Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 272: Ở Trong Rừng Hoa Mà Không Dính Lá
ạ Bá Đạt không nói gì, chỉ cười cười, tuy Triệu Hải Vệ bị trừng phạt đúng tội, nhưng dẫu sao Trương Dương và Đỗ Thiên Dã cũng là những người cố bới móc chuyện này, có thể nói là hai người bọn họ hợp lực tống Triệu Hải Vệ vào ngục, bề ngoài thì chuyện này rất tầm thường, nhưng trong mắt đám làm chính trị già đời như họ thì chuyện này lại không hề tầm thường, có thể nói thái độ của bí thư chính pháp ủy rất rõ ràng, căn bản là không hề cố kỵ tới thân phận và nể mặt Triệu Quý Đình, trong quan trường Bình Hải có ai không biết Triệu Quý Đình là tay phải tay trái của bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, giữa hai người có quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, thái độ của Đinh Nguy Phong đã chứng tỏ, quyền uy của Cố Doãn Tri đã bắt đầu nhận sự khiêu chiến của các phương diện, loại khiêu chiến này thậm chí tới từ nội bộ.
Hạ Bá Đạt theo bên cạnh Cố Doãn Tri nhiều năm, hiểu rất rõ tính cách tính khí của mỗi một vị thường ủy của tỉnh ủy, Đinh Nguy Phong ngoài mặt trừ ghét ác như thù, nhưng y lại khá linh hoạt trong chính trị, lần này lôi lệ phong hành như vậy, thậm chí trước khi hạ thủ với Triệu Hải Vệ còn chẳng buồn hỏi ý Cố Doãn Tri, nguyên nhân chỉ có một, y muốn thông qua chuyện này để xây dựng hình tượng của mình, trong mắt Hạ Bá Đạt, Đinh Nguy Phong đang biến tướng tỏ thái độ với tỉnh trưởng Tống Hoài Minh.
Hạ Bá Đạt cảm thấy một loại ưu thương không tên, thời gian cứ từng ngày qua đi, Cố Doãn Tri cách điểm cuối càng lúc càng gần, một khi ông ta lui khỏi vị trí bí thư tỉnh ủy, vậy thì cục diện chính trị của tỉnh Bình Hải sẽ hoàn toàn thay đổi, trước mắt xem ra Tống Hoài Minh là một người có khả năng tiếp nhận vị trí của ông ta nhất, quan vận của Tống Hoài Minh khiến tất cả mọi người đều hâm mộ không thôi, Hạ Bá Đạt bắt đầu tính toán tương lai ình, đã đến lúc chuẩn bị cho tương lai rồi.
Trương Dương đương nhiên không nghĩ nhiều như vậy, tu vị chính trị của hắn hiện tại hầu hết là giới hạn ở nhận thức đối với hiện tượng bên ngoài, còn những thứ ở sau lưng thì hắn không thể nghĩ sâu nghĩ xa như vậy được.
Chuyện của Âu Dương Như Hạ khiến Trương Dương không thể không tiếp tục ở lại Đông Giang. Hải Lan sau khi tham gia tang lễ của Âu Dương Như Hạ, vội vã trở về Hương Cảng, cô ta tuần sau còn phải tới Giang Thành làm một tiết mục phong tục tập quán dân tộc, Trương Dương kiến nghị cô ta gặp mặt với Hồ Nhân Như, bàn một chút về hướng phát triển tương lai, Hồ Nhân Như lúc trước có ý đăng ký một công ty xây dựng ở Hương Cảng, Hải Lan không ngờ gì nữa chính là nhân tuyển tốt nhất để phụ trách chuyện này.
Gió ở bờ sông buổi tối rất to, Trương Dương, Lương Thành Long, Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân bốn người hẹn nhau tới bờ sông, bọn họ châm một ngọn đèn Khổng Minh, nhìn ngọn đèn Khổng Minh cháy rực bay lên, ký thác niềm thương nhớ của họ đối với Âu Dương Như Hạ.
Thông qua chuyện này quan hệ giữa Trương Dương và Đinh Triệu Dũng được kéo gần lại hơn rất nhiều, hắn phát hiện Đinh Triệu Dũng là một người rất có trách nhiệm, nếu như em trai Đinh Bân của gã cũng có thể giống như gã, Trương Dương cũng không phải đối nó lai vãng với Triệu Tĩnh.
Đinh Triệu Dũng mở một bình Chi Hoa Sĩ, rải rượu xuống đất, đổ xong liền vung tay, bình rượu ở trong tay vạch ra một đường cong, sau đó rơi xuống mặt sông đen kịt.
Trương Dương nói: "Hi vọng cô ấy có thể nhắm mắt!"
Đinh Triệu Dũng gật đầu: "Nhất định!" Gã dừng lại một chút rồi lại nói: "Kỳ thực người hại chết cô ấy là Triệu Quý Đình!"
Trương Dương nói: "Y đã bị trừng phạt rồi!"
Trần Thiệu Bân nói: "Chúng ta trong mắt người khác trở thành mãnh thú, đều là tại bọn chó đó."
Lương Thành Long không nói gì, rút một điếu thuốc châm lửa rồi rít mạnh hai hơi, Trần Thiệu Bân cũng xin một điếu.
Đinh Triệu Dũng nói: "Triệu Hải Vệ cũng là người bị hại!"
Trương Dương nói: "Mấy cậu cũng kiếm chế một chút đi, sau này làm gì cũng phải nghĩ tới lương tâm của mình, ngàn vạ nlần đừng gây hại cho xã hội!"
Mấy người đồng thời trầm mặc, mỗi người đều đang nhớ lại hành vi trong quá khứ của mình.
Lương Thành Long phá vỡ không khí trầm mặc trước đây: "Tôi định tin Phật!"
Trần Thiệu Bân nói: "Sau này tôi cũng sẽ không ăn hoa hồng nữa!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi định làm từ thiện!"
Trương Dương nói: "Người mất như gió, chúng ta cũng đừng thương tâm quá, tin rằng Âu Dương Như Hạ ở trên thiên đường cũng không muốn nhìn thấy chúng ta như vậy đâu!"
Lương Thành Long đề nghị: "Đi uống rượu đi! Tôi mời!"
Mấy người đồng thanh nói: "Cậu không mời thì ai mời?"
Ăn hôi là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc, Lương Thành Long thân là người có tiền nhất trong số họ, đương nhiên trở thành đối tượng bị ăn hôi, hơn nữa ai ai cũng đều ăn một cách yên tâm thoải mái, lúc tâm tình không tốt rất nhiều người thích tiêu phí, đặc biệt là khi tiêu xài tiền của người khác, càng có thể phát huy loại cảm giác này tới lâm li tẫn trí.
Trần Thiệu Bân búng tay: "Bốn bình Louis mười ba!"
Lương Thành Long kinh ngạc thốt lên: "Thằng ôn cậu uống được hết không?"
"Uống không hết cũng phải uống, có Trương Dương mà!"
Lương Thành Long nói: "Tôi không thích uống rượu tây!"
"Không thích uống cũng phải uống!"
"Vì sao?"
Trương Dương cười xấu xa: "Bởi vì anh mời khách!"
Lương Thành Long hiểu rồi, mất tên này là rắp tâm tiêu tiền của gã. Gã gật đầu, nói: "Được, chỉ cần mấy đại gia các cậu có thể vui vẻ cao hứng, uống bao nhiêu cũng được!"
Bọn họ đang ở Bách Nhạc Môn mới khai nghiệp, trước đây nơi này từng là sản nghiệp của Chu Vân Phàm, Hồ Nhân Như phụ trách quản lý nơi này, về sau Chu Văn Phàm bị bắt vì buôn lậu, nơi này bị niêm phong, về sau được bán đấu giá, chủ hiện giờ tên là Lương Tư, là em vợ của cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung, cô ta kỳ thực chỉ là chủ trên danh nghĩa, chủ thực sự chính là Lương Hồng, chị gá của cô ta.
Lương Thành Long từ lúc nơi này khai nghiệp đã tới ủng hộ, gã rất quen với Lương Tư. Lương Tư mmirm cười đi tới: "Em trai tới rồi đó à!" Bởi vì đều họ Lương, cho nên bọn họ gọi chị xưng em rất thân thiết.
Lương Thành Long cười nói: "Tôi dẫn ba người bạn tới, có tiết mục gì không?”
Lương Tư cười thần bí, cô ta không quen với mấy người bọn Trương Dương, cũng không biết thân phận của họ, trên thực tế tới những nơi như thế này để tiêu tiền, cũng không cần phải biết thân phận của người ta. Cô ta ghé vào tai Lương Thành Long nói nhỏ mấy câu, Lương Thành Long cười cười gật đầu..
Một lát sau từ ngoài cửa có bốn cô em người Nga tóc vàng mắt xanh đi vào, bọn họ đều mặc sườn xấm, thân thể yểu điệu, ngực tấn công mông phòng thủ, mắt của Trần Thiệu Bân lập tức sáng lên.
Trương Dương nói nhỏ với Lương Thành Long: "Tôi x, anh không ngờ lại hủ hóa chúng tôi!"
Lương Thành Long cười nói: "Đã mời anh em chơi vậy thì phải để các cậu tận hứng chứ!"
Bốn cô em người Nga phân biệt ngồi xuống cạnh họ, cô ngồi cạnh Trương Dương có thân hình cao nhất, Trương đại quân nhan dí sát lại nhìn, gái Nga thật sự không nên nhìn gần, nhìn xa thì tóc vàng mắt xanh rất là xinh đẹp, nhưng nhìn gần thì lông lá cứ như là da lợn. Cô em đó cười quyến rũ với Trương Dương, nếp nhăn trên mặt cũng hiện ra, Trương Dương thầm nghĩ thôi bỏ mẹ rồi, nữ nhân này ít nhất cũng phải ba chục tuổi, kỳ thực hắn nghĩ sai rồi, gái Nga người ta phát dục sớm, mới chỉ có hai mươi tư hai mươi lăm, có điều da cũng nhão rồi.
Mấy cô gái Nga tiếng Trung thì nói chẳng ra làm sao, chỉ biết mời rượu, kỳ thực Lương Tư mời họ tới là để tạo sự mới mẻ, còn nhắc tới quyến rũ phong tình thì họ còn kém lắm.
Trương Dương dẫu sao cũng vẫn bận tâm tới ình tượng, nếu như tỉnh cảnh này bị một số kẻ hữu tâm nhìn thấy, e rằng sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt, hắn phát hiện mình đã biến thành càng lúc càng cẩn thận rồi, chẳng lẽ người ta lăn lộn lâu trên quan trường, gan cũng sẽ biến thành nhỏ đi ư?
Trương Dương bị mùi nước hoa trên người mấy cô em người Nga hun cho thực sự là không chịu nổi, hắn mượn cớ đi toalet để hít thở.
Lúc đi qua đại sảnh, có người gọi tên hắn. Trương Dương ngây ra, độ nổi tiếng của mình cao vậy ư, ở Đông Giang cũng gặp được người quen? Quay người lại nhìn, là một cô gái trang điểm xinh đẹp, hắn thấy nhìn đường nét của đối phương có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra được đã gặp được ở đâu, cô gái đó cười nói: "Không nhận ra à, tôi tên là Chu Á Na, cùng lớp với Hâm Nhan đây!"
Trương Dương lúc này mới nhớ tới ngày xưa lúc tới học viện nghệ thuật Đông Giang tìm Hà Hâm Nhan có gặp Chu Á Na này, bọn họ còn từng ăn cơm với nhau, Trương Dương cười nói: "Cô trang điểm đậm như vậy, tôi suýt nữa thì không nhận ra. Sao? cô diễn xuất ở đây à?"
Chu Á Na gật đầu, nói: "Hiện tại tìm việc khó khăn lắm. Đến lượt tôi lên sân khấu rồi, lát nữa nói chuyện với anh sau nhé!"
Trương Dương cười cười, lúc này cô gái Nga đó đuổi theo, thấy Trương Dương thì bước tới ôm lấy tay hắn, dính chặt như đường da trâu vậy.
Chu Á Na không nhịn được nhìn Trương Dương thêm một cái, sau đó cười cười cười bước lên sân khấu.
Trương Dương có chút lo lắng, Chu Á Nam sẽ không nói chuyện này cho Hà Hâm Nhan chứ? Chuyện trên thế giới này thường là càng lo lắng gì đó thì nó càng dễ xảy ra, quả nhiên là vậy, mười phút sau, Trương Dương nhận được điện thoại của Hà Hâm Nhan.
Giọng nói của Hà Hâm Nhan không có gì dị thường: "Trương Dương, anh đang ở đâu đấy?"
Trương Dương nghĩ một chút, Hà Hâm Nhan chẳng thể nào vô duyên vô cớ lại gọi tới, tám chín phần mười là Chu Á Na đó đã nói gì rồi, chơi trò tình cảm cũng cần phải đấu trí đấu dũng, những lúc như thế này thường thường là nên khai thật, càng chối thì càng lộ. Trương Dương thật thà trả lời: "Bách Nhan Môn! Uống rượu với bọn Lương Thành Long!"
"Có gọi gái tiếp rượu không!"
Trương Dương cười nói: "Cũng muốn đấy, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không có ai bằng em cả!"
"Dẹp đê, cô gái người Nga đó có xinh đẹp không?"
Từ câu nói này có thẻ xác định Chu Á Na đã mách lẻo rồi, Trương Dương cười nói: "Anh là hạng người gì? Đảng viên đó cưng, hạng hương phấn dung tục căn bản không đả động được anh đâu! Em đang ở đâu? Đã lâu rồi không gặp em, nhớ em lắm!"
Hà Hâm Nhan nói: "Sắp tới Đông Giang rồi!"
Trương Dương ngây ra: "Thật ư? Em không phải là buổi sáng vẫn còn ở Lam Sơn ư?"
Hà Hâm Nhan nói: "Hoạt động thay mặt của Phi Tiệp bởi vì trời mưa nên bị hủy bỏ rồi, cho nên em ngay đêm lái xe tới Đông Giang, hi vọng tạo cho anh một sự bất ngờ!"
Trương Dương nói: "Mua xe rồi à?"
"Đâu có, mượn của Tưởng Kỳ Vĩ đấy!"
"Anh đi đón em!"
"Không cần, em sắp tới Bách Nhạc Môn rồi, anh không phải là muốn em tiếp rượu ư, em đến đây.”
Trương Dương cười ha ha, gác điện thoại, cả đám người đều nhìn hắn, Đinh Triệu Dũng hỏi: "Sao? Có người kiểm tra à?"
Trương Dương lắc đầu, nói: "Vodka Nga tôi chịu không nổi, tôi... tôi tự mang theo một bình Nữ Nhi Hồng!"
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư