I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 264: Lợi Ích Chung
iếu Minh nói: "Chuyện này cho dù làm ầm lên tới tỉnh lý cũng không có kết quả đâu. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, bất kể nơi sản xuất của tập đoàn Lam Tinh đặt ở đâu, chỉ cần là ở Bình Hải, đối với tỉnh lý mà nói thì đều như nhau, những chuyện vừa rồi cậu nói,cho dù là Lôi Quốc Đào làm thì cũng sẽ không thừa nhận, cậu nói hắn ở sau lưng gièm pha chúng ta, hắn cũng có thể nói chúng ta ở sau lưng gièm pha hắn, loại chuyển này căn bản là không thể làm rõ ràng được!" Tiếu Minh dẫu sao cũng lăn lộn trên chính đàn lâu rồi, đối với những chuyện này nhìn rất thấu triệt.
Trương Dương nói: "Vậy thì sao chứ? Không thể nào trơ mắt nhìn Lôi Quốc Đào cướp Lam Tinh đi được?"
Tiếu Minh nói: "Điều kiện mà chúng ta giành cho Lam Tinh đã rất ưu đãi rồi, tôi không tin hắn có thể giành cho Lam Tinh điều kiện tương tự, Kim Thượng Nguyên là một thương nhân, y chắc sẽ đưa ra sự lựa chọn thông minh nhất."
"Hi vọng là vậy!" Trương Dương có chút bực bội, nói: "Chúng ta đã dặn đi dặn lại, đối với chuyện Kim Thượng Nguyên tới Giang Thành khảo sát phải cố hết sức giữ bí mật, sao vẫn bị lộ ra ngoài vậy?"
Tiếu Minh nói: "Trong thiên hạ không có bức tường nào kín gió, thị trưởng Tả tự mình tới sân bay tiếp đón, khách nhân như vậy có thể có mấy người chứ, không dẫn tới sự chú ý của người khác mới lạ đấy. Có điều... chuyện này quả thực truyền đi quá nhanh, Lôi Quốc Đào rất không đơn giản."
...
Trương Dương đã nỗ lực áp chế ý định giết tới Đông Giang, vừa quay về phòng chiêu thương, Kiều Mộng Viện lại tới tìm hắn.
Trương Dương mời Kiều Mộng Viện ngồi xuống, Kiều Mộng Viện nhìn ra tâm tình của hắn không được tốt lắm, liền nói: "Trương Dương, tôi tới tìm anh là vì việc công."
Trương Dương nói: "Giữa hai chúng ta hình như chỉ có chuyện công! Không có chuyện riêng gì cả!"
Kiều Mộng Viện cười nhạt một tiếng, đối với sự quấy nhiễu không mang ý tốt của thằng ôn này, cô ta chỉ coi như không nghe thấy. Cô ta biết sự hòa binh giữa Trương Dương và Hứa Gia Dũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, cừu hận của Hứa Gia Dũng đối với Trương Dương là không thể hóa giải, mà Trương Dương tựa hồ như cũng phát giác ra hận ý của Hứa Gia Dũng đối với hắn, quấy rối mình bằng lời nói cũng là một loại biểu hiện bất mãn, có điều ngoài mấy câu đùa cợt của hắn ra, cũng không có bất kỳ hành vi quá đáng nào, Kiều Mộng Viện vẫn thừa sức ứng đối với loại tràng diện này.
Cô nói nhỏ: "Tôi lần nay tới tìm anh là vì chuyện của tập đoàn Lam Tinh, nghe nói tổng tài Kim Thượng Nguyên của họ đã tới Giang Thành khảo sát."
Trương Dương nói: "Tới rồi, ở khu phát triển của Giang Thành ba tiếng, sau đó thì đi rồi!"
Kiều Mộng Viện nhíu mày: "Chẳng lẽ y không hài lòng với hoàn cảnh dầu tư của khu phát triển Giang Thành?"
"Nghe nói là y không hài lòng với tập đoàn Hối Thông của cô."
Kiều Mộng Viện đầy vẻ kinh ngạc thốt lên: "Vì sao?"
Trương Dương nói: "Y là làm sản nghiệp điện tử, các cô tương lai cũng làm ngành này, y lo lắng hướng sản xuất sau này sẽ phát sinh xung đột, bối cảnh của Kiều tổng ngay cả người Hàn Quốc cũng biết, y cũng không dám cạnh tranh với cô."
Kiều Mộng Viện có chút tức giận nói: "Cái gì vậy? Tôi làm ăn một cách đường đường chính chính, có liên quan gì tới xuất thân gia đình của tôi đâu? Trương Dương, tôi coi anh là bạn mà anh cũng nghĩ vậy à?"
Trương Dương đương nhiên là nghĩ vậy rồi, nếu Kiều Mộng Viện không có xuất thân gia đình hiển hách như vậy, làm sao mà oai phong một cõi trên thương giới được? Nhưng ở trước mặt Kiều Mộng Viện, miệng thằng ôn này vẫn rất hư ngụy: "Tôi cũng không nghĩ vậy, nhưng người ta thì nghĩ vậy, có câu cường long cũng không áp chế được địa đầu xà, Kim Thượng Nguyên bởi vì cô mà không tới Giang Thành cũng là một hành động sáng suốt."
Kiều Mộng Viện thực sự bị Trương Dương chọc giận rồi, mặt đỏ bừng lên, nói: "Trương Dương, tôi trước giờ luôn coi anh là bạn, anh không ngờ lại cho rằng như vậy ư?"
"Không phải tôi cho rằng như vây, là người khác kìa, biết vì sao Kim Thượng Nguyên đột nhiên rời khỏi Giang Thành không? Là bởi vì y nhận được điện thoại của chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Đào, Lôi Quốc Đào nói với y rằng, đối thủ cạnh tranh sau này của y chính là cô!"
Kiều Mộng Viện nói: "Nực cười! Thật đúng là nực cười, phương hướng chủ doanh của Hối Thông chúng tôi là máy tính và sản xuất đĩa CD, còn Lam Tinh làm điện gia dụng, và linh kiện máy tính, phương hướng kinh doanh của chúng tôi căn bản khác nhau."
Trương Dương nói: "Cô có ý gì? Chẳng lẽ là muốn liên kết với Lam Tinh?"
Kiều Mộng Viện gật đầu: "Đương nhiên, khu phát triển Giang Thành muốn quy mô được lớn hơn, chỉ dựa vào Hối Thông thôi thì không đủ, nếu loại xí nghiệp nước bạn như Lam Tinh tới Giang Thành xây nhà máy, ảnh hưởng đối với khu phát triển sẽ rất tích cực, sự cạnh tranh giữa chúng tôi thì không cần phải nhắc tới, không những không có cạnh tranh, hơn nữa còn muốn hợp tác với Lam Tinh!"
Lần này đến lượt Trương Dương ngây ra, xem ra Kiều Mộng Viện đang rất nghiêm túc, cô ta không coi Lam Tinh là đối thủ cạnh tranh.
Kiều Mộng Viện cho rằng Trương Dương không tin mình, cô ta giải thích: "Anh cần hiểu rõ một điểm, Lam Tinh giống như là một chợ bán thức ăn vậy, còn chúng tôi là hàng ăn, hàng ăn chúng tôi muốn kinh doanh thì phải mua đồ ăn từ Lam Tinh, phương hướng chủ doanh của Hối Thông chúng tôi không có bất kỳ xung đột nào với Lam Tinh cả." Cô ta thở dài: "Tôi vốn muốn thông qua quan hệ của anh để gặp mặt Kim Thượng Nguyên tiên sinh, hòng bàn bạc việc hợp tác sau này, không ngờ lại có dạng kết quả này."
Trương Dương nói: "Cũng chỉ trách tên Lôi Quốc Đào đó quá ti bỉ, ở sau lưng đâm chúng ta một dao." Lúc này hắn đã dùng từ chúng ta, chứng tỏ hắn cuối cùng cũng đứng trên cùng một lập trường với Kiều Mộng Viện.”
Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, anh không nên hoài nghi thành ý của tôi, chúng ta đã đầu tư khu phát triển ở Giang Thành, mục đích là muốn giúp khu phát triển Giang Thành được tốt hơn, tiền của ai cũng không phải là tự dưng từ trên trời rơi xuống, chúng ta cũng không muốn sự đầu tư của mình tan thành mây khói, khu phát triển Giang Thành càng náo nhiệt thì tiền cảnh của xí nghiệp chúng tôi càng tốt."
Trương Dương nói: "Hứa Gia Dũng không tới à?"
Kiều Mộng Viện nói: "Anh ấy đi Bắc Kinh rồi, Hối Thông là tâm huyết của cả hai chúng tôi, tôi không thể tới được ư?"
Trương Dương cười cười: "Không phải là ý đó, tôi chỉ là quan tâm tới anh ta thôi, đúng rồi, thương thế của anh ta đã đỡ chưa?"
Nhắc tới chuyện này, Kiều Mộng Viện có chút đau lòng, Hứa Gia Dũng bị quả bóng của Trương Dương đập cho không nhẹ, tới hiệu tại bụng dưới vẫn còn tím bầm, Hứa Gia Dũng cho rằng Trương Dương là rắp tâm cố ý, có điều loại chuyện này không thể nào nói ra được. Kiều Mộng Viện cười nói: "Đỡ nhiều rồi, nếu không thì tôi cũng không yên tâm để anh ấy đi công tác!"Cô ta dừng một chút rồi nói: "Sau này không dám đánh tennis với anh đâu, cùng người khác đánh bóng là thi thể thao, đánh cùng anh là chết người!"
Trương Dương xấu hổ cười cười, hắn nhìn đồng hồ, nói: "Tối nay có thời gian không, tôi mời cô đi ăn cơm!"
Kiều Mộng Viện gật đầu. Hứa Gia Dũng đi Bắc Kinh rồi, cô ta cũng không có việc gì gấp, vừa hay thông qua miệng Trương Dương nghe ngóng một số chuyện về tập đoàn Lam Tinh, cô ta nói nhỏ: "Tới Tân Đế hào đi, sau khi khai nghiệp, chủ nhiệm Trương hìn như chưa ghé qua lần nào, có phải vì Thủy Thượng Nhân Gia là của Cố Giai Đồng, cho nên không thèm để ý tới Tân Đế Hào không?" Kiểu nói này người khác không dám nói ra, nhưng Kiều Mộng Viện thì khác, chuyện của anh và Cố Giai Đồng ai ai trong lòng cũng biết, anh không phải là thích chiếm tiện nghi trên ngôn ngữ ư? Tôi cũng khiến anh không được thoải mái.
Trương Dương cười ha ha, hắn cũng không muốn cùng Kiều Mộng Viện tiếp tục nói về đề tài này nữa, đứng dậy nói: "Đi thôi!"
Kiều Mộng Viện nói: "Anh đừng lái xe, buổi tối còn uống vài chén!"
Trương Dương lần đầu tiên tới Tân Đế hào, đi tới bãi đỗ xe của nhà hàng, phát hiện xe hơi bên trong đã đỗ kín một nửa chỗ, hiện tại là sáu giờ chiều, sinh ý của Tân Đế hào tuy không bằng Thủy Thượng Nhân Gia, nhưng cũng tính là khá sầm uất. Nếu như trong nghiệp nhà hàng của Giang Thành, Thủy Thượng Nhân ra là chiêu bài số một, vậy thì thứ hai chính là thuộc về Tân Đế Hào, từ đó cũng nhìn ra được ánh mắt của vị tổng tài của tập đoàn Thinh Thế Phương Văn Nam, hai nhà hàng này đều là một tay gã kinh doanh lên.
Trương Dương nhìn chiêu bài của Tân Đế Hào, không khỏi cảm thán: "Nếu như không phải là vì chuyện của Phương Hải Đào, hiện tại hai nhà hàng này vẫn thuộc về tập đoàn Thịnh Thế."
Kiều Mộng Viện nói: "Phương Minh Nguy quả thật rất có tầm mắt, đáng tiếc, cái chết của con trai gã tạo thành ảnh hưởng quá lớn cho gã, chắc sẽ quyết không bỏ cuộc đâu."
Lúc này, Thời Duy lái một chiếc xe một chiếc xe Yamaha tới trước mặt họ, cô ta mặc áo da quần da, trên đầu còn đội mũ len màu xanh, Trương Dương nhìn mà không khỏi bật cười.
Thời Duy tức giận trừng mắt lườm hắn: "Cười cái gì? Nhìn cái bộ dạng đê tiện của anh kìa!"
Kiều Mộng Viện mỉm cười: "Thời Duy, em đưa anh ấy vào đi, chị đi an bài một chút!"
Thời Duy đỗ xe máy ở bên cạnh.
Trương Dương cười ha ha, nói: "Đúng là chỉ có cô mới đội mũ len màu xanh như thế này!"
Thời Duy tức giận kéo mũ xuống ném Trương Dương: "Tặng cho anh này!"
Trương Dương vội vàng xua tay nói: "Cô giữ lại ình đi, tôi không có hứng thú với cái thứ này!" Hắn nhìn chiếc xe máy, nói: "Tôi bảo này, con gái con đứa sao lại muốn lái xe máy? Trời lạnh như vậy, không sợ bị cóng à."
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư