Số lần đọc/download: 5118 / 132
Cập nhật: 2015-11-13 14:19:45 +0700
Chương 20: Thanh Diệu Băng Thạch
Li Lộc Ma Đế gằn giọng trong miệng, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một thanh niên hắc y, trong mắt Li Lộc Ma Đế hiện lên một tia sát ý, chính là hắc y thanh niên này giết chết nhi tử Li Kiệt của hắn. Nhi tử Li Kiệt chính là nhược điểm duy nhất của hắn!
Đạt tới Ma Đế hậu kỳ, vốn không có hy vọng gì đạt tới Đại Tôn, sống đến gần một tỷ năm, Li Lộc Ma Đế sớm đã cảm thấy cuộc sống tịch mịch vô hạn như thế nào, đặc biệt là không có mục tiêu gì để sống, cho nên hắn chiến đấu, nam chinh bắc chiến, cũng là vì cuộc sống buồn chán của mình.
Song khi hắn sống đến hơn chín trăm triệu năm thì sinh ra được một con trai, hắn lại có mục tiêu sinh tồn, cố gắng bồi dưỡng nhi tử của mình, bồi đắp để cho nhi tử của mình có được bí kíp cao nhất của Xi Vưu Đại Tôn là Ma Thần Lục Tuyệt, làm cho tiền đồ của nhi tử hắn ngày càng thêm xán lạn.
Khổ cực hơn ngàn năm, tìm được Hoàn Dục Thạch, luyện chế ra một phòng ngự chiến giáp thượng phẩm ma khí, chính là vì nhi tử của chính mình, thậm chí Li Lộc Ma Đế muốn xem nhi tử của mình sẽ hưng phấn như thế nào khi thấy được chiến giáp này, tưởng tượng hắn sẽ cao hứng gọi “cha”.
Chính là…
Đã chết!
Nhi tử chính mình đã chết, bị Lý Dương giết chết rồi.
Người chết như đèn tắt, tất cả đều là không còn gì.
- Ha ha …
Li Lộc Ma Đế ngửa mặt lên trời cười lớn, thanh âm đau thương rồi chuyển sang bi sảng, hết thảy đều không còn gì, phải hơn mười ngàn năm rồi, mọi cố gắng hết thảy đều là uổng phí, hết thảy đều là vô dụng, nhi tử đã chết, còn có cái gì nữa?
Mất đi nhi tử, mục tiêu duy nhất của hắn cũng mất luôn.
Rồi đột nhiên, nụ cười Li Lộc Ma Đế vụt tắt, trở nên vô cùng giận dữ..
- Lý Dương. Lý Dương, giết ái tử của ta, tiêu diệt hy vọng của ta …
Li Lộc Ma Đế thấp giọng rên rỉ, bị rơi vào trạng thái tâm thần hỗn loạn. Lưu Minh, Lưu Thất, Duẫn Danh mấy người đứng chung quanh sắc mặt đại biến, bọn họ có vô số kinh nghiệm, cũng biết phải là người bị đả kích cực lớn mới có bộ dáng như thế, sau đó chắc chắn sẽ là trạng thái điên cuồng bất chấp tất cả.
Mắt Li Lộc Ma Đế phục hồi chút ít, mở mắt ra, trông kinh khủng giống như mắt người chết làm cho người nhìn sợ hãi.
- Nói, Lý Dương làm sao giết chết Tiểu Kiệt, ba người các ngươi không phải được giao bảo vệ Thiếu chủ sao? Vì sao ba người các ngươi không có một vết thương, mà Thiếu chủ lại chết, nói!
Thanh âm Li Lộc Ma Đế rất trầm thấp. Mà trong lòng ba người Duẫn Danh vô cùng kinh hoảng.
Duẫn Danh liền nói ngay:
- Lúc trước theo như sách lược của Ma Đế bệ hạ, chỉ còn lại có hai danh ngạch, thiếu chủ và Lý Dương một tổ, hai người quyết chiến, nên sinh ra thảm kịch như thế.
Duẫn Danh đáp một cách giản lược.
- Hồng Thạch Phách Lệnh. Tiểu Kiệt hắn không phải có Hồng Thạch Phách Lệnh sao? Nói rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì thế?
