Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Phong Cuồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 751
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2126 / 51
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 263: Nạp Lan Minh Châu Sám Hối! (13)
- Ân Ly, em nói xem hắn sẽ làm gì đối với người đàn bà Nạp Lan Minh Châu kia?
Trong chiếc Mercedes-Benz s350, Quý Hồng nhìn Bùi Đông Lai cùng Dương Sách đi vào khách sạn Hi Nhĩ Đốn, vẻ mặt giống như có điều gì suy nghĩ, giống như là đang hỏi Ân Ly, hoặc cũng như đang hỏi chính nàng.
- Chuyện tình mà Quý tỷ không nghĩ tới, Ân Ly cũng không nghĩ ra.
Ân Ly trầm mặc vài giây đồng hồ, nói:
- Bất quá… Ân Ly cảm thấy lấy phong cách làm việc của Bùi thiếu, kết cục của Nạp Lan Minh Châu hẳn là rất thê thảm.
- Không chỉ là Nạp Lan Minh Châu, còn bao gồm cả Nạp Lan gia ở Đông Bắc.
Trên mặt Quý Hồng ẩn hiện lên nụ cười nũng nịu:
- Đáng tiếc a, vốn là Nạp Lan gia có thể dựa vào Bùi gia mà vượt qua Sơn Hải Quan xuôi nam.
Thanh âm vừa dứt, Quý Hồng thổn thức một trận.
Theo nàng xem ra, Nạp Lan gia bởi vì Nạp Lan Trường Sinh cùng phụ thân của hắn ánh mắt thiển cận đi nhầm bước đầu tiên đưa đến sai lầm ngày hôm nay, hiện giờ Nạp Lan Minh Châu nơi đó đủ để đem Nạp Lan gia đưa vào vực sâu.
Đồng thời hiểu được điểm này, trong đầu Quý Hồng không khỏi hiện ra một màn Bùi Vũ Phu giống như là thiên thần hạ phàm đánh bại sư phó Cô Độc Phong Ảnh của nàng, không nhịn được cười khổ không riêng gì Nạp Lan gia, sợ rằng trên cái thế giới này tất cả mọi người đều đánh giá thấp năng lực của Bùi Vũ Phu.
Đồng dạng, cũng có rất nhiều người đánh giá quá thấp Bùi Đông Lai!
- Dương tiên sinh.
Trong lúc Quý Hồng âm thầm cảm thán, Bùi Đông Lai mang theo Dương Sách dưới nụ cười chức nghiệp của tên bảo vệ ở bên trong, tiến vào khách sạn Hi Nhĩ Đốn, quản lý đại sảnh khách sạn trước tiên tiến lên nghênh đón, hướng Dương Sách vấn an.
Đồng thời vấn an, hắn thuận tiện đánh gia một phen Bùi Đông Lai, trong lòng âm thầm tò mò Bùi Đông Lai rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khiến cho Dương Sách mánh khóe thông thiên ở Nam Tô này giống như là tiểu đệ đi theo ở phía sau.
Đối mặt với vẻ mặt lấy lòng của quản lý đại sảnh, Dương Sách không để ý đến, nhưng là Bùi Đông Lai lại hướng tên quản lý đại sảnh lộ ra một khuôn mặt tươi cười, nụ cười của hắn không có bởi vì thân phận thay đổi làm cho người ta có một lọa cảm giác kiêu ngạo, mà là như trước giống nhau không cố ý không làm bộ.
- Dương tiên sinh, vị tiên sinh này là?
Mặc dù biểu hiện của Bùi Đông Lai rất nhẹ nhàng, làm cho người ta có một loại cảm giác bình dị gần gũi, chỉ là trực giác cùng lý trí nói cho người quản lý đại sảnh, thân phận Bùi Đông Lai tuyệt đối không đơn giản, thậm chí có thể dùng hai từ nghịch thiên để hình dung, nếu không thế cũng không thể nào khiến Dương Sách làm như thế.
- Không cần nói nhảm.
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Dương Sách trầm giọng nói:
- Chúng ta cần đến phòng Tổng thống có việc cần làm, để cho người của ngươi cách xa một chút.
- Đã biết, Dương tiên sinh.
Quản lý đại sảnh không dám nhiều lời mà là trước tiên đồng ý, trong đầu cũng hiện ra cái ngày Dương Sách thật cẩn thận đi theo phía sau Nạp Lan Minh Châu tới khách sạn.
Bởi vì quản lý đại sảnh đối với hai người Bùi Đông Lai cùng Dương Sách phá lệ nhiệt tình cùng tôn kính, những nhân viên khác đang làm việc trong khách sạn cũng giống như vậy —— bọn họ sau khi nhìn thấy Bùi Đông Lai cùng Dương Sách vội vàng dừng bước lại khẽ khom người nở ra nụ cười sáng lan, nghênh đón hai người.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai mang theo Dương Sách đi tới cửa thang máy, Dương Sách chủ động tiến lên hai bước, ấn nút mở cửa.
"Đinh!"
Kèm theo một tiếng giòn vang, cửa thang máy mở ra."Bá!"
Trong thang máy, tên hộ vệ của Nạp Lan gia dựa theo chỉ thị của Nạp Lan Minh Châu muốn cho Dương Sách "Có bao xa thì lăn bấy nhiêu" thấy Dương Sách giống như chó TQ đứng ở phía sau Bùi Đông Lai, con ngươi đột nhiên lớn hơn, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi!
Thân là hộ vệ của Nạp Lan gia tộc, hắn đối với Bùi Đông Lai cũng không xa lạ gì, ngược lại hắn trừ lần đầu tiên ở Nạp Lan trang viên chứng kiến Bùi Vũ Phu lúc ấy giống như một lão nông dân dế nhũi đánh cho Nạp Lan Trường Sinh như một con chó chết ngoài đường ra, vẫn chịu trách nhiệm thu thập tin tức về Bùi Đông Lai cho Nạp Lan Minh Châu cho nên hắn đối với bộ dạng của Bùi Đông Lai có thể nói là khắc sâu trong lòng.
Ở dưới dạng tình hình này, hắn ngạc nhiên thấy Dương Sách bị Nạp Lan Minh Châu bỏ rơi lại giống như một con chó TQ đi theo Bùi Đông Lai đến tìm Nạp Lan Minh Châu, điều này sao có thể khiến hắn không kinh ngạc?
Ngoài cảm giác kinh ngạc, trong lòng của hắn liền tuôn ra một cái trực giác không tốt.
Chính là ——
Không đợi hắn làm ra bất kỳ phản ứng nào, Bùi Đông Lai liền dẫn đầu tiến vào thang máy, nhìn hắn một cái, nói:
- Đừng giãy dụa vô ích.
Lộp bộp!
Lời nói của Bùi Đông Lai càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng của tên hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu, trong lòng của hắn run lên, theo bản năng định móc súng nhưng sau khi nghĩ đến Bùi Đông Lai hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Ám Kính, lại trực tiếp bỏ qua cái quyết định cực kỳ ngu xuẩn này.
Bởi vì… Hắn biết, trong khoảng cách ngắn này, Bùi Đông Lai có thể trước khi hắn rút súng, đã giết hắn hơn mười lần rồi!
"Hô… Hô…"
Mắt thấy Dương Sách tiến vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, tên hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu chỉ cảm thấy bộ ngực giống như là bị một tòa núi lớn đè ép, hô hấp trở nên dồn dập không nói tóc gáy trên người trong nháy mắt dựng ngược lên, từ đầu đến chân có một cảm giác lạnh như băng.
Hắn rất muốn gọi điện báo cho Nap Lan Minh Châu, chỉ là… làm như vậy sẽ khiến Bùi Đông Lai động thủ đối với hắn, chỉ dám nghĩ đến trong lòng…
Hắn không dám hành động như vậy!
Một giây đồng hồ sau, thang máy bắt đầu từ từ đi lên, chạy thẳng tới tầng lầu dành cho phòng Tổng thống, Bùi Đông Lai đứng ở bên cạnh tên hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu sắc mặt bình tĩnh trước sau như một, chỉ là… Vẻ mặt bình tĩnh kia rơi vào trong mắt tên hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu so với Tử Thần mỉm cười còn muốn kinh khủng hơn.
"Đinh!"
