Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Chương 257-1: Phó Chủ Tịch Thành Phố Tập
P
hó Chủ tịch thành phố Tập? An Tại Đào chậm rãi bước đến văn phòng, lục lọi trong trí nhớ để tìm ra thông tin về vị phó Chủ tịch thành phố Hải Lan này. Nhưng rõ ràng, ký ức về vị phó Chủ tịch thành phố này trong trí nhớ của hắn gần như trống rỗng.
Lúc bước lên thang lầu, gặp hai nhân viên cấp dưới của văn phòng Đảng. Hai người thấy An Tại Đào liền vội nép vào một bên thang lầu, kính cẩn chào:
- Bí thư An, buổi sáng tốt lành!
- Chào mọi người!
An Tại Đào mỉm cười gật đầu với hai người, vừa định bước đi, lại đột nhiên hỏi:
- Trương Đào, Phùng Kính, Chủ nhiệm Lộ có đến không?
Trương Đào và Phùng Kính ngẩn ra, vô cùng bất ngờ. Từ khi bọn họ đến khu kinh tế mới công tác đến nay chưa từng giao tiếp với An Tại Đào, lãnh đạo cao nhất trong khu, nhưng giờ không ngờ Bí thư An lại có thể gọi đầy đủ tên họ của hai người ra như vậy.
Khó trách người ta nói Bí thư An không tầm thường. Hai người chợt thấy hưng phấn:
- Bí thư An, chủ nhiệm Lộ còn chưa đến, có lẽ tí nữa mới đến.
An Tại Đào “ồ” một tiếng, tiếp tục lên lầu:
- Lão Lộ mà đến, các anh nói với ông ấy một tiếng, nói ông ấy đến văn phòng tôi. Tôi có chút việc cần tìm ông ấy.
An Tại Đào lên lầu, vừa rẽ qua góc hành lang, đã thấy cửa văn phòng mình rộng mở, máy điều hòa không khí bên trong dường như cũng mới mở xong. Một bóng dáng thướt tha đang cúi người lau sàn nhà cho hắn.
Mã Hiểu Yến?
Mã Hiểu Yến không còn mặc y phục chỉnh tề như hai ngày trước, đã thay đồ cũ rồi. Mặc sơ mi và quần bò, tuy hơi tùy tiện một chút nhưng lại giúp cô có vẻ dịu dàng hơn. Đôi mông tròn trịa cân đối, áo ôm sát vào lưng khiến người ta có cảm giác tràn đầy sức sống. Theo các cử động của cô, áo sơ mi cũng biến dạng theo, lưng áo giật lên, lộ ra một mảng lưng trắng như tuyết.
Ánh mắt An Tại Đào theo bản năng dán chặt vào, thoáng chút sửng sốt, thong thả bước vào, hỏi:
- Bí thư Mã, sao lại là cô?
- Bí thư An.
Mã Hiểu Yến đỏ mặt, đứng thẳng dậy, cúi đầu nói:
- Tôi thấy nhà Bành Quân cũng xa, buổi sáng có lẽ không kịp đến để dọn dẹp văn phòng cho Bí thư An, tôi liền chủ động lấy một cái chìa khóa của anh ta, muốn…
Thấy An Tại Đào có ý không bằng lòng, Mã Hiểu Yến lại đỏ mặt lên, nói:
- Bí thư An, thật tình tôi không có ý gì khác.
Những lời này của Mã Hiểu Yến, cũng có thể hiểu được.
An Tại Đào nhìn khuôn mặt đỏ hồng quyến rũ của Mã Hiểu Yến, trong lòng nảy ra một tia kinh ngạc. Ban đầu, hắn rõ ràng nhìn thấy trên mặt Mã Hiểu Yến đầy vẻ kính cẩn và sợ hãi, giờ dường như không thấy nữa, thay vào đó là một loại thần sắc không thể nắm bắt được.
Người phụ nữ này thật thú vị. Nhưng có thể bỏ qua tự tôn của mình, đến quét dọn văn phòng cho hắn cũng đã chứng minh được một ít vấn đề. Cô bắt đầu có chuyển biến. Ngay từ đầu khinh thường An Tại Đào, sau lại có ý định quyến rũ, tiếp theo lại biểu lộ vẻ kính sợ. Thật ra đây cũng tiêu biểu cho thái độ của đại bộ phận cán bộ khu kinh tế mới.
An Tại Đào bước đến ngồi xuống sau bàn làm việc, ha ha cười:
- Cám ơn Bí thư Mã, cô rất có lòng. Nhưng Bí thư Mã là lãnh đạo một Phòng ban của khu kinh tế mới, để Bí thư Mã vội vàng tới dọn dẹp văn phòng cho tôi, thấy không ổn lắm. Thế này vậy, Bí thư Mã, hay là cô đi sắp xếp một người của văn phòng Đảng – Chính quyền đi.
Thấy Mã Hiểu Yến hơi thất vọng, An Tại Đào cười thầm, lại khoát tay nói:
- Hiện nay công việc trong khu kinh tế mới rất nhiều, chắc Bí thư Mã cũng rất bận rộn. Ừ, hôm sau có đoàn người đến khảo sát thành phố Hải Lan, lão Lộ thì tôi đã để anh ấy lập tức bắt tay vào việc tổ chức cho toàn khu học tập chính trị, chuyện tiếp đãi này cô lo trước được không?
An Tại Đào mỉm cười. Trong lòng Mã Hiểu Yến rất kích động, biết An Tại Đào đã bắt đầu trọng dụng mình. Tiếp đãi đoàn khảo sát bên ngoài là công tác chính của văn phòng Đảng – Chính quyền, để một Bí thư Đoàn như cô làm lấy, ý nghĩa của việc này không cần nói cũng biết.
- Cảm ơn Bí thư An, tôi nhất định sẽ không làm lãnh đạo thất vọng.
Mã Hiểu Yến cố nén sự hưng phấn trong lòng, chậm rãi xoay người lại, vênh mông lau nốt phần sàn nhà còn lại, sau đó lại đặt một ít vật dụng linh tinh lên bàn trà trong văn phòng An Tại Đào một cách ngay ngắn, rồi mới mỉm cười, đánh mông bước đi.
An Tại Đào nhìn dáng cô rời đi, khóe miệng hiện lên một nét cười lạ lùng. Ai cũng có ưu điểm và sở trường độc đáo, Mã Hiểu Yến cũng thế. Cô là một người am hiểu xã hội, có đầu óc rất nhạy bén trong việc tiếp đãi người khác, hơn nữa, lại có sức hấp dẫn nữ tính, khá thích hợp làm công tác tiếp khách.
Lúc An Tại Đào ở HongKong, trong lòng đã thử đặt cô vào vị trí Chánh văn phòng. Còn lão Lộ, xuất thân chuyên môn làm công tác Đảng. Theo quỹ đạo của khu kinh tế mới, nhiệm vụ của công tác Đảng cũng rất nặng nề. Tuy đây là công tác hạng nhất, nhưng toàn bộ vấn đề liên quan đến công tác quản lý Đảng đều được các cán bộ ban ngành phối hợp rất tốt, không có cán bộ công tác Đảng chuyên trách nào không thích hợp.
Nói cách khác, An Tại Đào chuẩn bị đề cử lão Lộ lên làm phó Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật khu kinh tế mới. Đồng thời, đem văn phòng Đảng từ lúc đầu chia làm hai, một phần được xem như một “tổ tuyên truyền” chính thức, còn lại thành lập một văn phòng nhỏ. Đương nhiên, cùng lúc đó cũng sẽ tiến hành điều chỉnh vài phòng khác nữa.
Xây dựng cơ cấu, nếu không hình thành được việc này thì không thay đổi được gì. Triển khai công tác ở khu kinh tế mới, từng bước tiến hành điều chỉnh vốn là suy nghĩ của An Tại Đào.
Người hết vật mới tan. Chỉ có như vậy mới có thể làm đến mức độ tốt nhất, chia sẻ bớt áp lực công việc cho hắn. Mã Hiểu Yến có dã tâm, An Tại Đào tin rằng, bản thân uy quyền cô ta sẽ bao trùm tất cả. Cô ta sẽ mang tới một không gian sinh động.
Trên thực tế, Mã Hiểu Yến từ lâu đã dựa vào sắc đẹp bản thân.
Thật lòng mà nói, trong đám phụ nữ bình thường, Mã Hiểu Yến cũng được xem như là mỹ nữ.
Cho dù là dáng người hay dung mạo đều là hạng nhất, hơi nữa trời sinh khéo nịnh nọt, dù không đến khuynh quốc khuynh thành nhưng có thể nói là yêu kiều động lòng người cũng không phải khoa trương.
Nhưng so với ba cô gái Lưu Ngạn, Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết, và cả Lãnh Mai, bề ngoài thì dung nhan cũng không kém là bao, nhưng lại thiếu một loại khí chất phong hoa tuyệt đại, hàm chứa sự thanh cao.
Nói ngắn gọn, do ảnh hưởng xuất thân và trình tự giáo dục, trên người Mã Hiểu Yến lồ lộ một vẻ trần tục, vẻ thấp kém và tầm thường. Cả đời này, cho dù cô cố gắng thế nào, ngụy trang và bắt chước thế nào để bước ra xã hội, trước sau vẫn không được xem là một cô gái gia giáo.
Nhưng hiển nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.
Dù sao trên thế giới này còn rất nhiều người thường. Loại phụ nữ như Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc, Lưu Ngạn và cả Lãnh Mai vốn là chim phượng trong những phụ nữ thoát ly thế tục. Xuất thân từ gia thế tốt, có nhan sắc, được ngàn vạn cưng chiều, hiểu biết đầy mình, vốn chỉ được trời ban mới có. Hạ Hiểu Tuyết thì không cần phải nói đến, không chỉ đàn ông bình thường, cho dù là loại được xem như ưu tú như An Tại Đào, nếu không phải có cơ duyên xảo hợp, ngay cả Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng không với tới được. Dù sao cuộc sống của bọn họ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Trong mắt An Tại Đào, Mạnh Cúc rất tốt, Lưu Ngạn cũng thế, cũng không phải là phụ nữ quá kiều mị. Nhưng trong mắt người bình thường, hai cô gần như là tiên nữ trên cao, hoặc lơ lửng trên mây, hay nép mình vào ánh trăng, chỉ có thể chiêm ngưỡng nhưng không thể chơi đùa.
Mạnh Cúc và Lưu Ngạn là loại phụ nữ như thế. Nhân cách rất độc lập, phẩm hạnh cực kỳ hoàn mỹ, vì xuất thân của các cô đã quyết định trình độ các cô cũng phải cao, khác hẳn với loại người tầng lớp dưới như Mã Hiểu Yến, chỉ có lợi thế là khéo đưa đẩy, nịnh nọt, có dã tâm và đủ mọi loại tính cách tiêu cực. Cô ta không cam lòng với bình thường và nghèo khó. Vì cô ta không có ưu thế trời ban nên mỗi ngày phải cố gắng tranh thủ thay đổi vận mệnh. Mà hắn cũng rất thường thấy loại nữ nhân này thường dùng bản thân làm tiền vốn và đạo cụ.
Thật ra, một mặt nào đó, đây cũng là một tấn tuồng bất đắc dĩ và thương tâm.
Vì thế Lưu Ngạn và Mạnh Cúc có thể vì yêu mà chọn lùi bước. Vì yêu mà có thể quay lưng, độc lập bước đi mà không sợ người khác nói. Nói như Lưu Ngạn, cả đời này, vinh hoa phú quý, tiền tài quyền lực, cô không thiếu gì cả, những thứ đó rất hời hợt, có thể giành lấy, nhưng chỉ có thiếu tình yêu khiến cô có thể khắc cốt ghi tâm, đồng sinh đồng tử. Nếu yêu An Tại Đào, tuy người đàn ông này nhất định sẽ không thuộc về mình hoàn toàn, nhưng có tình yêu không hôn nhân với người đàn ông này cũng đã là một phần hạnh phúc.
Cũng vì thế mà Mã Hiểu Yến lại càng thực tế, vì rất nhiều “lạc thú” của đời người cô chưa từng được hưởng thụ. Cô cần tiền tài và quyền lực nhiều hơn nữa, cô cần vinh hoa phú quý và thay đổi vận mệnh. Cô có thể không chút do dự dùng thân thể đề lấy lòng An Tại Đào, để củng cố địa vị của mình, nhưng sẽ không vì An Tại Đào mà suốt đời làm một tình nhân thầm lặng. Ngay cả khi tận đáy lòng, An Tại Đào đã làm cô động tâm, dù sao cô cũng chỉ là một người con gái có tình cảm sâu sắc.
Đây là sự khác biệt.
Mã Hiểu Yến không tin tưởng tình yêu, chỉ tin tưởng bánh mì. Cô không tin đàn ông, chỉ tin tưởng quyền lực trong tay đàn ông.
Hiện tại, đối với Mã Hiểu Yến, An Tại Đào không chỉ bộc lộ tài năng tột đỉnh mà còn âm trầm sâu lắng. Cô muốn lợi dụng vốn tự có nhưng lại mâu thuẫn do dự. Vì cô ngày càng cảm thấy, người đàn ông này vốn không phải người cô có thể lợi dụng tình dục để tiến thân, mà trái lại có thể bị người đàn ông mạnh mẽ cứng rắn này khống chế cả đời, không thể rời khỏi hắn được. Nhưng nếu không dùng cách ấy thì hiện giờ cô phải làm thế nào?
Hay là giống như Tôn Hiểu Linh? Làm đến khi thật sự lấy được sự tín nhiệm của hắn? Tuy Mã Hiểu Yến lo lắng trong lòng, định vin vào ý này, nhưng lại không tin tưởng lắm. Cả cuộc đời cô, trong mắt cô, một người đàn ông yêu chiều một người phụ nữ, một lãnh đạo xem trọng nữ nhân viên của mình, vốn luôn được thành lập trên cơ sở trao đổi lợi ích. Chỉ cố gắng làm việc mà có thể lấy được điều mình muốn nơi An Tại Đào, trong suy nghĩ của cô đó là điều không tưởng.
Trạng thái tâm lý phức tạp này của Mã Hiểu Yến tất nhiên là An Tại Đào không rõ lắm, nhưng dĩ nhiên, hắn cũng lười đoán mò suy nghĩ trong lòng cô.