Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 257: Người Có Một Câu Chuyện
H
ứa Tình gọi đến nhất định là có chuyện nếu không thì đã không gọi vào lúc ba giờ sáng như này, cô ta không rỗi hơi đến thế. Diệp Thiên Vân nhận điện thoại thì nghe thấy giọng hốt hoảng của Hứa Tình: “Anh Vân, là anh phải không? Mau trả lời tôi đi, tôi có chuyện gấp tìm anh.”
Diệp Thiên Vân nghe thấy tiếng khóc của cô ta liền an ủi: “Là tôi đây, có chuyện gì thế, cô nói nghe xem nào không phải là công ty hàng không có chuyện gì chứ? Hay là tên Vương Nghiên kia lại gây rắc rối cho cô?”
Hứa Tình lập tức nói: “Không phải, không phải. Anh tôi ở Hình Ý môncó khỏe không?”
Diệp Thiên Vân cứ tưởng là cha của Hứa Tình xảy ra chuyện gì rồi cơ nhưng không phải. Hắn nói tiếp: “Rất tốt, mấy ngày nay tôi bận việc thi đấu nên không có thời gian để tâm chăm sóc hắn.”
Hứa Tình ở bên kia đầu dây nôn nóng nói: “Cha tôi vừa mới gọi điện thoại nói rằng anh tôi để lại một bức thư nói anh ấy muốn đến chỗ anh tìm người để báo thù. Cha tôi hiện giờ cũng đang đến đó vì vậy nên tôi cũng chỉ biết tìm đến anh! Anh Vân, chỉ có anh mới giúp được tôi chuyện này. Anh nhất định phải trông chừng anh tôi, nhất định không được để anh ý làm chuyện gì ngu ngốc.”
Diệp Thiên Vân nhớ lại ngày hôm đó Hứa Phạm nói đến đây tìm người chỉ có điều không ngờ là đến để báo thù, nên hắn nói: “Lát nữa tôi sẽ đi tìm hắn, cô yên tâm đi, hội võ mới bắt đầu nên đến bây giờ hắn vẫn chưa có cơ hội giao đấu với ai đâu, tôi sẽ đi khuyên hắn chắc là sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hứa Tình nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, nghẹn ngào nói: “Anh tôi là người thẳng tính như thế đấy, cha tôi cứ tưởng rằng anh ấy đi học hỏi võ thuật không ngờ lại thành ra như thế.”
Diệp Thanh Vân “Ừ” một tiếng rồi nói: “Cô yên tâm, tôi còn ở Hình Ý mônthì anh cô không xảy ra chuyện gì đâu.”
Sau đó hắn an ủi thêm hai câu rồi gác máy, lúc này Diệp Thiên Vân và Hứa Tình đều đang có chuyện nên họ không nói chuyện với nhau nữa.
Tiêu Sắt đứng cạnh nghe hiểu đại khái, hắn cười nói: “Hồng nhan tri kỉ của đệ lại có chuyện gì à?”
Diệp Thiên Vân cười không trả lời, im lặng một lúc mới nói: “Chính là cái tên Hứa Phạm mà chúng ta tiếp đón ngày hôm đó đó, hắn đến để báo thù.”
Tiêu Sắt nghe xong cười nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi, không có ân oán thì làm sao có võ thuật, vì thế cũng chẳng có gì kì lạ. Bạn của đệ tên là Hứa Phạm à, có thời gian đệ nên đi khuyên hắn. Báo thù cũng tốt nhưng võ lâm nói chuyện bằng sức mạnh, công phu của hắn thế nào?”
Diệp Thiên Vân lắc đầu không nói, bây giờ hắn có thể kết liễu Hứa Phạm chỉ trong vòng mười chiêu, đấy là còn vừa đánh vừa nhường, Hứa Phạm không học được công phu của cha hắn.
Tiêu Sắt cười nói: “Vậy thì có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra cũng không thể trách người ta được. Chỉ có điều học thuật không tinh, trong võ lâm có biết bao nhiêu kẻ muốn báo thù chết dưới tay kẻ thù.”
Diệp Thiên Vân chính là một trong những kẻ đó, người chết trong tay hắn cũng là bị việc báo thù làm cho mờ mắt mà bỏ mạng. Bây giờ hắn muốn đi khuyên Hứa Phạm nhưng hắn lại không có tài ăn nói nên hắn kéo Tiêu Sắt lại gần nói: “Sư huynh, hôm nay phải nhờ huynh việc này rồi, đệ cũng không khuyên được hắn. Huynh giúp đệ làm công tác tư tưởng đi.”
Tiêu Sắt vỗ ngực nói: “Huynh đệ một nhà sao phải nói thế. Hứa Phạm là bạn của đệ thì cũng là bạn của huynh, chúng ta cùng đi thôi.”
Hai người đến phòng của Hứa Phạm, Diệp Thiên Vân gõ cửa, mấy ngày nay hắn rất bận chỉ đưa Hứa Phạm đến đây chứ chưa vào trong xem, lúc này nghĩ lại cũng thấy hắn có gì đó không phải. Hứa Phạm từ xa tới mà hắn lại tiếp đón như vậy nên cũng cảm thấy có lỗi.
Tiêu Sắt hiểu được suy nghĩ của Diệp Thanh Vân cười nói: “Hai ngày trước huynh và các đệ tử trong môn phái chúng ta có gặp mặt nhau, ta có nói hắn là bạn của đệ nên bọn họ tiếp đãi rất nhiệt tình, bây giờ đệ cũng đang bận, có một số chuyện không cần phải đích thân đi chỉ cần có lòng là được rồi. Ta nghĩ hắn hiểu mà.”
Diệp Thiên Vân nhất thời cảm ơn Tiêu Sắt đã giải quyết mọi việc chu đáo nếu không thì hắn không thể yên tâm được.
Khoảng một phút sau, cánh cửa mở ra, Hứa Phạm nhìn thấy Diệp Thanh Vân thì có chút kinh ngạc sau đó cười nói: “Hai người sao lại đến vào lúc nửa đêm canh ba thế này. Mau ngồi xuống đi.”
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng của hắn thì biết hắn không ngủ, hắn gật đầu cùng Tiêu Sắt đi vào phòng.
Vào trong Hứa Phạm tươi cười rót hai cốc nước sau đó nói với Tiêu Sắt: “Mấy hôm nay quả thật đã gây phiền toái cho huynh rồi, mọi người đều tiếp đãi tôi rất tốt.”
Tiêu Sắt khoát tay nói: “Đều là huynh đệ không phải so đo tính toán làm gì.” Nói xong hắn ra hiệu cho Diệp Thiên Vân, rồi cúi đầu im lặng.
Diệp Thiên cũng biết bây giờ đã rạng sáng nên phải tập trung vào vấn đề chính, hắn cười nói: “Khi nãy Hứa Tình gọi điện cho tôi nên tôi và đại sư huynh đến thăm anh.”
Hứa Phạm dường như đã biết trước điều này, cười đau khổ nói: “Thiên Vân, tôi biết hai người đang nói đến chuyện gì, thật ra khi tôi viết bức thư này tôi đã biết thế nào mọi người cũng đến đây, cha tôi tuổi đã cao nên tôi chỉ muốn nói trước một tiếng. Nếu không thì tôi quá bất hiếu. Tôi đến để báo thù và đã quyết tâm như vậy nên hai người đừng khuyên can nữa."
Diệp Thiên Vân không nhịn được cười, thế cũng tốt, chưa kịp nói gì thì đã bị chặn họng, dù sao thì cũng không thể nhốt Hứa Phạm ở đây được, cũng may hắn đã ba mươi bốn mươi tuổi đầu rồi. Mỗi người đều có một cách suy nghĩ riêng, không thể vì một câu nói của Hứa Tình mà khiến cho Hứa Phạm không muốn báo thù nữa nên hắn ta nhìn Tiêu Sắt xem hắn có cách nào không.
Tiêu Sắt làm ra vẻ thản nhiên, đứng dậy cười nói: “Chúng ta vốn dĩ không đến để khuyên đệ, thật ra võ lâm giang hồ không thể tránh khỏi những huyện thế này nên chúng ta không muốn ngăn cản đệ nhưng đã là bạn bè thì phải nói với chúng ta một tiếng chứ.”
Hứa Phạm nghe xong kinh ngạc dường như hắn ta không ngờ rằng hai người này đến đây không phải để khuyên hắn nên hắn ta im lặng một lát rồi nói: “Thật ra kể cho hai người nghe cũng không sao, chỉ sợ hai người ngăn cản tôi báo thù thôi, ba năm trước tôi đã muốn đi báo thù rồi chỉ có điều cha tôi tưởng rằng tôi đã quên rồi nên mới thả tôi ra.”
Tình hình của Diệp Thiên Vân cũng chẳng khá hơn hắn là mấy, nhưng ít nhất đến lúc này cha mẹ hắn cũng không biết hắn đang làm gì nên hắn rất tự do.
Tiêu Sắt nghĩ một lát rồi ra vẻ thấu hiểu nói: “Chúng ta đóng cửa lại có thể coi là người một nhà rồi, đệ có chuyện, chúng ta đều có thể giúp đỡ mà huống hồ đây lại là lãnh địa của Hình Ý Môn."
Hứa Phạm nghe xong lời này cũng thấy vui. Bạn bè trong võ lâm coi trọng nhất là hào hiệp và Tiêu Sắt có tấm lòng hào hiệp đó nên hắn quyết định nói: “Đừng nhìn dáng vẻ thư sinh của tôi bây giờ thật ra mười năm trước đây, tôi quen một người con gái, tình cảm của chúng tôi rất tốt và cô ấy cũng định kết hôn với tôi nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra phá hỏng tất cả."
Diệp Thiên Vân nhìn Hứa Phạm, ngay lần đầu gặp mặt hắn đã thấy Hứa Phạm là người đại khái qua loa, ai ngờ hắn lại có kẻ thù cơ chứ. Nhìn hắn nói chuyện thì có vẻ rất bình tĩnh nhưng giọng nói không che giấu nổi chút đau thương.
Hứa Phạm tiếp tục nói: “Trước khi kết hôn một ngày cô ấy lại nói với tôi là cô ấy là người của Bát Quái Môn, nếu như tôi muốn lấy cô ấy thì phải đem công phu của gia đình tôi tặng cho Bát Quái Môn, người sai khiến cô ấy là một người có địa vị rất cao trong Bát Quái. Tin này khiến tôi không thể tin được nên lúc đó tôi đã hoàn toàn bị sốc đến ngây người ra. Cô ấy nói thật ra cô ấy đã suy nghĩ rất lâu và không muốn lừa tôi nên cô ấy quyết định nói cho tôi biết mọi chuyện, nói xong thì cô ấy rời đi ngay.”
Hắn cười cay đắng nói tiếp: “Một lúc lâu sau, tôi mới tỉnh ra, thật ra cô ấy bị bắt phải như vậy. Tôi liền đi tìm cô ấy nhưng lúc đó đã muộn rồi, cô ấy đã bị người ta cưỡng hiếp, lại còn bị kẻ đó phanh thây, chuyện này khiến cho tôi càng thêm hận thù nên tôi mới quyết định tìm Bát Quái Môn báo thù. Nhưng cha tôi hết lần này đến lần khác ngăn cản tôi, và cứ như vậy ông đã giữ tôi trong nhà mười năm!" Lúc đó, giọng nói của Hứa Phạm có chút xúc động, lời nói cũng có chút xáo trộn.
Hắn không kiềm chế nổi nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Mười năm, hàng đêm khi nhắm mắt lại là tôi lại nhìn thấy cô ấy, tôi muốn luyện võ báo thù cho cô ấy nhưng cha tôi lại không cho tôi làm vậy. Cứ như vậy tôi đã bị giữ trong nhà suốt mười năm. Những việc trong quá khứ bọn họ đều dần quên đi còn tôi thì không bao giờ quên được.”
Diệp Thiên Vân nghe xong cũng cảm thấy khó chịu, võ lâm quả thật phân tranh rất tàn khốc, nhất là việc liên quan đến công phu công pháp. Vốn dĩ không phải là thứ có thể giải quyết bằng tình cảm.
Tiêu Sắt không ngờ lại gặp phải một câu chuyện bi thương như vậy, hắn bất giác nắm chặt tay lại, một lúc lâu sau mới nói: “Chúng ta đều là người có nhân tính nhưng chuyện này phải nói rõ ràng, báo thù thì cũng phải xem khả năng của mình đến đâu. Nghe tiểu đệ nói công phu của đệ không tốt lắm, như thế mà đi báo thù chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao.”
Hứa Phạm gạt nước mắt lắc đầu nói: “Mặc dù tôi muốn báo thù nhưng trong lòng tôi cũng biết rõ với võ công bây giờ của tôi thì hi vọng đó thật quá xa vời. Tôi chỉ muốn giao đấu với hắn, như vậy dù có chết tôi cũng thấy lòng mình được an ủi, ít nhất tôi cũng xứng với cô gái mà đã vì tôi hi sinh quá nhiều.”
Tiêu Sắt nhìn bộ dạng của Hứa Phạm cũng không chịu đựng được chua xót nói: “Đệ đừng quá đau lòng, chỉ cần còn sống là còn có hi vọng, nếu như chết như vậy thì không phải là dễ dàng cho kẻ đó quá sao? Ta, Thiên Vân và cả đệ nữa chúng ta ba người chẳng nhẽ lại không nghĩ ra cách nào hay hơn? Võ thuật cao mấy cũng phải có thứ hắn phải sợ, chỉ cần đệ vẫn còn sống thì mọi chuyện đều có thể vì thế ta hi vọng đệ suy nghĩ một chút, đừng quá nóng vội.”
Diệp Thiên Vân đứng dậy nhìn Hứa Phạm nói: “Việc càng khó khăn thì càng phải đối mặt để giải quyết cho xong! Nếu như anh muốn báo thù thì nên sống cho tốt vào. Võ thuật không phải là cách duy nhất để báo thù.