If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 751
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2126 / 51
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 265: Nạp Lan Minh Châu Sám Hối! (15)
Đúng như lời của Nạp Lan Minh Châu, lúc Bùi Đông Lai là một tên phế vật ở Trầm Thành, nàng cho rằng Bùi Đông Lai không xứng với nàng, là thứ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Sau này khi Bùi Đông Lai thi được 745 điểm đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp trung học cả nước, trong nội tâm nàng vẫn cho là Bùi Đông Lai trừ thành tích học tập tôt ra thì cũng chỉ một tên phế vật, căn bản không có tư cách để xứng với nàng.
Thậm chí khi nàng biết được Bùi Đông Lai lấy phương thức không thể tin nổi quật khởi ở vùng châu thổ Trường Giang, nàng vẫn xem thường Bùi Đông Lai!
Bởi vì, nàng cảm thấy Bùi Đông Lai có thể quật khởi hoàn toàn là bởi vì có Bùi Vũ Phu chống lưng, nếu như không có Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai không làm được, còn nữa nàng đã trở thành người tâm phúc bên cạnh thái tử Diệp Tranh Vanh. Ở nàng xem ra cho dù có Bùi Vũ Phu chống lưng thì so với Diệp Tranh Vanh mà nói thì Bùi Đông Lai không đáng được nhắc tới!
Bởi vì có loại tâm lý này, cho nên khi Bùi Đông Lai từng bước ép tới nàng, lúc cách nàng không tới nửa thước, nàng vẫn như cũ tự cao tự đại như thế, cho dù Bùi Đông Lai có quất nàng đi chăng nữa.
Ở dưới dạng tình hình này, câu nói sau cùng của Bùi Đông Lai giống như là một cái chủy thủ sắc bén đâm vào nơi sâu nhất trong nội tâm của Nạp Lan Minh Châu, đem lòng kiêu ngạo mà nàng tự cho là đúng đâm nát thành từng mảnh nhỏ, làm cho vẻ mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, thân thể run run không ngừng.
- Ha ha…
Chẳng qua là.
Mười mấy giây đồng hồ sau, Nạp Lan Minh Châu bị Bùi Đông Lai hung hăng vũ nhục bỗng nhiên cười phá lên ha ha, lúc nàng cười thì buông 2 tay đang che trước ngực xuống, cố ý để lộ đỉnh nhọn nhô lên trước ngực, sắc mặt khinh miệt nhìn Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:
- Bùi Đông Lai, không phải là mày không muốn, mà là mày không dám! Bởi vì mày biết ta là nữ nhân của Diệp thiếu gia, mày sợ Diệp thiếu gia trả thù! Mà sự trả thù của Diệp thiếu gia hay là cả Diệp gia, mày cùng Bùi Vũ Phu không thể chịu nổi!
- Thật không?
Bùi Đông Lai cũng cười, đồng thời lúc hắn mỉm cười, cũng không quay đầu lại mà hô:
- Dương Sách, mày vào đây cho tao!
" Két"
Tại cửa gian phòng, Dương Sách chờ chực đã lâu, đột nhiên nghe được Bùi Đông Lai gọi vào thì giống như là nô lệ nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, không nói hai lời liền đẩy cửa bước vào.
- Bùi thiếu.
Đi vào phòng, Dương Sách trước tiên hướng về phía Bùi Đông Lai cúi người chào chín mươi độ, thái độ vô cùng cung kính.
- Dương Sách, mày lại dám phản bội Bùi thiếu gia, về phe với tên phế vật Bùi Đông Lai này!
Mắt thấy Dương Sách giống như là nô tài nhìn thấy chủ nhân hành lễ với Bùi Đông Lai, Nạp Lan Minh Châu giận đến mức cắn răng. Phải biết rằng lần đầu tiên lúc Dương Sách đối diện với nàng thì hắn cũng không có ăn nói khép nép như vậy.
- Nạp Lan Minh Châu, cô nói lão tử phản bội Diệp Tranh Vanh? Ta nhổ vào! Con mẹ nó hắn lợi dụng lão tử xong, đá lão tử một cước văng ra, để cho lão tử tự sanh tự diệt, ta thần phục Bùi thiếu, cái này mà là phản bội sao?
Từ ý nào đó mà nói, hận ý của Dương Sách đối với Nạp Lan Minh Châu so với hận ý với Bùi Đông Lai chỉ có hơn chứ không có kém, lúc này nghe được lời nói của Nạp Lan Minh Châu thì cơn tức giận trong lòng hắn răng lên đồng thời vĩ nghĩ tại trước mặt Bùi Đông Lai biểu hiện một chút mà làm ra phản kích.
- Tốt, tốt, tốt, rất tốt!
Nghe được Dương Sách mắng cha chửi mẹ, Nạp Lan Minh Châu giận đến cười lạnh:
- Dương Sách, mày làm rất khá! Chẳng qua là… Không bao lâu sau, mày sẽ biết kết quả của việc phản bội Diệp thiếu gia, đến lúc đó, ta bảo đảm, cái thế giới này không có ai có thể cứu được mày!
"Lộp bộp!"
Lời nói của Nạp Lan Minh Châu khiến trong lòng Dương Sách không khỏi run lên một chút.
Mặc dù hắn đối với Nạp Lan Minh Châu hận thấu xương, nhưng mà trong lòng hết sức kiêng kỵ với thái tử Diệp Tranh Vanh còn về phần hắn thần phục Bùi Đông Lai, chẳng qua là bất đắc dĩ mà thôi.
- Bùi Đông Lai, còn mày nữa, tiếp theo mày sẽ không may mắn như lần này nữa đâu!
Nạp Lan Minh Châu thấy Dương Sách bị một câu nói của mình dọa cho sợ đến không dám nói tiếp nữa, khí thế bùng lên mãnh liệt, nhìn Bùi Đông Lai cười lạnh không ngừng.
Bùi Đông Lai không để ý đến Nạp Lan Minh Châu, mà là xoay người đi tới bên cạnh ghế salon, một lần nữa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Dương Sách một cái, hời hợt nói:
- Dương Sách, Nạp Lan tiểu thư cho tới nay đối với vóc người cùng vẻ thùy mị của mình rất có lòng tin, hơn nữa lại tự xưng là nữ nhân của Diệp đại thiếu gia. Cậu có muốn thưởng thức tư vị đùa bỡn nữ nhân của Diệp đại thiếu gia hay không?
Vốn là Dương Sách trên đường đi tới đây thật tò mò, vì sao Bùi Đông Lai đột nhiên trong lúc đó lại muốn tha cho hắn, hiện giờ nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì hắn bừng tỉnh đại ngộ. Bùi Đông Lai muốn lợi dụng hắn đối phó với Nạp Lan Minh Châu, lấy đạo của người trị lại người, đồng thời cũng làm cho hắn hoàn toàn đắc tội với Diệp Tranh Vanh, sau này sẽ khăng khăng một mực làm chó cho Bùi Đông Lai.
Sau khi hiểu được điểm này, trong con ngươi Dương sách hiện ra vẻ sợ hãi nồng đậm, sợ hãi thật nhiều, cũng không dám trả lời câu hỏi của Bùi Đông Lai.
Mà Nạp Lan Minh Châu giống như là nghe được chuyện bất khả tư nghị nhất trên cái thế giới này, trợn mắt há hốc môm mà nhìn Bùi Đông lai, tựa hồ như đang hỏi: "Bùi Đông Lai, mày dám?"
- Tốt nhất là cường bạo nàng.
Bùi Đông Lai đốt một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng giọng nói lại không thể nghi ngờ.
- Bùi Đông Lai, mày mà dám làm như vậy thì Diệp thiếu gia sẽ không bỏ qua cho mày! Tuyệt đối sẽ không!
Một lần nữa nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, không đợi Dương Sách làm ra lựa chọn, Nạp Lan Minh Châu giống như là bị kích động rất lớn, sắc mặt kích động vươn tay ra chỉ vào mặt Bùi Đông Lai, tiếng nói bén nhọn, giống như một con điên.
Bùi Đông Lai không để ý đến Nạp Lan Minh Châu, chẳng qua là nhìn Dương Sách một cái.
Chỉ nhìn một cái.
Nhận thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai, trong lòng Dương Sách chấn động kịch liệt, không dám nói nhảm, mà là cắn răng, đi thẳng đến chỗ Nạp Lan Minh Châu.
- Dương Sách, mày phải rõ ràng hiện tại mày đang làm cái gì. Lửa giận của Diệp thiếu gia mày không có cách nào thừa nhận đâu! Còn nữa, chẳng lẽ mày muốn liên lụy đến nghĩa phụ cùng nhạc phụ của mày sao?
Mắt thấy Dương Sách hướng nàng đi tới, Nạp Lan Minh Châu giống như là kiến bò trên chảo nóng, nhanh chóng dụ dỗ:
- Dương Sách, chỉ cần hiện tại cậu trợ giúp tôi đối phó với tên vương bát đản Bùi Đông Lai này, sau này trở về tôi nhất định sẽ tiến cử cậu với Diệp thiếu gia…
Không để ý đến.
Dương Sách rất rõ Diệp Tranh Vanh cùng Bùi Đông Lai hắn đều không đắc tội nổi. Đắc tội Diệp Tranh Vanh thì hắn còn có thể được Bùi Đông Lai che chở mà sống sót. Đắc tội với Bùi Đông Lai thì hắn có một vạn lý do để tin tưởng rằng lập tức hắn sẽ biến thành một cỗ thi thể lạnh băng.
- Bùi… Bùi Đông Lai.
Mắt thấy Dương Sách đã bất chấp bất cứ giá nào rồi, Nạp Lan Minh Châu rốt cục cũng sợ hãi, trên mặt của nàng toát ra sợ hãi nồng đậm, cả người dựa vào trên cửa sổ, cả người run rẩy nhìn Bùi Đông Lai, cố gắng nói cái gì đó nhưng là bởi vì nguyên nhân quá mức sợ hãi lúc hô lên cái tên Bùi Đông Lai xong thì một câu cũng không nói ra được.
- Ta biết, cô định nói, cô là nữ nhân của Diệp Tranh Vanh, ta động vào cô thì Diệp Tranh Vanh nhất định sẽ trả thù ta. Nói thật, tai ta nghe nhiều quá nên đã bị điếc rồi.Bùi Đông lai nhìn Nạp Lan Minh Châu vùng vẫy giãy dụa, thản nhiên nói:
- Cô đã cảm thấy ta không dám đắc tội Diệp Tranh Vanh, như vậy hiện tại cô gọi điện thoại cho Diệp Tranh vanh, hãy nói ta muốn tìm người để cường bạo cô.
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì trong lòng Nạp Lan Minh Châu không khỏi động, giống như là một người điên nàng bước nhanh tới bên cạnh bàn trà, một tay nhấc lên điện thoại di động, tìm kiếm số điện thoại của Diệp Tranh Vanh, rồi bấm.
Mặc dù nàng không có hoàn thành nhiệm vụ lần này Diệp Tranh Vanh phân phó cho nàng nhưng nàng nhớ được, Diệp Tranh Vanh cũng không có trách tội nàng!
Ở dưới dạng tình hình này, nàng tin chắc Diệp Tranh Vanh sẽ bảo vệ nàng!
"Đô… Đô…"
Trong ống nghe truyền ra thanh âm " Đô đô", Nạp Lan Minh Châu giống như người bắt được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, kích động đến không gì sánh kịp, đồng thời sắc mặt hận ý nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, thanh âm khàn khàn nói:
- Bùi Đông Lại, rồi mày sẽ phải hối hận!
Không trả lời, Bùi Đông Lai chẳng qua là dùng ánh mắt ý bảo Dương Sách trước tiên không nên hành động.
- Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi không bắt máy.
Ước chừng nửa phút đồng hồ sau, trong ống nghe truyền ra giọng nói dễ nghe của tiểu thư trực đài làm cho vẻ mặt của Nạp Lan Minh Châu trong nháy mặt đọng lại.
"Hô… Hô…"
Ngay sau đó, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa, Nạp Lan Minh Châu thở hổn hển, một lần nữa bấm số điện thoại của Diệp Tranh Vanh.
Lúc này đây.
Nàng không hề kích động giống như lúc trước, ngược lại trái tim của nàng trực tiếp treo tới tận cổ họng hơn nữa hô hấp lại trở nên dồn dập, tay phải cầm điện thoại giống như bị chạm điện vậy, không ngừng run lên.
- Đô… Đô… Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận.
Giọng nói của tiểu thư trực đài lại vang lên một lần nữa, Châu cả người Nạp Lan Minh chấn động kịch liêt sau đó cả người giống như mất hết sức lực vậy, trực tiếp ỉu xìu.
Bùi Đông Lai thấy thế, chậm rãi bóp tắt điếu thuốc.
Trong đôi mất hiện lên cử động của Bùi Đông Lai, Nạp Lan Minh cảm giác phần kiêu ngạo kia trong lòng mình bị giẫm đạp đến nát bấy, cả người trở nên vô cùng kích động, một lần nữa lớn giọng hét lên:
- Bùi Đông Lai, Diệp thiếu gia chẳng qua là không tiện nghe điện thoại lúc này mà thôi…
Cùng lúc trước bất đồng, giờ khắc này trên khuôn mặt Nạp Lan Minh Châu không có nửa điểm kiêu ngạo, có chẳng qua là kinh hoàng, thế cho nên nàng rất lo lắng, câu nói kế tiếp thậm chí ngay cả chính nàng cũng đều không có nghe được.
Bởi vì… Nàng biết cùng lần đầu tiên bất đồng, lần vừa rồi, không phải là Diệp Tranh Vanh không nghe điện thoại, mà là thấy số điện thoại của nàng gọi đến, liền cúp máy!
Đồng dạng, nàng còn biết, nàng có thể với tới Diệp Tranh Vanh không phải là cái mà rất nhiều người suy đoán —— Diệp Tranh Vanh có hứng thú đối với thân thể của nàng, ngược lại, nàng không chỉ một lần muốn giang rộng hai chân ra với Diệp Tranh Vanh. Nhưng mà đối với thân thể của nàng thì Diệp Tranh Vanh không có một chút hứng thú. Lúc trước nàng nói mình là nữ nhân của Diệp Tranh Vanh, chẳng qua là vì hù dọa Bùi Đông Lai mà thôi!
Ở dưới dạng tình hình này, Diệp Tranh Vanh từ chối không tiếp điện thoại của nàng thì nàng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được!
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu sững sờ ngay tại chỗ, Bùi Đông Lai dùng ánh mắt ý bảo Dương Sách.
Nhận thấy được ánh mắt của Bùi Đông Lai, Dương Sách không nói lời nào, tiến lên một bước, vươn tay, một phát nắm được tóc Nạp Lan Minh Châu, dùng sức kéo đi!
- A…
Nạp Lan Minh Châu bị Dương Sách một phát kéo đến trước người, hoảng sợ hét lên một tiếng, theo bản năng vung tay lên, hướng về phía Dương Sách hết tát lại cào, điện thoại di động cũng thuận thế bị nàng ném tới trên ghế salon.
Đối mặt với Nạp Lan Minh Châu đang giãy dụa, Dương Sách đã làm ra quyết định, hắn không hề lo lắng sợ Diệp Tranh Vanh trả thù mà động chân tay, liền kích phát hận ý trong nội tâm đối với Nạp Lan Minh Châu, không nói lời nào, giơ tay lên tát cho phát.
- A!
Tiếng bạt tai vang lên thanh thúy, Nạp Lan Minh Châu bị một cái tát của Dương Sách đánh ngã xuống đất.
"Tê…"
Thấy Nạp Lan Minh Châu ngã xuống đất, Dương Sách không dừng lại, liền nhào tới trên người Nạp Lan Minh Châu, một tay kéo áo khoác của Nạp Lan Minh Châu, xé nát áo ở bên trong.
Mất đi áo khoác cùng áo dài che phủ, nửa người trên của Nạp Lan Minh Châu chỉ còn lại có một chiếc áo ngực Lace màu đen chống đỡ 2 cái bánh bao trước ngực, nàng tiếp tục dùng 2 tay hướng Dương Sách tát, cấu loạn lên, vô lực phản kháng, lời nói đứt quãng không mạch lạc:
- Diệp… Diệp thiếu gia sẽ giết chúng mày!
- A!
Trả lời Nạp Lan Minh Châu là một cái bạt tai vang dội!
Một bạt tai khiến cho đầu óc của Nạp Lan Minh Châu choáng váng, ngậm miệng lại. 2 mắt Dương Sách đỏ ngầu, một phát giật cái quần của Nạp Lan Minh Châu xuống rồi nhanh chóng cởi quần của mình ra, móc súng phía dưới rồi thô lỗ dang rộng hai chân Nạp Lan Minh Châu!
- A… Bùi… Bùi Đông Lai, mày sẽ không được chết tử tế!
Lúc Dương Sách hoành thương mà vào, Nạp Lan Minh Châu phát ra một tiếng gầm rú tê tâm liệt phế, giống như là lệ quỷ, 2 mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai dùng một loại ánh mắt không đành thậm chí thương hại nhìn Nạp Lan Minh Châu một cái, sau đó dùng điện thoại di động của mình, bấm số điện thoại của Diệp Tranh Vanh.
Hắn muốn cho Nạp Lan Minh Châu tuyệt vọng, sám hối hoàn toàn!
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng