Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Chương 270: Thiêu Sơn. (đốt Núi)
Đ
ã biết Triệu tướng quân này cố ý thừa nước đục thả câu, La Thanh Yên cũng không muốn để ý đến hắn nữa, hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Có một tấm thảm cũng phải đến Ám Kiếm Các trộm đồ này nọ. Thật là không biết sống chết gì.
Triệu Tử Văn làm sao không biết mối nguy hiểm trong đó. Nhưng đêm qua cũng không có hắc võ sĩ trông coi nghiêm mật như hắn tưởng, mà vẫn là Sở Vương phủ dễ dàng lui tới thám thính như thường. Cho nên có trộm chút đồ vật gì thì cũng không đến nỗi khó khăn.
Thử hỏi ai mà tin được một thích khách đi tiềm phục lại ăn trộm đồ vật này nọ chứ? Sở Thăng có nghĩ nát óc cũng sẽ nghĩ không ra được đâu. Đường đường là Triệu tướng quân lại đến Vương phủ của y trộm đồ.........
- Đến lúc cần ngươi sẽ biết tác dụng của nó.
Triệu Tử Văn cười lớn, cũng không để ý Bạch Phát Ma Nữ vô tình này, xoay người đi vào trong Đào Hoa Cốc.
Ánh mắt La Thanh Yên nhìn những hoa đào phủ đầy trên mặt đất dưới các tàng cây, trong lòng lại chợt nổi lên chút tư niệm. Nhưng rất nhanh nàng lập tức khôi phục lại bộ dạng điềm tĩnh, tựa như tiên tử lạc vào Đào Hoa Cốc, trong lớp hoa đào giăng mắc khắp nơi, có vẻ như được hoa đào phản chiếu càng làm tôn thêm vẻ đẹp, vô cùng thanh lịch và thoát tục.
Tất cả Đào Hoa Cốc lại rơi vào cảnh yên tĩnh hoàn toàn. Lúc này, trong đại sảnh của Sở Vương phủ, Sở Thăng ngồi trên ghế thượng tịch, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Đào Hoa Cốc phía xa xa!
- Các chủ, dường như bọn họ ở trong Đào Hoa Cốc. Bây giờ có cần phái hắc võ sĩ tiến vào tiêu diệt ngay không?
Thủ lĩnh của hắc võ sĩ đứng trong sảnh, siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Thăng âm hiểm cười:
- Trực tiếp giết chết chúng thì không phải là đã rất tiện nghi cho chúng rồi sao?
Thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ nghi ngờ, nói:
- Chẳng lẽ Các chủ muốn làm cho bọn chúng phải khốn khổ khốn nạn trong núi rồi mới bao vây tiêu diệt?
- Hừ hừ, khi bao vây tiễu trừ bọn chúng, bọn chúng chắc chắn sẽ liều chết phản kháng. Bằng vào võ công của hai người này, nếu như quyết chí cá chết lưới rách với chúng ta thì chúng ta thiệt to.
Sở Thăng lạnh lùng đáp. Đối với cái chết của hai trăm hắc võ sĩ, nói không đau lòng căn bản là nói dối. Y không muốn có thêm thương vong nữa.
Thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ lúc đầu nghe không hiểu được ý tứ của Các chủ. Gã cân nhắc một lúc lâu.... Ánh mắt chợt sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Chẳng lẽ Các chủ muốn......
- Việc này do ngươi một tay đốc thúc. Đừng cho bất luận kẻ nào biết.
Sở Thăng cắt ngang lời gã.
Thủ lĩnh hắc võ sĩ liên tục gật đầu, nói:
- Tất cả đều nghe theo sự phân phó của Các chủ.
Trong lòng gã cũng thầm nghĩ, "Các chủ thật là thủ đoạn!"
Triệu tướng quân của Đại Kinh và Các chủ Vong Phu Các La Thanh Yên, hai người này đều là loại nhất đẳng cao thủ. Nếu như bọn họ liên thủ lại thì nếu muốn đánh giết bọn họ, cái giá phải trả cũng không đơn giản chỉ là hai trăm võ sĩ như làn trước, mà chắc chắn sẽ phải trả giá bằng nhiều mạng sống và máu rơi hơn. Kế sách của Sở Thăng đơn giản chính là tiêu diệt hai người này mà không uổng mất một người nào cả.
Thông qua liên tưởng về điểm này, thủ lĩnh của hắc võ sĩ cũng có thể đoán được tâm tư của Các chủ rất nhanh.
Ánh mắt quyến rũ của Sở Thăng hiện ra ý cười giảo hoạt, dường như chắc chắn mưu kế vừa rồi nhất định sẽ thành công. Y nhấp một ngụm trà thơm rồi phán:
- Thành tướng quân, phái bồ câu đưa tin cho Tân Nguyệt Lâu.
Thành tướng quân - Thủ lĩnh của đội hắc võ sĩ lập tức nghiền ngẫm tâm tư của Các chủ, vừa đảo mắt đã nói:
- Chẳng lẽ Các chủ muốn phái các cao thủ của Tân Nguyệt Lâu tới đây hết?
Sở Thăng ôn hòa cười đáp:
- Xem ra Thành tướng quân vĩnh viễn không thể biết được nội tâm ta đang có suy nghĩ gì.
Trên trán Thành tướng quân lập tức toát mồ hôi lạnh. Sở Các chủ là kẻ giết người không chớp mắt. Nếu làm cho y mất hứng, thì thật sự là mạng nhỏ khó bảo toàn, gã vội vàng ngượng ngùng cười nói:
- Các chủ trí mưu song toàn, thuộc hạ sao có thể nghiền ngẫm được tới......
Thành tướng quân này dũng mãnh thì có thừa nhưng trí mưu không đủ, Sở Thăng không khỏi thầm tiếc nuối trong lòng, lại nói tiếp:
- Truyền khẩu dụ của ta, giam lỏng Đạp Tuyết!
Giam lỏng Đạp Tuyết? Thành tướng quân hơi hoang mang, lại lập tức nghiêm mặt nói:
- Các chủ có phải là sợ Đạp Tuyết sẽ tiết lộ ra chuyện Triệu Tử Văn bị khốn trong Đào Hoa Cốc cho người của hắn biết không?
Coi như cũng không phải kẻ quá ngu ngốc! Sở Thăng thản nhiên đáp:
- Đạp Tuyết và Triệu Tử Văn có mối quan hệ khá tốt. Cứ phòng bị cẩn thận không phải là chuyện gì xấu cả.
Hắn lại chuyển giọng, cười lạnh nói:
- Nếu không phải là ta tính đến chuyện Đạp Tuyết đã theo ta nhiều năm thì ta cũng sẽ không để cho nàng còn sống đến hôm nay đâu.
- Thuộc hạ lập tức phái bồ câu đưa tin.
Thành tướng quân hiểu được chuyện quá khẩn cấp. Nếu như để đương kim Hoàng đế Đại Kinh biết Triệu tướng quân hiện đang bị vây khốn trong Đào Hoa Cốc, chắc chắn lão sẽ phái đại quân đến cứu viện. Gã vội vàng xoay người đi ra khỏi đại sảnh.
- Triệu Tử Văn, La Thanh Yên, để ta xem qua ngày mai các ngươi có thể kiên trì được bao lâu.
Ánh mắt Sở Thăng lại nhìn về Đào Hoa Cốc phía xa xa, tràn ngập sát khí.
Sương sớm trong ánh sáng ban mai long lanh nhiều màu rực rỡ. Hoa đào trong Đào Hoa Cốc thực vô cùng diễm lệ. La Thanh Yên lẳng lặng đứng ở ranh giới cốc, ánh mắt lạnh lùng dừng lại ở Sở Vương phủ đang tĩnh lặng kia. Nàng cũng không hiểu vì sao Sở Thăng còn chậm rãi chưa hành động.
- La tỷ tỷ, chào buổi sáng!
Triệu Tử Văn vừa ngâm mình trong ôn tuyền xong, thoải mái sảng khoái cười cười chào hỏi La Thanh Yên.
La Thanh Yên xoay người nhìn lại. Ánh mắt không khỏi dừng lại ở quầng thâm trên mắt hắn. Nàng nhướn mày chất vấn:
- Ngươi đêm qua lại tới Vương phủ nữa ư?
Triệu Tử Văn liếc mắt khinh thường đáp:
- Ta còn đi Vương phủ làm cái gì!
- Vậy đêm hôm qua ngươi đang làm chuyện gì?
La Thanh Yên biến sắc hỏi dồn.
Triệu Tử Văn duỗi lưng vươn vai, không nhanh không chậm đáp:
- Ta nói này La tỷ tỷ. Ngươi làm sao lại giống cái bà quản gia vậy?
Bà quản gia! La Thanh Yên nghe mà mắt phun lửa giận, xuất ra một thanh trường kiếm đâm thẳng vào hắn, tức giận nói:
- Khá lắm, tiểu tặc vô sỉ! Muốn đánh!
- Này này, nữ tử động khẩu chứ không động thủ nhé.
Triệu Tử Văn trốn sau một gốc cây hoa đào, cao giọng hét.
La Thanh Yên cũng không thèm để ý đến câu nói không hợp logic này. Đã nhiều ngày nay bị tên tiểu tặc này khinh bạc, nàng đã sớm giận dữ rồi. Thân ảnh quỷ mị chợt lóe lên, vọt đến bên cạnh hắn. Một kiếm bay vèo đến tránh hắn rồi quét qua.
Nhưng Triệu Tử Văn cũng không phải là kẻ cứ để mặc người ta đến chém đầu mình. Trong nháy mắt hắn đã kịp thời lui lại phía sau hai bước, tránh khỏi luồng kiếm phong của Bạch Phát Ma Nữ.
"Ba......bịch" cây hoa đào còn chưa trưởng thành, trực tiếp bị chặt đổ, phịch một tiếng đổ trên mặt đất.
Bạch Phát Ma Nữ này đùa mà cứ như thật vậy. Triệu Tử Văn thấy thế thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lảng sang chuyện khác, cười ha hả nói:
- Chặt tốt! Chặt tốt!
Tiểu tặc này cười dâm đãng không chịu nổi. La Thanh Yên nghe trong đó ra nghĩa khác, tức giận đến cực độ, mặt đỏ rực lên, cần cổ trong suốt cũng đỏ lên, hét lớn:
- Triệu Tử Văn, hôm nay ta muốn ngươi chết không được tử tế.
Không thể nào. Nghiêm trọng vậy sao. Triệu Tử Văn thấy tình thế không ổn, vội vàng chuồn mất. Vừa chạy vừa la lớn:
- La tỷ tỷ, ta còn không tìm ngươi tính toán cái tội phá hoại của công, ngươi sao lại tìm ta gây phiền toái thế?
La Thanh Yên hôm nay đã hoàn toàn tức giận tới mức đánh mất cả tâm cảnh bình tĩnh của ngày thường, vũ động trường kiếm đâm vào tên tiểu tặc vô sỉ này. Dù sao thân pháp của Triệu Tử Văn cũng không nhanh nhẹn được bằng La Thanh Yên. Tránh thoát được vài kiếm xong hắn đã thấy chẳng mấy mà bị Bạch Phát Ma Nữ này đuổi kịp.
Bỗng nhiên, một mùi khói truyền vào mũi hai người. Hơn nữa, mùi khói và cây cối cháy cực kỳ nồng đậm. Theo bản năng bọn họ đều dừng bước lại, phóng mắt nhìn ra phía xa xa. Bọn họ đều trợn mắt nhìn một trận đại hỏa rừng rực chậm rãi lan về phía bên này.
Vốn là ban ngày gió xuân thổi, hơn nữa lại là do có người cố ý làm, cho nên thế lửa thật là hung mãnh. Ngay khi hai người đuổi đánh nhau có một lúc thôi mà ngọn lửa nho nhỏ đã nghiễm nhiên trở thành một trận đại hỏa khó có thể dập tắt nổi.
La Thanh Yên nhìn đại hỏa ở phía núi xa xa kia dần dần lan ra, nhíu mày nói:
- Không ngờ Sở Thăng này lại có thể sử dụng thủ đoạn ác độc như thế!
Nàng và Triệu Tử Văn đều hiểu được, một mồi lửa này của Triệu Tử Văn dù không đốt được đến Đào Hoa Cốc cũng sẽ hun cho toàn bộ động vật trong núi phải rời đi hết. Đến lúc đó chắc chắn mình sẽ không tìm được một chút xíu lương thực nào. Nếu đốt tới Đào Hoa Cốc rồi thì cho dùng võ công có cao tới đâu đi nữa cũng sẽ bị táng thân trong đại hỏa hừng hực cháy này.
Ánh mắt Triệu Tử Văn phóng về phía Sở Thăng đang đứng dưới núi, kia, thần sắc vừa mừng vừa lo. Không ai có thể hiểu được tại sao hắn lại có biểu tình như thế.
Ánh mắt lẳng lơ quyến rũ của Sở Thăng lóe ra tia nhìn giả dối, âm hiểm. Y cười nói:
- Để ta xem xem các ngươi chạy thoát khỏi biển lửa như thế nào.
Thế lửa trong núi ngày càng hung mãnh không ngừng phát ra những tiếng nổ bùm bụp nho nhỏ. Thương tùng cổ bách gì gì cũng đều đổ xuống trong biển lửa hết. Cảnh tượng như thế khiến cho ai chứng kiến cũng phải kinh hoàng. Nếu như ở trong núi sâu này thì chắc chắn phải chết chứ không nghi ngờ gì được nữa rồi.
Dưới xuân phong và ánh mặt trời, hỏa thế càng ngày càng hung mãnh, chẳng mấy sẽ lan tới Đào Hoa Cốc. Trong Đào Hoa Cốc lại dày đặc các cây hoa đào. Hỏa thế chắc chắn sẽ lan tới nơi này. La Thanh Yên nghiến chặt răng, hồi lâu không nói ra lời được. Cho dù là tiên tử cũng không muốn chết ở trong biển lửa, huống gì là Bạch Phát Ma Nữ này.
Ánh mắt của Triệu Tử Văn có chút phức tạp, dường như đang cân nhắc cái gì. Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn trận đại hỏa mãnh liệt đang lan tới. Vạn vật sẽ đều bị thiêu rụi hết. Cho dù có ẩn mình trong suối nước nóng để tránh được biển lửa. Nhưng biển lửa này dù sao cũng có thể cháy đến ba, bốn ngày. Đến lúc đó chắc cũng sẽ chết vì đói mất.
"Sớm thử không bằng muộn thử. Cứ làm như thế đi!" Triệu Tử Văn khẽ cắn môi, lập tức nói với La Thanh Yên:
- La tỷ tỷ, đi theo ta!
Nếu như không có chuyện giáo trường luận võ ngày mai, nói không chừng hắn sẽ còn lần lữa một hai ngày nữa. Chẳng qua hiện tại không còn đường sống nữa, không bằng đánh cuộc một lần như vậy đi.