Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 287: Đối Luyện! (hạ)
H
ai nàng Hà Hương Ngưng cùng Thu Tuyệt Âm tự nhiên là đối thủ của nhau, về phần Cừu Thiên Biến, Môn Lộ Quảng, người quen cũng nhiều, tùy tiện tìm một người thích hợp là được, dù sao mọi người đều là Huyền giai, luận thực lực cũng không chênh lệch quá lớn. Cũng chỉ có loại người như Đường Phong cùng Không Dư Hận, mới chân chính là tồn tại đỉnh phong trong Huyền giai
Sau một nén nhang, độc nhãn lão quái nhìn chúng nhân mỉm cười nói:
- Xem ra các ngươi đã chuẩn bị tốt rồi, cũng đừng có lãng phí thêm thời gian nữa, bắt đầu đi. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, cho nên ta mới dung túng cho các ngươi lười nhác như thế, ngày mai sẽ không có nhiều thời gian nhàn nhã như vậy đâu.
Ra lệnh một tiếng, vô số hắc y nhân cầm trường tiên trong tay đi vào bên trong đám đông. Thời điểm mọi người còn đang không biết bọn hắn muốn làm gì, đám hắc y nhân này không hề nói một lời này, trực tiếp vung trường tiên trong tay quất xuống, vừa quất vừa mắng:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nếu ai dám dừng lại, lão tử rút gân lột da hắn!
Trên thân những cây trường tiên kia có vô số gai ngược sắc bén vô cùng, nếu bị chúng găm vào người, quần áo trên người đều bị xé rách toạc, thậm chí còn kéo theo một khối lớn da thịt. Đám hắc y nhân này đều có thực lực Địa giai, động tác vô cùng nhanh gọn, ra tay tàn nhẫn. Trong đám đông lập tức vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết. Chẳng những nam nhân bị quất, ngay cả nữ nhân cũng không tránh khỏi. Dường như trong mắt đám hắc y nhân này, nam nữ không hề khác biệt, chỉ là một đám đệ tử Ô Long Bảo ở tầng dưới chót. Thậm chí ngay cả Đường Phong cũng bị quất một roi, chỉ là hắn nhanh nhẹn tránh thoát.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức khiến mọi người bừng tỉnh, mọi người đều đã rõ ràng một sự thực, nếu còn không hành động chỉ sợ sẽ bị đám người kia rút gân lột da thật. Cũng không biết là ai đi đầu, tất cả mọi người đều phân tán ra, bắt đầu đố luyện cùng đối thủ của mình. Đối thủ của Đường Phong chính là Thiết Đồ, trên thân hai người phóng ra cương khí mãnh liệt. Không dùng binh khí, không dùng cương tâm, chỉ được sử dụng quyền cước. Hai người cũng biết đây là phương pháp để trở nên mạnh mẽ, biết rõ thực lực đối phương, tự nhiên là ra tay không hề lưu thủ. Hai đạo thân ảnh một cao một thấp, nhanh chóng lao vào nhau, quyền đầu va chạm ẩn chứa lực lượng không gì sánh kịp, một tiếng nổ thật lớn vang lên. Thân ảnh hai người nhoáng lên một cái, đồng thời lui về phía sau vài bước.
Rắc rắc một tiếng, Thiết Đồ quơ quơ nắm đấm cười lớn:
- Đã ghiền, đã ghiền!
Loại trâu điên như hắn, ưa thích phương thức chiến đấu trực tiếp va chạm, không muốn cùng kẻ khác dây dưa dài dòng, huấn luyện hiện tại, quả thực là vô cùng hợp khẩu vị của hắn. Sau khi nói xong lập tức lại hướng Đường Phong đánh tới, phương thức chiến đấu dã man đến cực điểm đồng thời đơn giản đến tột cùng của hai người khiến cho độc nhãn quái nhân đứng ở bên cạnh cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Lực đạo hai kẻ này căn bản đã không thuộc phạm trù Huyền giai rồi.
Từ khi bôi lên trên người loại dược thủy kia, cương khí bên trong cơ thể bị mất kiểm soát thất thoát ra ngoài, nhưng khi chân chính động thủ, Đường Phong mới phát hiện ra, chiến đấu càng lâu, vận dụng cương khí càng càng nhiều, tốc độ thất thoát càng nhanh.
Trước kia huy động một quyền nếu chỉ cần một phần cương khí, như vậy hiện tại cần đến ba phần! Chênh lệch khổng lồ đến mức nào?
Thời điểm mọi người chiến đấu, những hắc y nhân kia không ngừng tuần tra qua lại, một khi thấy ai buông lỏng hoặc lười biếng, lập tức cầm trường tiên quất xuống, dưới sự thúc ép của đám gai nhọn trên thân trường tiên, không còn bất kỳ ai dám có ý niệm lười biếng trong đầu nữa.
Nửa canh giờ ngắn ngủi qua đi, Đường Phong cảm thấy cương khí trong cơ thể đã chẳng còn thừa lại bao nhiêu, nhìn về phía Thiết Đồ, tên trâu điên này trong mũi không ngừng phun ra nhiệt khí, ra chiêu cũng không còn bài bản, bộ pháp rối loạn, rõ ràng là đã đến cực hạn rồi, nhưng tên trâu điên này vẫn không ngừng chiến đầu cùng Đường Phong, không lui một bước.
Cực hạn là một khái niệm khá mơ hồ, chính là chướng ngại bên trong nội tâm mỗi người, nếu có thể vượt qua chướng ngại này, như vậy cực hạn cũng sẽ được mở rộng, người đó có thể thể trở mạnh mẽ hên. Chẳng những tốc độ thất thoát cương khí trong cơ thể càng ngay càng nhanh, hơn nữa loại cảm giác đau đớn kia lại ùn ùn kéo tới khiến cho Đường Phong có ảo giác giống như là bị trăm ngàn con kiến cắn, cảm giác đau đớn này càng ngày càng mạnh. Đã có người duy trì không nổi, trực tiếp gục trên mặt đất, nhưng lại không thể mê man đi, bởi vì dưới sự kích thích của cơn đau kịch liệt kia, căn bản là không thể nào lâm vào hôn mê. Những người té xuống mặt đất vẫn không ngừng bị hắc y nhân quất trường tiên lên người. Nhìn thần sắc những hắc y nhân này, căn bản là không có ý muốn dừng lại, dường như không quất chết những người này sẽ không dừng tay.
Vì để tránh khỏi bị nỗi đau xác thịt, những người đã ngã xuống kia lại kiên cường bỏ dậy. Chờ khi bọn họ đứng dậy hắc y nhân mới dừng tay. Trong đám người chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết mà vô cùng ngắn ngủi, tiếng kêu này rất là bất đồng, ngay cả kẻ giết người cũng biết được đây là tiếng kêu của kẻ sắp chết.
Có người chết?
Tất cả mọi người không khỏi ngoái đầu nhìn lại hướng phát ra thanh âm, Đường Phong cùng Thiết Đồ động tác cũng dừng lại, nhìn về phía đó. Chỉ thấy Không Dư Hận đứng thẳng ở nơi đó, dưới chân hắn có một người gục xuống, khuôn mặt người kia dường như bị đánh đến biến dạng, mũi gãy ra lệch hẳn qua một bên, thất khiếu chảy máu.
- Quá yếu!
Không Dư Hận miệng thở hổn hển, mặt không biểu tình, lập tức chỉ tay nói:
- Ta muốn ngươi là đối thủ của ta.
Hắn chỉ chính một vị hắc y nhân cầm trường tiên trong tay, hắc y nhân vốn đang sững sờ, lập tức nhếch miệng cười lạnh, quay đầu nhìn về phía độc nhãn quái nhân, dường như là đang hỏi ý kiến.
Độc nhãn quái nhân nhíu mày, hắn biết rõ toàn bộ đệ tử Ô Long Bảo, chỉ có hai kẻ là có thực lực vượt trội hơn những người còn lại, chính là Đường Phong cùng Không Dư Hận. Bất luận người nào cũng không phải đối thủ của bọn hắn. Nếu như có thể, độc nhãn quái nhân rất muốn đem hai người bọn hắn đối luyện cùng nhau. Với thực lực của bọn hắn, đối phương quả thực chính là một đối thủ tuyệt vời. Nhưng việc này hiển nhiên là không thể nào, ân oán giữa Đường Phong cùng Không Dư Hận, toàn bộ người trong Ô Long Bảo đều biết, hai kẻ này dường như trời sinh đã là kẻ thù, nếu đụng phải nhau, không có một người ngã xuống sẽ không dừng tay.
Đường Phong người này độc nhãn quái nhân cũng không quá lo lắng, hắn mạnh thì đã mạnh rồi, làm người rất có nguyên tắc. Nhưng Không Dư Hận thì bất đồng, hắn từ nhỏ lớn lên từ Đại Tuyết Cung, đã quen tử vong cùng giết chóc, bản thân cũng chính là một thị sát. Độc nhãn quái nhân đã từng lo lắng Không Dư Hận sẽ giết người, hiện tại quả nhiên là đã xảy ra chuyện.
Chết thì cũng chết rồi, đáng tiếc duy nhất chính là kẻ này chết mà một điểm giá trị cũng không có.