Số lần đọc/download: 3480 / 71
Cập nhật: 2015-03-27 12:28:43 +0700
Chương 250: Công Thành - Đại Hỗn Chiến (4+5)
T
iếp theo, tấn công Thất Thải Thành Bảo diễn ra mãnh liệt liên tục trong thời gian ngắn ngủn nửa tháng, nơi này tụ tập một hai trăm tên tu sĩ, trong đó số lượng tu sĩ ngoài Ngưng Thần Kỳ chiếm ít nhất sáu thành.
Tất cả mọi người tin tưởng Thất Thải Thành Bảo bị phá chỉ là một vấn đề thời gian. Dương Phàm thống kê đại khái một chút, kết quả cho ra một kết luận kinh người: "Sáu bảy thành tất cả thế lực trong Cửu u Bí Cảnh đều tập kết tại Thất Thải Thành Bảo."
Điều duy nhất khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ chính là ba đại tông môn cường đại nhất Ngư Dương Quốc không ngờ không ai chạy tới. Điểm này khiến cho rất nhiều tu sĩ âm thầm suy đoán, có lẽ trong Cửu u Bí Cảnh này còn có thứ gì đó hấp dẫn lớn hơn nữa. Cho nên mới khiến ba đại thế lực đỉnh cấp của Ngư Dương Quốc bị kiềm chế không rãnh phân thân tới đây. Kể từ đó, các thế lực lớn ngoài Thất Thải Thành Bảo như quần long vô chủ, chỉ bằng ích lợi ngắn ngủi mà tập kết cùng một chỗ. Trong phần đông thế lực tại đây, thực lực cường đại nhất chủ yếu chính là hai trận doanh tán tu chính ma, còn có hai lưu môn phá khác là Quỷ Huyễn Môn và Kim Hồng Môn.
Tiếp xuống phía dưới chính là những thế lực nhị lưu giống như Vũ Văn gia kinh đô đại khái có bảy tám thế lực. Thực lực cũng không thể coi thường, chỉ là không có cường giả Trúc Cơ Kỳ tọa trấn. Tu sĩ nhân loại tập kết hàng loạt khiến cho dân bản xứ trong Thất Thải Thành Bảo hoảng sợ, lại càng phái thêm nhiều nhân thủ. Trên tường thành, số lượng công thành nổ xa đã gia tăng tới ba bốn mươi chiếc, điều này tạo thành uy hiếp rất lớn đối với chúng tu sĩ phía dưới, thường xuyên có thương vong xuất hiện.
Dưới tình huống đó. Dương Phàm bắt đầu bận rộn. Hắn cũng không quan tâm là thế lực nhà ai, chỉ cần gặp được tu sĩ bị thương, đối phương không cự tuyệt, hắn đều chủ động trợ giúp trị liệu.
Đây chính là thời cơ tốt để tăng lên tu vi nha!
Dương Phàm mừng thầm trong lòng, hận không thể phân thân thành vô số. Chỉ tiếc Dược sư trong trận chiến này cũng không chỉ có một mình hắn, trong các trận doanh khác cũng có một số Dược sư. Ngoại trừ tăng lên tu vi ra, Dương Phàm còn có thể thu được một chuyện tốt khác. Tài liệu chế tạo tiễn của nỏ công thành vô cùng cứng rắn, có thể làm tài liệu tốt nhất luyện chế Pháp Bảo. Thời điểm hắn cứu người cũng mượn gió bẻ măng, lấy cớ rút nỏ tiễn ra liền thu lấy. Đối với việc này, những tu sĩ được cứu chữa kia tự nhiên không nở phản đối cùng so đo.
So với sinh mạng của chính mình, một nỏ tiễn chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Kể từ đó, mỗi lần hắn trị liệu cho một người gần như đều có thể thu được một mũi tên nỏ công thành. Cứ dần dần. chính Dương Phàm cũng không biết mình đã thu được bao nhiêu nỏ tiễn, đến cuối cùng hắn cũng có chút chết lặng. Theo Dương Phàm đoán tài liệu của mỗi một nỏ tiễn giá trị ít nhất có thể so với một kiện Linh Khí thượng phẩm. Dương Phàm ở nơi này thường xuyên xuất hiện, cũng dẫn tới sự chú ý của những thế lực này. Chúng Dược sư đối với tốc độ cùng hiệu quả trị liệu của hắn vô cùng ngạc nhiên thán phục vạn phần, trong lòng sinh tâm hâm mộ.
Dần dần. thanh danh thần y đệ nhất kinh đô được lưu truyền trong những tu sĩ này. Những tu sĩ từng được Dương Phàm cứu trị trong ánh mắt nhìn về phía hắn đều lộ ra cảm kích cùng tôn kính từ trong nội tâm.
- Các ngươi xem, quốc vương dân bản xứ ra rồi.
Ngay tại lúc này, trong trận doanh tu sĩ dẫn phát một trận chấn động. Dương Phàm vừa liếc mắt nhìn liền thấy trên tường thành kia xuất hiện một lão già đầu đội vương miện. trong tay cầm quyền trượng. Quốc vương dân bản xứ nhẹ nhàng giơ quvền trượng trong tay lên, võ giả phụ trách công kích trên tường thành đều ngừng lại.
Rất nhanh, một gã đại hán dáng người kim giáp đi ra, lớn tiếng nói chuvện với chúng tu sĩ ở phía dưới. Đáng tiếc chính là ngôn ngữ dân bản xứ nơi này chúng tu sĩ căn bản nghe không hiểu.
Dương Phàm đoán đám người dân bản xứ này có lẽ muốn đàm phán với chúng tu sĩ ngoài thành.
- Hì hi! Quyền trượng trong tay quốc vương dân bản xứ dường như không phải vật tầm thường.
Cô bé mặc váy ngắn trong Quỷ Huyễn Môn vẻ mặt thật thà nói.
- Hắn là quốc vương dàn bản xứ, giết chết hắn.
Nam tử mắt quỷ bên cạnh nàng lạnh lùng nói.
- Được. vậy giết chết hắn.
Cô bé mặc váy trắng cười hì hì bỗng nhiên nhắm mắt lại. Thoáng chốc. một cỗ dao động kỳ dị từ vị trí của nàng nhộn nhạo đi tới trên tường thành. Quốc vương dân bản xứ cảm thấy cả người không thoải mái, thân mình đột nhiên rét run, vừa chuẩn bị lên tiếng đột nhiên sắc mặt trắng nhợt. Ngav sau đó, hắn nhắm mắt lại, hai tay ôm đầu dáng vẻ vô cùng thống khổ. Võ sĩ dân bản xứ bốn phía gào thét tán loạn.
- A!
Đột nhiên, quốc vương dân bản xứ phun ra một búng máu. thân mình ngã quỵ, thất khiếu đổ máu tắt thở vong mạng. Theo quốc vương dân bản xứ chết đi, trên tường thành một trận đại loạn. Võ sĩ kim giáp lớn tiếng gầm lên, thanh ảm như sét đánh mới chấn trụ được tình hình.
"Giết người vô hình. bí kỹ này có chút giống với Tiên Hồng bí quyết của ta."
Dương Phàm đều nhìn trong mắt chuyện phát sinh trước sau, âm thầm kinh hãi năng lực quỷ dị của cô bé váy ngắn kia. Đây là công kích tinh thần, trận pháp bảo hộ Thất Thải Thành Bảo cũng không thể ngăn cản toàn bộ.
- Quỷ Huyễn Môn!
Mộng Ban thấp giọng nói, chăm chú nhìn cô bé váy ngắn cách đó không xa.
- Thật không nghĩ tới nàng có thể tu luyện Mộng Hồn Đại Pháp trong truyền thuyết tới cảnh giới như thế.
Quỷ Huyễn Môn không hổ từng là đại phái siêu cấp, nếu không phải lão tổ Nguyên Anh Kỳ ngã xuống, thực lực hiện tại hẳn là có thể cùng chống lại những tông môn đứng đầu như Thanh Nguyên Môn.
- Quốc vương dân bản xứ chết rồi, các thế lực lớn đều đã đào xong đường hầm đi thông vào trong tòa thành, xem ra ngày phá được thành cũng không xa.
Nhạc Bá vẻ mặt lãnh đạm nói.
- Hiện tại ta đã khống chế tám gã tu sĩ. Tu sĩ trong Quỷ Huyễn Môn am hiểu bí thuật tinh thần tới chậm, nhưng số lượng khống chế rất có thể nhiều hơn so với ta.
Mộng Ban giọng điệu rất ngưng trọng.
Tại phía khác. Dương Phàm cũng không có nhàn rỗi, trong khi chữa thương cho người khác tăng lên tu vi của mình, đồng thời âm thầm quan sát thế cục khắp nơi.
"Xem ra những dân bản xứ này đã kiên trì không nổi nữa."
Dương Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Dưới sự công kích liên tục của tu sĩ nhân loại. tòa thành của dân bản xứ gần như cứ cách một ngày đều phải đổi mới linh thạch cho trận pháp một lần. chúng tu sĩ cũng đại khái thăm dò ra vị trí xếp đặt linh thạch.
Sau khi quốc vương dân bản xứ chết đi. tên võ sĩ kim giáp kia tạm thời ổn định lại thế cục. Đương nhiên, tu sĩ Quỷ Huyễn Môn cũng từng thử giết võ sĩ kim giáp này, nhưng toàn bộ đều kết thúc bằng thất bại.
Dương Phàm suy đoán thực lực võ sĩ kim giáp này đã đạt tới đỉnh của võ giả thế tục, thậm chí có thể không kém hơn so với Vũ Vãn Liệt của Yến Vương phủ. Bí thuật thần bí của tu sĩ QUỷ Huyễn Môn tuy rằng dị thường cường đại nhưng cự ly khá xa, lại có kỳ trận thượng cổ ngăn cách, chỉ có thể phát huy được hai ba phần uy lực. Muốn tiêu diệt võ giả cấp bậc này đích xác có chút khó khăn. Tuy nhiên, Dương Phàm lại thực sự chứng kiến từng có hai gã võ giả Tiên Thiên bị cô bé kia dùng phương thức quỷ dị khó lường giết chết.
Thủ đoạn này quả thực nghe rợn cả người.
Sau khi quốc vương dân bản xứ chết. liên minh tu sĩ nhân loại liên tục công kích bảy ngày bảy đêm, thế lực khắp nơi đều chủ mưu phát động trong ứng ngoại hợp lần cuối cùng. Thành hay bại ngay tại trong mấy ngày tới. Dương Phàm thường xuyên bảo trì liên hệ với Lưu Ly Hàn Tinh Xà, cũng sai nó vì chính mình đào bới hai thông đạo ngầm thật sâu và bí mật. để thời điểm cuối cùng còn sử dụng.
- Nhìn!
Tại một khắc, Dương Phàm đột nhiên từ Lưu Ly Hàn Tinh Xà thấy được một số dị động của dân bản xứ trong tòa thành. Sau một lát. trên tòa thành xuất hiện một trận hỗn loạn nhỏ, tổng cộng hai mươi võ sĩ dân bản xứ nâng một cái máy cổ quái rất lớn đi lên. Bộ dáng vô cùng cố hết sức. Đây là một chiếc nỏ công thành còn lớn hơn mấy cái trước gấp hai lần, phía trước có một đầu rồng dữ tợn trông rất sống động, miệng há lớn, bên trong tối như mực, tài liệu không rõ. Bên trong còn có thể nhìn thấy một chút lửa cháy. Phía sau cái máy này có chút giống vói cái mai rùa. trên bề mặt điêu khắc trận pháp khó hiểu phức tạp lộ ra hơi thở từ cổ xưa.
Khi chiếc máy đầu rồng này đứng vững trên tường thành. Dương Phàm bỗng cảm nhận được một cỗ hơi thở hủy diệt đang áp bách tới. Trực giác nói cho hắn biết chiếc máy này rất nguy hiểm cũng thực sự rất đáng sợ. Đặt biệt thời điểm khi chiếc miệng rồng đen nhánh kia quay về phía hắn. Dương Phàm lại một trận hết hồn, linh hồn lâm vào run rẩy. Đầu rồng lưng rùa, đây hình như là thần thú thời thượng cổ nào đó?
Dương Phàm âm thầm cẩn thận, cùng vật đó tạo một khoảng cách nhất định, cố gắng không đứng ở trên một đường trước miệng rồng kia. Mấy tên dân bản xứ trên tường thành mở ra một lỗ trên lưng rùa, lấy mấy chục khối linh thạnh khảm vào trong đó. Khi mấy chục khối linh thạch được khảm xong, đầu rồng lưng rùa bỗng run lên, hồn thể trận pháp bắt đầu lưu chuyển, cặp mắt rồng kia lóe ra hào quang khiến tim người cũng phải gia tốc đập.
- Đó là cái gi?
Tu sĩ trong trận doanh phía dưới bắt đầu suy đoán.
- Vật ấy dường như ta từng thấy trong sách cổ rồi, trong lúc nhất thời nhớ không rõ lắm.
Mộng Ban cau mày.
- Thứ này rất nguy hiểm. ngươi kêu con cháu gia tộc lui lại một khoảng cách.
Dương Phàm vẻ mặt trịnh trọng nói với Vũ Văn Nhu.
Vũ Văn Nhu cũng không nghĩ nhiều, lập tức cho chúng tu sĩ rút khỏi mấy trăm trượng.
- Dương dược sư! Ta cảm giác vật ấy có chút giống với Diệt Nguyên Pháo trong truyền thuyết.
Vũ Văn Nhu nhìn chằm chằm chiếc máy đầu rồng lộng lẫy kia một lát rồi nói.
- Diệt Nguyên Pháo?
Dương Phàm nao nao.
Nhưng vào lúc này, chiếc đầu rồng trên tường thành bắt đầu di chuyển, chiếc miệng rồng tối om chỉ về phía tập trung dày đặc trận doanh tu sĩ.
- Mọi người cẩn thận, vật ấy có thể là Diệt Nguyên Pháo truyền lưu từ thời thượng cổ. Có thể nói là vật cấm kỵ, mọi người mau tránh ra.
Có tu sĩ kiến thức rộng rãi hướng mọi người cảnh báo.
Hưu hưu hưu
Những tu sĩ phản ứng mau đều nhanh chóng bay về lên trên không. Mà đúng lúc này, trận phép trên lưng rùa của Diệt Nguyên Pháo kia đột nhiên sáng ngời. triển hiện ra một đường cong cùng hoa văn phức tạp. Bỗng nhiên, trong hai mắt đầu rồng kia bộc phát ra quang mang chói mắt.
Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn.
"Oanh"
Một đạo ánh sáng chói mắt màu trắng từ trong miệng rồng phụt ra. Trong lúc nhất thời. đất trời rung động, thiên địa linh khí hỗn loạn, rất nhiều tu sĩ màng tai bị trực tiếp đánh rách tả tơi, thậm chí có người tại trong hào quang chói mắt kia lập tức bị mù, trước mắt một mãnh tối đen.
Hưu
phốc
Những nơi nào ánh sáng màu trắng đi qua, tất cả mọi vật đều hôi phi yên diệt, ngay cả một chút cặn bã không còn.
"Oanh long!"
Cột ánh sáng màu trắng kia oanh kích đến nơi nào đó, sau đó bùng nổ ra nguyên khí hủy diệt cường đại lan tràn suốt phương viên một dặm. Trong lúc nhất thời, ngoài tòa thành tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt. Đất đá văng tung tóe, bụi mù nổi lên bốn phía. Sau một lúc lâu, hết thảy khôi phục sự yên lặng, ánh mắt có thể nhìn rõ, một đường tròn đường kính hai mươi trượng được lưu lại chỗ đó. Tại trong không gian hai mươi trượng này, mặc kệ là trong không trung hay là trên mặt đất, tất cả mọi vật đều hôi phi yên diệt!
- Đây chính là Diệt Nguyên Pháo sao?
Dương Phàm hít một hơi khí lạnh. không khỏi dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn kỹ chiếc máy đầu rồng lưng rùa trên tường thành kia.
Dưới uy lực của Diệt Nguyên Pháo liền dễ dàng giết chết hai mươi tên tu sĩ, còn có không ít tu sĩ bị trọng thương nữa. Liên minh tu sĩ nhân loại lập tức lâm vào một mãnh hoảng sợ, chúng thủ lĩnh mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn chăm chú kỳ vật thượng cổ đầu rồng lưng rùa trên tường Thất Thải Thành Bảo kia. Địa phương bị Diệt Nguyên Pháo đánh trúng lưu lại một hố sâu không thấy đáy, đường kính chiếm phạm vi hai mươi trượng. Trong khu vực hai mươi trượng này chính là phạm vi tử vong, hết thảy vật chất đều hôi phi yên diệt, tu sĩ dưới bậc cao sợ rằng không ai có thể chịu đựng mà còn sống sót.
Tiếp đó lấy hố sâu to lớn này làm trung tâm, trong phương viên năm mươi trượng tất cả tu sĩ dưới Trúc Cơ Kỳ đều khó thoát khỏi cái chết, lưu lại mười mấy cỗ thi thể. Dư uy do Diệt Nguyên Pháo bùng nổ chung quy còn lan tràn đến phạm vi ước chừng một dặm, vượt xa hơn trăm trượng uy lực liền nhỏ đi rất nhiều. Nhưng tu sĩ bị thương lại không hề ít
Sau khi bình tĩnh cùng nhau hồi phục, chúng tu sĩ đều phân tán các nơi, có thể phi hành trên cơ bản đều ngự khí bay đến giữa không trung. Trên tường thành, võ sĩ kim giáp chỉ huy người tiếp tục nạp lại trên hai mươi khối linh thạch trung phẩm cho Diệt Nguyên Pháo. Hao phi hai mươi khối linh thạch trung phẩm mới phóng bắn được một lần, điều này cũng quá xa xỉ rồi!
Dương Phàm mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ngẫm lại hai ba mươi tên tu sĩ vừa mới chết đi kia. liền không còn cảm giác thấy gì nữa. Chỉ riêng một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ, giá trị đã không phái mấy chục khối linh thạch trung phẩm có thể sánh bằng.
Tuy nhiên, sau khi nạp xong linh thạch, võ sĩ kim giáp cũng không có để cho người của hắn lập tức bắn ra mà lựa chọn chờ đợi. Loại kỳ vật thượng cổ như Diệt Nguyên Pháo này uy lực của nó vốn là cấm kỵ, là đồ vật nghịch thiên. Chỉ riêng một kích vừa rồi, nếu tu sĩ Kim Đan Kỳ bậc cao đứng ở khu vực trung tâm sợ rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Theo ta được biết. Diệt Nguyên Pháo này không thích hợp bắn ra liên tục. mỗi một lần bắn ra cần một đoạn thời gian nghĩ nhất định, nếu không có thể sinh ra hậu quả là nổ tung.
Trong liên minh tu sĩ nhân loại có một lão già kiến thức rộng rãi nói.
- Bắn ra một lần giống như vừa rồi đại khái cần phái nghĩ bao lâu thời gian? Huyết Ma lão ngũ hỏi.
Vấn đề này cũng là điều tất cả mọi người ở đây quan tâm.
- Bình thường Diệt Nguyên Pháo cần linh thạch trung phẩm cùng linh thạch thượng phẩm duy trì và bắn ra, linh thạch hạ phẩm căn bản không thể khiển nó hoạt động, về phần linh thạch cực phẩm hiếm có đối với thế giới nhân loại như thế sẽ không ai lấy nó đi bắn ra. Nếu bắn ra chính là linh thạch thượng phẩm, đại khái cần nghĩ ba ngày. Tuy nhiên vừa rồi bọn họ bắn ra chính là linh thạch trung phẩm, uy lực đại khái không bằng một phần mười linh thạch thượng phẩm, trên lý luận có thể liên tục bắn ra ba lần, từ nay về sau cũng cần phải nghỉ ba ngày. Tuy nhiên, nếu không bắn ra ba lần liên tục, mỗi lần bắn ra rồi ngừng lại nửa ngày, như vậy có thể liên tục ổn định bắn ra rất nhiều lần.
Lão già kia sau đó lại thản nhiên nói tiếp:
- Mỗi một Diệt Nguyên Pháo đều có một tuổi thọ nhất định, mặc dù nghỉ dưỡng đủ thời gian cũng không có khả năng bắn ra vô hạn.
Dương Phàm sau khi nghe xong, lập tức có một loại cảm giác tri thức thật lớn, không nghĩ tới một lần bắn của Diệt Nguyên Pháo còn liên quan đến nhiều vấn đề như vậy. Tuy nhiên ngẫm lại cũng phải, loại kỳ vật cấm như thế này làm sao có thể không có hạn chế chứ?
- May mắn những dân bản xứ kia không có linh thạch thượng phẩm, nếu không chỉ cần bắn ra một lần, trong phương viên mười dặm những người chúng ta sợ rằng không có mấy người có thể sống sót.
Lão già kia vẻ mặt kinh sợ nói.
Mọi người nghe xong đều âm thầm đổ mồ hôi, cũng may mắn những dân bản xứ kia không có linh thạch thượng phẩm. Hai mươi khối linh thạch thượng phẩm tương đương với hai mươi vạn linh thạch bình thường, cho dù là đối với tu sĩ bậc cao bình thường cũng là một tài khoản khó có thể chịu đựng. Sau khi biết rõ đặc tính cùng khuyết điểm của Diệt Nguyên Pháo, liên minh tu sĩ nhân loại lập tức thay đổi sách lược. Tất cả tu sĩ cùng trận doanh đêu phân tán ra, sau đó lại bắt đầu phát động công kích Thất Thải Thành Bảo.
Dương Phàm thì lại bắt đầu bận rộn, một kích Diệt Nguyên Pháo vừa rồi qua đi, số lượng tu sĩ bị thương cũng không ít. Sau khi trải qua một phen trị liệu. Dương Phàm cảm giác được tu vi của mình lại đột nhiên tăng lên một mãng lớn, nếu tình huống có thể xuất hiện hai ba lượt như vậy nữa. nói không chừng hắn có thể tấn chức đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Tuy nhiên, Dương Phàm cũng hiểu được loại tình huống này không quá thực tế. Dưới tình huống tu sĩ nhân loại có phòng bị khẳng định sẽ không xuất hiện thương vong lớn như vậy nữa. Quả nhiên, thời điểm vào lúc ban đêm, lại một đạo ánh sáng màu trắng hình trụ bắn ra, có thể nói là kinh thiên động địa. Tuy nhiên, trước khi Diệt Nguyên Pháo bắn ra chúng tu sĩ đã phát giác, liền bỏ chạy tứ tán giống như chim gặp cung tên vậy.
Kết quả là một pháo qua đi, chỉ chết ba gã tu sĩ nhưng lại đều là tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đều có được năng lực phi hành, dưới tình huống có chuẩn bị, Diệt Nguyên Pháo rất khó giết chết bọn họ.
Tuy rằng số tu sĩ bị giết ít hơn nhưng số tu sĩ bị thương cũng không ít, Dương Phàm trong lòng mừng thầm lại bắt đầu công việc bận rộn của mình. Sau khi trải qua lần này, thủ lĩnh các thế lực lớn tập hợp lại một chỗ quvết định trước khi Diệt Nguyên Pháo bắn lần tiếp theo phát động trong ứng ngoại hợp, công phá Thất Thải Thành Bảo. Cho dù không thể thành công ít nhất cũng phải hủy diệt Diệt Nguyên Pháo.
Đến khi đêm khuya, trận doanh tu sĩ nhân loại một mãnh nghiêm nghị, phát động công kích đối với Thất Thải Thành Bảo mãnh liệt hơn. Rất nhanh, lực lượng của kỳ trận thượng cổ xung quanh tòa thành sắp giảm xuống dưới năm thành.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó. lực lượng trận pháp sau khi giảm xuống dưới năm thành là lúc dân bản xứ sẽ đổi mới linh thạch cho nó. Mà lúc này, liên minh tu sĩ nhân loại chỉ lưu lại một hai đội tấn công Thất Thải Thành Bảo. Số tu sĩ còn lại ước chừng hai trăm người toàn bộ theo mật đạo lẻn vào trong tòa thành.
Trước đó. chúng tu sĩ đã hợp lực đào đường hầm cũng không phải ít. Dưới tình huống biết trước trong tòa thành không thể sử dụng pháp bảo, chúng tu sĩ đã có chuẩn bị. Trước tiên lấy tất cả những đồ vật cần sử dụng từ trong túi trữ vật ra, ví dụ như Pháp Bảo hoặc là các đạo cụ khác. Người tu tiên chung quy thân thể vượt xa so với phàm nhân, mặc dù không có pháp lực nhưng lực lượng, tốc độ, phản ứng đều mạnh hơn so với phàm nhân. Sau khi xâm nhập vào trong tòa thành ngoại trừ võ giả Tiên Thiên không có mấy ra, sợ rằng không có bao nhiêu người có thể chân chính uy hiếp đến bọn họ.
- Ồ? Dương dược sư đi nơi nào rồi? Tại sao không tìm được hắn!
Vũ Văn Nhu đột nhiên kinh hô một tiếng, nhìn chung quanh tìm kiếm nhưng lại không thấy bóng dáng Dương Phàm.
- Hiện tại tình hình hỗn loạn như vậy, Dương dược su có lẽ nhất thời đã đi đâu đó. chúng ta tạm thời không quản hắn nữa, nhanh chóng chạy vào thành nếu không bảo vật trong tòa thành sẽ bị phân chia hết mất.
Hoàng Thúc lộ vẻ gấp gáp nói.
- Đành phải như vậy.
Vũ Văn Nhu hơi lo lắng đáp.
Rất nhanh, tu sĩ của các thế lực lớn đều tiến vào mật đạo, người nào người nấy tranh nhau từng phút từng giây.
"Keng keng"
Đêm khuya, toàn bộ tòa thành dường như làm vào một mãnh địa ngục Tu La. khắp nơi đều là huyết tinh và lửa cháy, sát khí ngập trời bao phủ. Tại một góc khuất nơi trung tâm tòa thành có một gã tu sĩ thanh niên nhìn không chớp mắt từ trong góc đi ra. Trên tay hắn có một con rắn nhỏ trong suốt dài chừng ba thước cuộn tròn, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống.
"Yêu thú bậc thấp chủ yếu là dựa vào năng lực bản thể, tuy rằng nơi này không thể sử dụng Pháp lực cùng thần thông, nhưng Lưu Ly Hàn Tinh Xà vẫn có thể phát huy được năm sáu thành thực lực."
Dương Phàm trong lòng đại định. Thể chất bản thân hắn mạnh hơn gấp đôi tu sĩ bình thường, chỉ cần không đồng thời bị năm sáu gã võ giả Tiên Thiên vây công, hoặc là gặp phải loại võ giả cấp bậc giống như Vũ Văn Liệt, trong tòa thành còn không có người nào có thể chân chính uy hiếp đến hắn. Hiện tại có Lưu Ly Hàn Tinh Xà hỗ trợ, trên cơ bản hắn có thể tung hoành ngang dọc.
"Leng keng. ầm ầm"
Những Tiên Thiên Võ giả phụ trách thủ hộ trên tường thành, bao gồm cả võ giả kim giáp trong đó, nghe thấy chém giết vội vàng chạy xuống đánh về phía tu sĩ bên trong thành. Tu sĩ tiến vào tòa thành được chia làm tám đội, tập kích những điểm mấu chốt của trận pháp kia. Mất thời gian nửa chén trà nhỏ, lập tức có ba điểm mấu chốt của trận pháp bị phá hủy. Quang mang bao phủ chung quanh tòa thành lập tức ảm đạm đi vài phần. Tuy nhiên, trong lúc này chúng tu sĩ gặp phải một lực cản, bởi vì đám cao thủ Tiên Thiên bao gồm võ giả kim giáp trong đó đánh giết tới đây.
Trong tòa thành không thể sử dụng Pháp thuật, Pháp Bảo. Tu sĩ Ngưng Thần Kỳ căn bản không phải là đối thủ của võ giả Tiên Thiên.
Sở trường của võ già chính là thủ đoạn giết người, so vói người tu tiên quả thực như một trời một vực. Một lần giao phong lập tức có tu sĩ thương vong.
- Mọi người đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, người nào am hiểu tinh thần công kích hãy xử lý những võ giả Tiên Thiên này trước!
Thủ lĩnh các thế lực lớn kinh hô.
Thời điểm trong tòa thành một mãnh hỗn loạn. Dương Phàm bằng vào cảm quan siêu việt nhất đẳng đi lên một bức tường thành. Rất nhanh hắn thấy được kỳ bảo thượng cồ đầu rồng lưng rùa kia.
Đúng là Diệt Nguyên Pháo!
Dương Phàm không khỏi trong tâm bùng nổ. Tuy nhiên, bên cạnh kỳ bảo thượng cổ này có hai gã võ giả Tiên Thiên thủ hộ.
- Võ giả Tiên Thiên?
Dương Phàm mặt lộ vẻ trào phúng, trong tay xuất hiện thêm hai Thứ hồn châm.
"Hưu"
Lưu Ly Hàn Tinh Xà từ trên tay Dương Phàm phóng ra. lập tức đi tới lân cận hai người kia. Lập tức một cỗ hàn khí có thể đông kết huyết dịch tràn tới khiến cho hai gã võ giả Tiên Thiên này thân thể chợt cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con rắn nhỏ trong suốt dưới chân. Nếu không bị hạn chế pháp lực, Lưu Ly Hàn Tinh Xà hoàn toàn có thể trong nháy mắt đóng băng giết chết bọn họ, tuy nhiên hiện tại lại chỉ có thể làm cho thân thể bọn họ cứng đờ không còn linh hoạt.
"Hưu hưu"
Đúng lúc này, hai Thứ hồn châm từ trong tay Dương Phàm bay ra, hóa thành hai đạo ngân quang xuyên qua màn đêm. Thứ hồn châm chỉ cần bám thần thức vào, không phải Pháp Bảo thông thường. Không cần bất cứ pháp lực gì, thuộc loại lĩnh vực công kích linh hồn. Hơn nữa. Thứ hồn châm không thể luyện hóa. bởi vì chất liệu gỗ kỳ lạ của nó sẽ hấp thu lực lượng thần thức.
- Không ổn!
Hai gã võ giả Tiên Thiên nghe được tiếng xé gió, với tốc độ bọn họ hẳn là có cơ hội tránh thoát, bởi vì Dương Phàm không thể sử dụng pháp lực nên tốc độ Thứ hồn châm phóng ra cũng không tính quá nhanh. Nhưng hiện tại hai chân bọn họ gần như cứng đờ, tốc độ giảm đi.
"Phốc phốc"
Hai chiếc Thứ hồn châm đâm trúng mục tiêu, với cảnh giới linh hồn của hai người đó căn bản không thể ngăn cản công kích dạng này, lập tức thân vong, mặc dù Thứ hồn châm ở nơi này chỉ có thể phát huy một nửa uy lực.
Sau khi xử lý xong hai tên võ giả Tiên Thiên. Dương Phàm tiến tới bên cạnh Diệt Nguyên Pháo, đặt tay lên trên nó lập tức cảm nhận được trên mặt nóng ran, thiếu chút nữa làm bỏng tay hắn.
Hắn thầm nghĩ trong lòng:
"Khó trách mỗi một lần Diệt Nguyên Pháo bắn ra đều cần thời gian nghỉ dưỡng, không thể liên tục phóng ra."
- Thu!
Dương Phàm ý niệm vừa động.
"Ba"
Diệt Nguyên Pháo biến mất!
Trong tình huống không thể sử dụng pháp lực. không ngờ Diệt Nguyên Pháo hư không biến mất, chuyện này chưa từng xuất hiện qua.