Số lần đọc/download: 1564 / 25
Cập nhật: 2015-11-11 01:27:37 +0700
Chương 247-1: Con Trai Tôn Hiểu Đan
L
ưu Ngạn thở dài, quay đầu lại nhìn An Tại Đào một cái, sau đó lại cúi người ôn tồn nói:
- Trúc Tử, không sao đâu, đừng sợ. Nhưng em phải nói với chị Lưu Ngạn và anh trai em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy là...
Trúc Tử hơi do dự. Tiếng khóc của đứa trẻ trong phòng càng ngày càng nhỏ, dường như sau khi làm ầm ĩ một lúc thì đã dần thiếp vào giấc ngủ. Ngẩng đầu lên, cô có chút sợ hãi mà nhìn An Tại Đào, cúi đầu nói ra mấy câu. Lưu Ngạn và An Tại Đào nghe được chau mày, sắc mặt trở nên âm trầm.
Cô gái đó đương nhiên là bạn học đã bỏ học của Trúc Tử là Tôn Hiểu Đan. Lễ quốc khánh năm ngoái, cô đột nhiên đến Phòng công an tố cáo, chỉ đích danh giáo viên chủ nhiệm lớp mình là Trương Kiến Cương đã cưỡng bức cô. Trải qua nghiệm chứng của cảnh sát, chứng thực Tôn Hiểu Đan quả thực đã có thai. Mà ngay tại thời điểm cảnh sát bắt tay vào điều tra, Trương Kiến Cương đột nhiên tự tử.
Trương Kiến Cương là một thầy giáo ưu tú của trường trung học số 1 Quy Ninh, lại là người thành thật, đột nhiên bị học sinh của mình chụp cái tội lỗi dơ bẩn và vô đạo đức đó lên đầu, quả thực chính là tai bay vạ gió. Trong trường ngoài trường, lời đồn đại nhảm nhí nổi lên tứ phía, gã không chịu nổi dư luận, xấu hổ và giận dữ nên đã thắt cổ tự sát. Kỳ thực, vết nhơ trên người gã hoàn toàn có thể được cảnh sát làm sáng tỏ, nhưng gã quyết định quá vội vàng, căn bản là không để cho cảnh sát chút thời gian.
Trương Kiến Cương vừa mới phẫn uất tự sát, Tôn Hiểu Đan đang bị giám sát thừa dịp cánh sát không chú ý, đột nhiên bỏ học mất tích. Sau hơn 8 tháng, khi phong ba sớm đã bình ổn, cô không ngờ lại xuất hiện và đã sinh hạ một đứa con.
Một cô gái 16 tuổi bị cưỡng bức đến có thai, điều này khiến người ta hết sức thương cảm. Nhưng An Tại Đào lại cảm thấy Tôn Hiểu Đan không đáng thông cảm, bởi vì hắn đã biết một ít tin tức. Cô có phải bị cưỡng bức hay không còn cần phải điều tra thêm, mà cho dù đúng là bị cưỡng bức cũng không phải do Trương Kiến Cương gây nên.
Vậy mà bởi vì sự vu cáo hãm hại của cô, một thầy giáo trẻ trung ưu tú liền chọn con đường bi ai như vậy, bỏ lại vợ góa con côi thống khổ.
Ít nhất, trong mắt An Tại Đào, Tôn Hiểu Đan chưa đến mức là gái hư nhưng khẳng định là một cô gái “có vấn đề”. Hắn không muốn Trúc Tử có bất cứ quan hệ nào với cô, không chỉ bởi vì sợ cô sẽ mang đến phiền toái, còn sợ Trúc Tử chơi với cô, chẳng may cũng học theo thói hư tật xấu đó.
An Tại Đào cố gắng kiềm chế cơn tức giận, hạ giọng nói:
- Trúc Tử, em chỉ là một học sinh trung học, sao có thể quản được chuyện này? Em thử nói anh nghe, em định giúp bạn ấy như thế nào? Cho tiền hay là giúp bạn nuôi con? Hả?
An Tại Đào thanh âm rất trầm, rõ ràng là có vài phần tức giận.
Trúc Tử có chút sợ hãi mà lui về sau một bước, cô biết chính mình hôm nay đưa Tôn Hiểu Đan về nhà quả thật có chút không ổn, nhưng cô thật sự không đành lòng nhìn Tôn Hiểu Đan lưu lạc đầu đường. Một thiếu nữ 16 tuổi đem theo một đứa nhỏ than khóc vì đói, còn có thể sống sót thế nào? Đây là tâm tư của Trúc Tử.
- Anh, em không phải ý này...
Mặt Trúc Tử đỏ lên:
- Cô ấy tìm em, em thấy cô ấy rất đáng thương, nên muốn...
Lưu Ngạn mày liễu nhíu lại, cô nhẹ nhàng kéo tay Trúc Tử, nhỏ giọng nói:
- Trúc Tử, người nhà của cô ấu đâu? Hơn nửa năm nay cô ấy đi đâu? Sinh ra đứa nhỏ như thế nào?
- Bạn ấy không dám về nhà, sợ ông bà nội sẽ tức chết. Chị Lưu Ngạn, bạn ấy nói với em, bạn ấy chạy đến một thành phố phía nam làm công, u u mê mê liền sinh ra đứa bé này...Bạn ấy muốn nhờ anh giúp bạn ấy đem đứa nhỏ đến viện phúc lợi, sau đó tiếp tục quay về làm công...
Trúc Tử do dự một hồi, kéo kéo cánh tay Lưu Ngạn:
- Chị Lưu Ngạn, em xin chị, giúp bạn ấy đi. Bản thân bạn ấy cũng vẫn là một đứa trẻ, làm sao nuôi được một đứa bé chứ.
Lưu Ngạn thở dài, quay đầu lại nhìn An Tại Đào.
- Mấy ngày nay bạn ấy biết ở đâu? Đi thế nào? Thời gian lâu như vậy, bạn ấy dựa vào cái gì mà sống? Trong thời gian này, có...
An Tại Đào sắc mặt rất âm trầm. Hắn chậm rãi ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc, thần sắc có chút biến đổi, đột nhiên hắn lạnh lùng nói:
_ Trúc Tử, bảo bạn ấy ra đây, anh muốn nói chuyện một chút.
Lời của An Tại Đào vừa thốt ra, phòng ngủ của Trúc Tử liền vang lên tiếng mở cửa, một cô bé dáng người gầy yếu, sắc mặt vàng như nến cúi đầu đi ra, trên người mặc một chiếc áo phông màu vàng đính đầy dầu mỡ, phía dưới là một chiếc quần bò nhếch nhác, chỗ đầu gối đã bị bạc phếch, không biết bao lâu chưa giặt.
Tôn Hiểu Đan hai tay túm góc áo, cúi đầu không nói.
- Cô năm nay mới 16 tuổi?
An Tại Đào rít một hơi thật sâu, lại bị Lưu Ngạn một tay giật lấy điếu thuốc, hung hăng bóp nát.
- Vâng!
Tôn Hiểu Đan chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tiều tụy khác thường khiến Lưu Ngạn ngẩn ngơ. Đây là một cô bé 16 tuổi sao?
- Cô tuổi còn nhỏ, sao lại vu cáo hãm hại giáo viên chủ nhiệm, hại anh ta phải chết?
An Tại Đào trầm giọng nói:
- Đương nhiên, việc đó cũng không liên quan gì đến chúng tôi. Nể mặt Trúc Tử, tôi cho cô một ít tiền, cô hãy đi đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nghệ của Tôn Hiểu Đan chợt trở nên trắng bệch. Đôi vai gầy yếu của cô run rẩy không ngừng, hai chân cũng run rẩy, “phịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, nức nở khóc:
- Em rất xin lỗi thầy Trương. Em thật vô liêm sỉ, thật đáng chết. Bí thư An, cầu xin anh hãy cứu lấy con em, em xin anh...
An Tại Đào quay đầu đi. Hắn tuy rằng không phải là một người tâm địa cứng rắn, cũng không phủ nhận Tôn Hiểu Đan này là một thiếu nữ đáng thương. Nhưng vẫn có chỗ đáng giận, kết cục bi thảm ngày hôm nay hoàn toàn là gieo gió gặt bão. Hơn nữa, bởi vì cô vu cáo hãm hại mà một giáo viên phẫn uất tự sát, một gia đình bởi vậy sụp đổ. Nói cho cùng cô cũng là một người gây nghiệp chướng.
Trúc Tử ngồi xổm xuống, dịu dàng khuyên nhủ.
Lưu Ngạn có chút không đành lòng, nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Cô ấy dù sao cũng chỉ là một đức trẻ, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã vướng vào chuyện này. Haizzz, đứa bé không có tội, em thấy hay là chúng ta giúp cô ấy liên hệ một số viện phúc lợi?
Khóe miệng An Tại Đào giật giật, đột nhiên nhớ tới chuyến viếng thăm của Vi Chi Kiến. Hắn chăm chú nhìn Tôn Hiểu Đan, trong lòng hơi động, nhưng lại có vài phần do dự.
Nể mặt Trúc Tử, không thể không giúp cô ta. Nhưng vấn đề là, chuyện như vậy một khi đã dính vào, chỉ sợ chuốc lấy phiền toái. Cho dù hắn không sợ cái gì, nhưng dù sao cũng sẽ có chút ảnh hưởng tiêu cực.
Đứa nhỏ này, không lâu nữa sẽ trở thành một quân cờ trong tay mình. An Tại Đào trầm ngâm một lúc, lúc này mới hạ quyết tâm.
Hắn khoát tay áo, nhẹ nhàng nhìn Lưu Ngạn. Hắn với Lưu Ngạn ở chung lâu ngày, tâm linh tương thông, Lưu Ngạn lập tức hiểu ý của hắn.
Cô tiến đến nâng Tôn Hiểu Đan dây, ôn hòa cười nói”
- Em đừng khóc. Chị sẽ nghĩ biện pháp giúp em.
...
Sáng sớm hôm sau, Tôn Hiểu Đan đi theo Lưu Ngạn vào thành phố. Dựa theo quy định, đứa con của Tôn Hiểu Đan vẫn còn mẹ, không phù hợp điều kiện nhận nuôi của viện phúc lợi, nhưng Lưu Ngạn tất có biện pháp.
Tôn Hiểu Đan trước khi bước lên xe, đột nhiên ôm đứa nhỏ, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Trúc Tử, nức nở khóc:
- Trúc Tử, cảm ơn cậu, ơn này cả đời tớ sẽ vĩnh viễn không quên.
Khóe mắt Trúc Tử đỏ lên, vội vàng kéo Tôn Hiểu Đan đứng dậy, dịu dàng an ủi nói:
- Hiểu Đan, cậu đừng như thế. Sau khi cho đứa bé đi rồi, cậu ở bên ngoài làm công cũng nhớ bảo trọng.
Hai cô bé lệ tuôn ròng ròng, biết lần này chia tay, chỉ sợ cả đời cũng khó mà gặp lại.
Nhìn Tôn Hiểu Đan bước lên xe Lưu Ngạn, chiếc Audi màu đen như bay phóng đi, Trúc Tử không kìm nổi nước mắt như mưa, nhào vào lòng An Tại Đào mà khóc rống lên.
Có thể là do cảnh đời của mình cũng quá khổ nên Trúc Tử với Tôn Hiểu Đan cảm thấy đồng mệnh tương liên. Nếu không, Tôn Hiểu Đan cũng sẽ không cầu cứu Trúc Tử.
An Tại Đào thở dài, nhẹ nhàng mà vuốt bả vai của cô, nhẹ giọng an ủi. Giơ tay nhìn đồng hồ, hắn cười cười:
- Trúc Tử, sắp 7h rồi, khẩn trương đến trường đi, hôm nay có lẽ em bị muộn học đấy.
Trúc Tử “vâng” một tiếng, vội vàng lau nước mắt, ngượng ngùng mà thoát ra khỏi lồng ngực của An Tại Đào, chuẩn bị lên xe đạp đến trường, bỗng An Tại Đào khoát tay áo, nói:
- Trúc Tử, hôm nay anh đưa em đi, chiều lại đến đón em.
Lên xe!
An Tại Đào vừa lái xe, vừa thản nhiên nói:
- Trúc Tử, anh biết em tâm địa thiện lương, nhưng hiện tại việc em cần làm là chú tâm vào học hành, đừng để việc này làm phân tâm, hiểu chưa???
Trúc Tử đỏ mặt, gật gật đầu:
- Anh, em biết rồi, em sẽ không dính vào chuyện bao đồng nữa. Chủ yếu là Tôn Hiểu Đan là bạn tốt của em, bạn ấy rất đáng thương.
- Bạn ấy rất đáng thương nhưng cũng rất đáng giận. Trúc Tử, anh hỏi em, bạn ấy vu cáo thầy Trương, khiến cho thầy ấy phải ôm nỗi hận tự sát, vậy cha mẹ thầy Trương, vợ con thầy Trương, bọn họ không đáng thương sao?
Trúc Tử ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp chợt trở nên có chút tái nhợt. Cô chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói:
- Anh, em cũng mắng bạn ấy rồi. Em hỏi bạn ấy tại sao lại vu cáo hãm hại thầy Trương, bạn ấy chỉ khóc mà không nói...
- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa.
An Tại Đào ôn hòa mà cười cười:
- Trúc Tử, anh cũng không có trách em. Được rồi, về sau chịu khó học hành, sắp thi lên cấp 3 rồi.