Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Son Le
Số chương: 1521
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7111 / 218
Cập nhật: 2015-11-07 22:40:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 284: Sờ Cũng Rất Thoải Mái
Khoảnh khắc chúng ta gặp nhau dường như thời gian đã lùi lại rất nhiều năm.
Rất nhiều năm trước, trong bàn tay ta đã nắm lời hứa của nàng.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, có một số người lần đầu tiên gặp mặt đã không hề thấy lạ lẫm, giống như là một người bạn đã lâu không liên lạc, bạn luôn giấu người ta ở tận đáy lòng, vô tình tại một chỗ rẽ hai người ngoảnh lại rồi nói: Đã lâu không gặp----
“Đây coi như tiếng sét ái tình sao?” Tần Lạc hỏi
“Coi như vậy”. Tô Tử gật đầu. “Cũng không coi như vậy”.
“Chúng ta đi dạo nhé?”. Tần Lạc nói
“Vâng”. Tô Tử nhẹ nhàng đáp lại, âm thanh nhẹ nhàng,dáng dấp đáng yêu ấy khiến Tần Lạc vui vẻ thoải mái. Bên cạnh hắn có không ít phụ nữ nhưng ngoài Bối Bối thì hình như chưa có ai dịu dàng, nghe lời thế này.
Vì vậy, Tần Lạc bèn cười với Vương Dưỡng Tâm rồi đón lấy tay cầm xe lăn, đẩy vào hẳn trong vườn
Bầu trời ảm đạm vắng vẻ, cô gái xinh đẹp trên xe lăn ấy giống như một bức tranh dầu đang chảy chầm chậm, tạo ra cảm giác rung động vô cùng.
Cốc Thiên Phàm đang chuẩn bị giới thiệu hai người, nhìn thấy Tần Lạc đã tiến lên trước bắt tay môn chủ Tô Tử, thì trợn mắt nhìn, thấy có chút bối rối.
Lão không biết là tiếp tục lên giới thiệu hay lùi bước chân lại. Bởi lão thấy cho dù mình chọn cách nào hình như cũng đều không thích hợp.
Những người khác cũng đứng thừ người ra, nhìn theo bóng hình đã xa đầy khó hiểu.
“Bọn họ quen nhau?”. Cốc Thiên Phàm nhìn bóng dáng đã xa của Tô Tử và Tần Lạc, vẻ mặt nghi hoặc nói.
“Anh ta đã nói lần này sẽ không cướp của tôi”. Vương Dưỡng Tâm lắc đầu, trong lòng không biết là cảm giác gì
Mất mát sau mừng vui, buồn bã, khó chịu, kinh ngạc,nghi ngờ, phẫn nộ,không biết phải làm sao…Ngay lúc đó đầu óc hắn quay cuồng, tất cả những cảm xúc của con người đều dâng lên trong lòng
“Cái gì” Cốc Thiên Phàm nhìn hắn khó hiểu, hỏi : “Cướp cái gì?”.
“Không có gì”. Vương Dưỡng Tâm cười khổ.Mấy chuyện đùa ấy không thể nói trước mặt nhân vật như Cốc môn chủ.Nếu không đám phụ nữ của Bồ Tát Môn sẽ liều mạng với họ cũng nên . “Ý tôi là tôi cũng không biết họ có quen nhau không, có lẽ là lần đầu tiên gặp, nếu không sao Tần Lạc phải nói đây có phải tiếng sét ái tình không nhỉ”.
Thế nhưng ngay cả hắn cũng không tin, lần đầu tiên gặp sao lại thân thiết đến mức độ ấy.
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn có thể cầm tay con gái nhà người ta, mình lại chỉ có thể đứng đờ người ở đây.
Lẽ nào đây chính là trâu chậm uống nước đục? biết rõ nàng dâu tốt là phải cướp về nhưng –sao mình không có nhanh như cậu ta
Nhưng càng khiến hắn thấy lạ là tại sao nàng lại tin tưởng một người đàn ông mới gặp lần đầu như vậy?
Nói có chút hoang đường, lúc này việc Vương Dưỡng Tâm muốn làm nhất là đi soi gương. Bởi hắn muốn biết liệu có phải trên trán mình có khắc chữ “kẻ xấu”, còn Tần Lạc khắc bốn chữ hiền lành trung thực ?
Cốc Thiên Phàm quay đầu nhìn con gái nói: “Con luôn ở cùng Tô Tử, cô ấy có nói gì không?”
“Nói rồi, nói rất nhiều”. Cốc Tử Lễ nói: “Chị ấy nói bọn họ cùng một loại người, nói anh ta đang làm việc mà chị ấy muốn làm, còn nói……à, nói tâm hồn của họ tương thông, “Chị nhớ mãi không quên, anh ta giúp chị nhớ lại, chị muốn làm cái không thể làm,anh ta đang giúp chị hoàn thành”----cha, đây có được xem là tiếng sét ái tình trong tiểu thuyết hay nói không? Không phải mẹ nói thế gian này không có chuyện một lần gặp đã yêu sao? Hay đó là lừa người ta.
Cốc Thiên Phàm khoát tay nói: “Trẻ con, đừng có nghĩ mấy thứ đó. Có thế là chị Tô Tử của con và Tần Lạc sớm đã biết nhau rồi”.
Nhưng Mộc Hương đứng đó lại thấy hơi lo, hỏi: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Môn chủ của họ bị người ta đẩy đi, nhỡ đâu hắn nảy sinh ý định gì,một cô gái bại liệt trên xe lăn khó mà phản kháng.
“Sẽ không đâu, Tần Lạc không phải người như thế”. Cốc Thiên Phàm lắc đầu.
“Chủ nhà đi rồi, chúng ta đứng đây cũng chẳng làm gì”.Vương Dưỡng Tâm gượng cười nói “Hay tôi đi trước nhé”.
“Đi, đi đến chỗ tôi uống trà” Cốc Thiên Phàm hình như thấy Vương Dưỡng Tâm có tâm sự. Hắn cũng rất có thiện cảm với người bên cạnh Tần Lạc, hắn nói: “Tần Lạc có người đẹp làm bạn, chúng ta không so với cậu ta được. Nhưng tôi còn ít trà Long xá lan, chúng ta đi thưởng thức”.
“Long xá lan, Bồ Tát Môn chúng tôi cũng có, hình như là của Cốc môn chủ tặng môn chủ chúng tôi . Hôm nay tôi lấy của người phúc ta tiếp đãi hai người” .Mộc Hương cười nói.
---------
---------
“Tôi không phải người dễ dàng” Không ngờ Tô Tử lại là người phá tan sự im lặng giữa hai người trước. “Anh vừa tới đã kéo tay người ta, anh nói xem giờ họ sẽ đoán mối quan hệ giữa chúng ta thế nào?”.
“Cô sẽ bận tâm sao?” Tần Lạc khẽ mỉm cười. Hắn nhìn thấy phía trước có một đình trúc, liền đẩy xe lăn qua đó.
“Anh biết đáp án, cần gì phải hỏi lại?” Tô Tử khẽ nở nụ cười, âm thanh trong trẻo êm tai, con mắt nheo lại như hai mảnh trăng khuyết. “Nếu bận tâm thì sẽ không ở Bồ Tát Môn làm cái việc khiến người ta thấy kinh ngạc ấy. Cho đến giờ mấy bà lão trong môn còn mắng tôi là yêu nữ, lo rằng tôi sẽ làm bại hoại tất cả gia tài của Bồ Tát Môn.Cái này có coi là một kiểu không chịu cầu tiến không?”
“Cô nên sống thật đầy đủ, thật thỏa mãn mới đúng”. Tần Lạc nói. “Năm cha mang tôi đến các danh y nhưng không có ai có thể chữa bệnh cho tôi. Tôi cũng từng muốn trở thành một gã sống qua loa cho xong chuyện, mỗi ngày đều khiến mình sống vô ưu vô lo . Sau này tôi phát hiện ra còn có một cách khác tăng cường sức sống cho mình, vì thế tôi bắt đầu học y”.
“Nhưng anh quên mất một vấn đề”. Tô Tử chỉ hai chân Tần Lạc nói: “Anh có thể đi lại, có thể thấy rất nhiều cảnh vật và con người. Tôi thì không thể, tôi chỉ có thể bị người khác đẩy đi, tầm nhìn có thể thấy cũng chỉ là thế giới của một chiếc xe lăn---Anh cũng là một người kiêu hãnh, anh hẳn biết sự giày vò thế này với một người cũng kiêu hãnh như vậy là khiến người ta khổ sở và mất tinh thần thế nào”.
Tần Lạc gật đầu, không thể hiện ra sự thương xót trong lòng mình, hắn nói: “Đúng, về điều này tôi may mắn hơn cô một chút”.
Rồi hắn cười nói tiếp: “ Tôi không ngờ, trên thế giới này lại thực sự có một người như cô”.
“Tôi sớm đã biết sự xuất hiện của anh. Bồ Tát Môn đã thu thập khá nhiều thông tin liên quan đến anh, mới vào Yên Kinh đã gây bất ngờ, thắng Châm Vương như vì truyền thụ Ngũ Long châm pháp mà không bái hắn làm thầy, vào trường y làm một thầy giáo Đông y, thành lập nghiệp đoàn Đông Y---còn có rất nhiều phụ nữ bên cạnh”.Trên mặt Tô Tử là một nụ cười khó hiểu, tiếng nói vẫn nhẹ nhàng như bình thường. “Tôi đang nghĩ, nếu chân của tôi tốt, tôi sẽ có can đảm ra ngoài, tôi sẽ cùng anh làm việc, nhưng tôi không thể làm, anh lại làm rồi, vì thế tôi mới bắt đầu tò mò một chút về người như anh”.
“Đây chính là lý do cô bằng lòng gặp hai người chúng tôi?” Tần Lạc đi đến giúp nàng kéo cái thảm len rơi xuống đầu gối lên đến tận cổ nàng. Hắn làm rất tự nhiên, giống như đã tập qua trăm nghìn lần.
Ngón tay không chạm vào quần áo và da thịt người con gái, không hề có ý lợi dụng.Ở cùng người con gái này tâm hồn cũng trở nên thuần khiết.
“Không phải. Là tôi đã nghe một bài hát” Tô Tử hơi nhếch khóe môi giống như nhớ ra chuyện gì vui lắm. “Ở thành phố phương xa, liệu có một người giống như tôi, đứng bên cửa sổ, tưởng tượng về thế giới của người kia.Tôi đã nói, vì những tư liệu ấy mà tò mò về anh nhưng một cô gái đáng thương ngồi trên xe lăn, ngoài đọc sách, nghe nhạc ra thì việc làm được nhiều nhất là tưởng tượng, Cho nên tôi cũng đã từng tưởng tượng về thế giới của anh”.
“Có giống tưởng tượng không?” Tần Lạc hỏi
“Không giống” Tô Tử lắc đầu. “Cho dù tưởng tượng thực tế bao nhiêu, cuối cùng cũng không có bất kỳ độ ấm áp nào”.
Tần Lạc cười cười đến trước mặt nàng, một chân ngồi xổm xuống chân kia hơi khụy, đưa tay ra nắm chặt bàn tay không chút hồng hào mà trắng nhợt như băng tuyết Bắc cực của nàng, nói: “Như thế này là có thể cảm thấy được độ ấm rồi”.
“Đây là sự sưởi ấm lẫn nhau của hai người đáng thương ư”. Tô Tử khẽ mỉm cười nhưng lại không có ý thoát ra.Nàng biết bản thân mình cần gì, nàng cũng biết mình đang nghĩ gì, cũng biết anh ta đang nghĩ gì.
Trước mặt hai người cùng kiêu ngạo lại thông minh, một chút rụt rè không cần thiết chính là giả dối.
“Không phải”. Tần Lạc ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng. Lúc này mới phát hiện chỗ ấn đường mắt bên trái nàng có một viên chu sa màu tím.
Nhìn thoáng qua trong lòng thích thú vô cùng.
Nốt ruồi nhỏ tình cờ phát hiện ra này lại cho người ta cảm giác lẳng lơ.
“Chí ít, sờ cũng rất thoải mái”. Tần Lạc vẻ mặt hơi xấu hổ, ngại ngùng nói.
14-02-2011, 05:19 PM
Bác Sĩ Thiên Tài Bác Sĩ Thiên Tài - Liễu Hạ Huy Bác Sĩ Thiên Tài