Thanh âm thanh thúy một lần nữa vang lên, thang máy dừng lại cửa thang máy từ từ mở ra Bùi Đông Lai quay đầu nhìn tên hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu đang mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thản nhiên nói:
- Anh có thể đi vào mật báo cho chủ tử của anh.
Một lần nữa nghe được lời nói của Bùi Đông Lai…, vẻ mặt tên hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu một mảnh trắng bệch, hắn không dám nói gì, mà là run run hoạt động cước bộ, đi ra khỏi thang máy.
Ba bước ngắn ngủn, đối với hắn mà nói, liền giống như mấy thế kỷ trôi qua vậy, một khắc kia khi hắn đi ra khỏi thang máy, cả người hắn thậm chí có loại cảm giác hư thoát.
Sau đó… Hắn hít sâu một hơi, cố nén sợ hãi trong nội tâm, bước nhanh hướng về phía cửa phòng Tổng thống, mà Bùi Đông Lai lại mang theo Dương Sách không chút hoang mang từ trong thang máy đi ra.
Rất nhanh, tên hộ vệ của Nạp Lan Minh Châu đi tới cửa phòng Tổng thống, không có giống như dĩ vãng đầu tiên là gõ cửa xin chỉ thị, mà là trực tiếp dùng thẻ mở cửa.
Bên trong đại sảnh căn phòng, Nạp Lan Minh Châu ngồi ở trên ghế salon, trong tay bưng một ly rượu đỏ, đang muốn uống, đột nhiên phát hiện tên hộ vệ chưa được sự đồng ý của nàng liền tự tiện mở cửa phòng, chân mày lập tức nhảy lên giọng nói tương đối bất mãn:
- Mãn Giang, chẳng lẽ ngươi không biết trước khi vào cửa phải xin chỉ thị của ta sao?
- Tiểu… Tiểu thư.
Tên hộ vệ gọi là Mãn Giang trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nói chuyện cũng không lưu loát.
Nạp Lan Minh Châu cho là Mãn Giang biết sai, giọng nói hòa hoãn hơn một chút:
- Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Dương Sách đã đi chưa?
Mãn Giang lắc đầu.
- Hắc, hắn thật đúng là không thấy quan tài thì vẫn chưa đổ lệ a?
Thấy Mãn Giang lắc đầu, Nạp Lan Minh Châu trong lòng có chút tức giận, theo nàng xem ra Dương Sách mặc dù ở hắc đạo Nam Tô mánh khóe thông thiên nhưng là so với thái tử Diệp Tranh Vanh, ngay cả chó cũng không bằng mà nàng đại biểu cho Diệp Tranh Vanh mà đến Dương Sách lại dám làm trái với ý nàng lấy tính tình tâm cao khí ngạo của nàng có thể thoải mái sao?
- Tiểu thư, Dương Sách cùng Bùi Đông lai cùng tới!
Liên tục làm ra ba động tác hít sâu, cảm xúc của Mãn Giang ổn định hơn một chút nói chuyện lưu loát hơn, bất quá lúc đang nói chuyện vẻ sợ hãi trên mặt hết sức rõ ràng.
"Bá!"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Mãn Giang…, vẻ mặt của Nạp Lan Minh Châu nhất thời biến đổi.
- Anh nói Dương Sách hắn đi theo Bùi Đông Lai tới đây?
Khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, Nạp Lan Minh Châu đột nhiên đề cao thanh âm hỏi, giọng nói vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác khiếp sợ, nhưng càng nhiều hơn chính là tức giận.
Vốn là, Dương Sách không nghe lời của nàng đã làm cho nàng hết sức khó chịu rồi, hiện giờ xem ra Dương Sách chẳng những đem lời của nàng trở thành rắm thúi, hơn nữa rất có thể lại lâm trận phản chiến đầu phục Bùi Đông Lai!
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu, dư quang trong ánh mắt nhìn thấy Bùi Đông Lai mang theo Dương Sách đang sắp tới gần, Mãn Giang chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như bị định thân không thể nào di chuyển, chẳng qua là vẫn gật đầu một cách máy móc.
Thấy Mãn Giang gật đầu, Nạp Lan Minh Châu tức giận thiếu chút nữa đập vỡ ly rượu trong tay, nàng hiểu được vẻ mặt kinh hồn của Mãn Giang lúc trước không phải là vì tùy tiện xông vào phòng của nàng, mà là bởi vì biết được Bùi Đông Lai tới đây.
- Không phải là Bùi Đông Lai tới rồi sao? Anh làm gì mà bị dọa đến thành như vậy?
Tức giận thật nhiều, Nạp Lan Minh Châu mặt lạnh dạy dỗ.
Lần này, phát hiện Bùi Đông Lai đã tới rất gần, Mãn Giang không trả lời, mà là trực tiếp lui trở về phòng.
- Anh ở bên ngoài chờ tôi.
Bùi Đông Lai thấy thế, cũng không có cản trở Mãn Giang, cũng không có phòng ngừa Mãn Giang đóng cửa mà là quay đầu lại phân phó một câu đối với Dương Sách.
- Rõ, Bùi thiếu.
Dương Sách liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Cấp ra câu trả lời, Dương Sách liền dừng lại, mà Bùi Đông Lai thì đang đứng trước cửa phòng.
- Bùi Đông Lai, ta với cậu đã không có bất kỳ quan hệ gì, cậu đến tìm tôi làm gì?
Thấy khuôn mặt của Bùi Đông Lai khiến mình chán ghét, Nạp Lan Minh Châu mặt lạnh, trước tiên mở miệng không chút nào che dấu hận ý trong nội tâm.
- Có câu nói trả lễ lại, cô đại biểu cho Diệp Tranh Vanh đưa cho tôi một phần đại lễ, ta nếu như không không đáp lại mà để cho cô rời đi, chẳng phải là nói Bùi Đông Lai này không biết cách làm người sao?
Bùi Đông Lai cười cười, giọng nói bình tĩnh như trước, giống như là đang cùng lão bằng hữu nói chuyện phiếm.
Chẳng qua là
Lời nói hời hợt kia của Bùi Đông Lai, rơi vào trong tai Mãn Giang giống như là nói lên cái gì khiến cho Mãn Giang trong lòng chấn động, theo bản năng một lần nữa định rút súng.
- Lời của ta chưa bao giờ nói hai lần.
Nhận thấy được tâm tư của Mãn Giang, nụ cười trên mặt Bùi Đông Lai dần dần trở nên lạnh lẽo:
- Cút!
Một tiếng "Cút" hời hợt, rơi vào trong tai Mãn Giang, tựa như một đạo lôi điện kinh thiên động địa, khiến cho hắn sợ đến hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất, sau đó… Nhận thấy được ánh mắt kia của Bùi Đông Lai nhìn như bình tĩnh trên thực tế lại không mang theo bất cứ tia sắc thái cảm tình nào, hắn chỉ cảm thấy giống như bị Tử Thần nhìn chằm chằm toàn thân lạnh toát, làm cho động tác móc sùng của hắn dừng lại tay phải cứng ngắc trên không trung.
- Bùi Đông Lai, cậu…
Mắt thấy Bùi Đông Lai vừa vào cửa liền kêu hộ vệ của mình cút, Nạp Lan Minh Châu giận đến sắc mặt xanh mét, "Bá" một tiếng từ chỗ ngồi đứng lên.
- Cút, hay là không cút?
Bùi Đông Lai không để ý đến vẻ tức giận của Nạp Lan Minh Châu, chẳng qua là đầy hứng thú nhìn sang Mãn Giang.
Không trả lời.
Mãn Giang chỉ cảm thấy lời nói của Bùi Đông Lai giống như là mang theo ma lực nào đó, khiến cho hắn bị khống chế bước ra khỏi cửa phòng.
- Mãn Giang, anh!
Nạp Lan Minh Châu thấy thế, liền giận dữ.
- Thật xin lỗi, tiểu thư!
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu…, Mãn Giang hít sâu một hơi, nói:
- Tôi không muốn chết.
Nạp Lan Minh Châu giận đến cả người run lên, thiếu chút nữa thì ngất đi.
Không để ý tới Nạp Lan Minh Châu, Mãn Giang làm ra quyết định giống như là chạy trốn rời khỏi căn phòng.
Trong lúc nhất thời.
Phòng Tổng thống lớn như thế, chỉ còn lại hai người Bùi Đông Lai cùng Nạp Lan Minh Châu.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng