Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhân Hi
Số chương: 336
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10307 / 253
Cập nhật: 2017-11-15 01:47:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 286: Ta Và Hắn Ngủ Cùng Nhau
hông phải là ngươi, ngươi còn chưa có năng lực ghê gớm như vậy. Ngoài ra còn có ta, trước khi ngươi tới đây, chẳng phải ta là người thủ hộ đó sao? Nói một cách chuẩn xác, là ngươi cùng với ta, đem sinh mạng hòa vào năng lượng bên trong dòng suối, hoàn toàn hấp thu nó. Bây giờ, dòng suối này, nhiều nhất cũng chỉ xem như một dòng suối vĩnh viễn không cạn, đã hoàn toàn mất đi hiệu lực ban đầu rồi.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
- Tiểu Long Nữ, ngươi có thể nói cho ta biết, thực lực của ngươi bây giờ đạt đến cấp độ nào?
Tiểu Long Nữ nhíu mày:
- Nếu theo cách tính toán như của ngươi, ta hẳn là đã đạt tới giới hạn cuối cùng rồi, có thể là giới hạn mà ta vĩnh viễn cũng không cách nào đột phá qua được.
Diệp Âm Trúc hoảng sợ thốt lên:
- Thứ thần cấp cửu giai đỉnh phong?
Hắn rốt cục hiểu rõ, mình thua không oan chút nào. Đối mặt với cường giả bạch cấp đỉnh phong như vậy, kế thừa thần long huyết mạch, bản thân vẫn còn có cơ hội bắt đối phương đồng quy vu tận, mặc dù sử dụng siêu thần khí cũng vẫn bị Tiểu Long Nữ tay không áp chế. Thực lực của nàng ta quả thật cao siêu hơn mình tưởng tượng rất nhiều!
Tiểu Long Nữ nhìn Diệp Âm Trúc đang đứng ngây người, nói:
- Sớm muộn gì ngươi cũng đạt tới cảnh giới này thôi. Chỉ là nếu không thể đột phá một điểm giới hạn cuối cùng, hết thảy cũng là vô ích, vĩnh viễn cũng không đạt được lực lượng như người kia.
Diệp Âm Trúc biết rõ nàng nói người kia là ám chỉ Thần long vương, trước kia đã đột phá bình cảnh cuối cùng, đạt đến thần cấp. Nữ nhân trước mắt này hóa ra thực lực còn trên cả Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân, nàng ta hẳn cũng biết bản thân mình chính là cường giả mạnh nhất trên Đại lục hiện giờ.
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
Tiểu Long Nữ điềm nhiên hỏi
Diệp Âm Trúc quay đầu lại nhìn nàng. Hắn đột nhiên phát hiện, ánh mắt Tiểu Long Nữ có một chút hoang mang, thậm chí còn có điểm bất lực. Một vạn năm nay, nàng vẫn vẫn thủ hộ suối Sinh Mệnh, đi theo những nơi mà dòng suối Sinh Mệnh này đi qua, nhưng thủy chung lại chưa từng chính thức đặt chân ra ngoài xã hội một bước nào.
Có thể nói, cuộc sống của nàng trừ tu luyện cùng thủ hộ ra, tất thảy đều là cô đơn tịch mịch. Mặc dù ngoài mặt nàng lúc nào cũng lãnh đạm nhưng nội tâm hẳn nhiên cũng phải có chút bàng hoàng xúc động.
- Trước hết dừng lại đã.
Diệp Âm Trúc kéo tay áo Tiểu Long Nữ nói.
Tiểu Long Nữ liếc mắt nhìn hắn, dừng bước lại, tốc độ nàng đi nhìn rất thản nhiên nhưng thực ra mau lẹ vô cùng.
- Ta có truyền tống trận. Ta nghĩ lúc này chúng ta nên tới nơi đó trước đã. Sau đó, ta sẽ mang ngươi tới gặp Thần long vương.
Diệp Âm Trúc trong lòng đã có tính toán.
Tiểu Long Nữ cũng không nói thêm điều gì, vẻ mặt hết sức bình thản đứng chờ, Ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không biết, nội tâm Tiểu Long Nữ bàng hoàng cũng là hắn chưa đoán hết được. Mặc dù nàng có thực lực gần như tuyệt đối, nhưng hiểu biết về thế giới bên ngoài của nàng thật sự là quá ít. Trong lòng nàng hiện nay đã mơ hồ đem Diệp Âm Trúc trở thành chỗ dựa tinh thần cho chính mình. Đương nhiên, với tính tình cao ngạo của Tiểu Long Nữ, sẽ không biểu hiện ra trên mặt.
Quang mang nhàn nhạt lóe ra, trong mắt Diệp Âm Trúc lóe ra ánh sáng nhu hòa. Với thực lực hiện giờ, hắn tất nhiên không cần vất vả tìm kiếm Ma pháp trận mà mình vẽ lúc trước. Ánh sáng xung quanh thân mình xuôi theo hai tay phóng xuống đất. Toàn bộ ma pháp trận hoàn thành cơ hồ trong thời gian chỉ vừa uống cạn chén trà.
Thủy tinh cầu màu tím huyền ảo từ Tu Di thần giới xuất hiện, trôi nổi lơ lửng trong không trung trước mặt Diệp Âm Trúc cùng Tiểu Long Nữ. Chứng kiến quả cầu thủy tinh này, mắt nàng lóe lên một tia sáng thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn bị Diệp Âm Trúc phát hiện .
Trong lòng hắn nghĩ thầm, quả nhiên Thần long cũng như rồng thường, đều thích những vật sặc sỡ như vậy.
- Tiểu Long Nữ, ta thấy ngươi không có vũ khí, chi bằng để ta tặng cho ngươi một món đi. Như vậy cũng làm cho thực lực của ngươi tăng lên không ít đâu.
Vừa nói, Diệp Âm Trúc tháo Long Hồn Giới Chỉ trên ngón tay mình xuống. Vận dụng nguyên lực, mạnh mẽ chà mất ấn ký của linh hồn hắn khắc trên mặt nhẫn.
Bạch quang lại lóe lên, Long Hồn Giới chỉ đã khôi phục lại nguyên dạng Thần kiếm Nặc Khắc Hi như lúc đầu. Thân kiếm sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, toát lên quang mang màu nhũ bạc.
Tiểu Long Nữ đương nhiên nhận thức rõ thanh kiếm này, lúc nãy Diệp Âm Trúc sử dụng nó đã suýt nữa đồng quy vu tận cùng nàng.
Nàng nhíu mày:
- Thứ đồ này có mùi thằn lằn trên đó. Ta không thích. Nhìn qua chất liệu của nó. Hẳn là chế tạo từ sừng bò sát. Ngươi cứ giữ lại sử dụng đi.
Thằn lằn? Diệp Âm Trúc trong lòng không nhịn được cười. Nếu Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi còn sống, biết được người khác gọi hắn là thằn lằn, không biết hắn sẽ có cảm giác như thế nào?
Bất quá, trước mặt Thần long chân chính, loại Long tộc phương Tây này cũng chỉ là loài thằn lằn có cánh vĩ đại mà thôi. Chỉ có Ngân Long tộc có vẻ ngoài dễ coi hơn một chút.
Tiểu Long Nữ thấy DIệp Âm Trúc trầm ngâm không nói, tiếp tục:
- Làm sao ngươi biết ta không có vũ khí?
Vừa nói xong, cổ tay nàng rung một cái, kim quang lóe lên, một thanh trường kiếm màu vàng nhạt đã nằm trong tay.
Kiếm dài chừng ba thước, bề rộng khoảng hai tấc, hình thức đơn giản mà cổ kính, toàn thân đều làm từ cùng một chất liệu, nửa màu vàng nửa trong suốt.
Trên thân kiếm không hề có khí thế mạnh mẽ bộc phát nhưng lại có một cảm giác viên mãn hoàn hảo. Giống như Tiểu Long Nữ giảng giải cho Diệp Âm Trúc về vô cực và thái cực tương hợp sinh ra năng lượng kim sắc vừa rồi .
Nhìn thấy thanh trường kiếm kim sắc này, Diệp Âm Trúc không khỏi than thầm trong bụng. Cảm giác của hắn nhạy cảm thế nào, mới nhìn đã phát hiện thanh trường kiếm kim sắc này làm từ chất liệu tương tự như Thần kiếm Nặc Khắc Hi, có điều phải tốt hơn rất nhiều lần. Chất liệu này độc đáo đến mức ngay cả Diệp Âm Trúc cũng vô pháp phán đoán nó xuất xứ như thế nào và thuộc tính ra sao.
- Thần long cứ qua một ngàn năm, sừng trên đầu sẽ rớt ra, một lần nữa mọc lại sừng mới. Đây là ta dùng sừng của chính mình làm thành kiếm, cùng thân thể của ta kết hợp thì sẽ phát huy được uy lực cực đại.
Tiểu Long Nữ vừa nói vừa khẽ phẩy tay rung thân kiếm, một âm thanh trầm trầm tương tự tiếng long ngâm nhất thời phát ra.
Trong tiếng Long ngâm, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm giác được Thần kiếm Nặc Khắc Hi trên tay mình đang run rẩy, ngay cả siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm đang giấu trong ngực cũng xuất hiện một phần rung động.
Nếu như, lúc đầu nàng ta công kích mình không dùng tay không mà đổi bằng thanh kiếm này thì hậu quả sẽ như thế nào?
Thu hồi Thần kiếm Nặc Khắc Hi, Diệp Âm Trúc cũng không mang nó vào ngón tay mà đem thả vào Tu Di thần giới. Mặc dù Tiểu Long Nữ không nhận nhưng hắn trong lòng cũng không muốn sử dụng thanh kiếm này nữa.
Thông qua trận chiến cùng Tiểu Long Nữ, Diệp Âm Trúc giác ngộ rất nhiều điều. Hắn phát hiện, chuyên sâu vào một năng lực thì thực lực tăng hơn rất nhiều so với kiêm thêm nhiều món khác. Cầm mới là thứ mà hắn muốn chọn chính thức, cũng là binh khí có thể phát huy thực lực của Diệp Âm Trúc đến mức cường đại nhất.
Sau cuộc nói chuyện với Tiểu Long Nữ, hắn cũng thầm quyết định trong lòng: Cổ cầm, sau này sẽ là vũ khí công kích và phòng ngự duy nhất của chính mình.
Nguyên bản hắn vốn tưởng mình đã đạt đến đỉnh phong của cầm nghệ. Nhưng nhìn lại xem ra vẫn còn khoảng cách rất lớn, nhất là sau khi Tiểu Long Nữ dạy hắn sử dụng Thần long bổn nguyên.
- Ta bắt đầu truyền tống đây.
Diệp Âm Trúc hướng về Tiểu Long Nữ nói.
Kim quang lóe lên, thanh trường kiếm kim sắc chế tạo từ Thần long giác lẳng lặng biến mất. Tiểu Long Nữ vẫn đứng yên như cũ nhìn Diệp Âm Trúc.
Tử quang từ dưới chân từ từ dâng lên, Tiểu Long Nữ hai mắt nhắm lại, nàng lẳng lặng cảm thụ sự biến hóa của năng lượng xung quanh, sau một khắc bọn họ đã thông qua truyền tống trận thần kỳ này rời khỏi băng sâm, cũng là rời khỏi cực bắc hoang nguyên, chuyển tới một địa phương khác.
Hoàn cảnh chung quanh cũng ấm lên rất nhiều, so sánh với cực bắc hoang nguyên, nhiệt độ của nơi này thoải mái dễ chịu. Âm thanh ồn ào hỗn tạp xuất hiện trong phút chốc làm Tiểu Long Nữ có chút không thích ứng kịp, nàng nhíu mày một lần nữa, quay đầu lại nhìn Diệp Âm Trúc.
- Nơi này là lãnh địa của ta.
Diệp Âm Trúc giải thích cho Tiểu Long Nữ. Hắn dựa vào không gian truyền tống trận, đem chính mình và Tiểu Long Nữ truyền thẳng đến Cầm Thành, vị trí chính xác là ngay trong sơn động của phủ lãnh chúa lâm thời.
- Hoan nghênh đến với Cầm Thành.
Diệp Âm Trúc mỉm cười ưu nhã, hướng về Tiểu Long Nữ phất tay, ra dáng điệu chủ nhà mời khách.
Tiểu Long Nữ bình thản nói:
- Bắt đầu từ giờ, ngươi đi tới đâu ta đi theo đó. Ta cũng không thích tiếp xúc với người lạ. Nếu ngươi không muốn người của ngươi bị thương tổn, tốt nhất bảo bọn họ đừng tới gần làm phiền ta.
Nhìn Tiểu Long Nữ với bộ dạng dọa người từ ngàn dặm, Diệp Âm Trúc cũng không lo lắng quá nhiều. Hắn biết, đây chỉ là phản ứng tự bảo hộ chính mình của nàng.
Cầm Thành, ta rốt cục cũng trở về. Đối mặt công kích của Tiểu Long Nữ, sống sót trong hoàn cảnh nguy hiểm, tắm suối Sinh Mệnh khôi phục lục cảm, tự bản thân nhờ đó cũng thu được ích lợi to lớn, thực lực tăng vọt làm cho Diệp Âm Trúc cảm thấy mình như có vẻ tái thế trùng sinh.
Khi con người kinh qua nguy hiểm cực độ, sau khi an toàn thoát khỏi, dễ dàng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất thư thái. Hiện giờ tâm tình của Diệp Âm Trúc chính là như vậy.
- Tiểu Long Nữ, nói cho ta biết, ta ngủ tại suối Sinh Mệnh mấy ngày rồi?
Diệp Âm Trúc trong khi rời khỏi phủ lãnh chúa, thuận miệng hỏi một câu.
Nhưng câu trả lời của Tiểu Long Nữ quả thật làm hắn hoảng sợ vô cùng
- Mấy ngày? Ta không nhớ rõ nữa, đại khái khoảng chừng ba năm đó.
Tiểu Long Nữ nói rất thản nhiên nhưng trong lòng Diệp Âm Trúc nổi lên sóng gió động trời.
- Cái gì?
Diệp Âm Trúc hô lên thất thanh, nhìn Tiểu Long Nữ, sắc mặt đại biến. Hắn không thể nào tưởng tượng được, mình đã chìm sâu vào một giấc ngủ dài những ba năm, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối. Nên nhớ rằng, trước khi hắn đi, Tô Lạp cũng đã hoài thai mấy tháng. Nếu thật sự giấc ngủ kéo dài ba năm như vậy, chẳng phải con mình cũng đã hơn hai tuổi rồi hay sao?
Loại cảm xúc lẫn lộn khó gọi tên này trào dâng trong nội tâm sâu thẳm của Diệp Âm Trúc. Khóe mắt hắn thậm chí đã hơi ướt. Xin lỗi, Tô Lạp, ta không ở bên cạnh nàng. Lúc nàng cần ta ở bên cạnh nhất thì ta lại không có mặt. Là ta có lỗi với nàng.
Trong tim kịch liệt rung động, thân thể Diệp Âm Trúc cũng theo đó mà run rẩy.
Tiểu Long Nữ nhìn hắn, vẻ mặt có chút kì quái:
- Chỉ có 3 năm thôi, ngươi tưởng rằng máu của Thần Long dễ hấp thu vậy hay sao? 3 năm, thời gian đó đã là quá ngắn. Ta từ khi còn trong trứng đã ngâm trong suối Sinh Mệnh, mất hơn ngàn năm mới có thể tự mình sở hữu trí tuệ mà có thể tỉnh lại.
DIệp Âm Trúc cười khổ, nói:
- Ta với ngươi khác nhau, trên Đại lục này ta có rất nhiều thứ phải lo. Nếu ngủ một ngàn năm, ta e rằng mọi chuyện sẽ hư hết.
Không sai, là người bình thường, ai có khả năng sống đến ngàn tuổi đây?
Cho dù là đỉnh cấp cường giả như Áo Bố Lai Ân, trừ phi tiến giai Thần cấp, bằng không cũng phải chịu giới hạn 500 năm tuổi thọ.
Nếu như thật sự phải ngủ ngàn năm, bằng hữu cùng thân nhân tất cả biến mất, Diệp Âm Trúc có lẽ sẽ thật sự hóa điên.
Cho dù chỉ mới trôi qua 3 năm thời gian, tâm tình của hắn đã xuất hiện kích động mãnh liệt dị thường, Tiểu Long Nữ đúng là bởi vì cảm giác tâm tinh của hắn rung động mãnh liệt nên mới có cảm nhận kì quái.
Tiểu Long Nữ nhìn Diệp Âm Trúc thêm một lần nữa rồi lại khôi phục vẻ trầm mặc như cũ.
3 năm đã trôi qua, không biết hiện giờ Cầm Thành đã như thế nào. Diệp Âm Trúc cơ hồ sốt ruột không thể chờ đợi nổi nữa, chạy băng ra ngoài. Tiểu Long Nữ lướt nhẹ như làn khói theo sát chân hắn.
Đi ra khỏi hang động, Diệp Âm Trúc nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người. Lúc đầu sở dĩ hắn lựa chọn chỗ này làm phủ lãnh chúa lâm thời bởi vì khoảng cách từ đây ra trung tâm rất gần. Từ trên ngọn núi này có thể quan sát toàn bộ tình huống ở trung tâm Cầm Thành.
Lúc này, hắn chứng kiến cảnh tượng ở sân trung tâm Cầm Thành, cả người nhất thời ngây ra một khoảnh khắc.
Hiện giờ trung tâm Cầm Thành so với lúc hắn ra đi đã biến hóa long trời lở đất. Trên khoảnh sân cực lớn này, chí ít có trên 5 vạn người đang hoạt động không ngừng. Khó trách lúc nãy bên trong hang động lại có thể nghe thấy tiếng động ồn ào hỗn tạp như vậy.
5 vạn người này, không chỉ có nhân loại, tinh linh tộc, còn có ải nhân tộc thậm chí là cả Địa tinh tê liệt giả đang tích cực đào bới. Với thị lực của Diệp Âm Trúc, có thể loáng thoáng nhìn thấy bọn họ đang bận rộn chế tạo thứ gì đó
Nhưng là chỉ không thấy Cầm Đế Hào.
Phải biết rằng, với kích thước của Cầm Đế Hào, trong bất kì nơi nào của dãy núi đều rất khó neo đậu. Lúc đầu Diệp Âm Trúc để cho Ly Sát đem Cầm Đế Hào đặt tại trung tâm Cầm Thành. Khi hắn đi vẫn là như vậy nhưng hiện giờ đã biến mất.
Lúc này ở trung tâm Cầm Thành làm cho người ta có cảm giác như một công xưởng vĩ đại. Mỗi lao động đều đang hết sức bận rộn.
Tại góc sân, có thể chứng kiến thấy rất nhiều đồ vật đang để sẵn chờ được chở đi. Trong đó có nhiều cỗ ma đạo pháo mà Diệp Âm Trúc vốn rất quen mắt, vẫn còn nhiều thứ mà hắn chưa từng gặp qua cùng với các dạng vật phẩm phức tạp khác, cùng với khá nhiều vũ khí.
Tiểu Long Nữ chính là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều sinh vật đến vậy. Diệp Âm Trúc bởi vì tinh thần còn đang bàng hoàng, không chú ý tới Tiểu Long Nữ nép sát vào người hắn hơn một chút. Ánh mắt mang thêm vài phần sắc thái dựa dẫm.
Cầm Thành này cũng chính là Cầm Thành của ta hay sao? Biến hóa không chỉ đến từ khoảng sân trung tâm. Trừ mặt trước tường thành ban đầu, các dãy tường thành xây dựng dựa theo các ngọn núi hai bên cũng đều không thấy dấu tích.
Những bức tường đó chính là dùng đá hoa cương kiến tạo nên, hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực. Bây giờ đều đã biến mất không dấu vết. Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Ba năm nay, Cầm Thành đã có những thay đổi thế nào?
Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục kích động từ nội tâm. Hắn cũng không bước xuống trung tâm Cầm Thành mà xoay người lại, hướng về phía núi Bố Luân Nạp.
- Đứng lại! Kẻ nào?
Đúng lúc này một tiếng quát lớn vang lên. Ngay sau đó một tốp lính xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ.
Binh lính này đồng phục là giáp nhẹ, tuy nhiên áo giáp trên người bọn họ không phải là giáp da mà là kim chúc được chế tạo thành giáp đơn chủ yếu bảo hộ các đốt ngón tay và các chỗ yếu hại. Loại áo giáp này, Diệp Âm Trúc trước kia từng thấy các chú tạo đại sư của Ải nhân tộc chế ra, mặc dù kém giáp nặng của bộ binh về lực phòng ngự nhưng so với bộ binh thường thì hơn rất nhiều.
Mặc dù áo giáp này không có nhiều hoa văn cùng các đường nét trang trí, nhưng từ vẻ nhẵn nhụi của kim loại cùng độ thuần chất của nguyên liệu đã cho thấy cảm giác tinh xảo xuất sắc của thợ chế tạo ra nó.
Trên tay mỗi binh sĩ đều cầm một thanh trường mâu, sau lưng đeo một thanh kiếm bản to. Loại kiếm này nếu so về sức nặng thì chỉ bằng một phần ba loại trọng kiếm thông thường, đồng dạng sắc bén hai cạnh. So với trọng kiếm thì nhẹ hơn không ít. Càng thuận tiện cho việc mang trên lưng cùng vận dụng linh hoạt, là trang bị đặc biệt của binh sĩ Cầm Thành
Mười thanh trường mâu đồng loạt nhắm thẳng vào Diệp Âm Trúc cùng Tiểu Long Nữ, mũi trường mâu nhọn hoắt lấp lánh tinh quang. Không cần hỏi, mũi này toàn bộ đều chế tạo từ kim cương tinh, là loại cương thiết thật tốt dùng làm mũi.
Mười tên binh lính đều nhìn Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ vẻ cực kì bất thiện. Mặc dù đối mặt với sắc đẹp hiếm có của Tiểu Long Nữ nhưng tâm tình không có chút nào rung động. Mắt nhìn chằm chằm không chớp vào hai người. Mười thanh trường mâu mặc dù đồng thời chĩa ra nhưng vị trí không giống nhau. Diệp Âm Trúc biết rõ, nếu mình cùng Tiểu Long Nữ có hành động khác, những thanh trường mâu này sẽ nhất loạt đâm thẳng vào các vị trí yếu hại trên người cả hai.
Xem ra binh lính Cầm Thành chỉnh thể thực lực tăng lên không nhỏ! Nghĩ đến đó, trong lòng Diệp Âm Trúc bất giác vui vẻ, miệng hé ra một nụ cười nhàn nhạt.
- Cười cợt cái gì? Nghiêm túc đi.
Một gã binh sĩ đứng đầu quát to, trường mâu trong tay phóng về trước nửa thước. Mũi mâu cách người Diệp Âm Trúc chưa đến ba thước. Chỉ cần nhích một bước chân là có thể đâm tới người hắn.
- Đừng hiểu lầm.
Diệp Âm Trúc giơ cả hai tay lên. Ý bảo mình không hề có ác ý gì.
Tiểu Long Nữ cũng không có động tác gì, cũng không phải là nàng e sợ gì trường mâu đang chĩa vào người mà là trong mắt nàng những binh lính này quá yếu ớt, căn bản là không uy hiếp nàng được. Có hay không có trường mâu cũng giống như nhau, nàng không hề để vào mắt.
- Ngươi không phải mới khoe rằng đây là lãnh địa của ngươi hay sao?
Thanh âm lạnh như băng của Tiểu Long Nữ lại vang lên, lần này có vài phần đùa cợt.
Diệp Âm Trúc trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhìn bọn lính nói:
- Ta chính là Diệp Âm Trúc.
Các binh lính này nguyên bổn không phải là quân lúc đầu của Cầm Thành, hẳn nhiên là tân binh vài năm gần đây mới huấn luyện ra nên cũng không nhận thức hắn.
Tên lính đứng đầu ngây ra một chút rồi quát:
- Giỏi lắm, ngươi dám giả mạo cả Cầm Đế đại nhân.
Vẫy tay một cái, trường mâu nhằm đầu vai Diệp Âm Trúc phóng đến. Ra tay rõ ràng là có dư lực, chỉ nhằm bức Diệp Âm Trúc lui lại mà không muốn làm thương tổn đến hắn.
Đến lúc này, Diệp Âm Trúc hiển nhiên không thể để cho đám lính mới này bắt trói mình thật được. Nếu như vậy ắt sẽ trở thành trò cười cho cả thành. Bất đắc dĩ lắc đầu, thân thể rung nhẹ một cái, tay trái huơ ra một vòng, tay phải đẩy tới trước. Không có quang mang lóe ra nhưng mười thanh trường mâu đều đã bị hắn ôm gọn trong ngực. Mà mười tên lính đều không hẹn mà cùng bị đẩy lùi về sau ba bước. Mười người động tác đều nhịp, giống như là có diễn tập từ trước.
- Học nghệ rất nhanh, đáng tiếc lực đạo không tinh thuần cho lắm.
Thanh âm lạnh lùng đả kích của Tiểu Long Nữ từ sau lưng Diệp Âm Trúc truyền đến.
Mười tên lính đều hết sức kinh hãi, trước hết đồng loạt rút kiếm sau lưng ra, bày thế trận định tấn công lại. Bọn chúng chỉ vừa mới nhích động, quang mang trong ngực Diệp Âm Trúc chợt lóe ra, mười thanh trường mâu đều bay thẳng tới trước mặt. Theo bản năng, cả mười người đều dừng lại, định vung trường kiếm ngăn cản. Nhưng mười thanh mâu kia bay đến giữa chừng đột nhiên rơi xuống, cắm ở mặt đất trước mũi chân bọn họ chừng ba tấc.
Một chiêu ấy, đem toàn bộ binh lính đang đứng chấn động ngây người. Bọn họ cũng rõ ràng, nhân vật trước mắt mình không có khả năng đối kháng, mà đối phương cũng đã hạ thủ lưu tình. Nếu không, chỉ cần một phát ném mâu như vậy đã đủ kết liễu tính mạng cả đám.
- An Nhã hiện ở đâu? Ai có thể nói cho ta biết?
Diệp Âm Trúc hỏi.
Tên đội trưởng nhóm lính mặc dù bị thủ đoạn của Diệp Âm Trúc làm chấn động nhưng rõ ràng không có hoảng sợ, hét to một tiếng:
- Các ngươi mau đi tìm cấp trên hồi báo, ta ngăn trở bọn họ.
Vừa nói, vừa phóng thẳng đến trước mặt Diệp Âm Trúc.
- Hay, lâm nguy lấy thân mình chặn hậu, để cho đồng đội tranh thủ thời gian. Xem ra ngươi là một đội trường xuất sắc.
Diệp Âm Trúc cũng nhẹ nhàng bước lên, một tay trực tiếp bắt lấy mũi kiếm đối phương. Tiểu đội trưởng cảm giác rõ ràng không khí xung quanh thân thể hắn như ngưng đọng lại. Mặc dù Diệp Âm Trúc chưa hề chạm vào người hắn nhưng người hắn cũng đã cứng ngắc không thể động đậy được nữa.
Diệp Âm Trúc nắm lấy mũi kiếm, kéo hắn đến trước mặt mình, than nhẹ một tiếng:
- Ta quả thật là Diệp Âm Trúc, cũng là Cầm Đế mà các người thường gọi. Xem ra không thể trông cậy các ngươi nói cho ta biết An Nhã tỷ tỷ ở đâu. Để ta tự đi tìm vậy.
Vừa nói hắn vừa buông thân kiếm ra, làm cho đội trưởng nhóm lính lảo đảo lui về phía sau, cũng mặc kệ đám lính đang vây xung quanh chưa rút. Đối mặt với dãy núi, cao giọng hô lớn:
- Diệp Âm Trúc đã trở lại. Mời tộc trưởng các tộc của Cầm Thành đến đây gặp mặt.
Một vòng sóng âm mà mắt thường khó phân biệt được phiêu nhiên thoát ra, tựa như sóng gợn di chuyển trên mặt nước. Câu nói này của Diệp Âm Trúc chỉ có mười mấy chữ nhưng mỗi một chữ đều như một cơn sóng, chữ sau đẩy chữ trước dần dần vang xa. Cho nên người đứng gần cảm giác thanh âm của hắn mặc dù không lớn nhưng liên hoàn thanh âm này vang khắp diện tích khổng lồ của dãy núi Bố Luân Nạp
- Về phương diện thanh âm, quả nhiên ngươi cũng có chỗ độc đáo hơn người.
Ngay cả Tiểu Long Nữ nghe Diệp Âm Trúc hô to câu này cũng phải ngấm ngầm gật gù tán thưởng. Mà đám binh lính bên cạnh đều đã choáng váng kinh hãi.
Mặc dù bọn họ không thấy sự ảo diệu của tiếng hú này nhưng từ tiếng ngân nga không dứt cuồn cuộn của âm thanh không hề yếu bớt trong núi, cũng có thể cảm nhận đôi chút kỳ diệu trong đó.
Tên đội trưởng tốp lính ánh mắt đã không còn tràn đầy địch ý như trước. Hai người trước mặt y rõ ràng không hề có ý định chạy trốn khỏi đây. Hơn nữa Diệp Âm Trúc còn cao giọng hét lớn. Chẳng lẽ, chẳng lẽ, thanh niên trẻ tuổi nhìn có vẻ ưu nhã này lại chính là Cầm Đế, đứng đầu Ngũ đế của Cầm Thành hay sao chứ?
Đội trưởng đám lính trong lòng chợt chùng xuống một chút, nếu thật sự là thế, vừa rồi chính là mình mạo phạm thủ lãnh tối cao của Cầm Thành hay sao?
- Ngài, ngài thật sự là Cầm Đế đại nhân?
Tên đội trưởng hỏi thăm dò
Diệp Âm Trúc liếc mắt nhìn hắn một cái, mỉm cười nói:
- Mặc dù tên của ta không đáng giá gì, nhưng dĩ nhiên là chẳng ai có thể giả mạo cả. Thật hay giả, lát nữa ngươi sẽ biết rõ chân tướng. Dù sao chúng ta cũng còn ở đây, không chạy mất đâu.
Cả đám binh sĩ đều trầm mặc, dưới sự chỉ huy của tên đội trưởng, đều tự mình thu hồi trường mâu, im lặng xếp hàng ngay ngắn một bên.
Bọn họ chờ cũng không lâu lắm. Chỉ một lát sau, một tiếng huýt sáo dài vang vọng từ xa truyền tới. Ngay sau đó là ba đạo thân ảnh giống như sao băng nhằm thẳng hướng sơn động bay vọt đến, tốc độ khủng khiếp chỉ có thể dùng từ điện quang hỏa thạch để hình dung.
- Âm Trúc.
Người chưa tới nơi thanh âm đã truyền tới. Không cần ngước mắt lên nhìn, Diệp Âm Trúc cũng biết người nào đang tới.
Chạy tới nhanh nhất chính là một trong ba vị Thái thượng trưởng lão của Đông Long bất tông, đứng thứ ba, cũng chính là bà nội của Diệp Âm Trúc, Lan Như Tuyết. Phía sau lưng bà còn hai vị Thái thượng trưởng lão khác.
Lan Như Tuyết phi thân mà tới. Với thực lực của bà, tất nhiên sẽ không vì chút khoảng cách đó mà mệt mỏi, thân hình đã hiện lên trước mặt Diệp Âm Trúc.
- Tiểu tử thối, nói đi một chút mà lâu như vậy.
Lan Như Tuyết vẻ mặt giận dữ, vừa thấy Diệp Âm Trúc đã vung tay lên định cốc đầu hắn.
Tay Tiểu Long Nữ theo tiềm thức thoáng nhấc lên một chút nhưng bị tay Diệp Âm Trúc đang để sau lưng kéo ngược lại rất nhanh, mà đầu của hắn trong khoảnh khác ấy cũng bị bà nội gõ trúng.
Tiểu Long Nữ sửng sốt nhìn bộ dáng của Diệp Âm Trúc vui vẻ chịu cú cốc đầu, cũng không hề có phản ứng nào khác.
- Bà nội.
Mặc dù trên đầu bị gõ trúng đau điếng, trong lòng Diệp Âm Trúc lại tràn ngập tình cảm ấm áp. Hắn đương nhiên biết rõ bà nội cũng không phải là tức giận gì mà chỉ biểu lộ sự quan tâm và lo lắng cho mình.
Quả nhiên, hai mắt Lan Như Tuyết đỏ hoe, mạnh mẽ ôm đứa cháu hiện giờ đã cao lớn hơn mình rất nhiều vào lòng:
- Tiểu tử thối, ngươi cũng biết đường quay về ư! Ngươi có biết không, bà già này chỉ có một đứa cháu. Ngươi mà xảy ra chuyện gì, ta làm sao sống nổi đây.
Trở tay ôm vai bà nội mình, Diệp Âm Trúc nhẹ giọng an ủi:
- Bà nội, con xin lỗi làm cho mọi người lo lắng.
Hắn không có bất cứ lời giải thích nào, chỉ có xin lỗi.
Hắn biết. Khi hắn ra đi. Người lo cho hắn thật sự nhiều lắm.
Hai vị trưởng lão còn lại không có kích động giống như Lan Như Tuyết nhưng họ đứng bên cãnh ánh mắt cũng tràn đầy tình cảm quan tâm nồng nhiệt.
Mặc dù cho tới giờ Diệp Âm Trúc chưa hề quản lý sự vụ lớn nhỏ của Cầm Thành nhưng khi hắn ra đi, Cầm Thành cũng tựa như là mất đi trái tim của mình. Sau ba năm chờ đợi, hắn rốt cục cũng đã trở lại. Hai vị Thái thượng trưởng lão làm sao lại không có thể hưng phấn.
Mười tên lính gác đang đứng bên cạnh cũng không khỏi choáng váng nhìn nhau. Bọn họ thân là đệ tử Đông Long, đương nhiên đã từng nhận thức ba vị Thái thượng trưởng lão, mặc dù chỉ là nhìn thấy từ xa.
Lúc này, hành động của ba vị Thái thượng trưởng lão đã sáng tỏ thân phận của người thanh niên trước mặt này. Mười tên lính đều có cảm giác xấu hổ đến mức muốn đào lỗ mà chui xuống đất.
Cầm Đế đại nhân hồi thành lại bị bọn họ động đao động kiếm, chuyện này mà để các huynh đệ binh sĩ khác biết thì thôi rồi.
Bất quá, ba vị Thái thượng trưởng lão đến chỉ là khởi đầu mà thôi. Ngay sau đó một đạo thân ảnh uyển chuyển phá không mà tới, thân hình thon thả tuyệt mỹ, bề ngoài ưu nhã cùng lỗ tai dài dài nhọn nhọn, ai nhìn cũng biết thân phận của nàng rồi.
Chứng kiến người này tới, Tiểu Long Nữ ngấm ngầm gật đầu. Trong lòng nghĩ thầm, người này thực lực không tệ, mặc dù so với nàng là rất tầm thường nhưng so với mặt bằng chung thì đã tính là khá rồi.
Thần thái phiêu diêu thanh thoát, chính là Tinh linh nữ vương An Nhã, gặp lại Diệp Âm Trúc, tâm hồn nàng kích động so với Lan Như Tuyết không thua là mấy. Nước mắt lăn dài từng giọt trên má nàng, An Nhã tiến lên, thay chỗ của Lan Như Tuyết, ôm chặt lấy Diệp Âm Trúc.
- An Nhã tỷ, ta đã trở về!
- Rốt cục ngươi cũng quay về a! Ngươi có biết mọi người lo lắng muốn chết hay không. Ngươi nếu không có lý do nào hay ho để giải thích, cứ chờ xem. Người khác thì không trị được ngươi nhưng ông nội ngươi nói rồi, chừng nào quay lại nhất định phải giáo huấn một trận nghiêm ngặt mới được.
An Nhã vừa quệt nước mắt trên má, ra vẻ dọa dẫm một hồi nhưng nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt nàng là không cách nào che dấu được.
Theo sát sau lưng An Nhã, các vị tông chủ của Đông Long bát tông cơ hồ chẳng phân biệt trước sau, đồng thời vọt lại. Đi cùng với bọn họ còn có Tộc trưởng Ải nhân tộc Lỗ Đặc Tư cùng với Trưởng lão Địa tinh bộ lạc Cổ Lỗ. Cổ Lỗ trưởng lão thực lực yếu ớt phải nhờ Lỗ Đặc Tư mang theo lên núi.
Diệp Ly gắt gao ôm lấy vai đứa cháu nội duy nhất của mình. Đôi mắt già nua tràn đầy lệ nóng. Nhìn chằm chặp vào hắn từ trên xuống dưới, dường như là lo sợ hắn bị khiếm khuyết chỗ nào trên người.
An Nhã ngây ngốc nhìn Diệp Ly, lên tiếng:
- Diệp tông chủ, ta nhớ ngài nói là chờ Âm Trúc quay lại nhất định phải dạy cho hắn một bài học thật nặng, giờ này ...
Diệp Ly cũng sửng sốt một chút, nhìn An Nhã xấu hổ cười nói:
- Hắn quay lại là tốt rồi, quay lại là tốt rồi, còn giáo huấn cái gì nữa chứ! Ta tin tưởng cháu mình, nếu không có nguyên nhân đặc thù, hắn sẽ không rời chúng ta mà đi lâu như vậy đâu!
Lan Như Tuyết đứng cạnh hừ khẽ một tiếng:
- Ông hay lắm, chỉ toàn chiều cháu làm cho nó hư thôi!
Diệp Âm Trúc hỏi:
- Ông nội, cha và mẹ con ở đâu, sao con lại không thấy hai người?
Diệp Ly trầm giọng hừ một tiếng:
- Ngươi lần này đi biệt tích, làm chúng ta lo lắng muốn chết. Cha và mẹ ngươi đều đang ở Pháp Lam, ở đó chờ ngươi quay lại. Ai biết ngươi rốt cục là đã đi đâu làm gì. Ba năm, suốt ba năm ròng. Nếu không nhờ lá thư mà ngươi để lại trước khi đi, ta còn nghĩ là dòng họ Diệp chúng ta đến đây là tuyệt hậu rồi đó chứ!
Nghe Diệp Ly nhắc nhở, Âm Trúc không thể chờ đợi được hỏi dồn:
- Ông nội, con của con thế nào rồi? Tô Lạp cùng Hải Dương hai nàng đều khỏe hết chứ?
Không đợi Diệp Ly mở miệng, An Nhã đứng cạnh đã trả lời thay:
- Tốt chỗ nào mà tốt? Chồng mất tích làm sao các nàng tốt nổi. Ba năm, ngươi đi đã ba năm, không phải là ba ngày mà là suốt ba năm ròng rã. Chẳng ai biết ngươi đi tới chỗ nào, thậm chí ngay cả tỷ phu liên lạc với ngươi cũng không được. Tất cả mọi người ai nấy đều lo lắng muốn chết. Tỷ phu tựa như phát cuồng, thiếu chút nữa mang theo Tử tinh quân đoàn của hắn tới Pháp Lam đại chiến một trận. Nếu không có các Tháp chủ Pháp Lam cam đoan ngươi vẫn bình yên vô sự, nói ngươi đang tới một địa phương bí mật tiềm tu không muốn ai quấy rầy. Ta sợ rằng hồi chiến tranh thứ hai giữa chúng ta và Pháp Lam e đã sớm bùng nổ từ lâu rồi.
- Vậy, vậy con ta thì sao? Tô Lạp cùng con ta đều bình an chứ?
Diệp Âm Trúc chợt thấy trong lòng quặn thắt.
Nhìn bộ dạng thất thần của Diệp Âm Trúc, An Nhã cũng không đành lòng hù dọa hắn nữa, nói:
- Được rồi, yên tâm đi, Tô Lạp và Hải Dương đề rất khỏe. Trong lòng các nàng nhớ thương ngươi hẳn không cần phải nói. Còn mấy đứa nhỏ của ngươi cũng đều rất ngoan.
- Vậy ta cũng an tâm phần nào.
Diệp Âm Trúc thở dài một hơi, ánh mắt tràn ngập lo lắng giãn ra một chút, cả người cũng cảm thấy thư thái ít nhiều.
- Khoan, An Nhã tỷ, vừa rồi tỷ nói ... cái gì bọn nhỏ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ?
An Nhã cười khúc khích:
- Đúng vậy, ta nói không sai đâu. Tiểu tử nhà ngươi về phương diện này quả thật hay. Trước khi đi Hải Dương cũng có tin vui với ngươi rồi. Thật sự làm người ta không thể không bội phục.
Diệp Âm Trúc ngây người, khóe miệng bất giác nở nụ cười ngây ngốc:
- Ta làm cha rồi, ta thật sự làm cha rồi. Hơn nữa còn làm cha của hai đứa nhóc.
An Nhã còn mang đến cho hắn một tin tức bùng nổ hơn nữa:
- Không phải là hai đứa mà là ba mới đúng. Tô Lạp hạ sinh là một đôi song sinh. Hơn nữa còn là long phụng song thai. Ngươi bây giờ có tổng cộng hai đứa con trai, một đứa con gái. Hải Dương sinh cho ngươi một đứa, cũng là con trai nốt.
Ba đứa?
Diệp Âm Trúc hoàn toàn chấn động đến không biết nói gì, cơ hồ trong nháy mắt bị cảm giác hạnh phúc vây quanh, cả người như bị điện giật. Giờ khắc này, cái gì nguyên lực, cái gì Thiên nhân hợp nhất đều bị hắn ném đi hết, chỉ hận mình sao không thể mọc cánh bay thẳng đến Pháp Lam, tự mình ngắm mất đứa nhỏ.
Diệp Ly nói:
-Cha mẹ ngươi cũng vì chuyện chăm lo cho mấy đứa cháu, mới đến Pháp Lam phụ giúp cho Hải Dương cùng Tô Lạp. Hắc hắc, xem ra ta cũng phải đến đó ngắm nghía bọn nhỏ một chút xem sao. Lần này ngươi đột nhiên mất tích tạm thời bỏ qua không truy cứu nữa. Bất quá, ngươi có thể cho mọi người một lời giải thích nào hay không?
Diệp Âm Trúc lúc này mới hồi phục tinh thần, cố nén niềm vui dâng trào trong nội tâm:
- Nếu con nói cho mọi người ba năm qua con ngủ suốt, mọi người có tin không?
- Không tin.
Cơ hồ tất cả mọi người đồng thanh đáp lời.
An Nhã tức giận nói:
- Đệ là người, không phải là rồng. Làm sao có thể ngủ một giấc dài ba năm được?
- Ai nói hắn không phải là rồng? Ta có thể chứng minh, hắn quả thật ngủ mất ba năm, bởi vì là ta và hắn ngủ cùng với nhau.
Thanh âm lạnh như băng của Tiểu Long Nữ đột nhiên vang lên bên tai mọi người.
Bởi vì Diệp Âm Trúc xuất hiện làm cho các lãnh đạo của Cầm Thành vui mừng và kinh ngạc quá độ. Bọn họ hoàn toàn quên bẵng sau lưng Diệp Âm Trúc còn một người đang đứng. Lúc này Tiểu long Nữ cất tiếng, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn thẳng vào nàng. Nhất là lời nàng vừa nói như vậy, thật sự rất dễ làm cho người khác hiểu lầm.
Lan Như Tuyết nhéo tai Diệp Âm Trúc, tức giận nói:
- Hay thật a! Tiểu tử thối Âm Trúc này xấu thật. Hải Dương cùng Tô Lạp ở lại Pháp Lam sinh hài tử cho ngươi. Ngươi lại trốn mất ba năm. Ngươi trốn thì cũng thôi, ai đời lại ở bên ngoài đú đởn với tình nhân, lại còn dám dắt về đây nữa chứ. Ta xem ngươi như vậy làm sao yên tâm giao phó các nàng cho ngươi. Hừ, nam nhân nhìn đi nhìn lại cũng bói không ra được tên nào là tử tế cả!
o O o
Cầm Đế (Thần Âm) Cầm Đế (Thần Âm) - Đường Gia Tam Thiếu Cầm Đế (Thần Âm)