Số lần đọc/download: 4703 / 142
Cập nhật: 2014-12-06 23:08:04 +0700
Chương 4: Ân Tình
“C
ông pháp Thiên nhân tộc?” Tần Vũ có chút giật mình nhìn lão giả, kinh ngạc nói: “Người nói là Thiên nhân tộc công pháp?”
Lão nhân cười hắc hắc, tựa hồ rất hài lòng với vẻ mặt Tần Vũ, sắc mặt hài hước:
“Ta thế nào lại không biết công pháp Thiên nhân tộc? Chúng ta Thiên nhân nhất tộc khi mới sinh đã biết đến công pháp này, căn bản không có gì là bí mật!”
Thấy Tần Vũ và Tình Nhi trố mắt nhìn, trên mặt lão giả hiện lên vẻ ôn nhu nói:
“Đương nhiên là ngoại trừ các ngươi!”
Tình Nhi sắc mặt nhất thời buồn bã, đôi mắt to xinh đẹp lệ quang đã thoáng hiện lên, mặc dù chỉ có sáu tuổi nhưng cô bé đã hiểu rất nhiều chuyện, chỉ là chẳng biết vì sao những năm gần đây lại tự ti về thân phận của mình, lúc này không thể kiềm được nước mắt ứa ra!
Tần Vũ lại không thèm để ý đến lời của lão giả kia, đối với hắn mà nói vô luận là thân phận thế nào cũng không quan trọng, nhất là cho tới bây giờ hắn cũng không có coi Tần Hải là cha, huống chi mục đích đến Thiên giới là muốn khôi phục lại trí nhớ của bọn Tần Tư, còn phải dẫn bọn họ trở lại Nhân giới! Cũng không nghĩ quá nhiều đến những người sống ở nơi này và chuyện phát sinh tại đây thế nào!
Thấy sắc mặt Tần Vũ không có gì thay đổi, lão nhân nói:
“Mặc dù ta không biết vì sao sau khi sinh các ngươi không có cánh nhưng ta biết các ngươi nhất định là người Thiên nhân tộc!”
Tần Vũ cười khẩy, không để ý đến lão giả, Thiên nhân tộc? Là cái chủng tộc chó má gì chứ, mỗi người đều đeo theo mình một đôi cánh, thoạt nhìn thì đẹp thật đấy nhưng là hắn không quen!
“Chúng ta mỗi tộc nhân Thiên nhân tộc đều phải là Thiên Thần duy trì yên bình cho Thiên giới, cho nên các ngươi nhất định phải khắc khổ tu luyện!”
Lão nhân sắc mặt nghiêm túc, giờ khắc này cũng mang theo một tia uy nghiêm.
Tình Nhi trịnh trọng gật đầu, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói:
“Gia gia, Tình nhi nhất định khắc khổ tu luyện!”
Lão nhân gật gật đầu, lại nhìn về phía Tần Vũ, Tần Vũ cũng là nhún nhún vai, sắc mặt bình tĩnh, trong mắt cũng hiện lên một tia khinh thường!
Chuyển sinh Thiên giới, Tiên thiên Hỗn Độn nguyên thần, bản thân hắn trời sinh đã có Hỗn Độn khí, tu luyện căn bản không cần thu hút Hỗn Độn khí cũng tự động ào ạt tiến vào thân thể, không ngừng cải tạo cơ thể và kinh mạch!
Mà Thiên thiên Hỗn Độn nguyên thần nguyên tắc tốt nhất vẫn là chậm rãi đi vào, bởi vì ngoài Hỗn Độn khí, Tinh Thần quyết của Tần Vũ hình thành trước tiên là hợp lí nhất.
Ở kiếp trước là hút lấy thiên địa linh khí sau đó hình thành Hồng Mông linh khí, cho nên Tinh Vân sau khi hình thành cũng toàn bộ đều là Hồng Mông khí, ngay cả tiếp hồ không gian tự nhiên cũng là Hồng Mông không gian!
Mà sau khi chuyển sanh, bởi vì hắn trước đã hấp thu một bộ phận Hỗn Độn khí, hơn nữa khi chuyển sinh còn trải qua cải tạo nguyên thần cho nên khi xuất sinh mới có thể trở thành Hỗn Độn nguyên thần. Cũng bởi thế mà Tinh Vân trong đan điền Tần Vũ hoàn toàn là do Hỗn Độn khí mà thành, bổn nguyên lực này là lực lượng căn bản nhất trong vũ trụ khiến cho không gian của hắn cũng xảy ra biến hoá lớn, chỉ là Tần Vũ hôm nay mới dừng tại Tinh Vân sơ kì, khoảng cách đến trung vân kì cũng còn một đoạn xa, còn chưa hình thành hồ không gian!
Một khi đã hình thành hồ không gian, Tần Vũ nhất định là rất kinh ngạc, đây cũng chính là nguyên nhân mà Hồng Quân đã sử dụng mọi thủ đoạn để hắn chuyển thế tới đây, chỉ khi Tần Vũ trực tiếp nắm Thiên đạo trong tay, trở thành “Thiên” độc nhất vô nhị trong vũ trụ này hắn mới có thể hiểu được dụng tâm của người con trai thứ hai!
Lúc này Tần Vũ trải qua mười năm khổ tu, mặc dù như trước vẫn dừng lại tại Tinh Vân sơ kì, so với tu vi của Nhân gian giới là Nguyên Anh kì, cứ như vậy tu luyện, sơm muộn cũng có ngày nắm được Thiên đạo, hắn như thế nào lại quan tâm đến Thiên nhân tộc công pháp này!
Lão nhân thấy bộ dạng không thèm quan tâm của Tần Vũ, thở dài một tiếng:
“Tần Vũ, ngươi có muốn học Thiên nhân tộc công pháp?”
Tần Vũ trả lời:
“Tất nhiên muốn học, ta muốn xem công pháp của Thiên nhân tộc có cái gì đặc biệt, có lẽ đối với tu vi của ta có lợi, cũng nên xem qua!”
Lão giả liếc mắt nhìn Tần Vũ, trên mặt đầy cảm thán:
“Cũng không biết ngươi tu luyện loại công pháp gì, chỉ có mười tuổi lại có thể đạt tới đẳng cấp hai cánh Luyện Khí kỳ rồi, thật sự khiến cho ta khó hiểu! Nếu không phải đôi tay này của ta mang ngươi về, trực tiếp nhìn ngươi dần dần lớn lên, ta cũng thật sự hoài nghi ngươi bây giờ đã sống vô tận năm tháng rồi, vì sao ngươi lại có thể thành thục như vậy chứ?”
Tần Vũ hờ hững, hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ mình là một đứa trẻ, nếu như không phải do chuyển thế mà ngày hôm nay thân thể chỉ như một đứa trẻ mười tuổi, thì đúng như lão giả kia nói đã sống vô tận tuế nguyệt!
“Ta cũng có suy nghĩ, ngươi sau khi sinh ra không có cánh, lại tu luyện công pháp mà Thiên giới trước nay không có, chẳng lẽ ngươi là chuyển thế sống lại?” Lão giả phảng phất lầm bầm, phảng phất quên mất là phải truyền Thiên tộc công pháp cho hai đứa, nói thầm: “Nhưng mà cho tới bây giờ cũng không có nghe nói có thể qua luân hồi chuyển thế, nếu là Tử Dực Thiên Vương chắc biết a!”
Tần Vũ nhún nhún vai, mặc cho lão giả kia đoán này đoán nọ!
o O o
Tần Vũ ba người sống tại bên bờ Tử Hải, còn hơn gấp vạn lần cái căn phòng nhỏ khi mới xuất sinh hắn đã ở kia, mỗi buổi trưa thường có một cơn lốc rất mạnh thổi qua!
Sau khi chuyển thế, Tần Vũ mặc dù không có đôi cánh nhưng trên người cũng mang theo một chút hình dáng của Thiên nhân tộc. Thí dụ như sau khi chuyển thế, ngũ quan đã sáng sủa đẹp đẽ hơn rất nhiều (theo người Trung Quốc thì ngũ quan bao gồm: tai, mắt, miệng, mũi, tim. Chẳng biết nhớ chính xác không hí hí), lông mày thẳng tắp, hai con ngươi khi người khác nhìn vào như có cả một thế giới bên trong vậy, bị hút sâu vào, có thể nói Tần Vũ hiện giờ vẻ ngoài có thể nói là mĩ nam tử đệ nhất trong Hồng Mông không gian!
Mái tóc đen mượt và dài, nếu không phải là trên người hắn thường xuyên phát ra khí tức băng lãnh thì người ta đã cho hắn là đàn bà rồi! Đó là nét đặc thù của Thiên nhân tộc, mà trên người Tần Vũ lại có những đặc thù hoàn mĩ như vậy!
Mặc dù hôm nay hắn chỉ có mười tuổi nhưng không hề thấp, cao một thước bảy lại có thân hình hoàn mĩ như vậy làm cho người ta căn bản là không cách nào tin đó là một đứa trẻ mười tuổi!
Gió biển lạnh như băng khiến mái tóc hắn bay lất phất, đứng bên bờ biển, dưới chân là một tảng đá lớn cao mười thước rộng gần nửa dặm, ngay cả cơn lốc mãnh liệt nhất đều không thể rung chuyển!
“Lập nhi, ta rất nhớ nàng, nàng lúc này ra sao?” Khuôn mặt Lập nhi hiện lên trong lòng Tần Vũ, khoé miệng lộ ra vẻ tuơi cười, chỉ có lúc này hắn mới có thể bộc lộ nội tâm sâu thẳm nhất trong lòng hắn!
Lão nhân sau khi truyền công pháp cho hai người liền rời đi! Hằng năm, lão nhân đều để lại cho hai người đầy đủ lương thực rồi sau đó biến mất, phải đến lúc hai người dùng hết lương thực mới có thể gặp lại lão nhân!
Mười năm cho tới nay, Tần Vũ cho tới bây giờ không hỏi qua tên tuổi và hành tung của lão nhân, cũng giống vậy, lão nhân cũng không hỏi vì sao hắn lại gọi là Tần Vũ, lại từ đâu khổ luyện công pháp như vậy, Tần Vũ đến giờ vẫn rất cảm kích lão giả này đã từng đem hắn trở về từ nơi hoang vu kia, lão giả cũng có cảm tình ngay từ lúc ban đầu ôm hắn mang về nhà!
Mà Tần Vũ không quen nợ ân tình của người khác, vô luận là hắn bây giờ chỉ là một thiếu niên hay trước đó là chúa tể một không gian cũng vậy, hắn không quen thiếu người khác ân tình!
Mà lão lại truyền thụ cho Tình Nhi và hắn công pháp của Thiên tộc, tuy nói loại công pháp này chẳng là gì so với Tần Vũ nhưng dù sao cũng là ân tình, khiến cho Tần Vũ không có thói quen như vậy, rất không thoải mái!
Tinh Vân bên trong đan điền dựa theo Tinh Thần quyết tự động vận hành, vô thanh vô tức hấp thu Hỗn Độn khí tinh thuần trong thiên địa, tự động tăng thêm Tinh thần lực cho Tần Vũ!
Tần Vũ bây giờ đã hiểu rõ, đôi cánh của lão nhân là do một lần đại chiến với Tu La tộc bị lưỡi đao sắc bén chặt mất, Thiên nhân tộc mặc dù có đan dược có thể hồi phục lại cánh của lão giả nhưng bởi vì chỉ có những người có trên năm đôi cánh mới có thể được cấp, lão nhân chỉ là tu vi Luyện Thần kì, căn bản không đủ tư cách sử dụng loại đan dược này, cho nên lão tức giận rời khỏi Thiên nhân tộc, đến đây sống một mình!
Ba cái cánh trên lưng cũng đã sơ xác, khiến cho Tần Vũ tìm được một cơ hội báo đáp ân tình, sau khi lão giả đưa công pháp Thiên tộc truyền cho hắn, trong lòng liền có suy nghĩ muốn trợ giúp lão nhân chữa trị lại cánh của lão!
Phương pháp tu luyện của Thiên tộc rất đặc biệt, cùng với phương pháp tu luyện của Nhân giới hoàn toàn không giống, lực lượng sau khi tu luyện cũng không giống. Phương thức của người tu chân tại Nhân giới chính là quán thông thiên địa, coi bản thân là một tiểu vũ trụ liên kết với đại vũ trụ, tu luyện tinh thần lực thao túng linh khí trong Thiên địa. Mà Thiên tộc tu luyện là hoàn toàn tu luyện lực lượng bản thân, không quán thông với ngoại giới, cho nên thân thể bọn họ cực kì mạnh mẽ!
Đối với phương pháp tu luyện của bọn họ, Tần Vũ có thể nói là khinh thường, nếu không phải muốn tìm cách trợ giúp lão nhân hồi phục lại đôi cánh, lúc nghe được lão nói câu “Rèn luyện thân thể” gì đó, Tần Vũ đã sớm rời đi!
Nói đến rèn luyện thân thể, phóng mắt nhìn khắp vũ trụ có ai kinh nghiệm hơn so với hắn? Ở kiếp trước hắn chính là liều mạng rèn luyện tân thể, rèn luyện thể chất, mới có thể đi vào con đường khác biệt với mọi người này, hôm nay nghe được phương pháp tu luyện của Thiên nhân tộc, hắn tự nhiên không có chút hứng thú là phải rời!
Tình Nhi xa xa khoanh chân ngồi sau tảng đá, mới sáu tuổi người nhỏ gầy mà lại mang thần thái nghiêm túc thật khiến người ta buồn cười, lúc này cô bé đang vận hành công pháp Thiên tộc, da tay trắng nõn sáng bóng khác thường.
Tần Vũ hờ hững, cánh của Thiên nhân tộc bọn họ là do lực lượng trong cơ thể, là do năng lượng kì dị khiến cho bọn họ có thể tự thân lực lượng càng thêm cường đại, đồng thời cũng có thể khai phát tiềm lực của bọn họ!
Muốn hồi phục lại cánh bị gãy phải nối liền được tất cả các kinh mạch, khiến cho các kinh mạch vốn đã khô một lần nữa sống lại, sau đó chậm rãi tu luyện thì có thể hồi phục!
Người Thiên tộc thật sự rất cổ quái! Cũng không biết “Thiên” là như thế nào mà có thể chiếm cứ Thiên giới dành cho bọn họ! Tần Vũ nhảy khỏi tảng đã, hứng gió, hướng ngôi nhà đá đi đến!