There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2582
Phí download: 35 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2010 / 19
Cập nhật: 2017-09-25 00:06:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 260: Tác Phong Nha Nội
uách Đông Nghĩa kinh thường nói: "Mèo trắng hay mèo đen, cứ vồ được chuột thì là mèo tốt, chỉ cần tôi có thể lôi kéo đầu tư, anh quản tôi tốt nghiệp hay chưa làm gì?"
Khương Lượng đi tới vỗ một phát vào cái đầu trọc của hắn: "Bằng vào cái bộ dạng của mày mà cũng có thể lôi kéo đầu tư à, hiện tại thổi da trâu không cần phải đóng thuế đúng không?"
Quách Đông Nghĩa hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Khương Lượng và Trương Dương đi sang một bên, gã nói khẽ: "Xem ra không ổn rồi, người tới ứng tuyển rồng rắn hỗn tạp, tôi hoài nghi có người cố ý tới phá đám, hội tuyển dụng của anh nếu cứ thế này, kiểu gì cũng xảy ra chuyện đấy, không khéo đã có người báo lên trên rồi." Gã còn chưa nói xong thì điện thoại của Trương Dương đã reo chuông.
Bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã trực tiếp gọi tới, tức giận quát: "Trương Dương, cậu làm gì vậy? Làm bừa làm bãi, hội tuyển dụng sắp thành trò cười rồi, mau mau kết thúc cho tôi!"
Trương Dương ừ một tiếng, hắn vừa bước tới chỗ Thường Lăng Phong đang đứng, xấu hổ cười nói: "Hiện trường hôm nay có chút loạn rồi, tâm tình gia nhập phòng chiêu thương của mọi người quá cấp thiết, cho nên mới xuất hiện một số tình huống ngoài ý muôn."
Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu thật là, hội tuyển dụng biến thành vở kịch. Vừa tới phòng chiêu thương đã tạo cho tôi rắc rối như vậy rồi!"
"Bí thư Đỗ cứ yên tâm, tôi rất nhanh sẽ xử lý tốt chuyện này!" Trương Dương gác điện thoại, cười nói với Thường Lăng Phong: "Có người đã báo cáo chuyện ở đây rồi."
Thường Lăng Phong nói: "Người tới nhiều như vậy, tiêu chuẩn chiêu sinh phải đề cao lên, học lực trên khoa chính quy quả thực là quá nhiêu."
Trương Dương nói: "Vậy thì tăng lên tới bằng nghiên cứu sinh vậy!"
Thường Lăng Phong cười nói: "Vậy cũng không cần, dạng thông báo tuyển dụng như thế này rất khó tìm được nhân tài chân chính, hay là án chiếu theo trình độ Anh ngữ đi, yêu cầu trình độ và Anh ngữ và học lực đều phải đạt yêu cầu, những người khác trước tiên loại đi!"
Trương Dương nói: "Tuyển dụng thế nào."
Thường Lăng Phong nhìn đám người ở hiện trường, cười nói: "Hai ba trăm người thôi mà, chủ nhiệm Trương, chúng ta đi, để những người khác duy trì trật tự! Hơn một tiếng chắc là xong thôi!"
Trương Dương và Thường Lăng Phong đi tới ghế bình ủy, những người khác đều bị phái đi duy trì trật tự, Thường Lăng Phong bảo những ứng sinh ở phía trước xếp thành từng hàng dài rồi đi lên trước, Thôi Kiệt ở cửa lớn phụ trách sàng lọc, dưới học lịch hoa chính quy, trực tiếp loại, cho dù là vậy thì hiện trường vẫn còn lại một trăm ba mươi người.
Một ứng sinh đi tới trước ghế bình ủy, Thường Lăng Phong nói: "Cậu có sở trường gì?"
"Tôi biết năm thứ tiếng, Anh Pháp Đức Ý Nhật!"
Thường Lăng Phong dùng tiếng Nhật hỏi một câu, lại nói một câu tiếng Ý, ứng sinh đó cứng họng, Thường Lăng Phong nói: "Đi xuống!" Hai câu thôi đã loại được một người.
Người tiếp theo vừa lên thì Trương Dương đã nói: "Đi xuống!"
Ứng sinh đó có chút không vui: "Sao chưa hỏi đã bắt tôi xuống rồi?"
Trương Dương nói: "Tướng mạo của cậu không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi, không qua được phóng vân!" Lý do này nghe thì bá đạo nhưng lại rất hợp lý, ví dụ như cho vào phòng chiêu thương, Trương đại quan nhân mỗi ngày đều nhìn thấy cái mặt dơi tai chuột này, tâm tình rất không sảng khoái.
Ứng sinh tiếp theo rất giỏi Anh văn, nói là công tác tại ngân hàng, nhưng Thường Lăng Phong vừa hỏi tới vấn đề chuyên môn là hắn lại á khẩu, tất nhiên là không thoát khỏi mệnh vận bị đào thải.
Biểu hiện của Thường Lăng Phong khiến tất cả mọi người, bảo gồm cả Trương Dương cũng cảm thấy giật mình, từ tình hình ở hiện trường cho thấy, gã ít nhất cũng hiểu bảy ngôn ngữ trở lên, hơn nữa đối với tài chính, kinh tế, quản lý đều có thể gọi là tinh thông, cho nên ở hiện trường xuất hiện những tốt nghiệp sinh chuyên hệ Anh văn, Nhật văn bị gã hỏi cho không muốn trả lời thế nào, nhân tài của hệ quản lý tài chính ở trước mặt gã cũng phải cúi đầu ủ rũ.
Tốc độ ứng sinh bị loại tất nhiên cũng rất kinh người, trong nửa tiếng ngắn ngủi, năm mươi người được hỏi đã bị loại hết, rất nhiều ứng sinh ở hiện trường không đợi vấn đáp đã tự bỏ đi, bởi vì bọn họ cảm thấy mình còn không ưu tú bằng những người đã bị loại, sau cùng chỉ còn lại hơn hai mươi người.
Trương Dương và Thường Lăng Phong mỉm cời uống trà, bọn họ nghỉ ngơi một lát, hai mươi mốt người này, chắc không tới nửa tiếng là có thể hỏi xong, Trương Dương có một loại dự cảm, với tiêu chuẩn của Thường Lăng Phong, những người tới ứng tuyển hôm nay e rằng không có ai qua cửa được cả.
Chu Hiểu Vân gọi thay Thôi Kiệt: "Số 357! Chương Duệ Dung!"
Trương Dương ngẩng đầu lên nhìn, người đi tới là một cô gái ăn mạc mộc mạc, cô ta mặng quần áo thể thao màu lam, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trên mặt không trang điểm, tuy không có vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc, nhưng cũng tính là trên trung bình, đặc biệt là tướng mạo thanh thuần hiếm thấy, không có vị đạo thế tục ở trên người rất nhiều cô gái khác.
Vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, Thường Lăng Phong đọc tư liệu của cô ta, bên trên ghi 23 tuổi, tốt nghiệp đại học quốc tế tài chính, trình độ tiếng Anh cấp sáu. Thường Lăng Phong dùng tiếng Anh hỏi cô ta một câu, Chương Tuệ Dung đối đáp rất trôi chảy.
Thường Lăng Phong mỉm cười nói: "Chương tiểu thư, ngoài Anh văn ra cô còn có sở trường gì nữa!"
Chương Tuệ Dung dùng tiếng Hàn nói: "Tiếng Hàn Quốc, tôi đi ở trên đường phố Hàn Thành, người khác không nghe ra tôi là người Hàn Quốc!"
Thường Lăng Phong cũng dùng tiếng Hàn nói: "Chỉ biết nói mấy câu tiếng Hàn thì đâu được tính là sở trường!"
Chương Duệ Dung nói: "Tôi còn biết uống rượu, biết hát, biến Đài Quyền đạo, biết khiêu vũ, tôi từng học tài chính quốc tế, lúc đó thành tích tốt nghiệp ở trong những tốt nghiệp sinh cùng khóa xếp thứ nhất, những điều này đều có thể kiểm tra được."
Thường Lăng Phong dùng tiếng Anh hỏi Chương Duệ Dung một vấn đề về kinh tế, Chương Duệ Dung dùng tiếng Anh đối đáp rất trôi chảy.
Thường Lăng Phong hài lòng gật đầu, chỉ vào chiếc ghế ở bên cạnh: "Qua đây giúp tôi sắp xếp tài liệu!"
Chương Diệu Dung nở nụ cười hờ hững, Thường Lăng Phong nói vậy có nghĩa là cô ta đã được thông qua rồi.
Tiếp theo không tới nửa tiếng Thường Lăng Phong lại kiểm tra những người còn lại một lượt, trong đó không ngờ lại tuyển được một người trẻ tuổi tên là Chu Nghị, những người khác bởi vì điều kiện không phù hợp với phòng chiêu thương, toàn bộ đều bị loại.
Sau khi công tác tuyển dụng ngày hôm đó được hoàn thành thì đã là năm rưỡi chiều rồi, Trương Dương nhìn đồng hồ, đề xuất mọi người đừng về, cùng nhau tới Thủy Thượng Nhân Gia ăn cơm, nơi đó là nơi chuyên để chiêu đãi của phòng chiêu thương.
Thường Lăng Phong không đi, gã đương nhiên phải về nhà ở Nam Tích, chuyện tới Giang Thành làm việc cho phòng chiêu thương đương nhiên cần phải nói với người nhà một chuyến.
...
Trương Dương dẫn toàn bộ nhân viên của phòng chiêu thương, phòng cải cách xí nghiệp cùng với Chương Duệ Dung và Chu Nghị mới được tuyển dùng cùng tới Thủy Thượng Nhân Gia.
Tối hôm đó ở Thính Hà hiên của Thủy Thượng Nhân Gia bày hai bàn, Trương Dương trước tiên thay mặt ban lãnh đạo của phòng chiêu thương tỏ ý hoan ngênh ba nhân viên mới gia nhập phòng chiêu thương, sau đó lại nói tới một số triển vọng trong công tác của phòng chiêu thương, hắn là một nười không thích bàn luận viển vông, nói chuyện thích đi thẳng vào trọng điểm, sau khi nói xong liền cầm một chén rượu lên hô mọi người bắt đầu ăn cơm.
Chu Nghị và Chương Duệ Dung ngồi ở hai bên Trương Dương, thân là thành viên sắp gia nhập phòng chiêu thương, biện hiện của họ vẫn có chút khách khí, có điều khẩu tài của hai người bọn họ đều rất giỏi, rất nhanh liền hòa hợp với người ở xung quanh, đương nhiên chủ yếu vẫn là cùng với những người trẻ tuổi có mặt ở đây, còn bốn phó chủ nhiệm của phòng chiêu thương đối với hai thành viên mới thì thầm coi thường trong lòng, Tiếu Quế đường thì nghĩ thế này hai thanh niên ngay cả biên chế còn không có thì ở phòng chiêu thương có tính là gì?
Chương Duệ Dung tuy là con gái, nhưng tửu lượng không tồi, tối hôm đó cô ta ít nhất cũng uống nửa cân rượu. Nhưng sắc mặt không đổi tim không đập nhanh, cô ta nâng chén lên kính Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, sau này còn phải nhờ anh chiếu cố!"
Trương Dương có ấn tượng không tồi với Chương Duệ Dung, cảm giác cô gái này rất hiểu chuyện, cử chỉ cũng rất lão luyện. Hắn cười nói: "Làm cho tốt nhé, hi vọng hai bạn có thể làm ra cống hiến chiêu thương dẫn tư cho Giang Thành!" Hắn và Chương Duệ Dung uống một chén.
Chương Duệ Dung lại tới kính Tiếu Quế Đường, nhưng lời nói của Tiếu Quế Đường thì không được dễ nghe như vây: "Tiểu Chương phải không, các cô các cậu đều là nhân viên tuyển dụng, sau này làm việc phải lấy vinh dự tập thể của phòng chiêu thương làm đầu, tuy các cô các cậu không ở trong biên chế. Nhưng nhất cả nhất động của hai người đều quan hệ tới vinh dự của cả tập thể đó."
Trương Dương nhíu mày, Tiếu Quế Đường là dạng nói chuyện hay làm người ta mất lòng, sớm muộn gì cũng bị thanh lý khỏi đội ngũ.
Chương Duệ Dung nói: "Chủ nhiệm Tiếu yên tâm, chúng tôi sẽ giữ nghiêm kỷ luật!"
Tiếu Quế Đường hớp một ít rượu rồi bỏ xuống, Chương Duệ Dung thì lại uống cạn. Người khác không nói, nhưng Trương Dương thì lại không nhìn được, hắn cười nói: "Chủ nhiệm Tiếu à, anh là lãnh đạo, anh không thể khi phụ một tiểu cô nương như người ta được, tiểu Chương uống hết rồi, anh sao không tỏ lòng một chút đi."
Tiếu Quế Đường đành phải uống nốt, gã cho rằng mục đích chân chính của việc tuyển dụng mà Trương Dương khơi mào là muốn đá đám người già bọn họ ra khỏi phòng chiêu thương, gã cũng không muốn tiếp tục ở lại để làm nền cho Trương Dương nữa, uống một chén rượu rồi nói trong nhà có chuyện, đứng dậy cáo từ, gã vừa đi, mấy phó chủ nhiệm khác cũng đều đi theo, hiện trường chỉ còn lại đám người trẻ tuổi, bầu không khí lập tức biến thành thoải mái hơn nhiều.
Chu Hiểu Vân đề nghị: "Chủ nhiệm Trương, khó lắm hôm nay mới được cao hứng như vậy, tối nay chúng ta cùng nhau tới Hoàng Gia Giả Nhật chơi đi!"
Trương Dương cười nói: "Ai mời khách?" Hắn biết hiện tại Tô Cường đã tới Hoàng Gia Giả Nhật làm quản lý, Chu Hiểu Vân là muốn nghĩ cách lôi kéo sinh ý cho nơi đó.
Chu Hiểu Vân nói: "Đương nhiên là chủ nhiệm Trương rồi, chỗ chúng ta ngài là lão đại mà!"
Đám thanh niên đồng thanh hưởng ứng.
Trương Dương gật đầu, nói: "Được, hôm nay tôi mời khách! Chúng ta tới Hoàng Gia Giả Nhật uống rượu ca hát!"
Trương Dương có thẻ toàn diện mà Tô Tiểu Hồng cho hắn, chơi ở Hoàng Gia Giả Nhật căn bản không cần tốn tiền, nhưng cái thẻ này hắn dẫu sao cũng không dùng, Tô Tiểu Hồng làm ăn cũng không dễ dàng gì, mình cũng không thể nào cứ chiếm tiện nghi của cô ta mãi được, nói nhỏ với kế toán Mạnh Mai: "Lát nữa cô trả tiền nhé, về tôi sẽ thanh toán!"
Mạnh Mai gật đầu.
Y Đạo Quan Đồ Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư