Số lần đọc/download: 4125 / 118
Cập nhật: 2015-10-24 18:23:17 +0700
Chương 85: Nộ Sát (2)
Share by: MTQ - Banlong.us
Thời gian tiếp xúc càng lâu, Liệp ma Đoàn số bốn cấp sĩ càng cảm giác rõ ràng chênh lệch với Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu. Long Hạo Thần và Thải Nhi đôi tình nhân này là hai trụ cột, phát huy tác dụng một địch ngàn. Thành viên khác cũng có năng lực mạnh, quan trọng là họ đoàn kết.
Quá trình tàn sát chỉ mất mười phút. Long Hạo Thần không để một tên chạy thoát, kỵ binh Đại Ác Ma cuối cùng bị hắn quăng cho Thánh Linh kiếm Nàng Chú Nhất Trịch, đã chết.
Mà nhìn thì Long Hạo Thần như cũ có sức lực, Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình cũng giữ chức trách giúp hắn hồi phục.
Long Hạo Thần không để Thải Nhi xuống, vung giọt máu cuối cùng trên thân kiếm, cùng Hạo Nguyệt quay trở lại cửa động.
Long Hạo Thần không có ma pháp trị liệu quần thể, nhưng không có nghĩa là Hạo Nguyệt không biết. Một kỹ năng Thánh Quang Phổ Chiếu tràn ngập mỗi góc trong động.
“Mọi người chuẩn bị đi, ta thu dọn chiến trường, chúng ta phải rời khỏi đây.” Long Hạo Thần thanh âm có chút khàn khàn. Nói xong câu đó hắn xoay người đi ra ngoài, đem từng thi thể kỵ binh Đại Ác Ma và Ma Mã Mộng Yểm thu vào Giai Điệu Vĩnh Hằng.
Không sai, bản thân Giai Điệu Vĩnh Hằng là ma khí trữ vật. Còn về nó có không gian bao lớn, ngay cả Long Hạo Thần lấy tinh thần lực hiện tại cũng không cảm giác ra.
Thông qua trận giết chóc này, Long Hạo Thần càng thêm cảm giác rõ ràng. Mỗi khi hắn giết chết một kỵ binh Đại Ác Ma, linh hồn đối phương lập tức bị Giai Điệu Vĩnh Hằng hút đi. Hơn nữa kẻ địch mới chết, linh hồn càng đậm hơn so với thi thể ban đầu mới bị Long Hạo Thần hấp thu. Nếu đã không thể ngăn cản, hắn chỉ có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì. Liên quan về năng lượng linh hồn hắn thật sự không hiểu gì hết.
Dựa vào Giai Điệu Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần thu dọn chiến trường tốc độ rất nhanh. Khi hắn quay trở về trước mặt đồng bạn, trừ Điển Yên như cũ hôn mê, người khác ít nhất đã hồi phục năng lực hành động.
Lâm Hâm dường như đã thoát khỏi cảm xúc kích động, nhìn thấy Long Hạo Thần dễ dàng quét dọn xong chiến trường, còn thu hết thi thể trước sau hai đoàn kỵ binh Đại Ác Ma và Ma Mã Mộng Yểm, y trừng to mắt, xoay lưng với người khác, hướng Long Hạo Thần làm động tác tay.
Long Hạo Thần liếc y một cái, trầm mặc gật đầu.
“Tình huống mọi người thế nào?” Long Hạo Thần hỏi.
Hàn Vũ nói.
“Trừ Điển Yên trọng thương ra, người khác đều không có vấn đề, nhưng muốn tiếp tục chiến đấu thì hơi khó khăn. Ta và Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên đều đã ăn Thị Huyết Đan, Bạo Linh Đan, sợ rằng là giai đoạn yếu ớt nhất. Heo con Mạch Đâu của Trần Anh Nhi cũng bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn không thể hấp thu ma tinh gia nhập chiến đấu.”
Lục Hi nói.
“Tình huống bên ta tốt hơn chút. Hàn Đạo và Lý Hinh còn có sức tái chiến, Dịch Quân thiêu đốt sinh mệnh, đã rơi vào hôn mê tùy linh lực hồi phục. Ta cần thêm sáu tiếng nữa mới có thể thi triển trị liệu. Điển Yên ít nhất được ta trị liệu bảy ngày sau mới có thể miễn cưỡng ra trận được. Bạch Hiểu Mạc không khác gì ta, cũng cần sáu tiếng hồi phục linh lực.”
Một trận chiến này, tuy hai đội Liệp ma Đoàn không ai chết, nhưng có thể nói là bị đánh tàn phế. Chân chính còn sức chiến đấu chỉ có Long Hạo Thần, Lý Hinh và Hàn Đạo ba người mà thôi. Thải Nhi bị trọng thương so với Điển Yên càng thảm, mất đi tứ cảm phải bảy tháng sau mới tốt được.
Long Hạo Thần gật đầu, suy nghĩ một chút mới nói.
“Ta sẽ để Hạo Nguyệt cõng Điển Yên và Dịch Quân, chúng ta lập tức xuất phát, xuống núi, xâm nhập sâu vào. Không có Sợ Hãi Bi Khiếu Động mục tiêu rõ ràng này, trong núi chúng ta càng dễ dàng ẩn thân, đợi mọi người hồi phục năng lực rồi sẽ thử quay về.”
Lục Hi gật đầu, ánh mắt nhìn Long Hạo Thần có tia chần chờ.
Long Hạo Thần biết gã đang nghĩ cái gì.
“Quá trình ta ở trong Sợ Hãi Bi Khiếu Động đã ghi hình hết rồi, nơi này không phải chỗ chúng ta có thể an toàn tìm kiếm. Đợi dàn xếp xong rồi, ta sẽ đem bảo thạch truy tầm ra cho mọi người xem.”
Bảo thạch truy tầm ghi được hình ảnh không thể giả mạo. Ít nhất trong số họ không ai có năng lực này, cần phải có cường đại luyện kim thuật mới được.
Nghe Long Hạo Thần nói như vậy, Lục Hi bỗng chốc có chút ngượng ngùng, hướng Long Hạo Thần gật đầu.
Long Hạo Thần nói.
“Đi ngay đi, mới nãy ta thu thi thể kẻ địch, ba phần ma tinh thuộc về các người.”
Lục Hi cắt ngang.
“Không cần, chúng ta không có ra công sức gì hết.”
Long Hạo Thần lắc đầu, giọng điệu hắn cứng rắn mấy phần.
“Hiện tại chúng ta là một đội, tất cả phân phối dựa theo lời đã định trước. Không có các người, đồng bạn của ta cũng sẽ không chống được đến lúc ta trở lại. Cứ như vậy, đi thôi.”
Thải Nhi bị linh lô phản phệ dẫn đến Long Hạo Thần tâm tình cực nóng nảy, bớt sự ôn hòa thường ngày, nhiều mấy phần bá đạo. Nhưng thực lực và năng lực của hắn bày ra đó, lời hắn nói chỉ cho mọi người cảm giác đó là đương nhiên, thậm chí khiến Liệp ma Đoàn số bốn cấp sĩ thầm cảm kích. Nhiều Ma Mã Mộng Yểm và kỵ binh Đại Ác Ma như vậy, ma tinh một phần ba cũng phải số lượng nhỏ.
Mọi người lần nữa lên đường. Tuy bọn họ đa số còn rất yếu, lại có thương binh. Nhưng làm chức nghiệp giả, thân thể độ cứng vượt xa người thường. Dưới quang mang bình minh, mười ba người không rời khỏi sơn mạch này, ngược lại theo Long Hạo Thần hướng dẫn càng xâm nhập rừng sâu. Liên tục vượt qua hai tòa núi mới dừng lại ở nơi mọc chút ít bụi cây.
Đây là sơn cốc, có khe hở vách đá thiên nhiên, vừa lúc để họ trú đóng. Chờ họ ổn định xong thì bầu trời đã sáng tỏ.
Lục Hi trở thành người bận rộn nhất, vừa liên tục hồi phục linh lực vừa vì mọi người bận rộn chữa trị.
Khiến tâm tình Long Hạo Thần hơi thả lỏng chút là Thải Nhi dần có thể cử động. Lúc này hắn tựa vào vách đá cách khe hở lối vào không xa, để Thải Nhi tựa vào người mình.
Thải Nhi rất yên tĩnh, mắt không thấy, miệng không thể nói, tai không thể nghe, mũi không thể ngửi, nhưng nàng dường như không thèm để ý, chỉ rúc vào ngực Long Hạo Thần.
Mấy người khác đều đang nghỉ ngơi, Hàn Đạo phụ trách canh gác. Long Hạo Thần kéo một tay Thải Nhi, dùng ngón tay chậm rãi viết chữ trong lòng bàn tay nàng. Hắn kể ra toàn bộ quá trình trong Sợ Hãi Bi Khiếu Động, không bỏ sót một chữ.
Thải Nhi không thể nghe nhưng có cảm giác. Nàng dường như rất hưởng thụ loại cảm giác này, mặc kệ Long Hạo Thần ở trong lòng bàn tay mình gãi, tựa vào ngực hắn. Nàng tựa như heo con Mạch Đâu tựa vào ngực Trần Anh Nhi.
“Lâm Hâm, cậu lại đây chút, ta có lời muốn nói.” Lý Hinh đột nhiên hướng Lâm Hâm vẫy tay, ý bảo y đi theo mình.
Lâm Hâm ngẩn ra, nhíu mày, nhưng vẫn đi theo Lý Hinh vào sâu trong khe. Long Hạo Thần chỉ nghi hoặc liếc họ một cái, không nói cái gì. Ở trong lòng hắn, Lý Hinh tuyệt đối là người có thể tin tưởng. Hắn cực kỳ hiểu rõ tính cách vị tỷ tỷ này. Hơn nữa hắn không biết việc xảy ra trong động, tiếp tục viết chữ trong bàn tay Thải Nhi.
Mấy người khác đều đang tu luyện, không chú ý tình hình bên này.
Cái khe rất sâu, kéo dài hướng bên trong núi hơn hai trăm mét, từ không trung nhìn lại có thể thấy kỳ cảnh như sợi chỉ.
Lý Hinh cứ đi tới trước, mãi đến thân hình người khác bị vách núi che khuất mới dừng bước.
Lâm Hâm sắc mặt lạnh nhạt đứng sau lưng cô, dùng tay vuốt mái tóc dài màu xanh của mình, bện nó thành bím tóc, tựa người vào vách đá, nói.
“Kêu ta đến làm gì? Muốn giết người diệt khẩu?”
Lý Hinh cáu kỉnh nói.
“Cậu là đàn ông, để tóc dài vậy làm gì, còn thắt bím, nhìn bên sườn thì so với ta còn giống nữ!”
Lâm Hâm bĩu môi nói.
“Đây là đẹp trai biết không hả? Không hiểu đừng nói lung tung.”
Lý Hinh khinh thường.
“Đẹp trai cái đầu, khi nào cậu lớn lên đẹp cỡ Long Hạo Thần mới nói đi!”
Lâm Hâm cơ mặt co giật.
“Nàng kêu ta tới chỉ vì muốn đả kích? Đoàn trưởng đúng là so với ta đẹp, nhưng mà, dường như cậu ta so với ta còn giống con gái đi?”
Lý Hinh đột nhiên trầm mặc, nhìn Lâm Hâm thật lâu, không nói lời nào.
Lâm Hâm cảm giác không khí có chút quái, nghi hoặc nhìn cô.
“Xin lỗi.” Lý Hinh hơi cúi đầu. “Lúc trước ta sai rồi, ta không nên không biết chân tướng đã quát mắng cậu, không nên gợi lên quá khứ đau xót của cậu.”
Thân hình Lâm Hâm hơi chấn động, đáy mắt xẹt qua đau xót không thể xóa nhòa. Y cũng hơi cúi đầu, đem bím tóc hất ra sau.
“Không có gì, rồi sẽ có người hỏi thôi, nói ra, tâm lý của ta cũng thoải mái chút.” Lâm Hâm chua xót nói.
Lý Hinh chậm rãi bước đến bên cạnh y.
“Làm sai nên chịu trừng phạt, nếu không, cậu mắng ta đi, hoặc là đánh ta. Ta đều chịu đựng.” Ánh mắt nàng nghiêm túc, đứng trước mặt Lâm Hâm, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ nghĩa khí hào hùng.
Lâm Hâm khóe miệng co giật.
“Đại tỷ, đừng quậy nữa được không. Ta đánh thắng nàng nổi sao?”
“Ta sẽ không đánh lại!” Lý Hinh vội vàng nhấn mạnh.
“Chỉ như vậy? Ta đi đây.” Lâm Hâm bực mình nói. Nói xong y xoay người đi ngược lại con đường đã đến.
Lý Hinh giậm chân.
“Ta ghét cảm giác mắc nợ người ta. Cậu không trả lại, sao ta có thể đối mặt đồng bạn của cậu?”
“Đủ rồi!” Lâm Hâm mạnh xoay người, phẫn nộ nói. “Ta đánh mắng nàng thì có lợi ích gì? Nàng không nói sai, ta là người nhu nhược, ta không có can đảm học tập ma pháp công kích. Cho dù ta đánh cô, mắng cô, chẳng lẽ tâm bệnh của ta, đau xót trong lòng ta có thể giảm bớt sao? Ư…”
Lâm Hâm ngừng nói, đôi mắt vốn đã to nay càng tròn.
Nếu có người ở đây, như vậy sẽ trông thấy một cảnh tượng cực kỳ quái dị.
Một kỵ sĩ tuấn tú lúc này tay ấn sau gáy ma pháp sư, đè thân thể y đụng vào vách đá, sau đó, trúc trắc hôn môi y.
Ách, Lý Hinh đại tỷ uy vũ *cúi đầu*
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu