Số lần đọc/download: 881 / 13
Cập nhật: 2017-09-25 03:25:34 +0700
Q.4 - Chương 61: Tô Xán Trêu Nhầm Người Rồi.
gamer
Ngày Tô Xán thi cuối kỳ thì ở tổng cty Đại Dung cũng mở hội nghị điều chỉnh và bổ nhiệm nhân sự, những lãnh đạo công ty, người chủ quản đơn vị đảng hành chính, chỉ cần có mặt ở Dung Thành đều dự họp, tổng cộng có gần 100 người.
Trong ngoài công ty không khí căng thẳng, hơn nghìn người của tổng công ty, chưa tính gia quyến đang đợi kết quả của hội nghị này.
Trong phòng hội nghị đông kín người, các vị đầu não ngồi trên đài chủ tịch mỗi người mang một sắc thái khác nhau.
Hội nghị do phó bí thư đảng ủy Trần Chí chủ trì.
Hiếm có bài dông dài của Trần Chí lại không khiến ai ngủ gật, cán bộ phía dưới ai nấy mặt mày nghiêm trọng, thi thoảng còn gật gù. Tiếp đó Lô Thành Thủ trưởng phòng phòng tài nguyên nhân lực lên đọc quyết định điều động của tổng công ty: Điền Minh Quý, nguyên phó bí thư đảng ủy, điều làm bí thư đảng ủy công ty Kiến Xuyên. Triệu Trác Lâm, nguyên chủ tịch công đoàn công ty,
Kết cấu quản lý pháp nhân của Tổng công ty cũng có điều chỉnh mới, Từ Kiến Xuyên làm chủ tịch chấp hành, tổng giáp đốc. Dương Khai Phục làm chủ tịch công đoàn, Mộc Khai làm phó tổng giám đốc kiêm tổng công trình sư, Lý Ngọc Hà không kiêm nhiệm tổng công trình sư nữa.
Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành thăng lên làm phó tổng giám đốc công ty.
Tiếp đó Từ Kiến Xuyên, Dương Khai Phục, Mộc Khai, Lý Ngọc Hà, Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành lần lượt đi lên trịnh trọng tỏ thái độ, đưa ra mục tiêu và kế hoạch mới.
Lệnh bổ nhiệm và điều chỉnh nhân sự thông qua, người biết đấu tranh cao tầng đều nhìn ra manh mối, rất rõ ràng, hệ của Từ Kiến Xuyên thu được lợi ích lớn.
Phái hệ của Mộc Khai bị tước giảm quyền lực ở các mức độ khác nhau, nhất là Dương Khai Phục, từ chiếm một ghế trong HĐQT, bị điều chỉnh thành chủ tịch công đoàn.
Chủ tịch công đoàn nghe cũng to, chẳng qua là dứa hấu mùa hè, thịt cá qua tết, thế nên chẳng lạ gì khi mặt Dương Khai Phục như trúng một cú đấm.
Mộc Khai và Lý Ngọc Hà nhìn bề ngoài không có gì khác thường ngày, phát biểu rất khí thế, bày tỏ năm tới tiếp tục cống hiến tận trách ở cương vị.
Thực ra Mộc Khai mới là người chấn động nhất, khi danh sách đưa lên, ông ta còn cười nhạt, ai ngờ nó được HĐQT thông qua, nhất là những người thuộc phe trung lập luôn biết việc mình mình làm, chưa bao giờ chen vào tranh đấu trong công ty cũng bỏ phiếu thuận tán đồng lệnh bổ nhiệm Đông Kiến Quân và Tô Lý Thành. Rồi khi lệnh bổ nhiệm công bố, cán bộ trung cao tầng chỉ có ít xôn xao, còn lại dáng vẻ chuyện đương nhiên phải thế.
Mộc Khai lúc đó mới nhận ra, gió đổi chiều rồi.
Với Tô Xán mà nói đây là tin tức tốt nhất trong ngày.
Gần đây y quá bận rộn không chú ý tới công việc của cha, không rõ sự thế vì sao mà biến đối, có điều đó cũng không phải vấn đề quan trọng, trên bữa cơm, Tô Xán hào hứng hỏi:
- Cha, rốt cuộc chức phó tổng giám đốc này của cha quản cái gì?
Bữa cơm rất thịnh soạn, một là Tô Xán đang thi cử, cần bồi bổ, hai là chúc mừng Tô Lý Thành thăng tiến.
Tô Xán rất vui mừng, y làm được gì cũng không đáng ngạc nhiên, vì trùng sinh, y nắm sức mạnh có thể cải biến vận mệnh của mình. Còn cha y, Tô Xán đơn thuẩn tạo điều kiện cho cha thể hiện năng lực thôi, hết thảy điều cha y có được dựa vào chính bản thân, đó mới là thứ thực sự đáng chúc mừng.
- Chẳng có gì to tát cả, chẳng qua là so với trước phải làm nhiều việc hơn thôi, quản lý kinh tế, xí nghiệp cùng khai phát thị trường, do cha với bác Đông con chia nhau. Tiếp theo có mấy công ty phải chỉnh đốn, thời gian nữa phải đi công tác.
Cha cũng học được cách nói quan cách rồi, Tô Xán trêu:
- Cha, cha muốn cười thì cứ cười đi, trước mặt con trai cần gì phải ngụy trang, trông cha cố làm vẻ trấn tĩnh cứ như bị táo bón ấy, chẳng thà cười cho sướng.
- Muốn ăn đòn à, thằng nhãi con này.
Tô Lý Thành thẹn quá hóa giận giơ đũa lên, nhưng nụ cười trên mặt không kiềm chế được nữa, nụ cười đó làm nếp nhăn trên mặt ông như giảm đi một ít.
Tằng Kha ánh mắt bất thiện nhìn chồng:
- Con trai nói đúng, anh bắt đầu học cách ngụy trang rồi, xem ra em phải cùng vợ anh Đông tham khảo tiền lương của bọn anh, sau này cả lương lẫn thưởng đều phải nộp hết.
Tô Xán cười trộm, mẹ rất có phong phạm của đức quốc xã.
Tô Lý Thành trừng mắt lên với con trai:
- Cười cái gì mà cười, sau này con cũng thế cả mà thôi.
Cùng thời gian đó chỉnh phủ Dung Thành và Hạ Hải cũng có một loạt biến động nhân sự.
Vương Bạc, nguyên bí thư thành ủy, thường ủy thành ủy thành phố Hạ Hải, điều làm thường ủy tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên, bí thư thành ủy Dung Thành. Dương Tranh Lượng, nguyên phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư thành ủy Dung thành miễn trừ chức vụ bí thư thành ủy Dung Thành. Vương Bạc nhảy vọt lên thành ngôi sao chính trị mới ở vùng Tây Nam.
Một lệnh điều động khác theo cùng là Tằng Toàn Minh, điều lên làm phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch thành phố Dung Thành, phân quản ban quy hoạch phát triển, ban quản lý hạng mục và hợp tác kinh tế.
Lần điều động này của Tằng Toàn Minh chỉ là điều ngang cấp, có điều bước chân vào ủy ban kế hoạch, đại biểu tiền đồ sáng lạn.
Lúc này trong KTV Đỉnh Thịnh, một bữa tiệc liên hoan đang được tiến hành.
- 1,2,3 uống.
Mọi người đồng loạt nâng cốc chạm vào nhau, bia bên trong bắn tung tóe. Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ, Lâm Trứu Vũ, Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên cùng một số nam nữ lớp số năm và số 7, có người hứng trí rất cao, có người thoáng buồn.
Tiết Dịch Dương lấy tay chùi mép, nói lớn:
- Cho mọi người biết, khi còn nhỏ Tô Xán là đứa bẩn tính nhất, khi tốt nghiệp tiểu học, bọn này cùng quyết định đã đến lúc thử nếm mùi thuốc lá rồi, nó trộm một bao thuốc lá trong nhà, cả ba bọn tôi lên sân thượng hút thuốc, kết quả hai đứa chúng tôi rít hơi đầu tiên ho sặc sụa, nó ngồi nhìn sau đó dập tắt điếu thuốc, hiện giờ nghĩ lại vẫn còn hận ngứa răng.
Lưu Duệ hắt nước theo mưa:
- Còn một lần, khi đó chúng tôi còn ở khu nhà cũ, ài, chắc mọi người chưa biết, khi đó trước cửa mỗi nhà có một cái bếp than tổ ong, dù mùa đông hay mùa hè đều đặt một cái ấm bên trên đun nước. Đến Tết có tiền mừng tuổi, Tô Xán rủ chúng tôi đi mua pháo thăng thiên, sau đó lần lượt lấy ấm nước ra, cắm pháo vào bếp than, thằng độc ác đó trước khi đi còn không quên gõ cửa nhà người ta, kết quả người ta mở cửa ra pháo bay tá lả khắp nhà. Cái thằng được cái mặt hiền lành chối phắt, kết quả tôi và Dịch Dương toàn ăn đòn oan.
Mọi người không nhịn được cười, những người khác cũng nối nhau kể chuyện của mình hoặc của người khác, đám Vương Uy Uy nghe rất say sưa.
Bọn họ chưa bao giờ trải qua cuộc sống như vậy, cảm thấy rất mới mẻ, tuy bọn họ cũng phá phách, nhưng cách thức thì khác hẳn, phản phất quay trở về thời ấu thơ vô ưu vô lo, làm người ta tưởng nhớ.
Nói chuyện một hồi, chủ đề lại quay về Tô Xán, dù sao đó là đề tài chung hai nhóm, Tô Xán đi rồi, mọi người mới nhận ra thiếu đi chàng trai trầm tính đó, trường học bớt náo nhiệt hơn, có nữ sinh thắc mắc:
- Tôn Mạn chính là MC ĐTH Nhị Thập Thất Trung phải không? Trong tạp chí ( thiếu nam thiếu nữ) có một kỳ trang đầu tạp chí là cô ấy, khi đó lớp mình có nam sinh tới Dung Thành chơi may mắn gặp được cô ấy, nghe nói còn xinh đẹp hơn cả trên tạp chí.
Tiết Dịch Dương gãi đầu, thở dài:
- Đúng là cô ấy, cái thằng vừa tới đã trêu chọc người ta, kết quả bị bêu gương trên TV, đúng là đi đâu cũng không chịu yên phận.
- Bạn mình nói Tôn Mạn không những xinh đẹp mà còn rất tốt tính, thân thiện, ôn nhu điềm đạp, chẳng bao giờ nổi giận, nhất định là Tô Xán làm gì đó quá đáng rồi.
Tiết Dịch Dương là thế, hắn nói xấu Tô Xán thì được, song người khác nói xấu Tô Xán thì hắn khó chịu, nếu chẳng phải là con gái thì đã cãi nhau đỏ mặt tía tai rồi.
Có người nhớ ra:
- Phải rồi, còn Đường Vũ thì sao, cô ấy cũng ở Nhị Thập Thất Trung, nghe nói nổi tiếng lắm, hồi trước nghe nói hai bọn họ có chút ám muội, rốt cuộc có phải thật không, hai bọn họ là ai thích ai thế?
- Ừ nhỉ, không có tin tức gì về hai người bọn họ, liệu có phải vì hoản cảnh mới chênh lệch quá lớn mà vô hình trung chia tay không?
- Chưa biết chừng đâu, Nhị Thập Thất Trung nhiều nam sinh ưu tú như vậy, Đường Vũ lại thông minh xinh đẹp, người theo đuổi chắc chắn vô số, tôi thấy Tô Xán rất đáng lo.
- Bỏ đi, bỏ đi, không nói chuyện bọn họ nữa, đúng là vua chưa lo thái giám đã lo gì. Vương Uy Uy, lần này cậu tới đó đừng quên đá đít thằng Tô Xán đó một phát, nhắc nhở y khi nào rảnh cũng phải về thăm bạn bè.
Mọi người tiếp tục uống bia ca hát, bàn tán chuyện thú vị xảy ra trong trường.
Vương Uy Uy đang hát thì di động rung lên, đưa micro cho người khác, đi ra bên cửa lấy di động gọi lại.
Đầu kia là tiếng Tô Xán:
- Uy Uy, bao giờ đi vậy? Xác định chưa?
- Vài ba ngày nữa thôi, chuẩn bị xong cả rồi, đồ đạc cũng đã gói gém, mọi người đang liên quan tiễn chân này, quy mô không kém liên hoan chia tay của cậu đâu. Lúc mới tới Hạ Hải còn không muốn, giờ đi cũng không nỡ.. Ài bên này tiết lộ không ít chuyện hoang đường của cậu khi nhỏ đấy.
Tô Xán cười:
- Thằng Tiết Dịch Dương chứ gì, đừng tin, nó chuyên môn bêu xấu tôi, chuyện gì cũng có một phần của nó. Thằng khỉ đó quen làm thế để hạ thấp tôi đề cao nó, các cậu không tới mức nông cạn như vậy chứ hả?
Vương Uy Uy cười ha hả:
- Bọn này đều nông cạn hết, còn rất khinh bỉ cậu.
Nói rồi quay người lại, làm dầu im lặng, xoay di động về phía mọi người:
- Tô Xán đấy, cậu ta nói mọi người tin lời Tiết Dịch Dương thì chỉ là một đám nông cạn.
Tiếp đó là đủ tiếng thảo phạt của cả nam lẫn nữ, Tiết Dịch Dương lấy di động Vương Uy Uy, chửi Tô Xán một chập, làm Tô Xán nhăn mặt rời tai khỏi ống nghe.
- Thế nào hả?
Vương Uy Uy lấy lại điện thoại, đắc ý:
- Đột nhiên tôi muốn đấm vào mặt cậu quá.
Tô Xán ngoáy tai hậm hực nói:
Vương Uy Uy đi tới góc yên tĩnh nói tiếp:
- Trước kia bọn này còn lo cậu va chạm với Triệu Thừa Ngôn sẽ thua thiết, giờ xem ra phải lo cho Triệu Thừa Ngôn mới đúng, nghe nói hiện giờ hắn ở trong trường thấy mặt cậu là phải tránh, giờ cậu là nhân vật có máu mặt ở trường, bọn tôi sắp chuyển tới, nhờ Tô lão đại che chở.
- Thực sự cậu càng ngày càng muốn ăn đòn rồi đó.
Tô Xán không nghĩ Vương Uy Uy đùa dai như vậy, trước kia hắn rất đúng mực.
Lúc này cái giọng oang oang như lệnh vỡ của Lâm Trứu Vũ vang lên:
- Tô Xán, tôi nhớ cậu chết thôi, Lạc Nhiên cũng nhớ cậu chết thôi.
Sau đó không biết cái chân dài của Lâm Lạc Nhiên ở đâu mọc ra, đá vào cái mông béo ú của hắn:
- Xéo, đừng có nói lăng nhăng, Lâm Trứu Vũ, có tin em bóp chết anh không?
Tô Xán lần nữa rời ống nghe khỏi tai:
- Tiểu Ngũ, mặc niệm cậu vì có cô em gái hung dữ như vậy.
- Tô Xán à...
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói êm ái đầy nữ tính, làm Tô Xán thân ở Dung Thành như rơi vào hố băng.
- Hì hì, Lạc Nhiên, đùa thôi mà, khỏe chứ?
Giọng Lâm Lạc Nhiên ôn nhu tột độ, tới mức làm người ta sởn gai ốc:
- Tô Xán, tôi đột nhiên rất nhớ cậu, muốn gặp cậu ngay lập tức.
"Tút, tút, tút..." Tô Xán cầm điện thoại không biết nói luôn, một lúc sau cười khổ đặt điện thoại xuống.
Được một lúc Lâm Trứu Vũ gọi điện thoại tới, giọng hả hê:
- Tô Xán, cậu có quyền im lặng, nhưng tôi bày tỏ đau thương sâu sắc với từng chữ cậu vừa mới nói, rút từ chính kinh nghiệm của bản thân.
Tô Xán không coi lời cảnh cáo của Lâm Trứu Vũ vào đâu, y có cơ sở để tự tin, con trai ở mặt này có ưu thế trời sinh, như lần hai người ngã vào nhau đó, con trai mà chơi trò vô lại thì con gái luôn chịu thiệt, có điều lần này Tô Xán nhầm rồi.