Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ước gì được trở về ngày Tết tuổi thơ quê tôi
ết, thích thú vì được đi xem lễ chùa, có những ông sư trọc đầu khấn vái lầm rầm chả hiểu gì, chỉ thấy hay hay. Tết chỉ thích mỗi bánh chưng với nem rán, món khoái khẩu ăn không biết chán. Tết là những ngày rét mướt, đi chơi chán lại ra cánh đồng đốt rạ sưởi lửa, chơi trò con nít. (Minh)
From: Cao Thị Hồng Minh
Sent: Tuesday, January 25, 2011 8:29 PM
Lại sắp tết rồi, hồi còn bé, mỗi khi tết về là háo hức quần áo mới, xúng xính đi chơi, là chơi đốt pháo, là pháo hoa tưng bừng, là bánh kẹo xanh đỏ, là mâm cao cỗ đầy, là mừng tuổi chúc tết líu lo. Trẻ con vô tư lắm, cứ nghĩ Tết là thích nhất, được nghỉ học, được mua quần áo mới, đi nhặt pháo tép.
Mồng 1 Tết xuống nhà ông bà, cô chú, các bác, đi đến nhà nào là rộn ràng tiếng pháo, khói mù mịt, rồi chưa kịp nổ hết đã lao vào nhặt, cứ nhặt thế thôi chả dám đốt bao giờ. Đi đâu cũng được mừng tuổi, 1 nghìn, 2 nghìn tiền mới, thích lắm! Cất cẩn thận trong túi, có biết tiêu đâu, con lợn đất khi nào cũng đầy tiền mới mà chẳng biết để làm gì.
Tết, thích thú vì được đi xem lễ chùa, có những ông sư trọc đầu khấn vái lầm rầm chả hiểu gì, chỉ thấy hay hay, được ních bụng với bánh, với giò với nem, với măng. Tết chỉ thích mỗi bánh chưng với nem rán, món khoái khẩu ăn không biết chán. Tết là những ngày rét mướt, đi chơi chán lại ra cánh đồng đốt rạ sưởi lửa, chơi trò con nít. Ở quê, yên bình và thân thiết, trẻ con quanh năm không biết đến game hay búp bê là gì.
Tuổi thơ là những buổi chiều chăn trâu, cắt cỏ, ăn ngô nướng, khoai nướng, sắn nướng... Tết còn vui hơn vì kệ, bố muốn cho mấy con nghé ăn gì thì ăn. Tuổi thơ là những buổi chiều tắm sông, bắt bà trông cho cả đàn trâu của mấy chị em, để đến tối về nói dối con bị ngã ướt quần. Tuổi thơ là những đêm sáng trăng chơi đánh trận giả ngoài đồng, lấy rơm là lô cốt, lấy cây ngô làm gậy, lá chuối làm cờ. Mấy đứa em ở thành phố về thích lắm nhưng không được chơi vì bố mẹ chúng nó sợ bị ngứa, thật tiếc.
Tết của trẻ con là thế, chả thèm nghĩ, chả thèm biết đến ánh mắt lo âu của những người mẹ nghèo lo Tết này không có áo mới cho con, chả thèm để ý niềm vui của người lớn khi thấy con trẻ lớn lên từng ngày, ăn no ngủ kỹ. Tuổi thơ ở quê bình dị và yên bình thế, là những buổi chơi bi, chơi chắt, chơi chuyền, chơi ô quan, là lấy quả về ăn với nhau. Bao giờ mới quay lại ngày ấy, là những chiều đông rét mướt đốt lửa suýt xoa, là buổi tối quây quần bên bếp lửa nghe kể chuyện ma.
May mắn hơn chúng bạn, được đi xe máy khi còn trong bụng mẹ, được học bằng đèn điện khi mới học lớp 2, xem tivi màu khi mới học lớp 1. Nhà có cái đầu video Sony với cái micro, mua bưng về chiếu phim cho cả làng xem, vui lắm, tối đến nhà chật ních. Hãnh diện lắm khi mùa đông đi giày adidas, mặc áo lông bố mua của Đức, nhà 6 người 6 cái, xúng xính đi khoe. Sao giản dị thế! Lớn dần, kinh tế gia đình sa sút, không còn là cái nhà đi trước nữa. Miền quê nghèo khi tôi lên cấp 3 mới có điện quốc gia ấy, trẻ con cứ lớn lên tự nhiên như cây cỏ, rồi cũng có tệ nạn.
Nhìn cháu mình bây giờ chả thiếu thứ gì nhưng cứ thấy sao nó thiếu cái không khí tuổi thơ hồn nhiên, bình dị. Chúng nó có tivi để xem, có đĩa để hát nhưng lại chẳng biết chơi ô quan, chẳng biết chơi đánh trận giả, cũng chả có trâu mà đi chăn nữa, thấy con trâu còn khóc thét lên rồi. Bỗng nhiên muốn về tuổi thơ thế!
Cứ muốn về ngày xưa, tối sáng trăng trải chiếu ra sân, ăn cơm xong ngồi ngắm trăng, sao. Ánh trăng tròn vạnh, sáng vằng vặc, đom đóm lập lòe. Rồi bố kể chuyện ngày xưa bố đi bộ đội, sỹ quan mới được ăn sữa hộp hết hạn mốc xanh mốc đỏ, chỉ biết cười lăn vì con có là sỹ quan đâu mà ăn sữa ngon thế, trẻ con ngô nghê quá. Rồi bố chỉ đây là chòm sao hình ông thần nông, đây sao tua rua, kia là chòm gầu sòng.
Lớn lên cứ xa dần quê nhà, bộn bề công việc, học hành nhưng ký ức tuổi thơ dường như không thể xóa mờ được. Yêu lắm ngày xưa, quê bây giờ chẳng bình yên như vốn dĩ ngày xưa nó thế. Về nhà, tối lang thang ra đường xe máy đi bụi mù mịt, ô tô đi hỏng cả đường lại thấy yêu cái xe Simson ngày xưa suốt ngày ngồi bình xăng làm cái đuôi của bố, giờ vẫn nằm trong góc nhà im lìm như góc cũ. Yêu lắm, ước gì trở về tuổi thơ 1 giờ thôi.
Lại Tết. Tết là trăm thứ phải lo, người lớn thì lo, trẻ con thì thích. Tết này chả biết có vui không đây. Cái nợ đồng lần, năm nào chả Tết, mà Tết thì ngày nào chả Tết rồi, đâu còn cái thời đói thiếu đến Tết mới có thịt lợn ăn đâu. Nhưng đôi khi đi ăn những món ngon lành lại thấy thương bố mẹ thế.
Lâu lắm từ hồi bố mẹ bỏ nghề nhà nước quay về làm nông, bố chẳng chịu đi đâu, suốt ngày quanh quẩn ti vi với đài báo. Mẹ thì tất bật chợ búa, nào có chịu đi chơi, xuống thăm con mà chả chịu đi ăn ở đâu, kêu tốn tiền lắm, để mẹ đi chợ nấu cơm cho ngon. Mẹ là thế, một người phụ nữ Á đông thuần khiết. Tết rồi mẹ ạ, Tết này con về mẹ nhé!
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)