Số lần đọc/download: 4162 / 62
Cập nhật: 2015-07-29 07:46:15 +0700
Chương 240: Nữ Sát Thần
T
riệu Tử Văn nhận thấy bóng đen chớp động, lập tức hít một hơi lạnh. Thân thủ thế này cũng chỉ có Sở Thăng, mà hơn năm mươi vị tướng sĩ chỉ sợ rất khó ngăn cản bước chân của y!
Điền Hổ cũng thấy bóng dáng của cao thủ tuyệt thế Sở Thăng, kinh hãi lớn tiếng nói:
- Triệu huynh, mau tới bảo hộ Hạ Bình, bọn chúng để ta đối phó.
Nói xong, thân hình y nhanh như một tia chớp xâm nhập vào trận doanh của địch, trường kiếm bay múa, liên tiếp đánh rơi trường thương của địch. Lúc này bảy, tám thanh trường thương đều đâm về phía y. Thân hình Điền Hổ liền né sang một bên, tới sát một tên tử sĩ. Thừa dịp tên tử sĩ còn chưa kịp phản ứng, tay trái Điền Hổ đã tóm lấy cổ áo y, ném về phía đám trường thương. Mấy tên tử sĩ muốn thu thương lại nhưng không kịp, tên tử sĩ kia kêu thảm một tiếng, bị mấy mũi thương đâm thấu ngực...
Triệu Tử Văn gật đầu, không tiến lên nữa mà vội vàng lao về phía Sở Thăng. Cũng không biết vì sao tới lúc này La Thanh Yên vẫn không xuất hiện. Chẳng lẽ cho ta leo cây sao?
Tốc độ của Sở Thăng cực nhanh, các tướng sĩ đánh tới y nhưng dù sao chênh lệch võ công quá xa, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
- Chết tiệt!
Nhìn những tướng sĩ ngã xuống, Triệu Tử Văn phẫn nộ quát. Đây chính là những huynh đệ đã từng đồng sinh đồng tử với hắn.
Các tử sĩ ngoài cửa phủ vẫn xung phong hung mãnh như trước. Thấy cao thủ cầm trường thương rời đi, chúng đều thầm thở phào một hơi, lại cổ vũ nhau lao tới với khí thế dời non lấp biển.
Điền Hổ hiển nhiên là không thể một mình ngăn cản thế công của bọn chúng. Y bất đắc dĩ lui lại phía sau hai bước, hai mũi tên bắn chết hai tên tử sĩ đang muốn tiến vào đột phá cửa khẩu. Tên trong túi tên đã hết sạch, y gầm lên như hổ, mũi chân hất một cây trường thương dưới đất lên. Mũi thương bỗng nhiên rung lên như hoa tuyết đầy trời, đầu thương ánh lên đỏ hồng dưới bóng đuốc. Y ngưng tụ sức mạnh trên tay, vung thương ngăn chặn cửa khẩu. Ba tên địch đồng thời dùng trường thương đâm tới. Điền Hổ dùng cả hai tay đánh bay ba cây trường thương của địch. Không đợi kẻ địch kịp phản ứng tiếp, trường thương của y như rắn độc đâm thẳng vào giữa ngực một tên, song chưởng đánh thẳng vào mặt hai tên địch còn lại. Chỉ trong khoảnh khắc, ba tên địch đã bị y đánh ngã.
Các tử sĩ thấy y dũng mãnh phi thường như vậy, đều hơi sửng sốt. Nhưng dù sao hiện tại y chỉ có một mình, sợ cái gì chứ? Bọn chúng đều giơ trường thương và cương đao, hung mãnh như thủy triều ào ào tấn công Điền Hổ. Thế công mãnh liệt như vậy, không biết Điền Hổ có thể ngăn trở được hay không...
Triệu Tử Văn giận dữ, vung trường thương phát ra sát khí lạnh lẽo, mũi thương linh hoạt xé gió đâm thẳng về phía Sở Thăng đang nhắm về Hạ Bình.
Sở Thăng nhìn ngân thương hùng mạnh vô cùng đang đâm về phía mình, nhưng không hề đổi sắc mặt, đôi mắt diêm dúa lẳng lơ vẫn đầy thần sắc quyến rũ như trước, khinh miệt cười dùng kiếm ngăn trở một thương mạnh mẽ này.
Choang!
Binh khí va chạm vào nhau phát ra hoa lửa tung tóe. Sở Thăng vốn tưởng rằng thực lực của Triệu Tử Văn cũng thường thôi, tuy nhiên trong nháy mắt đầu thương và thân kiếm giao nhau, y cảm thấy sức lực của Triệu Tử Văn như ngàn cân, khiến y không ngờ bị đánh lui liên tiếp mấy bước, suýt nữa không đứng vững nổi.
- Thương pháp này ngươi học ở đâu?
Sở Thăng không còn cười được nữa mà trừng to mắt nhìn Triệu Tử Văn. Một thương có thể đánh lui y mấy bước, khắp Đại Kinh không có mấy người có thể làm được như vậy.
Sao ai cũng hỏi vấn đề này nhỉ? Thương pháp "Đơn Thủ Thập Bát Thiêu" thật sự nổi danh như vậy sao? Triệu Tử Văn đứng ở ngoài vòng vây của tướng sĩ, chăm chú nhìn tên nhân yêu này, đề phòng y đánh lén, khinh thường cười nói:
- Liên quan gì tới ngươi?
- Không ngờ Tể tướng Đại Kinh cũng là Triệu tướng quân ở Vọng Giang Thành, thật sự là ngoài dự kiến của người ta.
Thử hỏi những kẻ dùng thương ở Đại Kinh, ai có thân thủ được như vậy? Sở Thăng nhận ra được thân phận của Triệu Tử Văn, cũng không dám khinh thường hắn nữa. Thương pháp của hắn không chỉ vận dụng tự nhiên, sức mạnh lại vô cùng hùng hậu, đâu còn giống tiểu thư đồng trốn chui trốn lủi để giữ cái mạng nhỏ trong sơn động chứ?
Lúc trước có người bỏ số tiền lớn để mua cái đầu của Triệu Tử Văn mà không nói ra thân phận thực của hắn. Lúc ấy sát thủ của Ám Kiếm Các đã giao phong với hắn cũng chỉ nói với Sở Thăng rằng hắn dùng binh khí là thương, mà Sở Thăng cũng không để ý. Khi y đến, Triệu Tử Văn đã hấp hối, còn cần La Thanh Yên bảo hộ, nên chỉ nghĩ hắn chỉ là cao thủ dùng thương hạng tiểu tốt mà thôi, ai chú ý tới hắn chứ? Nhưng không ngờ tối nay, thư đồng vốn tưởng không chịu nổi một kích lại dùng thương như thần. Sở Thăng không thể nào ngờ nổi tiểu thư đồng vốn cần La các chủ bảo hộ ngày đó lại là Triệu tướng quân đại danh đỉnh đỉnh.
Nếu nói Triệu Tử Văn là hạng cao thủ tiểu tốt, thật sự là oan uổng cho hắn. Đêm đánh nhau ở Trường Đình bên bờ Tây hồ, lúc trước hắn đã giao phong với Dư Tư Lăng, thể lực tiêu hao không ít, tiếp đó lại đánh nhau với nhiều cao thủ của Ám Kiếm Các, đồng thời còn phải phân tâm chiếu cố Hạ Bình, tinh lực không đủ khả năng, cho nên không thể phát huy toàn lực. Tối nay Hạ Bình có hơn năm mươi bảo vệ, hắn có thể toàn tâm chiến một trận, phát huy thực lực tự nhiên là không thể khinh thường!
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười nói:
- Ta là ai, không trọng yếu, trọng yếu ngươi chẳng qua chỉ là một con chó bán mạng cho An Vương mà thôi.
- Ôi, Triệu đại tướng quân của ta nổi giận rồi sao?
Sở Thăng nhìn thân hình như tạc tượng của Triệu tướng quân, cười nhạo nói, đôi mắt quyến rũ sáng nhấp nháy.
Nhưng Triệu Tử Văn nhìn thấy chỉ cảm giác vô cùng ghê tởm, hào quang yêu mị của Sở Thăng khiến hắn nổi da gà, trong lòng lạnh lẽo. Tên nhân yêu đáng chết này vẫn không dám tùy tiện động thủ, không biết còn sát thủ nào khác sắp xuất hiện hay không?
Điền Hổ diệt trừ mấy tên tử sĩ cầm trường thương kia xong, nhưng dù sao đối phương vẫn còn hơn mười người, đều không sợ sinh tử lao nhanh về phía Triệu Tử Văn. Tuy nhiên biểu hiện dũng mãnh của Điền Hổ vẫn khiến kẻ thù vô cùng sợ hãi, không ít địch nhân đã bắt đầu lui bước.
- Giết cho ta, kẻ nào sợ hãi giết không tha!
Thủ lĩnh áo đen giơ cương đao sáng lóe giận dữ hét. Hơn hai trăm người không đối phó nổi hai người. Hiện giờ chỉ còn một người mà vẫn không thể nào lọt nổi vào bên trong phủ. Sao thủ lĩnh áo đen có thể không phẫn nộ chứ?
Các tử sĩ lập tức biến sắc, đều giận dữ thét lớn, lao về phía Điền Hổ với khí thế hung mãnh dị thường. Hơn mười thanh cương đao đồng thời bổ về phía Điền Hổ. Vô số đao quang kiếm ảnh khiến Điền Hổ toát mồ hôi lạnh, hữu tâm vô lực ngăn cản thế công như thủy triều. Có thể thấy phòng tuyến ở cửa phủ sắp bị phá tan.
Các tướng sĩ thủ hạ của Điền Hổ rất muốn đi cứu viện, nhưng tính mạng của Hạ Bình còn quan trọng hơn. Bọn bọn họ nắm chặt trường kiếm, không dám có nửa điểm thất thần, nếu muốn giết Hạ Bình, chỉ có thể bước qua xác bọn họ.
Sở Thăng vẫn không lúc nào không uy hiếp Hạ Bình. Triệu Tử Văn gầm lên như hổ rống, lao thẳng về phía trước, trường thương đâm thẳng vào tên nhân yêu kia. Mà thân hình Sở Thăng như ma quỷ, né tránh mũi thương công kích, vung kiếm chém ngược lên thân thương, phát ra âm thanh như rồng gầm.
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười, thương như du long hất ngược lên, đè ép trường kiếm xuống. Sở Thăng rút kiếm ra, giao đấu với trường thương của Triệu Tử Văn như bóng với hình. Mũi thương đột nhiên đổi hướng, đâm thẳng về vai trái tên nhân yêu. Xoạt một tiếng, vai áo trái của Sở Thăng đã bị mũi thương đâm rách.
Khuôn mặt yêu mị của Sở Thăng không còn cười nổi nữa, vội vàng lui lại sau hai bước, lạnh lùng vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói:
- Hảo thương pháp!
Lúc này, phòng tuyến đại môn Triệu phủ đã sắp bị đám tử sĩ như lang như hổ phá tan. Võ công Điền Hổ cao tới đâu cũng khó địch nổi số đông. Y toát mồ hôi lạnh ròng ròng, không ngừng né tránh đao quang kiếm ảnh của đám tử sĩ.
Bất chợt, trên nóc nhà Triệu phủ chợt có một bóng trắng hiện lên, sau đó nhảy xuống. Bóng dáng như ma quỷ lao thẳng vào trận doanh của đám tử sĩ. Chỉ thấy trong tay nàng không biết từ khi nào xuất hiện một thanh trường kiếm, mà trường kiếm trong tay đột nhiên phát ra tiếng vang như rồng gầm. Thân kiếm rung lên, lóe lên ngời sáng như thể toàn bộ ánh sáng trong vũ trụ đều tập trung lại trên thân kiếm. Trường kiếm liên tục phát ra năm âm thanh nặng nhẹ khác nhau, tiếng kiếm va chạm làm người ta nghe cực kỳ chói tai, chỉ muốn bịt tai lại.
Nháy mắt tiếp xúc, năm tử sĩ liền đầu một nơi thân một nẻo. Các tướng sĩ nghẹn họng nhìn trân trối cao thủ tuyệt thế vừa đột nhiên xuất hiện. Bộ pháp như ảo ảnh, kiếm pháp linh hoạt sắc bén, tựa như sát thần giáng thế, căn bản không người có thể kháng cự! Hơn nữa vị cao thủ tuyệt thế này lại mặc váy dài, không ngờ lại là một nữ tử!
Điền Hổ thở phào một hơi, có Vong Phu Các Các chủ này tương trợ, hẳn là chỉ một lát liền có thể giết chết toàn bộ đám tử sĩ kia.
Trường kiếm trong bàn tay mềm mại của nữ tử lấp lánh hàn quang, hình thành một vòng hồ quang phạm vi một thước, thế tiến cực kỳ thong thả, tuy nhiên khi còn cách kẻ thù một thước thì tốc độ đột nhiên tăng mạnh, kiếm khí bùng nổ. Những tử sĩ trước mặt nàng ngã xuống không ngừng, máu tươi văng khắp nơi, nhưng không hề có một giọt nào rơi trên váy dài của nàng...
Mọi người hít một hơi lạnh lẽo. Đám tử sĩ ở trước mặt nàng chẳng khác gì sơn dương chờ sư tử làm thịt. Thủ lĩnh của đám tử sĩ trợn trừng mắt, vô cùng kinh hãi với cảnh tượng trước mặt. Sát thần cầm trường thương vừa đi, hiện giờ lại xuất hiện một sát thần khác còn lợi hại hơn...
Củ chuối thật! La Thanh Yên chết tiệt. Rốt cuộc là nàng tính toán nhầm hay không vậy? Sao lại để ta đi đối phó với quái vật như Sở Thăng chứ? Triệu Tử Văn âm thầm căm giận bất bình. Lẽ ra La Thanh Yên phải đối phó với nhân yêu kia mới đúng, vậy mà Bạch Phát Ma Nữ lại làm ngược lại, để ta tới đối phó, còn nàng đi đối phó với đám tướng sĩ tôm tép. Đây chẳng phải là nàng muốn hại chết ta đó chứ?
Sở Thăng thấy La Các chủ đột nhiên xuất hiện như kỳ đà cản mũi, suy tư một hồi liền quyết định, bất kể như thế nào, tối nay đều phải lấy mạng Triệu Tử Văn hoặc là Hạ Bình. Y quát lớn một tiếng, vung trường kiếm đâm ra như tia chớp. Còn Triệu Tử Văn ập tức phục hồi tinh thần lại, lợi dụng đầu thương xoay tròn trên không, xảo diệu dính sát vào mũi kiếm của Sở Thăng, cổ tay xoay tròn dẫn mũi kiếm của y hướng sang một bên.
Kiếm pháp của nhân yêu biến hóa cực nhanh, trường kiếm linh hoạt như rắn độc, thoát khỏi gông cùm của trường thương. Kiếm và thương va chạm vào nhau phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai.
Vai bọn họ đụng vào nhau chỉ trong tích tắc ngắn ngủi liền tách nhau ra. Triệu Tử Văn lại nhảy vọt tới như đại bàng tung cánh, mũi thương xoay tròn cực nhanh đâm thẳng vào ngực Sở Thăng, khí thế mãnh liệt từ trên ép thẳng xuống Sở Thăng...