Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Chương 271: Bay Lượn
L
a Thanh Yên nghe xong sửng sốt, trong lòng không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ hắn tìm ra được biện pháp gì ư?
Triệu Tử Văn quyết định thật nhanh biện pháp, cũng không suy xét vấn đề thiệt hơn cho phức tạp, chạy nhanh về một chỗ sâu trong rừng hoa đào.
La Thanh Yên thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào ổn thỏa cả. Trừ phi hai người chắp cánh mà bay ra ngoài. Nàng chắc chắn là không tin tiểu tặc này sẽ có biện pháp gì, có điều vẫn đi theo hắn.
Lúc này, Triệu Tử Văn đã sớm dắt kỹ Hổ Đầu Thương bên người rồi. Bên cạnh hắn còn có một con diều hình tam giác, nhưng hình dạng cực kỳ quái dị. La Thanh Yên không khỏi tò mò nhìn ngắm. Chỉ thấy trên con diều tam giác này rộng chừng bốn thước, dài khoảng hai thước, to khổng lồ. Bạch Phát Ma Nữ chưa từng thấy cái diều nào lớn đến vậy, không khỏi trợn mắt há hốc mồm ra nhìn.
- Ngươi làm cái diều lớn như thế để làm gì?
La Thanh Yên không khỏi kinh ngạc hỏi.
Triệu Tử Văn khinh thường lườm nàng, bực bội nói:
- Ai nói đây là diều?
La Thanh Yên lại chú ý thấy dưới con diều khổng lồ này còn có một cái nữa hình tam giác, đúng là hoàn toàn không giống diều. Nàng ngẫm nghĩ lại, rồi kinh ngạc nói:
- Sao cơ? Chẳng lẽ ngươi định dùng cái này để bay ra khỏi Đào Hoa Cốc?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Chẳng lẽ ta còn chơi diều hay sao? Đương nhiên là phải dựa vào cái cánh lượn này mà bay ra ngoài rồi.
Cánh lượn? La Thanh Yên chưa từng nghe nói đến. Mà Đại Kinh cũng chưa từng xuất hiện thứ đồ vật này. Chẳng lẽ là hắn nghĩ ra được??? La Thanh Yên lại liên tưởng đến chuyện hắn đi trộm thảm, hỏi dò:
- Ngươi đi ăn trộm thảm trong Sở Vương phủ là để làm cái gọi là cánh lượn này ư?
- Còn không phải sao? Cũng may mà thảm ở Sở Vương phủ này không phải là loại vải bố mà là chất tơ sợi thượng hạng, không chỉ mềm nhẹ mà lại còn dẻo dai vô cùng, dùng để làm cái cánh lượn này thì không còn gì tốt hơn nữa cả.
Triệu Tử Văn cười hì hì nói.
La Thanh Yên nhất thời im lặng. Chẳng lẽ là một cái gọi là cánh lượn như thế này lại có thể đưa cả hai người bay lên được sao? Quả thực là làm liều! Nàng lạnh lùng nói:
- Ta sẽ không ngồi lên cái thứ diều quái dị này mà bay đi đâu. Muốn bay thì mình ngươi tự bay đi.
Thế lửa trong núi ngày càng hung mãnh, sắp lan đến Đào Hoa Cốc tràn đầy các cây hoa đào. Triệu Tử Văn cũng không tính để mạng nhỏ dừng chân ở chỗ này. Hắn đã sớm chuẩn bị sắp xếp tất cả, cầm lấy cái giá tam giác giơ cao cánh lượn lên, cười nói với La Thanh Yên:
- La tỷ tỷ, ngươi muốn làm vịt quay Bắc Kinh hay là đi theo ta để thể nghiệm một chút cảm giác bay lượn được?
Cảm giác bay lượn được? Thâm tâm La Thanh Yên chợt nảy lên. Nàng cũng mê luyến thiên đạo, bay lên trời xanh. Nhưng nàng còn cách xa giấc mộng vĩ đại kia, nàng trầm tư, rất lâu không đáp lại câu hỏi kia.
Nếu hỏi Triệu Tử Văn, một người bình thường ở thế giới kia là nguyện ý làm vịt quay hay là cầm cánh lượn mà bay đi thì không cần nghĩ cũng biết, đáp án của hắn tuyệt đối sẽ là mang cánh lượn vào lướt cho nhanh.
Nhưng dù sao là ở thời cổ đại, không có ai biết đến sự có mặt của cánh lượn. Trừ phi là tiên, chứ không thì làm sao một phàm nhân có thể bay lượn trên trời cao được. Nói có chút khó nghe thì điều đó hoàn toàn vớ vẩn, là những lời nói vô căn cứ. Cho nên La Thanh Yên không tin tưởng cũng là chuyện có thể hiểu được.
Thấy La tỷ tỷ nhíu chặt mi, nửa ngày giời không đáp không rằng, lại thấy lửa thiêu mông đít tới nơi rồi, Triệu Tử Văn nóng ruột quá vội vàng bảo:
- La tỷ tỷ, nhanh lên đi, chứ không thì không kịp nữa đâu......
