Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Hồi 285: Tiến Hóa
N
goài những lần Mộ Dung Thiên phải đi xa ra, thông thường thì Tật Phong vẫn thường theo sát Lộ Thiến như hình với bóng, ngay cả những lúc nàng ngủ thì lúc nào nó cũng nằm dưới sàn hoặc là nằm ngay bên cạnh, nhưng bây giờ Lộ Thiến đang ở đây, còn bóng dáng của nó thì không thấy đâu cả, điều này hiển nhiên là không bình thường chút nào.
Sau khi nhìn quanh quẩn một lúc mà vẫn không phát hiện ra nó, Mộ Dung Thiên mới ngạc nhiên hỏi:
- Con sâu lười kia đâu rồi? Nó lại chạy đi đâu rồi?
Bởi vì suốt ngày Tật Phong chỉ biết ăn với ngủ nên mới bị Mộ Dung Thiên gọi là con sâu lười là thế.
Ở trước mặt đông người như vậy, rốt cuộc Lộ Thiến cũng thấy có chút xấu hổ, tuy rằng rất lưu luyến, nhưng nàng vẫn phải rời khỏi vòng tay của tình lang, rồi nói:
- Ca ca, huynh đừng gọi Tật Phong như vậy mà, nó đâu có lười chút nào đâu.
Mộ Dung Thiên bật cười:
- Sao chứ, nó chỉ biết ăn với ngủ thôi, không lười thì là gì chứ?
Hải Luân Na xen vào:
- Đan Ni Tư tiên sinh, thời gian gần đây Tật Phong có biểu hiện rất lạ, nó đã ngủ ít đi hơn trước rồi đấy.
Lệ Toa và Lạc Na cũng tán thành:
- Đúng rồi, ngoài ra nó còn năng động hơn bình thường nữa, ban ngày thì không biết chạy đi đâu, còn buổi tối thì cũng chẳng thấy bóng dáng ở chỗ nào cả, có lúc suốt đêm còn không thấy trở về nữa. Chúng ta rất lo lắng, vạn nhất nó chạy ra thành rồi đụng với ma thú thì làm sao? Không biết có cần tìm sủng thú sư đến khám bệnh cho nó không?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì cũng có chút phiền muộn, thật là kỳ quái, chẳng lẽ con chó lười biếng đó lại đổi tính, rồi đột nhiên trở nên siêng năng hơn mà ban đêm chạy đi bắt chuột? Nhưng trên đại lục này làm gì có loại sinh vật đó chứ. Nghĩ tới đây, Mộ Dung Thiên liền lắc đầu nói:
- Không cần phải phiền phức như vậy, ta nghĩ chắc không có gì đâu.
Rồi hắn nhớ lại lúc trước, khi hắn và con chó nhỏ bị lỗ đen hút đến đại lục này, nó đã ở tại khu rừng có nhiều ma thú nhiều ngày như vậy mà vẫn bình yên vô sự, rất có thể là đám ma thú kia đã xem nó là đồng loại nên đã không tấn công nó. Nhưng có điều mà tên sắc lang không thể nào ngờ tới, đó là đám ma thú kia vốn không dám chọc đến Tật Phong, nếu không thì chúng sẽ phải lãnh nhận hậu quả rất nghiêm trọng chứ chẳng chơi.
Thế rồi mọi người vui vẻ trò chuyện một hồi lâu, đồng thời phân tích xem nguyên nhân gì đã khiến cho Tật Phong thay đổi thói quen, nhưng rốt cuộc mọi người cũng không rút ra được một kết luận hợp lý nào.
Đang trò chuyện hưng phấn, bỗng nhiên Mộ Dung Thiên nhớ ra một việc, liền quay sang hỏi Lệ Toa và Lạc Na:
- À phải rồi, lúc nãy các người nói là nó thỉnh thoảng đi luôn suốt đêm không về hả?