Thanh âm Li Lộc Ma Đế càng thêm trầm thấp, càng không kìm được sự phẫn nộ trong lòng.
Duẫn Danh lúc này quỳ sụp xuống nói:
- Thiếu chủ dùng Hồng Thạch Phách Lệnh giết Lý Dương. Lý Dương suýt chết, nhưng lại được Liệt Thiên Ma Đế cứu. Liệt Thiên Ma Đế sau đó tuyên bố Thiếu chủ thắng lợi. Lấy được danh ngạch kia. Rồi sau đó, Lý Dương muốn giết Thiếu chủ, bị chúng ta ta cản trở. Lúc đó chính là Bá Vương Hạng Vũ dựa vào thần khí công kích ba người chúng ta, chế trụ chúng ta ba người, Lý Dương tranh thủ lúc đó giết chết Thiếu chủ.
Hai người phía sau Duẫn Danh cũng quỳ xuống, ba người cùng chờ đợi Li Lộc Ma Đế tuyên phán.
- Hạng Vũ kiềm chế các ngươi? Chẳng lẽ các ngươi không thể liều mạng. Hừ, thiếu gia đã chết, các ngươi ba người nhưng không có tổn thất một cọng tóc, lưu các ngươi có tác dụng gì?
Duẫn Danh ba người nhất thời kinh hãi. Chỉ thấy Li Lộc Ma Đế lạnh lùng vung tay lên, ba người trong nháy mắt liền hóa thành cát bụi, hồn phi phách tán.
Thực lực Ma Đế hậu kỳ quả nhiên kinh khủng, phất tay liền tiêu diệt tam đại Ma Quân thành khói bụi.
- Bệ hạ không thể hấp tấp, trong mắt Đại Tôn địa vị Lý Dương không phải nhỏ đâu, có thể có một biệt thự, thậm chí có hai thị nữ.
Lưu Minh lập tức nhắc nhở, giờ phút này Li Lộc Ma Đế bị lâm vào tình trạng điên cuồng, cũng chỉ có Lưu Minh mới dám nói thế.
Li Lộc Ma Đế lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Minh.
- Hừ, ta không tin, ba Ma Đế hậu kỳ cao thủ, chỉ có ta cùng Đại Tôn nam chinh bắc chiến, chẳng lẽ ta còn không bằng Lý Dương? Hừ, huống chi …
Trong lòng Li Lộc Ma Đế thầm nghĩ.
- Huống chi, cho dù phải chết ta cũng muốn giết Lý Dương, báo thù cho nhi tử của ta!
Chết thì đã sao? Sống đến gần một tỷ năm rồi, đạt tới Ma Đế hậu kì, Li Lộc đã hết mục tiêu, hết kỳ vọng, có lẽ mục tiêu duy nhất bây giờ là giết Lý Dương, khi không có mục tiêu để sống nữa, thì còn người như một cái xác biết đi mà thôi.
- Hô!
Li Lộc Ma Đế thân hình thuấn di biến mất, tan biến khỏi Li Hỏa cung.
- Bệ hạ đã không tiếc bất kỳ thứ gì rồi.
Lưu Minh thở dài một tiếng, hắn là thủ hạ Li Lộc Ma Đế biết bao nhiêu năm, tính tình Li Lộc Ma Đế hắn cũng biết rõ ràng, nhưng trước nay hắn chưa thấy Li Lộc Ma Đế biến thành trạng thái như thế bao giờ.
- Không tiếc cái gì? Thế là thế nào?
Lưu Thát nghi hoặc hỏi.
Lưu Minh lộ vẻ sầu thảm nói:
- Đó là cho dù chết cũng phải giết Lý Dương!
Lưu Thát trừng mắt, đột nhiên hắn thấy thượng phẩm ma khí cấp bậc trên mặt đất, nói:
- Lưu tổng quản, bệ hạ làm rơi chiến giáp.
- Mạng còn không quan tâm, còn ai quan tâm tới chiến giáp!
Lưu Minh thở dài nói.
Thượng phẩm ma khí chiến giáp kia tốn biết bao nhiêu công lao và trân bảo mới tạo thành, giờ phút này cô đơn nằm trên mặt đất…
o0o
Tầng thứ tư Lôi Viêm Địa Ngục, ngọn lửa nóng vô cùng, bay trong ngọn lửa là Lý Dương, Điền Cương. Hai người giống như hai cái thuyền nhỏ trôi nổi trong sóng lửa chập chùng, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị ngọn lửa vô tận đốt cháy thành tro.
- A, lửa quá mạnh, sư đệ, cẩn thận!
Lý Dương vội vàng nhắc nhở, đồng thời lôi Điền Cương bay theo, tránh được một ngọn lửa nóng cực độ.
Tầng thứ tư là nơi mà Ma Vương cao thủ cấp bậc mới có thể đến, hai người bọn họ bất quá chỉ là vừa mới đạt tới Ma Vương sơ kì, tự nhiên cảm thấy rất khó khăn khi sang tầng thứ tư. Tại tầng thứ ba, ngọn lửa mạnh nhất cũng chỉ là dành cho Ma Soái hậu kỳ cao thủ, Lý Dương và Điền Cương đều là Ma Soái hậu kỳ rồi, cho nên dễ dàng vượt qua.
Còn tầng thứ tư, ngọn lửa mạnh nhất thì phải đến Ma Vương hậu kì mới có thể đối phó. Bọn hai người Lý Dương đương nhiên phải vô cùng cẩn thận.
Bên ngoài thân thể Lý Dương có hộ thể đao mang màu đen ẩn chứa dưới lớp da, tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng lực phòng ngự của hộ thể đao mang rất mạnh, nhưng Lý Dương lại không dùng đao mang hộ thể, hắn là muốn tu luyện, hoàn cảnh nơi này chẳng phải thích hợp nhất cho việc luyện Tử Cực Ma Thể Huyền Công sao?
- Sư đệ, Tử Cực Ma Thể Huyền Công!
Lý Dương quát khẽ một tiếng.
Điền Cương vừa nghe, cũng lập tức vận Tử Cực Ma Thể Huyền Công. Điền Cương chính là đệ tử của Hạng Vũ, tự nhiên học được nhất đẳng tu luyện công pháp này, nhất thời Xá Khỏa Lợi màu tím trong óc hai người bỗng xoay tròn nhanh hơn, phát xuất đạo đạo quang hoa màu tím, hấp thu nhiệt lượng từ ngọn lửa nóng cháy chung quanh, hóa thành vô số phù triện, dung nhập vào trong cơ thể. Làm năng lượng cơ thể không ngừng đề cao.
- Sư đệ, cẩn thận một chút, đi theo ta!
Lý Dương nhìn Điền Cương nhắc nhở, Lý Dương nếu dùng hộ thể đao mang và Như Phong Tự Bế, năng lực phòng ngự cũng tương đương với Ma Vương hậu kỳ cao thủ rồi. Bất quá Lý Dương phải lo lắng cho Điền Cương.
Cho nên, Lý Dương một mặt dùng thần thức cẩn thận dò xét cả tầng thứ tư, đồng thời hết sức lựa chọn nơi có ngọn lửa có uy lực yếu nhất mà phi hành.
- Sư huynh, ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta chạy đi đâu? Làm sao ngươi quen thuộc với nơi này như vậy?
Điền Cương nghi hoặc hỏi.
Lý Dương cười nói:
- Đừng có gấp, ta muốn dẫn ngươi đi một nơi, là một Thanh Diệu Băng Thạch phi hành cực nhanh. Trên Thanh Diệu Thạch có mật độ Lôi Viêm Uân Khí rất lớn, cao hơn những nơi khác ở tầng thứ tư chục lần, chính là nơi tu luyện tốt nhất.
- Hơn mười lần? Thật có nơi như thế à? Thanh Diệu Băng Thạch. Là nơi nào?
Điền Cương nghi hoặc hỏi.
- Cẩn thận!
Trong biển lửa mênh mông, còn người giống như con kiến trong biển lửa vô tận, hai người lại vừa tránh thoát hỏa cầu lớn tới mười trượng, vừa rồi nếu không phải thần thức Lý Dương phát hiện trước, phỏng chừng sẽ bị kia hỏa cầu đánh nát rồi.
- Hô, quá kinh khủng, nếu chậm một chút, phỏng chừng thân thể ta sẽ nát bấy rồi.
Điền Cương lòng thầm cả kinh, vừa rồi hắn có thể cảm thụ hỏa cầu kinh khủng đến đâu.
Lý Dương cười:
- Dừng nói nói nhiều làm phân tâm. Đi theo ta, thì sẽ không xuất vấn đề gì đâu.
Thần thức Lý Dương bao trùm cả tầng thứ tư, một chút xíu đã thấy Thanh Diệu Băng Thạch đang phi hành cực nhanh, tốc độ bay của còn nhanh hơn thần khí của Ma Đế, nhưng Thanh Diệu Băng Thạch thì chậm hơn Hắc Diệu Băng Thạch một chút.
Lý Dương cưỡi Thanh Vân, Điền Cương cưỡi tiên khí Xích Tiêu, tốc độ nhanh hơn Thanh Diệu Băng Thạch chỉ một chút.
Nhờ thế, hai người có hy vọng đuổi kịp Thanh Diệu Băng Thạch.
Thanh Diệu Băng Thạch giống như vệ tinh ở địa cầu, phi hành vòng quanh cấm vực, tốc độ cực nhanh. Thanh Diệu Băng Thạch mặc dù không bằng Hắc Diệu Băng Thạch, nhưng cũng rất trân quý, muốn tìm được cũng cực khó. Thử hình dùng xem, ở một nơi có kích thước tương tự mặt trời, tìm được một Thanh Diệu Băng Thạch cao ba thước là một công việc gian nan đến đâu. Đặc biệt là ở trong Lôi Viêm Địa Ngục, căn bản không thể sử dụng thần thức.
Nhưng Lý Dương lại dễ dàng phát hiện ra Thanh Diệu Băng Thạch.
- Sư đệ, chúng ta tại đây không nên cử động, Thanh Diệu Băng Thạch sắp bay tới, đến lúc đó chúng ta nhất định phải nhanh chóng đuổi theo, nhớ kỹ, nhất định phải toàn lực phi hành.
Lý Dương nhắc nhở.
Điền Cương trừng mắt:
- Toàn lực phi hành? Tiên khí Xích Tiêu của ta tốc độ cực nhanh, so với thượng phẩm ma khí bình thường còn nhanh hơn, chẳng lẽ một tảng đá lại nhanh như vậy …
Hắn đang nói dở liền trân trối nhìn về phía trước.
Chỉ thấy một khối cự thạch màu xanh cao ba thước, dài năm sáu thước, rộng hai ba thước như một tia chớp bay xẹt qua.
- Mau đuổi theo!
Lý Dương đột nhiên hét lớn một tiếng, lúc này chân đạp Thanh Vân đã đuổi theo rồi, Điền Cương lúc này mới tỉnh ngộ, cũng vội vàng nhảy lên tiên khí Xích Tiêu đuổi theo, chỉ vì hắn ngẩn người trong chốc lát, Thanh Diệu Băng Thạch kia đã bay ra khỏi tầm nhìn của hắn.
- Sư đệ, đi theo ta!
Lý Dương không còn cách nào khác đành phải giảm tốc độ, cùng Điền Cương đuổi theo. Điền Cương nhìn không thấy Băng Thạch nên bó tay bó chân, nhưng thần thức Lý Dương lại thấy rõ ràng, hai người nhất thời đuổi theo cực nhanh, sau một lúc lâu, Điền Cương cũng thấy được Thanh Diệu Băng Thạch xuất hiện trong tầm mắt.
Giờ phút này, hắn đối với Lý Dương càng thêm kinh ngạc. Lý Dương giống như một cơn mơ, hắn không thể nhìn thấu.
- Tránh ra!
Lý Dương hét lớn, đồng thời thân hình chợt lóe, tránh né ngọn lửa nóng cực độ, Điền Cương cũng ngay lập tức né tránh, cú né tránh này làm cho hai người cách xa Thanh Diệu Băng Thạch một chút, dù sao Thanh Diệu Băng Thạch có thể xuyên thẳng qua ngọn lửa.
- Còn có khoảng tám mươi thước, nhanh!
Lý Dương hét lớn, Điền Cương lúc này không ngừng dùng hết tiềm năng của ma nguyên lực trong cơ thể, cố gắng làm cho tốc độ của mình đạt đến cực hạn, khoảng cách hai người với Thanh Diệu Băng Thạch càng ngày càng gần, sáu mươi thước, năm mươi thước… hai mươi thước, mười thước.
Thanh Diệu Băng Thạch ở trước mắt rồi, thậm chí hai người có thể thấy chung quanh Thanh Diệu Băng Thạch có đầy Lôi Viêm Uân Khí, thậm chí thấy mặt ngoài Thanh Diệu Băng Thạch bao phủ toàn là mây mù, đó là cực lạnh tác dụng với cực nhiệt sinh ra vụ khí.
- Con bà nó!
Lý Dương chửi lớn, không còn cách nào khác lại phải né tránh, Điền Cương cũng đi theo Lý Dương lách sang. Vừa rồi một ngọn lửa nóng cháy lại xẹt qua, điều này làm cho khoảng cách lại trở thành hai mươi thước.
Mười thước!
- Lên đi!
Lý Dương và Điền Cương nhảy mạnh lên trên Thanh Diệu Băng Thạch, Thanh Diệu Băng Thạch cực lạnh, phi thường lạnh. Lý Dương và Điền Cương vừa mới trải qua nơi cực nhiệt, thoáng cái lại tiếp xúc với cực lạnh, không khỏi run người.
Thanh Diệu Băng Thạch mặc dù chỉ cao ba thước, gần sáu thước chiều dài, ba thước chiều ngang, nhưng nhiệt độ cực hàn của nó không ngừng đấu tranh với ngọn lửa chung quanh, hình thành vô số vụ khí, vụ khí dày khoảng một trượng xung quanh Thanh Diệu Băng Thạch.
Phạm vi một trượng này, cũng là nơi có Lôi Viêm Uân Khí tích tụ cao hơn chỗ khác hơn mười lần.
Lý Dương và Điền Cương hai người khoanh chân ngồi trên Thanh Diệu Băng Thạch, lúc này vận khởi Tử Cực Ma Thể Huyền Công, chống cự cực lạnh, đồng thời hấp thu năng lượng để rèn luyện thân thể, vừa mới trải qua cực nhiệt, bây giờ cực lạnh, thân thể được rèn luyện như vậy, hiệu quả cũng rất tốt.
Đồng thời Lôi Viêm Uân Khí không ngừng dung nhập vào trong cơ thể hai người, dược hiệu của Huyết Lăng đan và Cửu Diệp Linh Chi cũng dung nhập vào trong cơ thể, công lực hai người nhờ thế mà tăng lên với tốc độ kinh khủng
Hai người trên mặt đều mỉm cười.
Hoàn cảnh như thế, chẳng những mật độ Lôi Viêm Uân Khí lớn kinh người, lại còn có thể dùng cực lạnh rèn luyện thân thể, hơn nữa cực lạnh giữ cho ngọn lửa không thể đến gần, ở ngoài một trượng là tầng vụ khí, tại một nơi tốt như thế, sao mà không cao hứng được chứ?
Ở ngoài Lôi Viêm Địa Ngục, một thân ảnh như thiên thạch ầm ầm bắn thẳng vào trong tử diễm vô tận của Lôi Viêm Địa Ngục.
Thân ảnh ấy chính là Li Lộc Ma Đế.
Li Lộc là Ma Đế hậu kỳ, phía ngoài cùng của Lôi Viêm Địa Ngục là tầng thứ sáu, là nơi Ma Đế cao thủ tu luyện, bọn họ căn bản không cần thông qua thông đạo, có khả năng trực tiếp tiến vào, đây cũng là Lý do vì sao mỗi lần tuyển ra ba mươi sáu danh ngạch lại không có Ma Đế.
Lý Dương!
Li Lộc Ma Đế khuôn mặt lãnh khốc, thân hình như một tia chớp màu đen, phóng thẳng vào phía trong Lôi Viêm Địa Ngục. Trong lúc phi hành, căn bản không thèm để ý đến ngọn lửa nóng bỏng, sát ý kinh khủng tựa hồ có thể làm cho ngọn lửa cũng phải kiêng kị hắn ba phần.
Thanks