"Được rồi, đã có Triệu tướng quân này theo ta cùng chết thì ta còn sợ cái gì?" Thần sắc La Thanh Yên lại trở lại bộ dạng thản nhiên như trước, phong thái như liệt sĩ thấy chết cũng không sờn. Nàng đi đến dưới cánh lượn, đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, một bàn tay đẩy cánh lên, còn tay kia thì nắm chặt lấy cái giá hình tam giác.
Toàn bộ giá đỡ của cánh lượn đều là loại gỗ đào thượng hạng, được dây thừng xé từ vỏ cây rắn chắc buộc chặt lại, lại buộc kỹ lưỡng và chặt chẽ đến nỗi cả Triệu Tử Văn buộc vào rồi cũng không cởi được ra nữa. Hai cánh chim hai bên được làm từ loại thảm tơ thượng hạng, mềm mại lại có tính dẻo dai. Toàn bộ kết cấu chắc chắn như thế mới có thể chịu đựng được sức nặng của hai người.
Lửa cháy đã lan tới rừng hoa đào, những cây hoa đào ngoài rìa đã sớm bị thiêu hủy. Thấy tình hình lửa sắp lan vào trong rừng, ở đây lúc nào là nguy hiểm lúc đó, Triệu Tử Văn không còn vẻ tươi cười nữa mà thần sắc vô cùng nghiêm túc, nói:
- La Các chủ, chuẩn bị tốt chưa?
La Thanh Yên nhìn hình dạng hắn như đao gọt, không khỏi tăng thêm hảo cảm với Triệu tướng quân khi thực sự nghiêm túc này. Đại hỏa sắp lan tới tận nơi, La Thanh Yên không còn lựa chọn nào khác, gật đầu nói:
- Ta coi như đánh bạc một phen đi.
Đại hỏa rừng rực ở Đào Hoa Cốc càng ngày càng lan rộng và mãnh liệt. Xuyên qua màn lửa có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của hai người. Bên dưới Đào Hoa Cốc có một đám hắc võ sĩ đang đứng đó, mà đứng đầu chính là Các chủ Ám Kiếm Các Sở Thăng. Y cười lạnh, ung dung nói:
- Để ta xem hai người các ngươi thoát được như thế nào. Nếu không phải là bị thiêu cháy thì cũng chỉ có cách nhảy xuống Đào Hoa Cốc ngã mà chết thôi.
- Các chủ, thật sự là trời đã giúp chúng ta rồi. Hôm nay lại là gió đông, toàn bộ rừng hoa đào sắp thành biển lửa rồi.
Thành tướng quân vui tươi hớn hở cười nói. Gương mặt cương nghị quả thực như nở hoa tưng bừng.
Bên ngoài Đào Hoa Cốc, phía sau Triệu Tử Văn là một vách núi nghiêng xuống dưới, tuy rằng đường có chút gập ghềnh nhưng vẫn có thể coi như một con dốc lao xuống phía dưới được. Bên dưới Đào Hoa Cốc chính là vực sâu không thấy đáy. Nếu như không dùng cánh lượn mà nhảy luôn xuống thì đảm bảo là hai người xong đời rồi.
- Ta đếm đến ba, chúng ta cùng nhau lao xuống dưới. Khi rời khỏi vách núi, nhớ kỹ hai tay phải nắm chặt lấy thanh ngang nhé.
Hắn lập tức mang cánh lượn quay đầu đi đến một nơi bên vách núi mà lửa còn chưa thể lan tới ngay được, nhẹ giọng dặn dò bên tai La Thanh Yên.
Cánh lượn đối diện với biển lửa, La Thanh Yên lạnh giọng hỏi han:
- Chẳng lẽ chúng ta đi cùng hướng với biển lửa?
Ngất! Nếu thuận gió mà bay thì tuyệt đối là sẽ trực tiếp ngã chết luôn. Đương nhiên là muốn không khí tạo ra lực vận động tương đối rồi. Triệu Tử Văn cũng không muốn giải thích lằng nhằng, ôn hòa đáp:
- Cứ nghe ta là được!
Dù sao thì cũng là lúc tính mạng khẩn yếu, La Thanh Yên cũng không nhịn được nên tay toát mồ hôi lạnh ướt, nhưng thần sắc thì vẫn là bộ dạng lạnh lẽo như băng, hoàn toàn không có chút gì sợ hãi cả. Nàng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Triệu Tử Văn cũng không còn do dự gì nữa, cắn răng hô:
- Một......
- Ba!
Hắn quát lên xong chợt khởi động, một tay giơ cánh lượn lên, lao xuống phía dưới. Bọn họ lao đi cực nhanh, chỉ một lát đã vọt tới bên vách núi còn chưa bị lửa thiêu.
Ngay khi hai chân sắp rời khỏi vách núi, Triệu Tử Văn vẫn không quên nhắc nhở:
- Cầm chặt thanh ngang!
La Thanh Yên trong lòng gấp gáp, hô hấp đều cảm thấy dồn dập hơn. Nàng vội vàng dùng hai tay cầm chặt thanh ngang trên cái giá đỡ hình tam giác, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn tình cảnh sắp rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Cánh lượn không lập tức rơi xuống vách núi như La Thanh Yên tưởng tượng mà dựa vào lực vận động tương đối của không khí tạo thành, dưới tán cánh sinh ra động lực, trong khoảnh khắc rời khỏi vách núi đen liền bắt đầu phi hành, lướt đi, phiêu du trên không trung, bay lượn giữa bầu trời xanh.
- Các chủ, mau nhìn. Đó là cái gì?
Thành tướng quân, thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ là người đầu tien phát hiện ra một con diều hình tam giác nương theo gió to mà rời khỏi vách núi bay vào khoảng không. Mắt gã trợn tròn kinh ngạc, gã kêu to lên.
Sở Thăng lập tức chuyển ánh mắt lẳng lơ mị hoặc sang, lập tức cũng phát hiện ra con diều khổng lồ đang bay lượn trên trời. Càng kinh ngạc hơn chính là bên dưới con diều có hai người. Tư thế của bọn hắn và cánh diều được bảo trì gần như cân bằng.
- Không thể nào! Không thể nào! Con người làm sao có thể mang diều phi hành được!
Sở Thăng không thể tin nổi sự thất bại trong gang tấc, càng khó tin là không ngờ có người lại có thể bay lượt trên trời xanh như chim. Y nhìn con diều bay qua đỉnh đầu, giận dữ hét lên.
Thành tướng quân nghẹn họng nhìn trân trối hồi lâu không nói được gì. Thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được hai người này chính là Triệu Tử Văn và La Thanh Yên.
“Thành cũng ở Tiêu Hà mà bại cũng ở Tiêu Hà!” Nếu như trong lịch sử này cũng có một màn Tiêu Hà đuổi theo Hàn Tín dưới ánh trăng thì nói không chừng Sở Thăng sẽ liên tưởng được tới câu ngạn ngữ này. Y dựa vào đông phong mà dẫn lửa thiêu cả Đào Hoa Cốc. Còn Triệu Tử Văn lại mượn thế gió đông mà lấy diều bay đi. Thật sự là thành cũng ở đông phong mà bại cũng ở đông phong.
Tại sao lại có thể có loại người kỳ quái như thế này cơ chứ! Lại có thể làm ra diều cho người ta bay lên được. Sở Thăng tức giận đỏ cả mặt, không còn vẻ đắc ý như vừa rồi nữa. Y phẫn nộ phất ống tay áo, phẫn hận rời đi.
Mấy trăm hắc võ sĩ hôm nay coi như được đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt). Người cũng có thể bay được.
Cánh lượn không nhanh không chậm bay lượn trên bầu trời. Trời xanh xanh, mây trắng bay nhàn nhạt, mọi thứ đều ở dưới chân mình. Ở trên không trung, Triệu Tử Văn càng có thẻ cảm thụ được luồng gió xuân hòa ái. Hắn nắm chặt lấy xà của giá đỡ hình tam giác, thân thể tận lực ngang hàng với cánh lượn, ánh mắt lập tức nhìn về phía xa xa. Lúc này đây núi cao đồng rộng, hồ gợn sóng lăn tăn, thương tùng thúy bách trên đại sơn đều thu nhỏ hiện ra trước mắt hắn. Cái cảm giác tự do bay lượn này khiến hắn hưng phấn, trái tim đập rộn ràng.
Ánh mắt hắn lại nhìn sang La tỷ tỷ ở bên cạnh. Chỉ thấy mặt nàng hơi tái nhợt, mắt nhắm chặt, nghiến răng lại, hắn không khỏi bội phục Bạch Phát Ma Nữ quả thật là gan dạ sáng suốt hơn người. Nếu như là một nữ tử cổ đại bình thường cầm một cái diều lượn lao xuống sườn núi, cho dù không bị dọa chết thì cũng sẽ bị dọa đến mức hô to gọi nhỏ. Còn nàng thì chỉ có vẻ như hơi sợ hãi mà thôi.
Triệu Tử Văn một tay nắm thanh ngang, vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói:
- Tỷ tỷ, chúng ta an toàn rồi!
An toàn? La Thanh Yên đang cảm giác thấy gió nhẹ không ngừng mơn trớn trên má mình, hơn nữa có vẻ mạnh hơn xuân phong bình thường, khi nghe nói thế thì không khỏi kinh ngạc thầm nghĩ, "Chẳng lẽ hắn nói đều là sự thật sao?"
Nàng cũng không quan tâm đến việc Triệu Tử Văn vừa chiếm tiện nghi của mình, chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt nàng là một cảnh núi rừng hùng vĩ, núi sông quen thuộc đều ở đây. Mây trắng thân quen không ngừng thổi qua bên người. Cảm giác này như mộng lại như ảo, tựa như thân lạc vào tiên cảnh. Nàng nhất thời ngây ngốc, ánh mắt si mê nhìn cảnh sắc xung quanh.