳ rồi hả?
Điền Cương mừng rỡ hỏi.
Ma Vương hậu kỳ. Phải biết rằng Lý Dương chính là Phi Đao Nhập Đạo. Công lực Đao Phách mạnh, làm cho người ta tuyệt đối sợ hãi, Ma Vương Đao Phách hậu kỳ, nếu cần có thể đối phó được với cả Ma Quân cao thủ.
Lý Dương cười:
- Đúng vậy, rốt cục đạt tới Ma Vương hậu kỳ rồi, nếu tiếp tục đột phá, sẽ lên tới cấp bậc Ma Quân, chỉ không biết là công hiệu của Huyết Lăng đan còn đủ để cho ta đạt tới Ma Quân cảnh giới không?
Lý Dương có vẻ hơi lo lắng.
Huyết Lăng đan đối với người thường có thể cung cấp đủ năng lượng để đạt tới Ma Quân tiền kì, nhưng Lý Dương hiểu được tình huống của mình khá đặc biệt.
Mình phải đồng thời tu luyện thân thể và Âm Dương Đao Phách, nghĩa là cần năng lượng lớn gấp ba bình thường, chính mình muốn đạt tới Ma Quân cảnh giới, phải có năng lượng cũng là gấp ba, mặc dù bây giờ chỉ đạt tới Ma Vương hậu kỳ, nhưng công hiệu Huyết Lăng đan cũng đã tiêu hao hết một nửa rồi.
Chỉ còn có một nửa, căn bản không đủ để cho chính mình đạt tới Ma Quân tiền kì.
- Sư đệ. Mặc kệ ta có thể đạt tới Ma Quân tiền kì không, một khi dược hiệu Huyết Lăng đan hấp thu toàn bộ, ta sẽ rời Lôi Viêm Địa Ngục, còn ngươi ở lại đây an tâm tu luyện nhé.
Lý Dương khuyên Điền Cương.
Điền Cương nói:
- Ta và sư huynh cùng nhau tới, tự nhiên cùng nhau đi ra.
Lý Dương cười:
- Sư đệ ngươi...
Đột nhiên Lý Dương sắc mặt biến đổi, xoay người về phía sau nhìn lại.
Một đạo thân ảnh màu đen đang dùng một tốc độ kinh khủng đuổi theo hướng về Thanh Diệu Băng Thạch của mình, Thanh Diệu Băng Thạch tốc độ Lý Dương hiểu rất rõ, cho dù cưỡi Thanh Vân cũng chỉ nhanh hơn Thanh Diệu Băng Thạch một chút thôi. Còn thân ảnh màu đen kia thì bay nhanh hơn Thanh Diệu Băng Thạch rất nhiều.
- Lý Dương!
Một tiếng quát tràn ngập sát khí từ thân ảnh màu đen truyền đến. Đầu tiên Lý Dương nhìn thấy một ánh mắt. Ánh mắt lạnh như băng như quyết tâm tiêu diệt mình, thân hình Lý Dương phản chiếu trong con ngươi thù hận đó. Thân ảnh kia giống như tử thần mặc áo đen bay ngang qua biển lửa, áo choàng bay phần phật, nhanh như một tia chớp phóng tới Thanh Diệu Băng Thạch.
Li Lộc Ma Đế!
Lý Dương sắc mặt đại biến, Điền Cương ngồi bên cạnh cũng xoay người nhìn về phía thân ảnh màu đen, cũng vô cùng kinh ngạc. Từ khi giết Li Kiệt, Lý Dương cũng dự liệu sẽ có ngày này, nhưng không ngờ là Li Lộc Ma Đế đến ngay cả Thanh Diệu Băng Thạch cũng có thể tìm được.
- Sư huynh, chạy mau!
Điền Cương vội vàng thúc giục nói, chỉ là Lý Dương vẫn hoàn toàn bất động. Chạy trốn được sao? Tốc độ bọn họ căn bản thua xa Li Lộc Ma Đế, chạy trốn tới chỗ nào đây? Không có nơi nào trốn thoát được.
Lý Dương nhãn tình sáng lên, lúc này truyền âm nói với Điền Cương.
- Sư đệ, Thất Thải quang quyển!
Điền Cương không phải là người ngu ngốc, vừa nghe là hiểu ngay tâm tư của Lý Dương, trong lòng hắn cũng yên tâm hơn rất nhiều, bọn họ chính mình có Khống Linh Thạch, tự nhiên có thể thuấn di trở về Thất Thải quang quyển, mà, bèn Li Lộc Ma Đế không phải một trong một trăm lẻ tám người, đương nhiên không thể thuấn di.
Phải mất một khoảng thời gian khá dài để bay từ tầng thứ tư Lôi Viêm Địa Ngục đến tầng thứ nhất Lôi Viêm Địa Ngục,.
Nhất thời, Điền Cương và Lý Dương bình tĩnh lại nhiều.
- Lý Dương, ngươi không có đường nào trốn thoát được, hôm nay, ta sẽ vì Tiểu Kiệt báo thù!
Li Lộc Ma Đế đột nhiên hạ xuống Thanh Diệu Băng Thạch, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Lý Dương, hắn đã chuẩn bị mọi khả năng có thể xảy ra, cho dù Lý Dương vận dụng khổng linh thạch thuấn di trở lại Thất Thải Quang Tráo, hắn Li Lộc Ma Đế cũng có thể thuấn di chạy theo.
- Không đường nào thoát? Ha ha...
Lý Dương cười tươi, lập tức nhìn Điền Cương, hai người dùng thuấn di rời bỏ băng thạch, biến mất tăm, trước khi biến mất, Lý Dương đã vung ống tay lên.
Tiểu Càn Khôn!
Thanh Diệu Băng Thạch thật ra trong nháy mắt đã biến mất, bị Lý Dương thu vào trong Tiểu Càn Khôn, Li Lộc Ma Đế đang đứng trên Thanh Diệu Băng Thạch thân hình cũng mất điểm tựa rơi xuống, nhưng hắn chỉ cười lạnh, thân hình cũng thuấn di biến mất.
Trong Thất Thải quang quyển.
Điền Cương tay phải xoa trán, thở phào một hơi nói:
- Mẹ ôi, nguy hiểm thật, nếu không phải có Khống Linh Thạch, phỏng chừng chắc trốn không thoát, Li Lộc Ma Đế kia quá kinh khủng, Ma Đế hậu kỳ a, chúng ta gặp phải hắn coi như tuyệt vọng rồi.
Lý Dương lòng vẫn còn sợ hãi.
- Ân, chúng ta chạy mau như vậy mà Li Lộc Ma Đế cũng có thể đuổi kịp về đây sao...
Lý Dương đột nhiên mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Điền Cương. Cách đó không xa có một người đang ngồi trên bồ đoàn cự thạch.
Điền Cương nghi hoặc nói:
- Sư huynh, ngươi làm sao vậy?
Nói xong, hắn cũng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Li Lộc Ma Đế đang cười lạnh đứng ở trên một bồ đoàn cự thạch. Điền Cương chỉ cảm thấy giác giống như vào mùa đông mình cởi trần truồng đứng dưới băng thiên tuyết địa. Lạnh đến tận phế phủ.
- Đi mau!
Lý Dương đột nhiên hét lớn một tiếng, lúc này đẩy mạnh Điền Cương, một người cước đạp Thanh Vân, một người ngự cưỡi tiên khí Xích Tiêu, hóa thành hai đạo thiểm điện phi hành.
Nói về tốc độ?
Hai người sao có thể so sánh được với Li Lộc Ma Đế vốn đã đạt tới Ma Đế hậu kỳ? Hơn nữa Li Lộc Ma Đế lại không thèm cưỡi thần khí.
- Lý Dương, để ta coi ngươi trốn vào đâu!
Li Lộc Ma Đế cười lạnh, sát khí tưởng như có thể hóa thành hữu hình, bao phủ ngoài cơ thể, giờ phút này, hắn như một tử thần đòi mạng. Không gì có thể ngăn cản hắn!
Chỉ thấy Li Lộc Ma Đế hóa thành một đạo tia chớp màu đen, đuổi theo Lý Dương, Lý Dương vừa thấy thân ảnh phía sau, nhất thời xuất ra Hóa Đao thuật vốn đã không lâu rồi không sử dụng, chỉ thấy vô số đao mang màu đen lan tỏa khắp nơi, bao bọc lấy Lý Dương và Thanh Vân.
Lý Dương cùng Thanh Vân biến thành một hình ảnh phi đao thật lớn.
Nhanh như chớp, lực cản giảm đi, tốc độ Lý Dương tăng lên một bậc.
Chỉ là tốc độ của Lý Dương nhanh nhất cũng chỉ tương đương với Hạng Vũ cưỡi thần khí. Cho nên không cách nào nhanh bằng Li Lộc Ma Đế.
- Điền Cương, chia đường mà chạy, đừng đi theo ta!
Thần thức Lý Dương truyền âm vào đầu của Điền Cương. Lý Dương rất lo lắng, hắn hiểu lần này Li Lộc Ma Đế muốn truy giết hắn thôi, chứ không phải đối phó với Điền Cương, nếu Điền Cương đi theo mình, nói không chừng cũng bị tai bay vạ gió.
Một khi hai người tách ra, Li Lộc Ma Đế cho dù giết mình xong, cũng khó có thể tìm được Điền Cương trong Lôi Viêm Địa Ngục.
- Không, có chết thì chết chung!
Điền Cương trong lòng kiên định nói. Nguy nan mà bỏ bạn thoát đi, thì còn mặt mũi nào?
- Ngu xuẩn, ngu muội, hỗn đản, cố chấp!
Lý Dương dùng thần thức mắng.
- Ngươi theo ta chết chung có giá trị gì, chạy mau, ngươi chạy thoát, sau này còn có thể báo thù cho ta, ngươi cũng có thể tìm Bá Vương, tìm Đại Tôn báo thù cho ta, nếu không ngay cả người báo thù cho ta cũng không có.
Điền Cương không khỏi sửng sốt.
Lúc này!
- Hô!
Phương hướng Lý Dương bỗng đột nhiên thay đổi, trong tích tắc, Điền Cương đã không rõ Lý Dương bay đi đâu mất, tốc độ của hắn không bằng Lý Dương, hơn nữa cũng không có bản lãnh dùng thần thức quan sát như Lý Dương, tự nhiên không thể tìm được.
- Sư huynh, sư huynh!
Điền Cương kêu lớn, nhưng vẫn không thấy thân ảnh Lý Dương, cũng không nghe Lý Dương dùng thần thức truyền âm nữa, Điền Cương lơ lửng giữa biển lửa, không kìm được nước mắt chảy xuống. Hắn hiểu, Lý Dương làm như vậy là muốn cứu mạng hắn.
- Sư huynh!
Thân thể Điền Cương khẽ run lên, hắn hiểu, Lý Dương khi đối mặt Ma Đế Li Lộc - Ma Đế hậu kỳ, cho dù dùng Đao Phách cũng tuyệt đối không phải là đối thủ, dù sao Li Lộc Ma Đế cũng gần đến Đại Tôn, thực lực quá mạnh, hai người không phải đối thủ của hắn.
Lần này từ biệt, có lẽ cũng là vĩnh biệt.
Sư huynh hay nói giỡn với hắn, người sư huynh từng luôn luôn bảo vệ hắn, luôn làm chỗ dựa cho hắn, rất có thể sẽ không còn được gặp nữa rồi.
- Sư tôn, Liệt Thiên Ma Đế, Đại Tôn, đúng rồi, tìm kiếm bọn họ!
Giống như Điền Cương cuối cùng tóm được một cái phao cứu mạng, điên cuồng bay về phía tầng ngoài của Lôi Viêm Địa Ngục.
Trong khi đó, thần thức Lý Dương thấy rõ ràng Điền Cương đang thống khổ, thấy Điền Cương nước mắt đầm đìa.
Đàn ông không dễ dàng rơi lệ, nhưng nước mắt Điền Cương lại làm cho Lý Dương trong lòng vô cùng cảm động.
Lý Dương trong lòng cười khổ:
“Sư đệ, ngươi không muốn bỏ ta trong lúc nguy nan, chẳng lẽ ta nguyện ý để cho ngươi theo ta cùng chết sao?” Thần thức Lý Dương thấy rõ ràng tất cả tình huống chung quanh mấy trăm dặm, với tốc độ của Ma Đế Li Lộc, có thể đuổi kịp Lý Dương rất nhanh. Chính là Li Lộc Ma Đế không thèm làm thế, hắn chậm rãi thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Hắn muốn từ từ hành hạ Lý Dương, để cho Lý Dương nếm mùi vị muốn trốn cũng không có đường, chạy trối chết trong tuyệt vọng.
- Trốn đi, trốn đi, đến khi ngươi phát hiện, ngươi trốn kiểu gì, thì khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng gần, ngươi cố gắng kiểu gì đi nữa, liều mạng chạy trốn đến đâu, cũng không có khả năng kèo dài khoảng cách của chúng ta, ta muốn cho ngươi tuyệt vọng, cho ngươi sợ hãi, cho ngươi ở bên bờ tử vong không ngừng run rẩy, chỉ có như vậy, ta mới làm cho Tiểu Kiệt vui lòng.
Nhìn Lý Dương phi hành cực nhanh phía trước, Li Lộc Ma Đế trong mắt lộ vẻ tàn khốc, khoảng cách hai người cũng không ngừng rút ngắn.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn mười thước.
Mười thước, quá ngắn rồi, thậm chí Li Lộc Ma Đế chỉ cần gia tốc, đạt đến cực hạn tốc độ, đã có thể trong tích tắc bắt được Lý Dương. Nhưng Li Lộc Ma Đế vẫn chỉ từ từ gia tốc, chậm rãi thu ngắn khoảng cách hai người… càng lúc càng ngắn.
- Hô!
Xuyên qua biển lửa, thần thức Lý Dương đảo qua, khoảng cách chỉ còn tám thước!
- Bồng!
Xuyên qua dung nham, khoảng cách hai người còn năm thước, khoảng cách càng lúc càng gần.
Thần thức Lý Dương không ngừng tìm kiếm một hoàn cảnh phù hợp để trốn.
- Hưu!
Lý Dương xuyên qua một huyệt động nằm giữa đỉnh núi cao khoảng một ngàn thước, nhưng Li Lộc Ma Đế cũng không thèm để ý, đập vỡ tan cả quá núi, tiếp tục đuổi theo Lý Dương, tốc độ tỏ ra không hề giảm một chút nào, khoảng cách hai người biến thành hai thước!
Lý Dương đã tuyệt vọng.
- Tuyết!
Thời khắc này ý nghĩ của Lý Dương lại về với Tuyết!
- Hát!
Rồi đột nhiên Li Lộc Ma Đế quát khẽ một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng lên, ma nguyên lực như hải dương khổng lồ của Li Lộc Ma Đế hoàn toàn chế trụ Lý Dương.
Lý Dương động cũng không cách nào động, Li Lộc Ma Đế khống chế ma nguyên lực, làm cho Lý Dương đối diện với hắn.
- Là ngươi, là ngươi, là ngươi giết Tiểu Kiệt của ta, là ngươi giết nhi tử của ta, hủy diệt hy vọng duy nhất của ta, cho nên, ta muốn hành hạ ngươi, hành hạ ngươi!
Giờ phút này Li Lộc Ma Đế giống như người tâm thần, nói lảm nhảm...
- Ca sát!
Li Lộc Ma Đế dùng hai tay bóp nát các đốt ngón tay của Lý Dương, ma nguyên lực Lý Dương lập tức chữa trị ngay các đốt ngón tay, nhưng Li Lộc Ma Đế trong nháy mắt lại bóp nát các đốt ngón tay của hắn.
Đau nhức.
Lý Dương lúc này quyết định không chữa trị nữa, cho dù có chữa trị, cũng sẽ bị Li Lộc Ma Đế tiếp tục bóp nát, các đầu xương bị bóp nát, sự đau đớn thật vô cùng lớn.
- Không chữa trị? Hừ, ta giúp ngươi chữa trị!
Li Lộc Ma Đế dùng ma nguyên lực chữa trị xương đầu gối Lý Dương, bóp nát rồi chữa trị, từ từ xé từng phần trên thân thể Lý Dương, máu tươi nhuộm đỏ thân thể Lý Dương, Lý Dương vẫn không hề rên rỉ một tiếng, lạnh lùng nhìn Li Lộc Ma Đế.
- Còn nhìn ta sao?
Li Lộc Ma Đế vung tay, một cây trường tiên xuất hiện trên tay hắn rồi quất mạnh vào thân thể Lý Dương, nhưng Lý Dương vẫn không nhúc nhích, thậm chí cũng không nhíu mày, chẳng lẽ không đau?
Không, đương nhiên không phải.
Đau, phi thường đau, mỗi một roi của Li Lộc Ma Đế đều làm cho Lý Dương nát gan đứt ruột.
Nhưng không thể so với lúc trước biết khi được tin Tuyết bị chết. Lúc đó cảm giác đau lòng còn kinh khủng hơn.
Huống chi, Li Lộc Ma Đế hành hạ mình chỉ là muốn để cho mình cầu xin tha thứ, để cho mình thống khổ, biểu hiện của mình càng thống khổ, phỏng chừng Li Lộc Ma Đế càng thêm hưng phấn, càng thêm cao hứng. Lý Dương đương nhiên sẽ không làm Li Lộc Ma Đế được như ý.