Số lần đọc/download: 6960 / 157
Cập nhật: 2015-03-09 20:01:59 +0700
Chương 272: Giày Vò Đến Chết
V
ừa nói vừa giơ bàn tay lên, vận cương khí hướng Đường Phong đánh tới.
Chưởng phong lạnh thấu xương, khiến đầu tóc Đường Phong rối bời, mặc dù giờ phút này nàng chưa hoàn toàn khôi phục khí lực, nhưng một chưởng này, phỏng chừng kết cục Đường Phong đầu rơi máu chảy.
Nhưng không biết nữ nhân này nghĩ ra cái gì, khi bàn tay chỉ còn cách Đường Phong ba tấc đột nhiên ngừng lại, ánh mắt biến hóa không ngừng nhìn chằm chằm Đường Phong, đột nhiên thu chưởng lại.
Linh Khiếp Nhan ở trong quan sát, không tự chủ được thở dài một hơi, trong nháy mắt vừa rồi, nàng thiếu chút nữa chiếm cứ thân thể Đường Phong.
Nữ nhân kia oán hận đá cho Đường Phong hai cước cho hả giận rồi nói:
- Giết ngươi như vậy chẳng phải quá dễ dàng với ngươi sao?
Hừ, tên tiểu dâm tặc này nhất định là đệ tử Ô Long Bảo, nhưng không biết tại sao có thể chạy tới nơi đây, nếu đã là người ở đó thì phải đem về từ từ hành hạ, thế còn có chút khoải cảm hơn một chưởng đánh chết hắn, như thế chẳng phải trút được nỗi hận trong lòng mình sao. Nghĩ đến đó trên mặt nữ nhân lộ rõ một nụ cười nham hiểm.
Mà cũng may hắn còn chút lương tri không dùng dược vật đê tiện với mình, nếu không mình đã một tay băm hắn ra làm chả rồi.
Nhưng điều làm nàng nghi ngờ là lần trước hắn chạy còn nhanh hơn thỏ, một tay quay ám khí nhanh như chớp, nhưng sao lần này tại như người bình thường thế này?
Thoáng chút buồn bực, nữ nhân vươn tay ra, sờ lên cổ Đường Phong, xem xét cần thận một hồi lại tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, bởi trong cơ thể nam tử này chẳng còn chút cương khí nào, đan điền cũng khô héo, kinh mạch thì trống rỗng giống như mới thoát lực sao một hồi đại chiến ấy.
Chả trách được? rốt cục là đánh nhau như thề nào mới khiến tên này biến thành như cái giẻ rách thế này? Nhưng càng khiến nàng nghi ngờ hơn là không cách nào biết được cương tâm của hắn là gì.
Đang lúc tinh thần mình chui vào trong đan điền hắn, chỉ thấy một mảnh bảy sắc cầu vồng bao quanh đan điền hắn, ngoài ra chẳng thấy gì, không chỉ thế mà còn có một loại trở lực không rõ ngăn cản tâm thần mình xâm nhập sâu hơn.
Nàng cũng không dám xem xét cương tâm đường phong kỹ lưỡng, vì nếu tinh thần tiến vào đan điền hắn, chỉ cần hắn có một chút ý thức thì cũng rất dễ gây tổn hại đối với tình thần của mình, nên lúc này khỏi xem xét gì nữa, để tính sau vậy.
Sau khi tinh thần của nàng rời đi, Linh Khiếp Nhan bé nhỏ đang đứng trong đan điền của đường phong liền hiện ra, cầm tờ giấy hua hua về phía nàng kia giơ nấm đấm lên:
- Xú nữ nhân dám theo dõi bí mật Phong ca ca à,nằm mơ đi!”
Nữ nhân kia đứng thẳng lên, vẻ mặt khó chịu, nhìn đường phong một lúc, rồi quay lại sửa sang xiên y tóc tay, rồi quay người bay vút đi, trên bờ cát chỉ còn Đường Phong nằm một mình, hôn mê bất tỉnh.
Nếu hắn là đệ tử Ô Long Bảo, như vậy nhất định sẽ trở về Ô Long bảo, mình cũng không cần lo lắng cho hắn nữa.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng ta liền bay trở lại, từng bước đi tới cạnh Đường Phong, miệng lầu bầu:
- Phiền toái chết đi!
Vừa chạy đi nàng ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, vạn nhất tên tiểu dâm tặc này không chạy về Ô Long Bảo… thì mình nên tìm người nào để báo thù đây? Mà hắn nếu ở nơi này, nếu gặp gì bất trắc, ví dụ như thủy triều lên cuốn hắn chết đuối, chẳng phải mình lỗ lớn rồi sao?
Nghĩ tới đây, nàng xoay người trở lại, chuẩn bị đem Đường Phong cùng về Ô Long Bảo. Nhưng là làm thế nào để mang đi? Chẳng lẽ ôm về? Nàng không nguyện ý làm ra chuyện như thế này, một nữ nhân ôm một nam nhân, còn ra thể thống gì?
Đi vòng quanh Đường Phong vài vòng, mắt sáng rỡ lên, nàng đột nhiên nhớ tới một ý kiến hay, cúi người xuống vươn tay ra, bắt hai mắt cá chân Đường Phong, sau đó sải bước hướng Ô Long Bảo mà đi.
Ừ, như thế có thể mang hắn về Ô Long Bảo, lại cũng hả giận!
Khung cảnh nhất thời vô cùng quỷ dị, một mỹ nữ bốc lửa đi phía trước, phía sau nàng kéo một người đàn ông, Kéo,cầm chân kéo không phải là để lên xe kéo,cảnh tượng rất chi là dã man,ngập tràn bạo lực a.
Nam nhân này hai chân ở trên tay nàng, lưng tiếp đất, dọc đường đụng nào là đá tảng, sườn đất, hố… Ở chỗ này, thân thể nam nhân dềnh lên dập xuống, cùng mặt đất va chạm kịch liệt. Nữ nhân còn cố ý chọn đường đi như thế, gặp đá tảng cũng không tránh ra.
Nữ nhân lắng nghe tiếng vang từ sau lưng truyền tới, tâm tình khá tốt, ngoài miệng thậm chí còn sung sướng cười nhỏ. Lúc này nếu hắn có thể kêu mấy câu xin tha thứ hoặc đau đớn… thật không còn gì tuyệt vời hơn.
Lần trước lúc nghịch nước ở bờ biển bị tên tiểu tặc này rình coi, để tránh đụng phải chuyện như thế nữa, lần này nàng cố ý chạy ra xa, vốn tưởng không ai quấy rầy được, không ngờ lại đụng phải hắn, Khoảng cách vài chục dặm, hắn cũng xuống nước cùng mình, không lẽ đã ở cùng mấy canh giờ?
Mấy canh giờ, tên tiểu tặc này có thể bị mình giày vò chết mất, dù sao hắn cũng đã bị thương không nhẹ, nếu tổn thương thêm, vậy sau này làm sao còn hắn cho mình tra tấn? Tưởng tượng tới đây... nữ nhân lại bắt đầu lo lắng.
Đi về phía trước một canh giờ, nữ nhân cau mày quay đầu nhìn Đường Phong một chút, nhẹ cắn môi, thần sắc khổ sở, một hồi lâu sau mắng mỏ:
- Xú nam nhân, ta tạm thời lưu mạng ngươi lại, ngày sau ngươi phải cảm ơn đại ân đại đức bổn cô nương đó.
Vừa nói, trong lòng vừa chột dạ nhìn bốn phía, cảm giác hướng ra ngoài khuếch tán đi, xác định gần đây không có ai, khom lưng bế Đường Phong, trực tiếp vận khởi cương khí, bay lên, hướng Ô Long Bảo.
Thấy một màn như vậy, Linh Khiếp Nhan trốn trong cương trung tâm Đường Phong phải có nhịn, quả thực nàng cũng bị nữ nhân này làm cho tức chết.
Nếu không phải thân thể lúc này của Đường Phong quá kém, nàng thật sự muốn chiếm cứ thân thể hắn mà giết chết nữ nhân kia. Nhưng hiện tại, da thịt Phong ca ca không chịu nổi, dựa theo thương thể, đoán chừng nằm mấy ngày mới có thể tỉnh, sau khi tỉnh e là sẽ suy yếu vô lực. Nghĩ tới đây, Linh Khiếp Nhan làm cho tinh hồn mình bao quanh đan điền Đường Phong, toàn tâm toàn ý giúp hắn điều tiết không chế linh khí khắp nơi, tiến vào kinh mặch của hắn, dựa vào Vô Thường Quyết vận chuyển công pháp.
Cùng người khác vận công, chỉ có Linh Khiếp Nhan cùng Đường Phong mới làm được, đổi lại người ngoài thì không thể, cho dù có được thì cũng cực kỳ gian nan, lãng phí thời gian, Linh Khiếp Nhan giúp Đường Phong vận chuyển một ít thời gian, ít nhất Đường Phong cũng tự thân vận chuyển được năm sáu lần.
Mặc dù gian khổ vô cùng, nhưng vì sự khôi phục của Đường Phong, Linh Khiếp Nhan chấp nhận, dần dần, bỏ qua ngoại giới, một lòng nhào vào đan điền Đường Phong.
Khoảng cách vài chục dặm nhưng chỉ chốc lát nữ nhân đã ở cách Ô Long Bảo có ba dặm. Đến chỗ này, nàng không dám bay nữa, sợ bị người Ô Long Bảo thấy, lúc đó mặt biết giấu vào đâu.
Hạ xuống đất phía sau, nàng đem Đường Phong nằm như cũ, nắm lấy một chân hắn tha đi.
Càng tới gần Ô Long Bảo, tim nàng càng bất an, nàng đang suy nghĩ nếu những bộ hạ kia thấy nàng trong tình cảnh này sẽ nghĩ gì? Có thể hiểu lầm thành thế nào?