Hai nàng tuy rằng không phải tỷ muội ruột thịt, nhưng tâm linh lại tương thông, so với tỷ muội ruột thịt còn hiểu nhau nhiều hơn nữa. Vừa nghe hắn hỏi xong, cả hai cùng lúc trả lời:
- Phải!
Đôi mắt của Mộ Dung Thiên nheo nheo lại, hắn đưa tay vuốt cằm, rồi nói:
- Vậy thì không cần đoán nữa, ta biết nguyên nhân rồi.
Chúng nữ lập tức hỏi dồn:
- Tại sao vậy?
Mộ Dung Thiên cười hắc hắc mấy tiếng đầy dâm đãng rồi nói:
- Nhất định là nó đã đi tìm bạn gái để qua đêm rồi, té ra nó đã trưởng thành rồi đấy, khà khà.
Chúng nữ nghe vậy thì đều ôm bụng cười ngất, tưởng gì, thì ra miệng chó của tên sắc lang làm sao mà mọc được ngà voi chứ.
Mâu Cơ nhịn không được, mắng:
- Ngươi tưởng ai cũng như ngươi sao, trong đầu chỉ chứa toàn mấy cái tư tưởng xấu xa không thôi.
Mộ Dung Thiên để mặc cho chúng nữ lên tiếng hờn trách, hắn cứ tiếp tục suy diễn trí tưởng tượng của mình, cố gắng hình dung ra một loại động vật độc nhất vô nhị đến từ Địa cầu như Tật Phong mà "gieo giống" với các loại động vật của Thần Phong đại lục, đến rốt cuộc thì chúng sẽ sản sinh ra loại động vật lai tạp như thế nào? Khi đang còn miên man suy nghĩ thì đột nhiên hắn nghe được mấy tiếng kêu.
- Gâu! Gâu! Gâu...
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là tiếng sủa độc nhất của Tật Phong rồi.
Mộ Dung Thiên vừa nghe được tiếng sủa của nó thì cực kỳ vui mừng, đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.
Tiếng sủa của Tật Phong so với trước kia thì âm hưởng vang dội hơn nhiều lắm, dựa theo tiếng mà phán đoán, chắc là nó còn đang ở một nơi khá xa, nhưng âm thanh đó truyền đến tai mọi người lại rất rõ ràng.
Tiếng sủa của Tật Phong càng lúc càng lớn dần, hiển nhiên là nó đang tiến đến gần. Mộ Dung Thiên vui vẻ bước ra cửa, định đùa giỡn với nó một phen.
Bỗng nhiên có một đạo kim quang bắn tới người Mộ Dung Thiên nhanh như điện, bóng kim quang này so với thân thể nhỏ nhắn của Tật Phong thì lớn gần gấp mười lần, trong miệng toàn răng nhọn mọc tua tủa, móng vuốt thì bén như đao. Nó đâu phải là Tật Phong, rõ ràng là một con ma lang kia mà.
Mẹ ơi, Mộ Dung Thiên sợ hết hồn, vội vàng hất tay định ném nó sang một bên.
- Gâu!
"Ma lang" lại sủa lên một tiếng, rồi thè đầu lưỡi thật dài liếm lên mặt Mộ Dung Thiên một cái. Thái độ của nó tỏ ra cực kỳ thân thiết, chiếc đuôi ở sau lưng cũng không ngừng ngoe nguẩy, rõ ràng là bộ dáng đang đón mừng chủ nhân trở về kia mà.
Mộ Dung Thiên thấy vậy thì liền ngừng tay lại, hai mắt trừng thật to rồi kêu lên:
- Tật Phong?
Mâu Cơ cười nói:
- Hì hì, ta đã nói hắn nhất định sẽ bị kinh ngạc đến há hốc ra cho xem, ta nói không sai chứ?
Mộ Dung Thiên vẫn chưa hết ngạc nhiên, vội hỏi lại:
- Sao lại như vậy chứ?
Không ngờ cái dáng nhỏ nhắn đáng yêu lúc trước của Tật Phong bây giờ đã không còn nữa, thay vào đó là thân hình khỏe mạnh hùng tráng, so với sủng vật Khiếu Thiên Sư của Mâu Cơ còn uy vũ hơn. Toàn thân nó là một lớp lông vàng kim vừa dài vừa mượt, lại còn lấp lánh phát sáng nữa, khí lực cũng cực mạnh, uy vũ bất phàm, tinh thần phấn chấn, chẳng còn một chút dáng vẻ lười biếng chỉ biết ăn với ngủ của lúc trước nữa.
Mộ Dung Thiên trừng mắt ngắm nghía Tật Phong suốt hồi lâu mới dám tiếp nhận sự thật này, hắn nhịn không được mà buột miệng nói với đầy vẻ cảm khái:
- Hảo gia hỏa, chỉ mới hai tháng không gặp mà mày đã từ chó đất mà biến thành chó săn rồi!
Chúng nữ tuy không hiểu "chó đất" với "chó săn" ở trong lời hắn là nghĩa gì, nhưng lâu nay tên sắc lang này vẫn thốt ra những từ ngữ mà ai nghe cũng thấy xa lạ, nên đoán rằng ý đó chắc là "trước và nay không còn giống nhau nữa".
Lộ Thiến nói:
- Ca ca, sau khi huynh đi chưa bao lâu thì Tật Phong mới bắt đầu trưởng thành như thế đấy, răng và móng vuốt của nó nhanh chóng trở nên dài và sắc bén hơn, cả lớp lông trắng mềm ngày trước thì nay cũng biến thành màu vàng kim, càng lúc càng thẳng và cứng hơn.
Mộ Dung Thiên nói với vẻ hơi tiếc nuối:
- Tuy mới nhìn thì có vẻ uy mãnh hơn khá nhiều, nhưng dù sao thì hình dạng trước kia vẫn dễ nhìn hơn.
Hắn vừa dứt lời, Tật Phong lại sủa lên một tiếng, sau đó thì chỉ trong chớp mắt, thân thể của nó liền thu nhỏ lại tựa như ảo thuật vậy, cả răng và móng vuốt cũng đều rút ngắn lại, cuối cùng thì trở lại hình dáng con chó nhỏ đầy quen thuộc với mọi người. Điểm duy nhất vẫn còn khác lúc trước là lớp lông màu vàng kim của nó không thể trở về màu trắng như trước kia nữa.
Mộ Dung Thiên kinh dị nhìn sự thay đổi đó, mãi một lúc sau vẫn không thốt ra lời được.
Mâu Cơ dương dương đắc ý, nói:
- Ta đã sớm biết rồi mà, Tật Phong tuyệt đối không phải là một con sủng vật tầm thường đâu, nếu không phải vậy thì tại sao ngày trước sau khi buổi đấu giá kết thúc, ta đã đi tìm ngươi để mua nó chứ? Sự biến đổi của nó trong khoảng thời gian gần đây không phải gọi là phát dục, mà là tiến hóa. Đó là hiện tượng đặc biệt của các loại sủng vật cao cấp. Ngoài việc đó ra, nó còn là loại sủng vật có thể tự do cải biến thể hình, những loại sủng vật có thể làm được điều đó đều là những loại cao cấp cả.
Mộ Dung Thiên nhìn con Tật Phong đang tung tăng vui đùa trong lòng mình mà không dám tin vào lời của Mâu Cơ, hắn thầm nghĩ: "Con chó đất này mà cũng là cao cấp hả, đúng là cao cấp cái rắm ấy chứ."
- Nghe nói ở trên đại lục này có một loại quả dại rất kỳ dị, có tên gọi là "Biến hình quả", các loại súc vật sau khi ăn nó vào thì đều có thể biến thân hình lớn nhỏ đều được.
