When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 330
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1160 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30: Tiểu Lãnh Đạo Xấu Xa.(Edit:Xasax)
uyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 30: Tiểu Lãnh Đạo Xấu Xa.(Edit:xASAx)
****
Biên Soạn: Ốc Tiêu.
Tạm thời Ốc Tiêu ộp pa nghỉ đẻ, Phong mama sẽ đưa Vũ Phong cô nương qua tiếp khách bên Thượng Ẩn Lầu.
Thông báo từ Ngọc Hương Lầu (tổng hành dinh) thì hôm nay có N chương..
****
Cả một buổi chiều, Bạch Lạc Nhân vẫn cắm đầu vào phân xưởng cải tiến phi cơ chiến đấu kiểu mới, giữa chừng ngay cả nước cũng chưa từng uống. Lúc đi vào mặt trời còn treo trên cao, lúc đi ra trời đã tối đen. Trên người giống như rã ra từng phần, một lát còn phải đến phòng nghiên cứu xem thử tiến độ công trình.
Điện thoại di động vẫn để ở ký túc xá, Bạch Lạc Nhân vừa cầm lên nhìn, có bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Nguy rồi, đã hơn tám giờ rồi, cơm tối hẳn là đưa tới rồi!
Bạch Lạc Nhân vội vã đi ra cửa, thấy một bóng người quen thuộc đứng đó, Bạch Lạc Nhân vỗ bả vai cậu ta một cái, lúc người kia quay đầu lại, hai lỗ tai đã đông lạnh đến đỏ bừng.
"Chờ lâu rồi hả?" Bạch Lạc Nhân thật khách sáo.
Người đưa cơm là do Cố Hải thuê đến, tên Hoàng Thuận, lúc Cố Hải không rảnh tới được, đều là Hoàng Thuận thay cậu ta đưa tới.
"Không có, tôi mới tới nửa tiếng trước, hôm nay tổng giám đốc Cố cũng tăng ca, làm cơm trễ."
Dứt lời mở cửa xe, lấy cà mên giữ ấm ra đưa cho Bạch Lạc Nhân.
Mặt Bạch Lạc Nhân lộ vẻ cảm ơn, "Làm phiền cậu rồi."
Hoàng Thuận vui vẻ, "Không phiền gì, đây là công việc của tôi."
"Hay là cậu vào phòng tôi ngồi một chút đi, tôi nói với gác cổng một tiếng."
"Không cần." Hoàng Thuận phẩy tay một cái, "Tôi cũng phải về nhà ăn cơm."
Bạch Lạc Nhân từ trong ví tiền rút ra hai tờ màu hồng*, nhét vào túi áo Hoàng Thuận, "Hôm nay làm cậu trễ giờ."
(*Tờ màu hồng = 100 tệ # khoảng gần 350.000, 2 tờ gần 700.000. [TP: Chuẩn là 691.405,66 Đ.])
Hoàng Thuận vội từ chối, "Đừng đừng đừng... Vậy không thích hợp đâu! Tổng giám đốc Cố đã cho tôi tiền rồi..."
"Cậu cứ cầm đi!"
Bạch Lạc Nhân nhét tiền vào lại, xoay người liền đi.
Hoàng Thuận muốn đuổi theo nhưng không kịp, cuối cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem tiền cất vào túi áo, lái xe trở về.
Bạch Lạc Nhân mang theo cơm đến phòng nghiên cứu, vừa mở cửa ra, mấy kỹ sư đang chụm đầu nói chuyện lập tức tản ra, ai về chỗ nấy. Bạch Lạc Nhân thản nhiên đi về vị trí của mình, vừa ăn cơm vừa kiểm tra tài liệu.
Đây là thời điểm Bạch Lạc Nhân thả lỏng nhất trong ngày, mỗi lần trước khi mở cà mên đều có một loại mong chờ, vì cơm Cố Hải làm cho cậu hai tuần lễ không bữa nào giống bữa nào, mỗi ngày đều có thể ăn những món khác nhau, có rất nhiều món trước đây cũng chưa từng ăn, đoán là Cố Hải mới học được.
Vừa ăn cơm vừa làm việc như vậy, đối với Bạch Lạc Nhân mà nói giống như đang giải trí.
Kỹ sư ở gần Bạch Lạc Nhân nhất tên Cam Vĩ Cường, tên nhóc này đã quan sát mấy ngày, Bạch Lạc Nhân luôn dùng một cái cà mên ăn cơm, hơn nữa mùi vị từ cà mên kia của cậu ta đưa tới quả thực có thể thèm chết người.
"Khụ khụ... Tôi nói, đồng chí tiểu Bạch!" Cam Vĩ Cường nhịn không được mở miệng.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn cậu ta, "Có việc gì?"
"Cái này của cậu bên ngoài ở đâu bán vậy? Sao ăn thấy ngon vậy hả?" Cam Vĩ Cường đưa cổ nhìn.
Bạch Lạc Nhân khẽ nhếch khóe miệng, vô cùng đắc ý nói: "Cái này của tôi khắp Trung Quốc chỉ bán duy nhất một phần, cậu tuyệt đối không mua được."
Cam Vĩ Cường vẫn là lần đầu tiên thấy biểu tình hoạt bát như vậy trên mặt Bạch Lạc Nhân, cậu ta phát hiện, tên nhóc này là một tên tham ăn từ đầu đến đuôi. Đối với việc gì cũng đều có thái độ thờ ơ, chỉ cần ôm lấy cà mên, tâm tình liền lập tức thay đổi, lúc này nói chuyện, thảo luận với cậu ta cơ bản sẽ không bị từ chối.
"Cho tôi nếm thử với!" Mũi Cam Vĩ Cường cũng sắp chui vào cà mên của Bạch Lạc Nhân rồi.
Bạch Lạc Nhân xoay người, lưng quay về phía Cam Vĩ Cường, ý tứ rất rõ ràng.
Cam Vĩ Cường chắc lưỡi hai tiếng, "Thủ trưởng Bạch, cậu cũng quá keo kiệt, tôi cũng đâu có muốn ăn bao nhiêu, tôi chỉ là muốn nếm thử."
"Không cho!" Bạch Lạc Nhân một chút cũng không giống đùa giỡn.
Cam Vĩ Cường bất đắc dĩ cười cười, "Haylà như vậy đi, tiểu Bạch, tôi đưa tiền cho cậu, ngày mai cậu cũng mua giúp tôi một phần, cậu thấy vậy được không?"
"Đã nói khắp Trung Quốc duy nhất một phần, chỉ bán một mình tôi!"
Cam Vĩ Cường còn chưa hết hy vọng, "Tiểu Bạch à, cái này bán bên ngoài, thật sự không phải do vợ cậu làm cho chứ?"
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng nghiên cứu đều sôi nổi, toàn bộ đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái quay sang Bạch Lạc Nhân. Bọn họ vô cùng tò mò, rốt cuộc là tiên nữ nào có thể bắt được nhân vật như Bạch Lạc Nhân. Có điều nhìn bộ dạng bảo vệ đồ ăn này của cậu ta, lại chứng minh cho câu kia, muốn trói chặt trái tim một người đàn ông, phải trói buộc dạ dày anh ta trước.
Có người nói doanh trại mới điều nhiệm đến một vị sư trưởng, mấy ngày nay tác phong quân nhân và kỷ luật quân đội vô cùng nghiêm, Bạch Lạc Nhân từ phòng nghiên cứu đi ra đã hơn mười giờ, còn phải dạo một vòng trong doanh trại, kiểm tra tình hình ngủ nghĩ của những binh sĩ kia, tìm mấy tên điển hình ra giết gà dọa khỉ.
Bộ mặt này của Bạch Lạc Nhân ngoại trừ không dọa được Cố Hải, đối với những binh sĩ khác mà nói vẫn rất có uy phong, những binh sĩ kia buổi tối lúc nói chuyện trước khi đi ngủ, chỉ cần vừa nhắc tới Bạch Lạc Nhân, đều là bộ dáng sợ hãi trong lòng, về mặt này tân binh hầu như không có ai chưa bị cậu ta chỉnh.
Bước chân vững vàng của Bạch Lạc Nhân dạo khắp mọi ngõ ngách trong doanh trại, bên cạnh cậu chỉ có một ngọn đèn pin.
"... Ưm... Không được... Sâu quá..."
"Chưa mà... Tôi còn chưa cắm vào mà..."
"A... Lớn quá... Xin cậu đó..."
"Xin tôi?... Là xin tôi dừng lại hay là xin tôi tiếp tục hả?..." (>Bước chân Bạch Lạc Nhân đột nhiên ngừng lại, liền đó tắt đèn pin trong tay, bốn phía một mảnh tối đen, tiếng động của hai người càng phát ra rõ ràng. Bạch Lạc Nhân rõ ràng nghe thấy đây là tiếng của hai thằng con trai, tiếng thở dốc dồn dập giống như ở ngay bên tai. Bạch Lạc Nhân nghe xong, tai đều nóng lên, gan cũng to ghê?
Dựa theo kỷ luật quân đội, đừng nói bị phát hiện ở bên ngoài hay là bị phát hiện trong kí túc xá, đều sẽ bị xử phạt nghiêm trọng.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở đèn pin quơ một vòng, âm thanh động tình lập tức ngừng lại.
Bạch Lạc Nhân đi về phía trước vài bước, cảm giác được động tĩnh bên phải, ngọn đèn vừa chuyển, lập tức thấy hai thanh niên mặc quân trang, đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn cậu.
"Thủ trưởng, em... bọn em..."
Bạch Lạc Nhân mặt lạnh hướng bọn họ đi tới, khiến cậu ngạc nhiên là quần áo hai người chỉnh tề, hơn nữa cả hai đều ngồi chồm hổm dưới đất, không có bất kỳ hành động dung tục.
Lẽ nào bắt nhầm rồi? Bạch Lạc Nhân lại lia đèn pin xung quanh một vòng, chỉ có hai người bọn họ, không có ai khác!
"Có việc gì?" Bạch Lạc Nhân xẵng giọng, ánh mắt nhìn về phía hai người.
Hai người trao đổi ánh mắt, vẫn là quyết định khai báo sự thật, nói dối trước mặt Bạch Lạc Nhân tuyệt đối là tự tìm đường chết.
"Vừa có hai con dế đang làm chuyện đó, tụi em chỉ giúp bọn nó... lồng tiếng..."
Bạch Lạc Nhân cảm thấy có một tia sét từ trên đỉnh đầu đánh xuống.
Hai người cúi đầu đứng trước mặt Bạch Lạc Nhân, một tiếng không dám phát ra, có người không biết là đau hay là sợ, hai đùi cứ run rẩy. Bạch Lạc Nhân nhìn bọn hắn chằm chằm đủ mười phút, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ quái, nếu như hai con dế đó xuất hiện trong nhà bọn họ tám năm trước, hai người bọn họ có phải cũng sẽ làm cái việc thiếu đầu óc như vậy?
Nghĩ vậy, Bạch Lạc Nhân đột nhiên phát hiện hai tên nhóc này cũng thật đáng yêu.
"Được rồi, quay về đi ngủ đi!"
Hai người cho rằng Bạch Lạc Nhân sẽ giận dữ, muốn dùng một chiêu độc địa ra sức chỉnh bọn họ một trận. Kết quả nơm nớp lo sợ cả buổi, vậy mà lại được một câu vô thưởng vô phạt như vậy. Hai người thật không thể tin, Bạch Lạc Nhân nổi tiếng phát xít này sao hôm nay lại khoan dung như vậy?
"Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không lăn đi mau? Hay là chờ tiểu đoàn trưởng đến bắt các cậu?"
Hai người vừa nghe lời này liền nhanh chóng chuồn mất.
Bạch Lạc Nhân lê thân thể mệt mỏi về ký túc xá, tắm nước nóng, cảm thấy thân thể càng mệt mỏi, để nguyên đầu tóc còn ướt mem liền lên giường. Máy sấy tóc ngay trong ngăn kéo, Bạch Lạc Nhân vốn định thổi khô mới nằm lên gối, kết quả thấy ổ điện cách giường xa như vậy, thật sự lười xuống giường, vì vậy lại mặc kệ một lần.
Cầm điện thoại di động lên gọi cho Cố Hải.
Cố Hải cũng vừa nằm dài trên giường được một lúc, đang muốn gọi điện cho Bạch Lạc Nhân, kết quả cậu ta bên kia đã gọi tới trước rồi.
"Alo..." Giọng uể oải.
Cố Hải nghe thấy giọng của Bạch Lạc Nhân, cả trái tim đều ấm lên.
"Sao hôm nay cậu không tới?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải dịu dàng nói: "Tăng ca muộn quá, lúc về phải thu dọn đồ đạc, tôi phải đi công tác hơn một tuần."
"Lâu vậy à? Phải đi đâu vậy?"
Cố Hải thản nhiên trả lời: "Đi Thẩm Quyến."
Bạch Lạc Nhân vùi trên gường lớn thoải mái, trong lòng lại không thể nào thoải mái.
"Vậy ngày mai cậu có đến không?"
"Ừm." Cố Hải dịu dàng nói, "Trưa mai đem cho cậu bữa cơm cuối trong tuần này."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân có chút u ám, "Cậu không cần nấu cơm cho tôi, cậu tới sớm một chút, hai ta còn có thể ở lâu chút."
"Ha ha... Không nỡ xa tôi như vậy à?"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Vậy mai cậu không cần tới."
Cố Hải nịnh nọt trả lời: "Tôi sợ tôi không tới, cậu ôm áo tôi khóc thì làm sao đây?"
Bạch Lạc Nhân nói liên tiếp sáu chữ 'Cút'!
Cố Hải nghĩ tới gương mặt đó của Bạch Lạc Nhân, trong lòng liền có chút ngứa ngáy.
"Nhân Tử, chúng ta mở camera đi, tôi muốn nhìn cậu một chút."
Bạch Lạc Nhân vừa muốn nói 'Được', đột nhiên lướt qua cái đỉnh đầu còn ướt nhem của mình.
"Cái này... Tôi tắt đèn rồi."
"Cậu mở lại đi!"
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ một tiếng, "Tôi cởi đồ rồi, lười xuống giường."
"Cậu quên rồi à? Cái giường tôi đổi cho cậu có đèn ở đầu giường, cậu mở cái đó là được."
Giọng nói Cố Hải rất dịu dàng, nhưng Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy xung quanh điện thoại tỏa ra khí lạnh ghê người.
Từ lúc nào mình trở nên sợ sệt như vậy? Mình đường đường là một sĩ quan, sao phải nghe theo lời cậu ta chứ? Bạch Lạc Nhân thật sự rất muốn nổi giận quát lên một tiếng, ông đây không sấy tóc đấy, cậu làm gì hả? Nhưng vừa nghĩ tới cậu ta ngày mai đi rồi, một tiếng quát này cuối cùng cũng không phát ra. Cố Hải sốt ruột hồi lâu không nghe thấy bên kia trả lời, lòng dâm tà nổi lên liền nghĩ lệch đi.
"Sợ cái gì? Tôi chỉ muốn nhìn mặt cậu một chút, cũng không nói muốn nhìn bên dưới của cậu."
Bạch Lạc Nhân nghiến nghiến răng, đột nhiên lại nhớ tới cái gì, thông minh nói sang chuyện khác.
"Được rồi, hôm nay lúc tôi kiểm tra kỷ luật phát hiện một việc vô cùng thú vị..."
Sau đó đem chuyện hai tên ngốc lồng tiếng cho dế tường tường tận tận kể với Cố Hải một hồi, Cố Hải nghe xong quả nhiên cảm thấy rất hứng thú, vui tươi hớn hở hỏi: "Bọn họ lồng tiếng thế nào? Cậu nói lại tôi nghe thử."
"Tự tưởng tượng đi!"
"Nếu cậu nói kể tôi nghe, tôi sẽ không bắt cậu chat video với tôi nữa."
Bạch Lạc Nhân cuối cùng không thể chịu nổi dụ dỗ của người nào đó, cả người chui vào chăn, phô bày ra một lãnh đạo xấu xa vô cùng nhuần nhuyễn.
Cố Hải bên kia 'tuốt' đến hăng say, trong điện thoại đột nhiên truyền đến một hồi tiếng chuông cảnh báo.
"Không xong rồi, tôi phải ra tập trung!"
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng nhảy xuống giường, cố sức mặc quần vào, đè ép thằng nhỏ đang ngẩng đầu, gấp rút chạy ra ngoài.(>...............
OT: Tôi hoàn toàn trong sáng thánh thiện khi ngồi đọc chương này, thật đấy, không nghĩ gì đâu, chỉ là đoạn cuối hơi bị tụt mood tý =))))))))))
TP: Tôi vô cảm với H nhẹ.. mạnh lên chút coi..
----------------------------------[xASAx]---------------------------------
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn - Sài Kê Đản - Sài Kê Đản