Số lần đọc/download: 728 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:20 +0700
Chương 255: Nguy Hiểm Liên Tiếp (6)
T
àu điện ngầm mang đi 90% hành khách trên sân ga, Tống Thanh Xuân rất dễ dàng liền chiếm một chỗ tương đối gần phía trước, cô lợi dụng khe hở tàu điện ngầm, cầm điện thoại ra nhìn tin tức WeChat một lát.
Mới chỉ một phút, trên sân ga lại lần nữa chất đầy người.
Tàu điện ngầm sắp vào trạm, có tiếng loa phát thanh truyền tới, Tống Thanh Xuân mới vừa chuẩn bị thu hồi điện thoại di động chờ lên xe, cũng không biết sau lưng bị ai chen một chút, lực đạo đó khiến cho bước chân cô không khống chế được liền vượt qua đường vàng, bổ nhào về phía trước.
Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, Tống Thanh Xuân không hề chuẩn bị, cả người cô còn chưa phản ứng được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được nhiều tiếng "Cẩn thận", chân đã đến bên bờ sân ga.
Mắt thấy một bàn chân cô sắp bước ra, cả người sẽ lập tức ngã vào đường ray tàu điện ngầm, có một người đột nhiên vọt ra từ trong đám người, đưa tay ra ôm cánh tay cô, cứng rắn kéo cô trở về từ trong từng trận kinh hô.
Phản ứng của người kia chỉ đơn thuần là phát ra từ bản năng, sức lực lớn đến kinh người, Tống Thanh Xuân trực tiếp bị kéo đụng vào trong ngực anh, hai người đồng loạt liền ngã trên mặt đất, theo sau là tiếng còi phát ra từ tàu điện ngầm, xẹt qua trước mặt hai người.
Tất cả sân ga an tĩnh khoảng mười giây đồng hồ, mới lần nữa xao động lên, có người nhiệt tình xông tới quan tâm: "Các người có sao không?"
"Tôi không có việc gì." Người cứu Tống Thanh Xuân là một chàng trai rất trẻ tuổi, anh ta cười sảng khoái với mọi người một tiếng, tư thế rất lưu loát đứng lên từ dưới mặt đất, anh ta phủi phủi bụi trên người, thấy Tống Thanh Xuân còn ngốc hồ hồ ngồi dưới đất, liền khom người cũng kéo cô lên, còn thuận thế chào hỏi một tiếng: "Này, cô vẫn ổn chứ?"
Đáy mắt Tống Thanh Xuân còn lưu lại một chút hoảng sợ, nghe được giọng nói của chàng trai, con ngươi đen như mực chậm chạp chuyển hai cái, máy móc xoay đầu qua, nhìn về phía anh ta.
Ánh mắt cô trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, rất rõ ràng là bị sự cố vừa đột nhiên xảy ra làm kinh hãi.
Tàu điện ngầm dừng lại hẳn, cửa xe mở ra, mọi người thấy hai người đều không có việc gì, bắt đầu lần lượt lên tàu điện ngầm.
Tống Thanh Xuân kinh hãi quá độ, chân mềm có chút đứng không vững, chàng trai thấy bộ dạng này của cô, dứt khoát làm người tốt đến cùng dìu đỡ cô lên tàu điện ngầm.
Tàu điện ngầm đứng thành hai hàng, Tống Thanh Xuân trì độn mới phục hồi tinh thần lại, một màn vừa phát sinh trên sân ga giống như là cảnh phim chậm rãi, quay về trong đầu óc cô một lần rồi một lần, sau đó tốc độ tim đập của cô càng lúc càng nhanh, phía sau lưng tràn đầy một tầng mồ hôi lạnh.
Vừa rồi, nếu không phải là có người phản ứng đúng lúc bắt lấy cánh tay của cô, sợ là hiện tại cô đã bị tàu điện ngầm nghiền thành bánh thịt người...
Tống Thanh Xuân sợ hãi không thôi nhắm mắt lại, thở sâu từng ngụm khí mấy lần mới miễn cưỡng ổn định tinh thần, sau đó mở to mắt, nhìn về phía ân nhân cứu mạng của mình.
Bộ dáng chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi, vóc dáng rất cao, lớn lên rất thanh tú, còn mang một cái kính không gọng, làm cho người ta có cảm giác rất thanh xuân rất ánh mặt trời.
Chàng trai tiếp xúc đến tầm mắt của cô, liền toét miệng nở nụ cười với cô: "Bây giờ chị không sao rồi chứ?"
Tống Thanh Xuân đáp lại anh ta bằng một nụ cười, câu chữ nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Không có việc gì, cám ơn cậu."
Chàng trai thấy cô cười, đáy mắt xẹt qua một chút kinh diễm, sau đó mặt liền đỏ lên, anh ta có chút vô thố giơ tay lên, gãi gãi đầu, nói chuyện cũng lắp bắp lên theo: "Không, không có việc gì, chuyện nhỏ, chuyện rất nhỏ."