Số lần đọc/download: 2752 / 55
Cập nhật: 2015-03-20 15:58:45 +0700
Hồi 282: Thích Khách
Đ
ó là hai sợi dây chuyền mà bất cứ nữ nhân nào khi nhìn thấy cũng đều mê thích, mang hình viên kim cương to bằng cỡ ngón cái, vừa mang vẻ sang trọng quý phái nhưng cũng không kém phần tinh tế. Bên ngoài có phân bố hàng trăm hàng ngàn miếng đa giác, nhưng không bề bộn, mà trái lại rất ngăn nắp rõ ràng, tựa như có tuân theo một quy luật sắp xếp nào đó, hàng trăm hàng ngàn miếng đa giác này hoàn toàn giống nhau, tạo nên một cảm giác đặc biệt kỳ diệu cho những ai ngắm nhìn nó. Nếu không phải là thợ khéo có tay nghề cực cao thì tuyệt đối sẽ không làm ra được một món trang sức kỳ diệu như vậy. Toàn thể sợi dây chuyền ấy đều trong suốt, mới nhìn qua thì không thấy có gì thay đổi, nhưng nếu nhìn lâu hơn thì lại cảm thấy nó tùy thời mà phát sinh ra biến ảo, vô số miếng đa giác kia tựa như rất linh động, phản chiếu ra hào quang lấp lánh, nào là u lam, mặc lục, thổ hoàng, khiết bạch, diễm hồng, xá tử, tất hắc.....còn những miếng đa giác vốn không có gì thay đổi thì chúng lại biến thành những hình tam giác, tròn, tứ giác, vv....cùng với những hình dạng không có quy tắc nào.
Sau khoảnh khắc bị ảo giác làm cho hoa mắt chóng mặt, tinh thần hoảng hốt, người xem lại phát hiện nó đã khôi phục về dạng tinh thể trong suốt, thuần khiết vô ngần như ban đầu, tựa như đó chỉ là một trò đùa quái ác. Nếu như có ai cho rằng mình bị hoa mắt và dụi mắt nhìn lại, người đó sẽ đột nhiên phát hiện ra nó vẫn thiên biến vạn hóa, mê mẩn thần hồn.
Chất liệu được dùng để làm dây chuyền cũng rất cổ quái, tựa như thủy tinh mà cũng tựa như trân châu, giống kim cương mà cũng giống mã não, giống phỉ thúy mà cũng giống ngọc lục bảo....
Ngay cả những vị phu nhân tiểu thư đang mua sắm trong căn điếm cũng đều ngừng hết mọi hoạt động mà chăm chú nhìn sang hai sợi dây chuyền mỹ lệ hiếm thấy trên đời kia. Cả Đình Đình cũng không ngoại lệ, thậm chí lúc này nàng cũng tạm thời quên đi nhiệm vụ trọng yếu là bảo vệ cho Mộ Dung Thiên nữa.
Chỉ riêng vẻ ngoài độc đáo tinh xảo không tỳ vết thôi cũng đã đủ để đánh gục tất cả những nữ nhân yêu cái đẹp, nhưng đó còn chưa phải là chỗ thần kỳ nhất.
Lão bản Đạc Lan Trát thấy phản ứng của mọi người như vậy thì cực kỳ đắc ý, lão búng tay một cái, trong nháy mắt toàn bộ ma pháp đăng của căn điếm đều tắt hết, cửa lớn cũng tự động đóng lại, toàn bộ căn phòng ở bên trong tòa kết giới đều đen như mực, hào quang của ngọc thạch cũng không thể xuyên thấu vào trong được. Mất đi nguồn ánh sáng, nhất thời bên trong căn điếm đều tối đen như mực, chỉ có hai sợi dây chuyền là vẫn còn đang tỏa ra ánh sáng u quang đẹp mê người, trông rất giống hai chú hạc ở giữa bầy gà vậy.
Biến cố đột nhiên xảy ra chẳng hề khiến cho các phu nhân tiểu thư quen sống an nhàn giật mình kinh sợ gì hết, bọn họ đã hoàn toàn bị hai sợi dây chuyền kia mê hoặc, chỉ có Đình Đình là khôi phục lại tinh thần trước tiên. Nàng lặng lẽ tiến tới phía trước Mộ Dung Thiên, bởi vì chỉ có ở trong bóng tối thì mới dễ có nhân vật nguy hiểm ẩn núp. Lúc này "Dạ thị chi đồng" của Vu nữ được phát huy toàn diện, trong mắt nàng, hoàn cảnh bên trong căn điếm cũng sáng như ban ngày vậy.
Đình Đình cẩn thận quan sát tỉ mỉ từng người một, bao gồm cả khách hàng lẫn tỳ nữ, nhất là lão bản Đặc Lan Trát, bởi vì lão vô cớ tắt đèn, nhưng lại không có điều đặc sắc gì xảy ra tiếp theo đó. Khi không lại thu hút tất cả các ánh mắt của nữ tử vào hai sợi dây chuyền, rồi không ai chú ý đến Mộ Dung Thiên nữa. Nếu quả thật có ai đó muốn ám sát người, vậy thì hắn nhất định sẽ lợi dụng cơ hội tốt trong nháy mắt này mới phải. Còn nét tự hào ở trên mặt lão bản thì quả thật là được phát ra từ nội tâm, điểm đó thì không có ai hoài nghi được cả.
Đình Đình thở phào một hơi, xác suất có người mai phục tại đây có thể là rất thấp, vì từ sau khi bước chân vào căn điếm này, nàng đã hết sức chú ý, vốn không có một người nào đã ra khỏi điếm mà còn quay trở lại cả. Người của Bố Lang gia tộc dù có thông minh tới cỡ nào thì cũng không thể biết trước những nơi mà Mộ Dung Thiên sẽ đến mới phải.
- Tạp Đa Lạp, liệt đáp lý cơ!
Đặc Lan Trát niệm một câu chú ngữ tựa như loại được dùng để mở đèn vậy, liền ngay sau đó, ánh sáng mờ mờ ảo ảo của hai sợi dây chuyền đó lập tức sáng rực lên, và tiếp theo đó liền có chuyện thần kỳ xảy ra. Không gian bên trong căn điếm đang được ánh sáng rực rỡ chiếu rọi bỗng nhiên biến thành một không gian vũ trụ vô cùng rộng lớn, bầu trời đêm đen kịt, nhưng trăng thì sáng vằng vặc, vô số vì sao lấp lánh ánh u quang. Dưới bầu trời đêm đó là thảo nguyên màu xanh thẫm, khắp nơi đều là hoa đỏ tươi và đại địa màu vàng đất...Một làn gió thổi qua liền mang đến mùi vị tươi mát của thực vật, các tiểu động vật nhỏ bé đáng yêu đang tung tăng đùa giỡn trên thảo nguyên, vui vẻ hưởng thụ ánh trăng ôn nhu đang rải xuống mặt đất. Trong sự yên tĩnh lại có hoạt bát náo nhiệt, trong u nhã nhưng lại không mất đi sự linh động. Đang trong lúc tất cả mọi người đều chìm đắm trong hoàn cảnh kỳ diệu của trời đất chẳng khác nào cõi thiên đường này cả, đột nhiên ánh sáng chợt tắt, trăng sao, thảo nguyên, hoa tươi và các tiểu động vật cũng đều biến mất không còn bóng dáng đâu nữa, căn điếm vẫn hiện ra là căn điếm, tất cả dường như chỉ là một giấc mộng vậy, nhưng mà giấc mộng đó lại quá giống thật đi.
Hai sợi dây chuyền vẫn lẳng lặng nằm yên ở trong hộp, tuy nhiên tất cả mọi người bỗng nhiên phát hiện ra, các màu u lam, mặc lục, thổ hoàng, khiết bạch, diễm hồng, tấc hắc, vv....của các mặt đa giác đều trở nên rất quen thuộc, so với ánh trăng sao, thảo nguyên, hoa tươi, đại địa, vv....xừa xuất hiện lúc nãy cũng không khác bao nhiêu.
Lão bản Đặc Lan Trát thở một hơi dài, ngay cả lão cũng bị đắm chìm vào ảo cảnh đó mà không có cách nào tự kềm chế được, phải một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Vừa rồi chư vị đã được chứng kiến hiệu dụng "Mộng ảo thiên đường" của hai sợi dây chuyền này. Đừng thấy chúng nhỏ bé vậy, nhưng bên trong lại có hàm chứa một mô hình nhỏ của vũ trụ. Về phần chất liệu, có lẽ mọi người cho rằng nó chỉ là một loại chất liệu tinh thuần, nhưng trên sự thật thì....
- Trên thực tế, nó là một thứ do ít nhất là năm trăm loại chất liệu khác nhau tạo thành, những thứ nằm trong cái vũ trụ nhỏ mà chúng ta vừa nhìn thấy đều được mô phỏng theo những sự vật thật. Nguyên liệu được dùng để làm hai sợi dây chuyền này được gọi là Tinh Nguyệt ngọc.
Khiết Tây Tạp tiếp lời lão bản.
Đặc Lan Trát vô cùng ngạc nhiên, một lát sau mới lên tiếng khen:
- Tiểu thư, nhãn lực của ngươi thật là tốt. Đây quả thật là Tinh Nguyệt ngọc, khế ước thạch có thể tự động thay đổi màu sắc, độ sáng và độ khúc xạ dựa theo khí chất chủ nhân để đạt hiệu quả, đồng thời căn cứ vào ý muốn của chủ nhân để tạo ra hàng ngàn vạn không gian ảo khác nhau. Mà hai viên Tinh Nguyệt ngọc này lại bao hàm một ngàn ba trăm tám mươi bảy loại chất liệu khác nhau, mức độ mô phỏng của nó giống thật lên tới 90%, đúng là hạng đỉnh cấp cực phẩm. Nếu nói về phương diện thực dụng trong chiến đấu thì nó không có chỗ nào đáng kể cả, dù đó là giúp đỡ chủ nhân đề cao lực lượng hay tăng mạnh lực phòng ngự. Thế nhưng ở trong mắt chúng ta, nó chính là bảo vật trân quý tốt đẹp nhất trên đời, là chất liệu làm trang sức tốt nhất cho các nữ sĩ, và là công cụ giải trí tốt nhất. Ngoài việc nó có thể mô phỏng những cõi thiên đường đầy lý tưởng mà thế giới hiện thực không có ra, nó còn có thể giúp các người trong lúc nghỉ ngơi mà tạo ra giấc mộng đẹp nhất, giữ cho tâm tình được vui vẻ và đề cao hiệu suất của giấc ngủ. Có thể xem đó là một loại diệu pháp về thuật trú nhan.
Vừa nói đến hai chữ "trú nhan", tất cả nữ tử có mặt tại đây đều cảm thấy hưng phấn. Đây chính là vấn đề mà các nàng quan tâm đến nhiều nhất.
- Hai sợi dây chuyền được làm bằng Tinh Nguyệt ngọc này....
Khiết Tây Tạp vừa nói vừa nhìn điếm chủ, sau đó lại nhìn sang Mộ Dung Thiên như dò xét.
- Không sai, chúng là do vị Bối Á Đặc tiên sinh đây đã nhờ ta chế tác ra.
Đặc Lan Trát vuốt vuốt hàm râu cá trê của mình, rồi giao chiếc hộp sang cho Mộ Dung Thiên, nét mặt tỏ vẻ quyến luyến như không muốn rời vậy.
Tuy rằng đã đoán ra được từ sớm, nhưng Khiết Tây Tạp vẫn không thể tin được vào tai mình, liền hỏi lại:
- Của ngươi?
Mộ Dung Thiên tiếp lấy chiếc hộp gỗ từ tay Đặc Lan Trát, rồi cười nói:
- Chẳng lẽ có vấn đề gì sao tiểu thư?
"Vấn đề khá lớn!" Khiết Tây Tạp rất muốn trả lời như vậy. Có người nói Tinh Nguyệt thạch là vật ngoài không gian vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó mà lưu lạc đến đại lục, mức độ khan hiếm cũng không kém Kim phong ngọc lộ bao nhiêu, ngay cả Thụy Mạn gia tộc của nàng cũng không có lấy một nửa mảnh vụn của nó nữa là. Thật không ngờ Mộ Dung Thiên lại có được tới hai viên, mà lại còn là hạng cực phẩm nữa. Trước kia nghe hắn nói là thích thu thập những vật hiếm lạ nên mới muốn lấy Thiên Ma Hào, lúc đó nàng đã hoàn toàn tin tưởng hắn; hiện nay thì lại càng chắc chắn hơn, nửa điểm cũng không sai chạy.
- Bảo đao tặng anh hùng, mỹ ngọc phối giai nhân! Sợi dây chuyền mỹ lệ được làm bằng Tinh Nguyệt ngọc này phải được tặng cho Đại An Na tiểu thư mới là thích hợp nhất.
Lời này của Mộ Dung Thiên vừa thốt ra, tất cả những phu nhân tiểu thư ở trong căn điếm đều cảm thấy ngưỡng mộ, thậm chí còn có chút đố kỵ nữa. Vị Bối Á Đặc tiên sinh này vừa đến được Thủy Đô ba ngày mà đã hiển lộ phong quang cực độ, trước tiên là ra oa phá cường địch, sau đó lại làm ra một hành động kinh người đến như vậy.
- Tặng....tặng cho ta?
Khiết Tây Tạp lắp bắp lập lại, miệng khô lưỡi đắng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiên, nói không ra lời.
Trên thực tế, Mộ Dung Thiên đã muốn tặng viên Tinh Nguyệt ngọc này cho Khiết Tây Tạp từ lâu. Nó là vật mà hắn lấy được từ nơi của Long vương, nhưng lần này không phải là lén lút trộm đi, mà là do chính tay Long vương đã giao cho hắn. Có loại bảo ngọc mà bất cứ nữ nhân nào cũng yêu thích này ở trong tay, vậy thì nó sẽ là món vật mang đến lợi thế cho hắn rất nhiều ở trong cuộc chiêu thân đại hội. Chỉ tiếc rằng điều kiện kén phu của Khiết Tây Tạp quá cao, đồng thời sau đó hắn vẫn lấy được Thiên Ma Hào vào tay, nên rốt cuộc vẫn chưa có cơ hội sử dụng nó. Nguyên bản Mộ Dung Thiên tính mang về tặng cho đám người Lộ Thiến, nhưng lại không đủ chia đều cho mọi người, e rằng sẽ mang tiếng thiên vị. Do đó, nhân hôm nay sắp phải ly biệt, rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng quyết định tặng nó cho Khiết Tây Tạp, tiện thể biểu lộ lòng cảm kích xuất phát từ nội tâm của hắn, mặt khác, sau khi đồng hành với nhau một đoạn thời gian khá lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có cảm tình chứ.
Mộ Dung Thiên cầm một sợi dúi vào tay Khiết Tây Tạp, rồi nói:
- Đại An Na tiểu thư, hãy mau trích huyết để lập khế ước đi, sau này nó vĩnh viễn sẽ là của ngươi.
Bàn tay của Khiết Tây Tạp có hơi run run, đây chính là món trang sức tuyệt thế mà biết bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ có được. Nàng phải vất vả lắm mới rạch một vệt nhỏ trên ngón trỏ, rồi trước mặt bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình đầy ngưỡng mộ mà dùng máu để lập khế ước. Tuy rằng sau khi tiếp nhận món lễ vật này rồi thì sẽ khó tránh khỏi việc trở thành tiêu điểm của mọi người, chừng đó tỷ lệ bị bại lộ thân phận sẽ tăng cao, nhưng Khiết Tây Tạp cũng không hề lo lắng, bởi vì trong lòng vẫn tâm niệm: "Ta có thuật dịch dung thì sợ gì ai." Do đó mà nàng rất yên tâm thoải mái. Mà dù cho không có thuật dịch dung, muốn cự tuyệt Tinh Nguyệt ngọc cũng là một việc rất khó khăn kia mà.
- Chẳng hay ta có được vinh dự để đeo nó lên cho nàng được không?
Mộ Dung Thiên hỏi dò.
Khiết Tây Tạp thoáng hơi do dự một chút, nhưng sau đó cũng đáp ngay:
- Được lắm!
Lúc này nàng quả thật là rất hưng phấn, nên dễ dàng tiếp nhận yêu cầu quá phận của hắn.
Mộ Dung Thiên cầm sợi dây chuyền lên, vừa định đeo vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, bỗng nhiên lúc này chợt cảm thấy có tiếng gió dao động. Tiếng dao động này tuy rất nhỏ, nhỏ đến mức các vị phu nhân và tiểu thư đài các đang có mặt kia cũng không có một ai phát hiện ra được.
Nhưng đối với những người có xúc cảm mẫn tiệp như Mộ Dung Thiên, Khiết Tây Tạp, và Đình Đình thì lúc này trong đầu ai nấy cũng đều hiện lên hai chữ - thích khách!