Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 283: Giao Phong. (thượng Hạ)
ó thể nói, nếu như một người có thể tự đối xử với bản thân mình tàn nhẫn đến như vậy, cho dù không gia nhập vào Ô Long bảo, cũng có thể trưởng thành hơn, nhưng trên đời này có mấy ai có thể tự tàn nhẫn với chính mình được như vậy?
Chạy được thêm ba dặm nữa, đến trước cổng Diêm thành rồi, trong tầm mắt Đường Phong bỗng xuất hiện một bóng người, đang lao vọt về phía mình.
Đường Phong thần sắc ngưng trọng, thầm nghĩ tốc độ thật nhanh a. Không Dư Hận tên này cho dù có chút tiểu nhân, nhưng thực lực quả không phải là thấp, hắn cũng chỉ chạy sớm hơn mình một chút, nhưng lúc này đã chạy tới Diêm thành rồi vòng trở lại, cho dù bản thân mình phải kéo theo Cừu Thiên Biến phía sau, cũng vì ẩn dấu thực lực nên không dùng hết sức, nhưng tốc độ của Không Dư Hận thật đúng là làm cho người ta sợ hãi mà thán phục.
Không Dư Hận hiển nhiên cũng phát hiện ra Đường Phong, khóe miệng lộ ra nụ cười âm tàn, ngay trong nháy mắt vọt tới bên cạnh hai người, hắn đột nhiên rút bội kiếm bên hông ra, một kiếm hướng về phía Đường Phong mà xỉa tới.
Hai người đang tiếp cận nhau, vô hình trung tốc độ của một kiếm này lại được đẩy mạnh, cũng may Đường Phong phản ứng không chậm, trong lúc bất ngờ không có đề phòng thiếu chút nữa thì đã bị ám toán, giữa lúc nguy cấp hắn bỗng ngửa đầu lên, cả người ngửa ra sau, trượt thẳng tới.
Một chiêu chưa hết, Không Dư Hận tiếp tục hướng trường kiếm lướt thẳng ra phía sau Đường Phong, nhắm vào Cừu Thiên Biến.
Cừu Thiên Biến hô lên một tiếng kinh dị, vội vàng điều động lực lượng cương tâm, thoáng cái đã trực tiếp hiện ra ngay sát lưng Đường Phong.
Đợi hai người dừng lại, Không Dư Hận đã chạy ra xa mười trượng, lưu lại một tràng cười đắc ý.
Đường Phong sắc mặt trầm xuống:
- Không phải tự ý động thủ sẽ bị giết không tha sao? Sao hắn còn dám xuất thủ với chúng ta vậy?
Cừu Thiên Biến chay mày suy nghĩ một chút, nói:
- Lời nói hôm nay của Độc nhãn quái nhân có vấn đề, hắn nói bất kể dùng biện pháp gì, cũng không hạn chế gì cả, chỉ cần chạy xong năm vòng là được! Không hạn chế, cũng có nghĩa là có thể tranh đấu!
- Đây là đang chơi chữ a!
Đường Phong tức giận.
- Không sao, lát nữa còn cơ hội gặp lại, nếu hắn còn dám xuất thủ trước nữa, vậy chúng ta cũng có thể phản kích! Mẹ kiếp, thằng Không Dư Hận ngay cả ta cũng dám hận lây, một kiếm kia xém tí nữa thì trúng ta!
Cừu Thiên Biến chửi một câu.
Đường Phong sửng sốt, mở miệng nói:
- Nếu như vậy, đám Thiết Đồ cũng có thể gặp phải nguy hiểm rồi.
Cừu Thiên Biến nhíu mày:
- Chắc không có việc gì, Thiết Đồ một thân phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, Không Dư Hận chắc cùng không dám chọc tới hắn. Mà Hà Hương Ngưng và Thu Tuyệt Âm nói gì thì nói cũng chỉ là nữ nhân, nếu Không Dư Hận còn biết để ý tới mặt mũi sĩ diện, thì chắc là không dám hạ thủ với nữ nhân, dù sao ở bên cạnh cũng có nhiều người như vậy.
- Cũng đúng.
Đường Phong gật đầu, tốc độ hai nàng không quá nhanh, nhất định là đang chen chúc bên trong một đám người, nếu như vậy cũng không cần phải quá lo lắng rồi.
Không Dư Hận tới Diêm thành, quay lại rồi, chúng ta cũng không nên tụt lại phía sau, đi thôi.
Cừu Thiên Biến lại nói.
Đường Phong gật đầu, lại tiếp tục triển khai thân pháp, Cừu Thiên Biến theo sát phía sau.
Đến lúc chạy tới cổng chính Diêm thành, Đường Phong lại thấy có mấy người mặc đồ đen đang đứng đợi, thấy Đường Phong cùng Cừu Thiên Biến ở phía sau, trên mặt lộ ra một nụ cười, gật đầu nói:
- Không sai, nhanh lắm.
- Tới đây là có thể vòng lại rồi đúng không?
Đường Phong hỏi.
- Đưa tay ra!
Một tên áo đen ra lệnh.
Đường Phong cùng Cừu Thiên Biến nhìn nhau một cái, dù trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn đưa tay ra.
Ngay lập tức, tên áo đen đã đưa một cái thẻ bằng ngà voi đặt vào tay hai người, giải thích:
- Đây chính là căn cứ chứng minh hai người đã tới chỗ này, quay lại bảo thì giao nó cho người bên đó là được. Cho nên… ngàn vạn lần đừng có lười biếng!
- Ra là như vậy.
Đường Phong hiểu ra.
Vừa rồi hắn một mực nghĩ tới một chuyện, đó là dọc đường không có người giám thị, nếu có kẻ lười không muốn chạy mà nói, người ở Ô Long bảo làm sao biết được? Mỗi một đệ tử tham gia thí luyện, làm cách nào chứng minh được mình đã chạy đủ năm vòng rồi chứ?
Nhìn kiểu này, xem ra người Ô Long bảo không phải là không có chuẩn bị, chứng minh một người chạy đủ năm vòng rất đơn giản, chỉ cần lấy ở đây năm miếng thẻ bằng ngà voi là được.
Đây cũng là căn cứ chính xác chứng minh cho công lao cực khổ, Đường Phong cùng Cừu Thiên Biến cẩn thận cất kỹ thẻ bài bằng ngà voi xong, liền quay đầu chạy về Ô Long bảo.
Nhìn theo bóng lưng hai người, một trong đám người áo đen nói:
- Tốc độ hai người này không kém so với Không Dư Hận kia là bao, không trách được có tin đồn năm nay đệ tử mới đến có mấy kẻ rất lợi hại.
Một kẻ khác nói:
- Tốc độ của tên Đường Môn kia là bản lĩnh thực sự, nhưng kẻ phía sau hắn có chút kỳ quái, tốc độ của hắn lúc nào cũng chậm hơn một chút, dường như không thể tự mình khống chế được, hẳn là một loại năng lực đặc biệt nào đó.
- Ừm.
Người thứ ba gật đầu, nói:
- Đường Môn một đường chạy tới, hơi thở không loạn, tim không nhảy gấp, nhưng kẻ phía sau hắn thì khiến người ta cảm thấy có chút miễn cưỡng.
- Hơn nữa, ta nghe nói Đường Môn này và Bảo chủ đại nhân của chúng ta có một chút đụng chạm, hăc hắc, cũng không biết tiểu tử này vì sao lại chọc phải Bảo chủ đại nhân, còn có thể sống lâu như vậy.
- Chớ nói! Chuyện như vậy không nên thảo luận, lỡ như bị Bảo chủ đại nhân nghe được, chúng ta đều không xong!
Đường Phong và Thù Thiên Biến lúc này cũng đã chạy ngược trở lại, chỉ một lát sau, đã thấy được một đám người đang chạy đến.
Đám người đó đều mang vẻ mặt hâm mộ và đố kỵ nhìn về phía Đường Phong và Cừu Thiên Biến, thầm nghĩ tất cả đều là Huyền giai, làm sao lại có người tốc độ nhanh đến như vậy cơ chứ?
Trong đám người này, Thiết Đồ vẫn khiến người ta dễ chú ý nhất, hắn vừa chạy vừa quát tháo om sòm:
- Cút ngay! Biến! Đừng cản đường Thiết đại gia!
Lúc Thiết Đồ chạy, mặt đất giống như bị một tảng đá lớn nện lên bình bình, rung lên không dứt, hai ba nhóm người đều bị hắn đẩy ra, tất cả mọi người ở trước hắn đều bị gạt sang một bên, đối mặt với tên quái thú này, không ít người vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám hó hé.
Thấy Đường Phong cùng với Cừu Thiên Biến, Thiết Đồ không nhịn được lườm một cái:
- Các ngươi làm thế nào được vậy?
Cừu Thiên Biến mặt mũi u sầu, nói:
- Chớ có hỏi ta.
Hắn hiện tại còn phải cố gắng khống chế lực lượng cương tâm, nếu không sẽ bị Đường Phong bỏ rơi.
Đường Phong cũng chỉ còn biết hướng về phía hắn mà gật đầu, không giúp gì được. Nếu như Cừu Thiên Biến còn có thể thông qua lực lượng cương tâm mà bám theo mình, thì Thiết Đồ thực sự là không có biện pháp, chuyến này cũng hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình, người khác muốn cũng không giúp được.
Chạy tới trước một đoạn nữa, Đường Phong lại thấy Hà Hương Ngưng và Thu Tuyệt Âm, hai nàng sóng vai ở chung một chỗ, lặng lẽ chạy về phía Diêm thành.
Cứ án theo tốc độ này mà tính, những người này không có mấy ai có thể ăn được điểm tâm. Đường Phong thở dài một hơi, bọn họ lựa chọn đến đây, cho nên còn đường ngày sau dẫu có chông gai khó nhọc đến mức nào, cũng không thể trách được kẻ khác.
Thời gian chưa tới nửa nén nhang, Đường Phong và Cừu Thiên Biến đã thấy được Ô Long bảo, qua một lúc nữa là có thể tới nơi rồi. Bỗng từ rất xa, một bóng người lao vọt tới bên này.
Cừu thiên Biến cười lạnh một cái, nói:
- Tới!
- Ừm.
Đường Phong cũng cười âm hiểm, dù bản thân mình không muốn gây chuyện, nhưng người khác lại nhiều lần chọc tới trên đầu mình, nếu còn không có phản ứng gì mà nói, chỉ càng khiến người ta càng thêm lấn tới mà thôi.
Không Dư Hận từ bên kia xông tới, cũng có chút cảnh giác đối với Đường Phong và Cừu Thiên Biến, dù sao vừa rồi hắn cũng đã ra tay với hai người, nhưng từ xa nhìn lại, hai người bọn họ lại chẳng có chút phản ứng nào, chẳng qua chỉ liếc hắn một cái, sau đó lại chạy tới trước, cũng không có công kích hắn.
Cho dù như thế, Không Dư Hận vẫn vạn phần cảnh giác mà chạy tới, hắn biết Đường Phong không phải là kẻ dễ dây vào, nếu không hôm đó cũng sẽ không trực tiếp giết người, bọn họ ngoài mặt càng bình tĩnh, nhất định trong lòng càng mưu tính hành động gì đó càng nguy hiểm.
Song phương một lần nữa đối mặt, Đường Phong bỗng nhiên xoay người một cái, hai chân điểm trên mặt đất một cái, dưới chân hắn bỗng dâng lên một cõ sóng gợn, cả người lại biến thành một đoàn hư ảnh, trực tiếp vọt tới trước mặt Không Dư Hận.
Không Dư Hận đang muốn giở ra chiêu cũ, đã rút kiếm ra đâm về phía Đường Phong, nhưng không ngờ mắt hoa lên một cái mục tiêu đã biến mất, sau một khắc, một cảm giác nguy hiểm dị thường ập đến ngay trước mặt hắn.
Không Dư Hận không hổ là đệ tử xuất sắc của Đại Tuyết cung, phản ứng cũng thuộc vào hàng nhất lưu, vội vàng thối lui về sau một chút, vừa vặn đã thoát được một kích thẳng mặt của Đường Phong.
- Tới hay lắm!
Cừu Thiên Biến ngay khi Đường Phong vừa ra tay đã vòng ra sau lưng Không Dư Hận, giờ phút này hắn ta lui lại, chẳng khác nào tự đâm đầu vào vòng công kích của Cừu Thiên Biến.
Cừu Thiên Biến nắm tay thành quyền, một quyền đấm thẳng tới sau lưng Không Dư Hận, tay kia lại cong thành trảo, ý muốn nắm chặt cổ họng Không Dư Hận. Nhưng ngay khi xuất kích, lại đánh vào khoảng không, bởi vì ngay nháy mắt khi tấn công tới, thân thể Không Dư Hận đã vặn vẹo một cách quỷ dị, phẳng phất cứ như là mắt gắn ở sau lưng, tránh khỏi công kích của Cừu Thiên Biến một cách thần kỳ.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn làm ta bị thương?
Không Dư Hận nháy mắt đã hiện sát tâm, cả người thoát ra rồi thì cương khí trên người lại chợt lóe, trường kiếm hóa thành vô vàn quang ảnh, kiếm quang bắn ra, chụp thẳng xuống đầu Cừu Thiên Biến.
Thần sắc trên mặt Cừu Thiên Biến thoáng chốc đã ngưng trọng hẳn lại, tốc độ bản thân hắn không nhanh, làm thế nào có thể chống đỡ nổi công kích sắc bén như vậy? Mà muốn toàn lực hóa giải, không bị thương thì cũng phải mất mạng. Trong lúc nguy cấp, Không Dư Hận đang đắc thủ bỗng nhiên biến sắc, trực tiếp thu hồi công kích tới Cừu Thiên Biến, đem mũi trường kiếm chếch sang bên cạnh.
Trường kiếm lướt nghiêng qua, một tràng những tiếng đinh đinh đang đang vang lên, Toái Tinh trong tay Đường Phong đã qua lại với Không Dư Hận mười mấy kích, hai đạo thân ảnh lại đột nhiên tách ra, đồng thời lui về phía sau.
Trong nháy mắt lui lại, Không Dư Hận đưa tay xuống thắt lưng, rút ra ba thanh phi đao nhắm vào những chỗ hiểm trên người Đường Phong mà phóng tới.
Ám khí? Đường Phong có cảm giác không biết nên vui hay nên buồn, kể từ khi tới cái thế giới này, toàn là mình dùng ám khí đối phó với người khác, không nghĩ tới hôm nay lại bị kẻ khác dùng ám khí công kích.
Ba thanh phi đao này được Không Dư Hận rót vào một thân thực lực, lực sát thương không thể nói là không cường đại. Hơn nửa góc độ điêu luyện, quỹ đạo kỳ dị, cực kỳ khó đỡ.
Phóng ra ba thanh phi đao xong, trong lòng Không Dư Hận cực kỳ kích động. Cho tới giờ còn chưa có ai bị hắn đánh lén mà không chết, mặc dù lần này chỉ là một hồi thí luyện đơn giản, nhưng cũng không có cấm động võ, đối với Không Dư Hận hắn mà nói, quả thực chính là thời cơ tốt để loại bỏ Đường Phong.
Trong lúc phóng ra ba thanh phi đao, trong đầu Không Dư Hận cũng đã đồng thời tưởng tượng ra cảnh Đường Phong trúng đao, thân bê bết máu.
Thế nhưng sự thật lại khiến mắt hắn như muốn lòi cả ra, tên Đường Phong kia chẳng qua chỉ đưa tay ra chụp chụp mấy cái giữa không trung, ba thanh phi đao của mình đã nằm gọn trong tay hắn.
Làm sao có thể? Ba thanh phi đao do mình phóng ra là gì chứ? Lực đạo mạnh mẽ biết bao nhiêu? Chính mình rõ ràng nhất, Huyền giai căn bản đừng hòng nghĩ đến dùng tay không bắt gọn! Thế mà, tên Đường Môn này lại có thể làm được, lại còn làm ngay trước mắt mình!
- Trả lại cho ngươi!
Đường Phong cười lạnh một tiếng, đưa tay phóng ba thanh phi đao bay ngược trở lại.
Ám khí do đệ tử Đường Môn phóng ra, loại như Không Dư Hận há có thể so sánh được? Ba thanh phi đao lúc vừa mới được phóng ra thì còn có thể nhìn thấy được, quỹ đạo bay của nó cho dù là Cừu Thiên Biến ở một bên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cũng tự tin có thể né tránh được, huống chi cao thủ cỡ như Không dư Hận.
Nhưng mà, Không Dư Hận trong lòng lại trào dâng lên một mối bất an cực kỳ mãnh liệt, tiềm thức nói với hắn tuyệt đối không nên né tránh, chính vì vậy hắn mới vung vũ khí trên tay lên, nhắm tới ba thanh phi đao mà ngoáy một vòng, ý muốn đánh rớt hết cả ba thanh.
Nhưng hắn vừa mới động thủ, ba thanh phi đao nhìn hết sức bình thường, không có gì kỳ lạ, đang bay giữa không trung bỗng dưng lại rẽ ngoặt sang, vẽ ra một cái quỹ tích hình vòng cung, giống như là vật sống mà né khỏi công kích của hắn, ngay sau đó lại chia ra thành ba đường phóng tới.
Không Dư Hận kinh hoàng thất sắc, vội vàng lui về phía sau, thế nhưng hãy còn chậm một chút, ba thanh phi đao thì có tới hai thanh trực tiếp lướt qua gương mặt của hắn, rạch thành hai đường máu tươi hai bên má.
Thủ pháp phóng ám khí khiến người ta phải kinh hãi, lộ tuyến bay đi hết sức thần kỳ! Không Dư Hận cơ hồ không dám tin vào mắt mình nữa! Bản thân hắn nghiên cứu ám khí cũng đã rất lâu, nhưng cho tới bây giờ còn chưa có nghe qua có cái kiểu phóng ám khi nào mà bay được nửa chừng lại có thể quẹo sang một bên, đúng là chuyện khiến người ta chẳng bao giờ nghĩ đến. Cũng may là khi nãy hắn không có né sang bên cạnh, nếu không nhất định sẽ lọt thẳng vào phạm vi tấn công của phi đao.
Không dám dây dưa gì với Đường Phong nữa, Không Dư Hận nhảy ra xa hơn mười trượng, sau đó đứng yên tại chỗ, không cam lòng nhìn về phía Đường Phong.
Hai tay của hắn đang run rẩy, thậm chí nét mặt còn có chút dữ tợn.
Mặc dù chỉ mới giao tranh một chút ngắn ngủi, nhưng Không Dư Hận biết, bản thân so với Đường Môn này thì còn kém hơn một chút, tốc độ và lực đạo của hắn không thua kém gì mình, thậm chí… so với mình còn mạnh hơn!
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường