Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 19
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 255: Phần Mộ Chôn Cao Gia
ô có quan hệ tin cậy trên Ủy ban Kỷ luật thành phố không?
Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm cùng điều tra Lệ Triều Sinh từ trước tới giờ, tuy chưa thể nói hai người là đồng minh kiên định nhưng ít nhất hiện tại cũng là người cùng chung một chiến hào.
- Cũng có thể tìm được, nhưng không phải rất quen thuộc, cũng không dám tin tưởng trăm phần trăm.
Mai Hiểu Lâm ngẫm nghĩ một chút, lại nói tiếp:
- Hình như Lệ Triều Sinh và Từ Đức Tuyền qua lại rất chặt chẽ. Tôi không quá khẳng định mà chỉ là nghe đồn một chút.
Ủy viên thường vụ thành ủy, trưởng ban thư ký thành ủy Từ Đức Tuyền là kẻ sớm nhất đi theo bí thư Thôi, tuy nhiên trong sự kiện xét biên chế cho tổ cải tạo nội đô, trên hội nghị thường ủy đột nhiên phản chiến, ủng hộ Thị trưởng Trần. Hạ Tưởng đoán không được hắn sang phe Phạm Duệ Hằng hay là Cao Thanh Tùng, chẳng qua có thể khẳng định một điều, bởi vì lâm trận phản chiến, Thôi Hướng nhất định sẽ không tín nhiệm Từ Đức Tuyền nữa.
Như vậy Từ Đức Tuyền chắc hẳn đã hoàn toàn chạy sang phe Phạm Duệ Hằng. Nếu như Cao Thanh Tùng là hậu trường của Lệ Triều Sinh, vấn đề có chút phức tạp rồi.
Nghĩ đến Cao Thanh Tùng, Hạ Tưởng chợt nhớ đến Nghiêm Tiểu Thì và bất động sản Lĩnh Tiên, gần đây liên hệ không nhiều, cũng không biết khu biệt thự Tây Thủy của bọn họ tiến triển đến đâu rồi?
Chẳng qua lời đồn mà Mai Hiểu Lâm nói sợ rằng cũng là hậu trường của cô ở thành phố Yến tiết lộ tin tức cho cô, tám chín phần mười là thật.
Biết hậu trường phía sau Lệ Triều Sinh xong, Hạ Tưởng chẳng nhưng không thoải mái mà ngược lại tâm tình càng thêm nặng nề.
Vạn nhất hậu trường của Từ Đức Tuyền đúng thật là Cao Thanh Tùng, động Lệ Triều Sinh sẽ chọc vào Cao Thanh Tùng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Cho dù kiếp số của Cao gia sắp tới rồi nhưng bánh xe lịch sử đã thay đổi, giả như đến lúc đó Cao gia không xong thì thế nào đây? Giả sử Cao Thanh Tùng còn có thể chống đỡ thêm một hai năm nữa vậy làm sao đây? Cứ cho là cuối năm hoặc năm sau Cao Thanh Tùng ngã xuống đi, trước khi lão ngã xuống, phất tay một cái cũng có thể hủy diệt một đám người, vẫn không ai có thể ngăn cản được.
Hạ Tưởng không ngờ đến, muốn động một tên Lệ Triều Sinh lại có thể dẫn đến một loạt phản ứng dây truyền, khiến cho người ta trở tay không kịp cũng khó thoát khỏi cảnh ném chuột sợ vỡ đồ. Dù sao hiện tại còn chưa tới thời kỳ mấu chốt đánh ngã Cao gia, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là có thể dẫn đến sự phản kích điên cuồng của đối phương.
Đau đầu, đau đầu trước nay chưa từng có.
Nếu như hắn đoán không sai, bất động sản Lĩnh Tiên công trình kỳ hai tiến triển không được thuận lợi, Nghiêm Tiểu Thì thời gian gần đây không gọi điện cho hắn, cũng không có tin tức của Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh, phỏng chừng mấy người này đang bận rộn đến sức đầu mẻ trán cũng không chừng, chẳng còn thời gian đâu đi quan tâm hắn.
- Cứ gửi đi đã, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Chú ý vấn đề sao chép.
Hạ Tưởng thử hỏi.
- Tôi đi làm, tôi quen một của hàng, quan hệ rất quen thuộc, đến đó có thể tự mình làm, tương đối an toàn.
Mai Hiểu Lâm đứng dậy cầm lấy hai phần tài liệu:
- Anh cũng suy nghĩ xem bước tiếp theo phải làm như thế nào.
Mai Hiểu Lâm vừa đi, Hạ Tưởng liền rơi vào trầm tư.
Hắn cũng đã dự đoán Lệ Triều Sinh có bối cảnh, không phải là một người đơn giản, không ngờ, chỗ dựa của hắn lại là Từ Đức Tuyền. Nếu chỉ một người Từ Đức Tuyền cũng không có gì, nhưng bây giờ vấn đề lại trở nên phức tạp, không biết Từ Đức Tuyền rốt cuộc là người của ai? Suy nghĩ một lát, Hạ Tưởng cảm thấy nhất định phải quan tâm đến tiến triển của biệt thự Tây Thủy, qua lại nhiều hơn với Nghiêm Tiểu Thì.
Điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì vừa thông.
Một giọng nói phổ thông mềm mại, nghe ra có chút dầy lại chút mỏng:
- Chủ tịch Hạ? Đây là lần đầu tiên chủ tịch Hạ chủ động gọi điện cho tôi, có gì chỉ giáo tôi rửa tai lắng nghe đây.
Sau lần tụ hội trước, Hạ Tưởng không gặp Nghiêm Tiểu Thì, cũng không gọi điện thoại, ngẫm lại cũng là bởi gần đây quá mức bận rộn, liền nói:
- Gần đây bận quá, không có thời gian gọi điện cho Tổng giám đốc Nghiêm, thật xin lỗi. Tôi muốn hỏi một chút, tiến triển của biệt thự Tây Thủy thế nào rồi? Tôi cũng rất quan tâm đến sự phát triển của bất động sản Lĩnh Tiên, dù sao tôi cũng là người nhìn bất động sản Lĩnh Tiên phát triển mà.
Lời nói của Hạ Tưởng khiến cho người ta không chút hoài nghi, Nghiêm Tiểu Thì cũng không hoài nghi, trả lời:
- Vậy tôi trước tiên cảm ơn Phó chủ tịch Hạ đã quan tâm, chẳng qua gần đây tình huống không quá tốt, tình hình tiêu thụ biệt thự Tây Thủy không được tốt, hiện tại mới bán được vài căn, hơn nữa về sau càng yếu. Hiện tại tôi đang lo lắng vô cùng, nghĩ hết mọi cách cũng không thể chuyển biến tốt hơn.
Cô thở dài, trong giọng nói mang theo tia sầu lo nhè nhẹ:
- Phó Chủ tịch Hạ, nếu có thời gian chúng ta ngồi lại với nhau, tôi muốn nghe ý nghĩ của anh.
Nếu là trước kia Hạ Tưởng nhất định sẽ tìm một lý do từ chối, chẳng qua lúc này đang muốn thăm dò tin tức từ miệng của cô, cho nên liền đồng ý:
- Đâu có, đâu có, vừa khéo gần đây tôi không quá bận, vậy phải xem khi nào thì thuận tiện cho Tổng giám đốc Nghiêm.
Nghiêm Tiểu Thì vừa nghe Hạ Tưởng đồng ý sảng khoái như vậy, vui vẻ nói:
- Thật tốt quá, hay là tối nay đi.
Dường như sợ Hạ Tưởng đa tâm, cô ta vội bổ sung thêm một câu:
- Tôi hẹn thêm mấy người Kiến Viễn và Phạm Tranh cùng đi, vẫn ở Tụ Hiền sơn trang, thế nào?
- Hôm nay?
Hạ Tưởng có chút do dự, liếc nhìn lịch của ngày hôm nay lại cười, hóa ra hôm nay là thứ bảy, thật đúng là hồ đồ, liền nói:
- Được, một giờ sau tôi đến.
Tụ Hiền sơn trang nằm ở phía tây thành phố Yến, Hạ Tưởng lái xe từ huyện An đi đến, không đến một tiếng đồng hồ đã đến nơi, so với đi vào trung tâm thành phố thì cũng không lâu hơn. Nhớ lại một khoảng thời gian chưa gặp Tiếu Giai, hắn quyết định sau buổi tụ hội hôm nay sẽ đi tìm Tiếu Giai.
Tào Thù Lệ đã nghỉ hè, hiện tại đang đi theo Cao lão điều tra hạng mục gì đó, chắc hẳn rất bận rộn, nếu không cuối tuần cô bé nhất định gọi điện cho Hạ Tưởng. Nếu không gọi điện, chắc hẳn cô cũng bận rộn không có thời gian.
Chỉ một lát sau Mai Hiểu Lâm đã trở lại, tài liệu đã được xong, cô đưa hai bản gốc giao lại cho Hạ Tưởng:
- Anh giữ đi, phần giao cho tôi, tôi lập tức đi gửi.
Giao hẹn xong, cô còn nói:
- Tối nay tôi lên thành phố xem một chút, móc nối quan hệ một chút.
- Vậy cô chờ một chút.
Hạ Tưởng gọi Mai Hiểu Lâm lại, cười nói:
- Vừa khéo, tối nay tôi cũng trở về, hay là đi cùng.
Mai Hiểu Lâm đã đi đến cửa, quay đầu lại tươi cười rạng rỡ:
- Vậy được, chờ tôi một chút, trước tiên sửa sang lại tài liệu sau đó đem lên thành phố Yên gửi. Gửi ở huyện An rất dễ bị bại lộ.
Mai Hiểu Lâm đã thông minh hơn, cũng biết bố trí mê trận, không tệ, có tiến bộ.
Trên đường đi hai người cũng không nói năng gì, hôm nay gần như ở cùng nhau cả ngày cái gì nên nói đã nói hết cả rồi, Mai Hiểu Lâm dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Cô hình như mệt mỏi, sắc mặt nổi lên một tầng đỏ hồng. Hạ Tưởng ngập ngừng một chút rồi hỏi:
- Đi gió lại bị cảm mạo rồi phải không?
- Có thể bị chút.
Mai Hiểu Lâm vừa nói liền ho khan vài cái:
- Thể chất của tôi yếu, không ra gió được, lại miễn cưỡng kết quả bị bệnh luôn.
Hạ Tưởng cảm thấy áy náy:
- Sao không nói sớm, nếu nói sớm tôi nhất định sẽ không mở cửa sổ. Cô dấu diếm không nói, hiện tại bệnh rồi, hóa ra là tại tôi.
- Không trách anh, là bản thân tôi nhiều bệnh vặt, không chịu được gió.
Mai Hiểu Lâm cười gượng gạo:
- Không sao, uống vài viên thuốc là tốt thôi, rất nhanh, tôi cũng đã quen rồi.
Đến thành phố Yến, Hạ Tưởng muốn đi mua thuốc cho Mai Hiểu Lâm nhưng cô không đồng ý, nói là bản thân có thể ứng phó được, để cho Hạ Tưởng đi làm việc của mình. Chào tạm biệt Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng đột nhiên phát hiện ra, so với lúc đầu, Mai Hiểu Lâm bây giờ hình như đã thay đổi rất nhiều!?
Là ảo giác của bản thân hay là bởi vì sau khi bị bệnh mà cô trở nên yếu ớt như vậy?
Khi đến Tụ Hiền trang, Cao Kiến Viễn, Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì đã đến. Hạ Tưởng đậu xe, vừa xuống xe liền nghênh đón ánh mắt phức tạp mà ghen tị của Cao Kiến Viễn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó suy nghĩ liền hiểu ra: hóa ra hắn nhìn thấy bản thân đi xe của Liên Nhược Hạm. Nghĩ đến đây lại nhớ đến Liên Nhược Hạng, Hạ Tưởng bước dài đi về phía trước bắt tay với Kiến Viễn, Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì.
Nói chuyện xong, mấy người đến một căn phòng tao nhã trong sơn trang, Cao Kiến Viễn làm chủ gọi đồ ăn, trong lúc đợi đồ ăn mang lên, hắn đi thẳng vào chủ đề:
- Hạ Tưởng, công trình đợt thứ hai tiền đồ không ổn, anh có biện pháp nào tốt không?
Phạm Tranh lại không khách khí như vậy, nói:
- Tôi nói Hạ ca, chẳng phải anh nói người giàu ở phố Yến rất nhiều, chỉ cần xây biệt thự không cần lo không bán được sao? Hiện tại biệt thự Tây Thủy tại sao lại bán không được? Tài chính của chúng tôi bây giờ đều đã xảy ra vấn đề.
Bất động sản đầu tư rất lớn, Hạ Tưởng tự nhiên hiểu rõ trong lòng, biệt thự Tây Sơn đợt thứ nhất cũng xem như kiếm được, đợt thứ hai đầu tư công trình Tây Thủy tựa như muối bỏ biển, tài chính liên tục xảy ra vấn đề hơn nữa sợ rằng lỗ hổng còn có thể rất lớn.
Hạ Tưởng cũng không khách khí phản bác lại Phạm Tranh:
- Phạm lão đệ, lời này của cậu có chút duy tâm đi? Tôi đã từng nói biệt thự không lo không bán được sao? Tôi chỉ nói khu biệt thự lần thứ nhất không lo không bán được chứ không nói lần thứ hai nhất định bán chạy!
Hắn quay đầu sang nhìn Nghiêm Tiểu Thì:
- Tổng giám đốc Nghiêm ột lời công bằng đi, khi các vị làm công trình thứ hai, tôi có nói câu nào như vậy không?
Cao Kiến Viễn trong lòng hoảng sợ, cẩn thận suy nghĩ một lúc mới nhận ra, biệt thự lần một bọn họ bán không tệ, lần thứ hai từ lập kế hoạch đến thi công căn bản là không hề hỏi qua ý kiến của Hạ Tưởng. Đúng là lần trước khi mời Hạ Tưởng đẩy mạnh tiêu thụ biệt thự Tây Thủy, hắn cũng không nói biệt thự Tây Thủy tiền đồ lạc quan. Quả nhiên như Hạ Tưởng nói, từ đầu đến cuối hắn lạc quan với lô biệt thự đầu, chỉ nói là người đầu tiên được ăn trước.
Hay nói một cách khác, hắn chỉ nói biệt thự Tây Sơn sẽ bán chạy mà thôi, chưa từng nói biệt thự Tây Thủy cũng có thể bán chạy!
Hạ Tưởng thực sự có ánh mắt buôn bán sâu sắc như vậy?
Ánh mắt Cao Kiến Viễn trở nên nóng bỏng, cũng có chút khó tin tưởng, nhưng không tin cũng không có biện pháp, quả thật Hạ Tưởng chưa từng phát biểu về cái nhìn đối với sự phát triển của biệt thự Tây Thủy.
Nghiêm Tiểu Thì càng khó dấu vẻ kinh ngạc trên mặt, cô lấy tay che miệng khẽ a lên một tiếng:
- Chủ tịch Hạ, ánh mặt của ngài thật chuẩn, có thể phân tích nguyên nhân thất bại của biệt thự Tây Thủy cho chúng tôi không?
Phạm Tranh vẫn không phục nói:
- Ta không hiểu, nếu Hạ ca đã biết trước biệt thự Tây Thủy sẽ không dễ bán, vì sao trước đó không nhắc nhở chúng tôi?
Lời này vừa được nói ra, Cao Kiến Viễn ánh mắt như điện bắn thẳng vào hai mắt của Hạ Tưởng.
Cao Kiến Viễn nổi lòng nghi ngờ? Hạ Tưởng không chút hoang mang, khẽ cười:
- Phạm lão đệ nói sai rồi, tôi chỉ nói biệt thự Tây Sơn chắc hẳn dễ bán, còn về phần tiền đồ của biệt thự Tây Thủy. Tôi không phải là nhà tiên tri, lại càng không phải chuyên gia phân tích, sao dám kết luận bừa bãi đây? Thị trường biến hóa thất thường, ai dám nói bản thân có thể nắm chắc động mạch của thị trường đây? Lại nói, biệt thự Tây Thủy tiến hành quá nhanh, hình như khi tôi biết được đã thiết kế xong phương án rồi, hơn nữa không có ai đến hỏi ý kiến của tôi cả?
Hắn cố ý vô ý liếc nhìn Nghiêm Tiểu Thì một cái, lại nói:
- Tổng giám đốc Nghiêm chắc hẳn là người nắm bắt thị trường tốt nhất trong số chúng tôi, mời Tổng giám đốc Nghiêm nói một chút, đừng nói tôi không phải là người trong ngành, cho dù là nhân vật tinh anh trong giới bất động sản, ai lại dám bảo đảm hạng mục mới mở nhất định có thể kiếm được tiền?
Nghiêm Tiểu Thì oán giận nhìn Phạm Tranh:
- Phạm Tranh, anh oán giận Phó chủ tịch Hạ có lợi ích gì? Lúc trước chính anh không kiềm chế được muốn lập tức chạy tới Tây Thủy, cho rằng nhất định có thể buôn bán lớn. Hiện tại tiền đồ thảm đạm, anh lại muốn đổ tội cho Phó chủ tịch Hạ, đạo lý ở chỗ nào đây!
Cao Kiến Viễn suy nghĩ trước sau một phen, tìm không được lý do trách cứ Hạ Tưởng, lại bất mãn nói với Phạm Tranh:
- Sau này nghĩ kỹ rồi hãy nói, đừng há miệng mắc quai. Nói lời không có trình độ, đánh mất người của mình.
Phạm Tranh mất thể diện, đứng dậy nói:
- Tôi nhận sai còn không được sao? Chẳng phải tôi nóng ruột sao? Xin lỗi Hạ ca. Tôi không nên trách anh.
Sau đó gật đầu với Cao Kiến Viễn:
- Tôi ra ngoài hít thở không khí, đừng khó chịu.
Phạm Tranh đi rồi, Cao Kiến Viễn lắc đầu thở dài:
- Năng lực chịu đựng quá kém, thích mạo hiểm dễ sai lầm, so với Hạ Tưởng thì kém hơn không ít. -
Nghiêm Tiểu Thì cũng nói:
- Anh họ tôi còn không đủ thành thục, nếu anh ta có được sự thận trọng như Phó chủ tịch Hạ sẽ không đưa bất động sản Lĩnh Tiên vào ngõ cụt.
Hạ Tưởng xua tay:
- Người mình cả đừng khen nhau.
Lại quay sang hỏi Nghiêm Tiểu Thì:
- Bất động sản Lĩnh Tiên chẳng phải là sàn diễn của Tổng giám đốc Nghiêm sao?
Nghiêm Tiểu Thì mỉm cười, liếc nhìn Cao Kiến Viễn một cái, thấy hắn không có ý phản đối mới nói:
- Mặt ngoài là tôi định đoạt, kỳ thật phương pháp chính vẫn là Phạm Tranh đưa ra. Kiến Viễn không thích quản lý, việc gì cũng do tôi và Phạm Tranh thương lượng đưa ra đối sách. Nói thật cũng có điểm tự ình là đúng.
Cao Kiến Viễn ngồi bên cạnh xấu hổ cười nói:
- Biệt thự Tây Thủy cũng không phải do một mình Phạm Tranh quyết định, là cậu ta đề xuất, hai người chúng tôi đều không phản đối, cho nên chúng tôi cũng có trách nhiệm. Hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, là lúc cần biện pháp giải quyết.
- Chủ tịch Hạ có biện pháp hay nào có thể giúp chúng tôi thoát khỏi khốn cảnh trước mắt này không?
Trong đôi mắt đẹp của Nghiêm Tiểu Thì tràn ngập sự chờ mong nhìn Hạ Tưởng.
- Tôi cũng không phải thần tiên.
Hạ Tưởng nhún vai lắc đầu cười khổ:
- Sự lựa chọn của thị trường rất thảm khốc, ai cũng không có biện pháp làm thay đổi quy luật thị trường, tôi cũng bất lực.
Hạ Tưởng nói rất thật, hắn không có biện pháp, cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn tiêu thụ nào mà có thể bán sạch những biệt thự ế kia trong một đêm. Đương nhiên, cho dù có hắn cũng sẽ không cứu Cao Kiến Viễn lần này, bởi vì theo sự sụp đổ tài chính của bất động sản Lĩnh Tiên, dần dần sẽ nổi lên càng nhiều vấn đề, hạng mục biệt thự Tây Thủy là một cái hố lớn, có thể trở thành phần mộ chôn Cao gia!
Đồng thời, ở kiếp trước của hắn, núi Tây Thủy kỳ thật là nơi xây dựng mộ phần. Chẳng qua hiện tại đã bị Cao Kiến Viễn đoạt trước, khai phá thành biệt thự, có lẽ trên đời này thật sự có thuyết phong thủy, chỗ người chết không nên xây nhà cho người sống, bán không được như bình thường.
Thấy Cao Kiến Viễn và Nghiêm Tiểu Thì đều lộ ra vẻ mặt thất vọng, Hạ Tưởng lại nói:
- Giai đoạn hiện tại chỉ có thể áp dụng mấy thủ pháp buôn bán như giảm giá khuyến mãi, tăng mạnh tuyên truyền, mặt khác, tài chính xuất hiện vấn đề có phải không?
Cao Kiến Viễn gật đầu không nói gì, Nghiêm Tiểu Thì thần sắc ảm đạm trả lời:
- Vấn đề còn rất nghiêm trọng, tài chính xuất hiện lỗ hổng hai trăm triệu, trong khoảng thời gian ngắn sợ rằng không giải quyết được. Bởi vì Kiến Viễn vận dụng các mối quan hệ, từ ngân hàng vay được trăm triệu, hiện tại đang xin vay thêm một lần nữa, khó khăn rất lớn, ngân hàng cũng sợ không dám gánh thêm trách nhiệm.
Chắc là Cao Kiến Viễn không dám đùa quá lớn, nếu không bằng vào mặt mũi Cao Thanh Tùng, ngân hàng cho vay thêm cũng không phải vấn đề lớn. Có thể Cao Kiến Viễn tính cẩn thận, cũng có thể hắn không nhìn ra tiền đồ phát triển của Tây Thủy, không có ý cứu giúp mãnh liệt, xem ra, hắn có ý buông tha biệt thự Tây Thủy.
Chỉ là, từ thất bại màn hình tinh thể lỏng, lại đến thất bại biệt thự Tây Thủy, trải qua hai lần thất bại, lấy bản tính kiêu ngạo và tự ình là đúng của Cao Kiến Viễn, hắn có thể thừa nhận lần thất bại này không?
Hạ Tưởng âm thầm quan sát Cao Kiến Viễn, thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh, nỗ lực giữ vững phong độ bất động như núi, nhìn không ra Cao Kiến Viễn cũng có thể bình tĩnh như vậy. Nghe Nghiêm Tiểu Thì nói hạng mục biệt thự Tây Thủy về cơ bản đã lấy lỗ lớn làm kết quả, trong lòng hắn không sốt ruột chút nào sao?
Lại cẩn thận quan sát, Hạ Tưởng mới chú ý đến khăn trải bàn trước mặt Cao Kiến Viễn run nhè nhẹ, đã bán rẻ vẻ ngoài bình tĩnh của hắn. Rõ ràng rồi, hắn đang cố gắng trấn tĩnh, bảo trì phong độ, nghĩ lại hắn cũng đủ mệt mỏi rồi. Hạ Tưởng cảm thấy hắn đáng thương, thất bại cũng không thể nói ra thống khoái, còn phải giả bộ nhẹ nhàng. Làm người thất bại không sao, làm ăn thất bại cũng không vấn đề, nhưng không thể để người khác chỉ trích hắn không có phong độ.
Cao Kiến Viễn, thật có cá tính!
- Hạng mục núi Tây Thủy hiện tại tình huống thế nào?
Hạ Tưởng muốn hỏi chính là biệt thự ở đây cũng đã xây xong.
- Phạm Tranh nói, lần này phải nhanh chóng thu hồi tài chính, cho nên đồng thời khởi công mấy chục tòa biệt thự, hiện tại đã xong cơ bản, tiền đất, tiền xây dựng còn các phí dụng khác nữa vẫn chưa được kết toán. Bây giờ còn chưa truyền ra tin tức, chỉ cần lộ ra tin tức, biết hiệu quả tiêu thụ biệt thự không tốt, văn phòng bất động sản Lĩnh Tiên lập tức đầy người đến đòi nợ.
Nghiêm Tiểu Thì mặc một chiếc váy dài toát ra vẻ đẹp động lòng người, đáng tiếc, hiện tại hoàn toàn không có nét phong tình, trên trán đầy vẻ sầu lo.
Đất đai nhà cửa vốn là hai tầng sinh tử, lời thì lời rất nhiều tiền đếm đến mỏi tay, thua lỗ cũng sẽ đền đến táng gia bại sản. Hơn nữa Phạm Tranh mắc phải sai lầm liều lĩnh làm bừa, thành phố Yến vốn là nơi nền kinh tế kém phát triển, hiện tại so với năm sáu năm sau thì bất động sản còn kém một ít lửa nóng, hơn nữa người thành phố Yến tương đối bảo thủ, cho dù có tiền cũng không nhất định thích sống trong biệt thự.
Biệt thự Tây Sơn có thể bán chạy chủ yếu là bởi dính chút ánh sáng địa lợi, hơn nữa hoàn cảnh tốt lại an toàn, lại là khu biệt thự xa hoa nhất của thành phố Yến, có một số người vì lòng ham mới lạ, hoặc thích biểu hiện thân phận cho nên mới mua một tòa. Nhưng bên núi Tây Thủy lại khác, thứ nhất là bởi cách thành phố quá xa, hai là hoàn cảnh mặc dù không tồi có sông có núi nhưng xung quanh Tây Thủy hoang vắng không có nhân khí, toàn là đất ruộng, giao thông không tính là phát triển, chủ yếu nhất là Tây Thủy nằm ở giữa bình nguyên lớn, nhìn qua thập phần ngột ngạt, nhìn thế nào cũng thấy giống một khu mồ mả.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần