We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: gnamtho
Số chương: 1453
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 279: Bây Giờ Chúng Ta Là Đồng Minh
ậy được.
Cừu Thiên Biến nghiêm mặt nói,
- Chúng ta thẳng thắn đi, đã muốn lộ ra năng lực của mình, vậy thì bắt đầu là cương tâm. Để ta bắt đầu, cương tâm của ta chính là một cái bóng ảnh, ta gọi là Ảnh Tương Tùy
Bốn người trong phòng ngạc nhiên, ở chỗ này, mỗi người có một cương tâm đặc thù, thật không nghĩ còn có dạng cương tâm này.
Đường Phong không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Cừu Thiên Biến, hắn ở cách người khác một khoảng cách nhất định, trong nháy mắt có thể nhanh không gì sánh kịp, ban đầu Đường Phong còn tưởng rằng khoảng cách cùng hắn có chút quan hệ, nhưng hiện tại ngẫm lời hắn nói, hẳn là cùng cái bóng ảnh có quan hệ rồi, trách không được lúc hắn nhanh chóng tới gần người khác, cố tỏ ra là huyền bí, chính xác ra là vì tìm bóng ảnh của đối phương.
Cừu Thiên Biến tiếp tục nói:
- Chỉ cần là chỗ có Ảnh của ta, cương tâm của ta sẽ phát tác dụng, nháy mắt nhích tới gần ảnh chủ nhân, hơn nữa ta còn có thể ẩn thân ở trong ảnh, đợi ngày sau thực lực cường đại rồi, ta nghĩ ta có thể mượn ảnh tới giết người.
- Thật là biến thái.
Thiết Đồ chậc lưỡi nói.
- Cương tâm của ta có tác dụng này.
Cừu Thiên Biến nhún vai có chút giỡn nói:
- Cho nên ngày sau nếu các ngươi cùng ta chống lại nhau, ngàn vạn lần nên tìm địa phương không thấy ảnh ở chỗ nào.
Địa phương mà bóng ảnh thưa thớt, ngoại trừ ban đêm tối mù đưa tay kô đếm được năm ngón, hoặc là ở bên trong tù biệt giam, hoặc bên ngoài khắp nơi đều là Ảnh.
Cừu Thiên Biến sau khi nói xong, Hà Hương Ngưng từ từ đi tới, bên trong nhà đồ đã được nàng sắp đặt lại, nàng mở miệng nói:
- Cương tâm của ta là một loại độc cương, Thiết Đồ cùng Đường Môn đều gặp, có chứa một loại phấn hoa đào màu hồng, thực lực bây giờ không quá cao cho nên độc tính không phải quá mạnh, nhưng nếu là người ngang cấp xông vào.
Bên cạnh thân thể ta, hẳn là không cách nào ra khỏi độc cương Đào Hoa rồi.
- Về phần nhược điểm...
Hà Hương Ngưng cau mày suy nghĩ một chút,
- Hẳn là lực ngưng tụ không mạnh, dễ dàng bị cường đại cương khí thổi tan, giống như Thiết Đồ như vậy hung mãnh công kích, cương khi của ta không cách nào ngưng tụ được.
- Yên tâm, ta không đánh nữ nhân!
Thiết Đồ vỗ ngực binh binh, ngừng một chút nói:
- Nói một chút của ta, cương tâm của ta là phòng thủ kiên cố! Cương tâm điều động, phòng ngự của lực đạo có thể tăng lên tới mức vượt trình độ không chế của ta. Lần trước cùng Đường Môn đánh một trận, ngươi cho rằng ta vui lòng đánh sập quảng trường kia sao? Thật sự là không khống chế được lực đạo, đụng phải chính ta cũng đau muốn chết. Đường Môn có thể phá vỡ phòng ngự của ta, điều này làm cho Thiết đại gia ta có cảm giác không an toàn.
Cừu Thiên Biến nghiêm túc nói:
- Cả Ô Long Bảo, có thể phá vỡ phòng ngự của ngươi không chỉ riêng Đường Môn, Không Dư Hận cũng có thể làm được. Những người khác tạm thời chưa rõ lắm, nhưng mà thực lực của Không Dư Hận thực sự khá mạnh, ngày sau đụng phải hắn ngàn vạn lần nên coi chừng.
Sau khi nói xong, Cừu Thiên Biến ngiêng nhìn Thu Tuyệt Âm.
Thu Tuyệt Âm khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:
- Cương tâm lực của ta các người cũng biết, chính là Âm Công, có thể sử dụng chút nhạc khí để gia tăng uy lực Âm Công. Có thể làm nhiễu loạn tâm thần người khác, ảnh hưởng tới nhịp thở, thậm chí là diệt sát.
- Âm ma công đi vào tai!
Đường Phong gật đầu,
- Làm cho người ta khó lòng phòng bị!
Thiết Đồ ở một bên cười hắc hắc:
- Bịt lỗ tai không nghe, không phải là xong việc sao.
Đường Phong nghiêm túc nói:
- Phòng ngự không được, thanh âm kia dù ngươi không nghe được, nhưng nó vẫn tồn tại xung quanh ngươi.
Đôi mắt Thu Tuyệt Âm sáng ngờ, kinh ngạc nhìn Đường Phong một cái. Gật đầu nói:
- Đúng thế, dù cho ngươi có bịt lỗ tai ta cũng có thể công kích ngươi.
- Vậy làm sao phòng ngự?
- Chỉ có thể vận công ngăn cản, loại công kích này vô hình vật chất, rất khó khăn phòng ngự.
Bốn người trong nhà nói xong, tất cả trơ mắt nhìn Đường Phong, cho dù Đường Phong đã giao thủ cùng Thiết Đồ, cùng Hà Hương Ngưng hợp tác một lần, bọn họ vẫn tò mò muốn biết cương tâm của Đường Phong là gì, rốt cuộc lực lượng của hắn dạng nào, có gì khác lạ.
Đường Phong lập lòe dễ dàng cười, mở miệng nói:
- Cương tâm của ta tính thiện lương không có gì đáng nói, không phải ta coi trọng…giữ bí mật, không muốn nói cho các ngươi, nhưng là, cương tâm đối với ta không có bất kỳ tác dụng chiến đấu nào.
Lời vừa nói ra, Thiết Đồ con ngươi tựu trợn tròn, gào to nói:
- Làm sao có thể? Vậy làm sao ngươi có thể phá vỡ phòng ngự của ta?
Đường Phong nói:
- Nếu như nên nói, chỉ có thể nói thân thể của ta so với các ngươi cường hãn rất nhiều, cho nên lực đạo của ta so sánh ngang cấp không kém, hơn nữa ta còn tinh thông ám khí.
- Ta tin tưởng ngươi.
Hà Hương Ngưng gật đầu nói:
- Lần trước ở Diêm Thành cùng chiến đâu, ta chưa thấy ngươi sử dụng cương tâm lực.
- Thân thể cường hãn, lực đạo cùng tốc độ cũng có thể tăng lên.
Cừu Thiên Biến phân tích nói:
- Ta tin tưởng Đường huynh chắc là không lừa gạt chúng ta.
Mấy người cũng không nữa hỏi Đường Phong cương tâm rốt cuộc là cái gì, nếu hắn đã nói cương tâm của hắn đối với chiến đấu không có nổi bất cứ tác dụng gì, cho nên mặc dù hỏi lên cũng không làm nên chuyện gì, không hỏi nữa chẳng thoải mái hơn sao.
Như Thiết Đồ đã nói, ở Ô Long Bảo có mấy trăm đệ tử như Đường Phong tham gia thí luyện, cơ hội năm người này đối mặt thật sự quá ít. Mọi người vụng trộm giúp đỡ nhau cũng không sao, đợi thời điểm chiến đấu quan sát cũng có thể thấy một ít đầu mối.
Hiện tại Đường Phong đang thương tích, bọn họ cũng không có nói nhiều, nói chuyện phiếm rồi dặn dò Đường Phong tận sức hồi phục, sau đó rời đi, Hà Hương Ngưng cố ý đi chậm sau cùng, đợi khi ba người kia đi khỏi, Đường Phong nghi hoặc hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
Hà Hương Ngưng nhẹ gật đầu, chậm rãi đem vật trước kia tại Diêm Thành Đường Phong đưa cho nàng thanh nhuyễn kiếm, mở miệng nói:
- Lần trước đi vội, quên không trả lại cho ngươi.
Đường Phong vội nói:
- Ngươi cầm dùng đi, ta không cần cái này.
- Sao có thể như thế? Ta không có vật gì để báo đáp ngươi, lần trước ở Diêm thành ngươi đã giúp ta nhiều, không những thế còn làm phiền ngươi.
Hà Hương Ngưng nhẹ nói.
- Không có gì phiền toái. Thanh nhuyễn kiếm này ở chỗ ta không có tác dụng, ta còn có vũ khí khác. Như vậy đi, coi như ta cho ngươi mượn dùng, đợi ngày sau ngươi có vũ khí của mình thì đem trả lại cho ta.
Hà Hương Ngưng khẽ cắn này đôi môi, trầm mặc một hồi lâu khẽ gật đầu một cái nói:
- Cảm ơn.
- Còn có chuyện gì sao?
Thấy nàng còn giống như có lời gì muốn nói, Đường Phong mở miệng nói,
- Ngươi không cần quá câu nệ, chúng ta bây giờ đúng đồng minh, ngày sau mọi người tất cả cũng cần giúp đỡ cho nhau, cho nên không cần đem ta làm thành ân nhân gì gì đó đến đối đãi, nên coi ta như bằng hữu, có lời gì nói thẳng là được.
Vô Thường Vô Thường - Mạc Mặc Vô Thường