Mâu Cơ thấy hắn không tán đồng với nhãn quang lợi hại của mình thì không phục, nói:
- Tuy có loại quả dại đó, nhưng tính chất hoàn toàn không giống nhau. Nếu là sủng thú hay ma thú mà ăn nhầm Biến hình quả thì sẽ bị tác dụng phụ, sức mạnh của chúng sẽ bị giảm đi hai phần ba, còn tốc độ trưởng thành thì cũng chậm đi nhiều lắm, vì vậy mà có bao nhiêu loài thú chịu ăn loại quả đó đâu chứ. Còn tốc độ tiến hóa của Tật Phong thì cực nhanh, mà lực lượng của nó lại không hề giảm đi chút nào, trái lại so với trước đây còn mạnh hơn nhiều lắm. Vậy đâu có hợp lý?
Nàng nỗ lực thuyết phục Mộ Dung Thiên, nhưng chỉ tiếc là quan niệm "chó đất" của tên sắc lang này đã sâu dầy lắm rồi, trước sau hắn vẫn không tin lời nàng, mà chỉ cho rằng, vì nó đến từ Địa cầu nên thể chất không giống với các giống súc vật khác ở đại lục này, vì vậy mà nó đã không bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ sau khi ăn nhầm Biến hình quả.
- Gâu! Gâu! Gâu!
Tật Phong cũng rất bất mãn với ý nghĩ khinh miệt của Mộ Dung Thiên, nó sủa lên ba tiếng để tỏ ra mình cũng là sủng thú cực mạnh đây.
Giữa chủ nhân và sủng thú vốn đã có tình cảm khắng khít từ lâu nên lúc nào tâm linh cũng tương thông, vì vậy nên Mộ Dung Thiên cũng hiểu được ý tứ trong tiếng sủa của nó, tuy nhiên trước nay hắn vẫn luôn xuyên tạc ý tưởng của người khác quen rồi, nên lúc này lại nặn ra nụ cười dâm đãng, nói:
- Tao biết, tao biết, mày muốn nói là mình ở phương diện của giống đực thì rất mạnh phải không? Nghe nói gần đây mày đã tìm được một bạn gái, vui chơi hàng đêm đến quên cả trời trăng phải không? Tật Phong ơi Tật Phong, đừng tưởng rằng mày còn trẻ tuổi nên mặc sức chơi đùa, đến khi già rồi thì sẽ phiền phức lắm đấy. Mày đừng thấy tao phong lưu mà bắt chước à, đó là bởi vì tao có thiên phú khác hẳn thường nhân đấy, mày không thể bì kịp đâu.
Mộ Dung Thiên làm mặt nghiêm túc và lên tiếng dạy dỗ con chó, chỉ thấy Tật Phong trợn to mắt rồi sủa "gâu" một tiếng, sau đó thì ngã lăn kềnh ra đất. Xem chừng nó có vẻ tán đồng với lời "dạy dỗ" của vị chủ nhân kỳ quái của mình rồi, quả thật là còn rất xa mới bì được hắn.
Chúng nữ thấy tên sắc lang và con Tật Phong nói chuyện với nhau về đề tài dâm uế thì đều lên tiếng trách móc, bảo hắn không có chút đàng hoàng nào.
Lệ Toa lo lắng nói:
- Tật Phong, mày đêm nào cũng chạy đến mấy chỗ gần bờ biển ở ngoài thành làm chi vậy, lỡ như gặp phải mấy con ma thú hung ác thì thật là phiền phức à.
Lệ Toa nói xong thì Mâu Cơ dường như chợt nhớ ra điều gì nên cũng lên tiếng:
- Phải rồi, thời gian gần đây ở phía đông thành có rất nhiều con cá sấu thật lớn bị giết hại, nhưng lạ ở chỗ chúng là loại ma thú rất thích tấn công nhân loại, vậy mà bây giờ lại bị giết hại hàng loạt. Nghe vệ binh thủ thành nói lại rằng, hằng đêm họ đều nghe được tiếng kêu thảm trước lúc chết của chúng, hơn nữa lại xảy ra rất nhiều lần chứ không phải chỉ có một, hai lần mà thôi. Phải biết rằng loại cá sấu đó có lực phòng ngự cực mạnh, ngay cả những chủng tộc mạnh khỏe như là Dã Man nhân hay Trư nhân cũng không mấy ai dám đi tìm chúng để hạ thủ nữa là. Chuyện này quả thật rất kỳ quái. Sau đó Dong Binh công hội đã phái đi hơn mười vị hảo thủ đi điều tra sự tình, nhưng họ không hề phát hiện ra một chiến chức giả nào đi giết ma thú để đề thăng lực lượng cả.
Lộ Thiến ngạc nhiên hỏi:
- Mâu Cơ tỷ tỷ, vậy nguyên do là thế nào?
Những người khác đều lộ vẻ hứng thú, nên ai nấy cũng đều chăm chú lắng nghe. Mâu Cơ lại nói:
- Theo suy đoán, đó có lẽ là do biến dị ma thú gây nên.
- Biến dị ma thú?
Vừa nghe đến cụm từ này, trên mặt mọi người lập tức biến sắc, bởi vì nó vẫn thường liên quan chặt chẽ tới một cụm từ khác - ma thú bạo động.
- Phải, là biến dị ma thú tàn sát đồng loại! Bọn chúng có thể sẽ khai triển bạo động trước hạn kỳ, nhưng hiện tại còn cách thời gian ma thú bạo động còn tới ba tháng nữa, dù sao cũng không thể xảy ra quá nhanh được. Nhưng chẳng qua năm nay có rất nhiều quái sự xảy ra, đầu tiên là việc chu kỳ gặt hái của mùa màng đã tăng trưởng, sau đó là băng tuyết vạn năm của Băng quốc tại miền cực bắc đã bị tan chảy. Ngay tại Tát La chúng ta cũng có các loại sự kiện tương tự, ví dụ như lần hải liệp mới đây này, khi không lại có quỷ thú Kình Thôn xuất hiện. Phải biết rằng trong mấy ngày hải liệp diễn ra, ngoại trừ cấm khu của thần - tức ngoại vi Tử vong lục mang tinh - hàng năm vào thời gian đó, những vùng phụ cận của quần đảo Á Đặc Lan Đế Tư không hề có hải thú cao cấp xuất hiện; vì vậy mà không thể loại bỏ khả năng biến dị ma thú xuất hiện tại đây được. Tật Phong, mày nhất định phải cẩn thận, không được chạy loạn đấy.
Tuy rằng nàng vẫn quả quyết cho rằng Tật Phong là loại sủng thú còn cao cấp hơn cả Khiếu Thiên Sư, nhưng dù sao thì nó cũng đang ở trong thời kỳ trưởng thành, nếu lỡ gặp phải đám biến dị ma thú trời sinh đã mạnh sẵn thì thật là cực kỳ nguy hiểm, vì vậy nên Mâu Cơ mới lên tiếng nhắc nhở nó vài câu.
- Gâu, gâu!
Tật Phong sau khi thu nhỏ thân hình thì cũng lập tức trở lại thói quen lười biếng, chẳng biết nó đã chui vào lòng Lộ Thiến từ lúc nào và đang cuộn mình nửa ngủ nửa tỉnh. Sau khi nghe Mâu Cơ nói xong, nó liền sủa lên hai tiếng để đáp lại lời nàng.
Thời gian trôi đi thật nhanh, không lâu sau thì trời đã sập tối. Nghĩ tới tỷ tỷ Tư Tháp Tây Á đi dự tiệc bây giờ chắc cũng đã về tới, nên Mâu Cơ lưu luyến cáo từ tình lang. Dù sao thì Tư Tháp Tây Á cũng là thành chủ, sự vụ bận rộn, nếu có lưu lại Long đảo thì nhiều lắm cũng chỉ ở lại được một, hai ngày mà thôi. Còn Mộ Dung Thiên thì đã hoàn thành nhiệm vụ, nghe nói không lâu sau sẽ lại được thăng quan và sẽ tới một nơi ở cách Long đảo không xa để nhậm chức. Lúc đó thì nàng sẽ có nhiều cơ hội để gặp mặt hắn rồi.
- Aaaa, aaaaa...La Địch tiên sinh, thương tuyệt thật!
Tiếng kêu đầy sức cám dỗ thật khiến người ta dễ liên tưởng đến việc không thích hợp với trẻ em chút nào.
Khuôn mặt của Lệ Toa đỏ rực, không ngừng vuốt ve lên lồng ngực rắn chắc của Mộ Dung Thiên, chiếc đuôi rắn của nàng đang quấn lấy eo lưng của hắn, hai chân mở rộng, đôi bờ mông tròn trịa nhẵn bóng thì đang nhịp nhàng phối hợp với động tác khoái lạc của tên sắc lang, còn những nữ nhân khác thì toàn thân mềm nhũn đang nằm quanh đó.
Nàng là nữ tử của Xà Yêu tộc, xà tính vốn rất dâm đãng, cho nên mỗi lần kịch chiến ở trên giường, người cuối cùng còn trụ lại được chính là nàng. Ngoài phương diện gối chăn ra, thân thể mềm mại của nàng cũng trơn tru láng muốt y như một con rắn vậy, vì vậy mà Lệ Toa có thể thực hiện những động tác cực khó mà những người khác không làm được, nàng chính là ân sủng chốn phòng the của nam nhân. Bởi vậy mà Mộ Dung Thiên không thể nào hiểu nổi, tại sao người ta lại kỳ thị yêu tộc như vậy, vì giữ thể diện, cho dù là nữ tử yêu tộc xinh đẹp gợi cảm đến thế nào thì họ cũng đều không muốn. Hắn cảm thấy mình rất may mắn vì đã đến từ Địa cầu, chứ không giống những nam nhân với tư tưởng hủ lậu của Thần Phong đại lục.
Rốt cuộc thì Lệ Toa cũng phải yếu ớt từ chối tên sắc lang, tuy rằng tính dục của Xà Yêu cực kỳ bền bỉ, nhưng so với một người mang trong mình âm dương nhị khí, gần như là một thiết hán như Mộ Dung Thiên thì nàng còn thua xa lắm. Hai mí mắt của nàng cứ muốn ríu lại, cả thân thể cũng không muốn nhúc nhích tí nào, nàng thấp giọng rên lên vài tiếng rồi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, chẳng bao lâu sau thì bắt đầu phát ra tiếng thở đều đều.
Sự phân ly ngắn ngủi còn khiến người ta quyến luyến hơn cả lúc tân hôn, Mộ Dung Thiên bỏ đi đã lâu, nay trở về thì chẳng khác nào một cơn mưa đúng lúc đối với chúng nữ. Một chọi bốn, trận hỗn chiến này bắt đầu từ lúc ăn cơm tối xong, rồi kéo dài cho tới nửa đêm mới kết thúc.
Không ngờ Lệ Toa lại ngủ nhanh như vậy, Mộ Dung Thiên nhìn ngọc thể của chúng nữ đang nằm la liệt trên giường, quả thật rất gợi cảm, trong lòng hắn liền dậy lên cảm giác thành tựu rất lớn.
Mấy ngày qua hắn đã phải bạt thiệp trường đồ, lúc này sau khi trải qua mây mưa, Mộ Dung Thiên vẫn chưa muốn ngủ với chúng nữ, mà hắn chỉ lặng lẽ mặc y phục vào rồi rời khỏi giường. Hắn mở cửa phòng và đi đến một khoảng sân không có bóng người.
Cuộc hành trình trở về Lam Nguyệt lần này, ngoài việc đã hoàn thành nhiệm vụ ra, hắn còn có nhiều thu hoạch bất ngờ khác nữa.
Giữa lúc hưng phấn, Mộ Dung Thiên lấy từ trong Không gian giới chỉ ra một cuộn vải màu xanh. Hắn chậm rãi mở cuộn vải ra, ánh trăng lấp loáng chiếu lên mặt vải, bỗng nhiên có bốn chữ màu trắng hiện ra - Thuấn gian di động!