They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 330
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1160 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: Cơm Cho Chó Ăn.(Edit:Xasax)
uyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 28: Cơm Cho Chó Ăn.(Edit:xASAx)
*****
Biên soạn: Ba Con Sói OK. (Hàng mới của em đó các bác.)
Test: Tiểu Phong dâm đãng.
*****
Cố Hải sáng sớm đã phải đến công ty, buổi trưa lúc trở về, Bạch Lạc Nhân còn đang ngủ. Cơm sáng làm cho cậu ta trước khi đi còn chưa động tới, Cố Hải không thể làm gì khác hơn là đem đổ hết, lại làm một ít cơm trưa. Quay lại phòng định gọi Bạch Lạc Nhân dậy, kết quả nhìn thấy cậu ta đang ngủ say, nằm bên cạnh nhìn đủ mười phút, ngây người không nỡ mở miệng kêu một tiếng.
Bất đắc dĩ, Cố Hải không thể làm gì khác hơn là lại để lại cho Bạch Lạc Nhân một tờ giấy, khóa kỹ cửa quay lại công ty.
Chân trước Cố Hải vừa đi khỏi, chân sau Cố Dương đã tới rồi, anh ta tối nay bay về Hồng Kông, vốn định trước khi đi đến gặp Cố Hải một lần, kết quả hai người lướt qua nhau trên đường. Lúc Cố Dương đến công ty Cố Hải tìm cậu, Cố Hải lại đang ở nhà, kết quả chờ lúc Cố Dương đến nhà Cố Hải, cậu mới vừa đi không bao lâu.
Cố Dương không thích gọi điện hỏi Cố Hải ở đâu, nghĩ nếu như có thể gặp thì gặp, không gặp được thì thôi.
Thấy cửa nhà Cố Hải khóa chặt, Cố Dương đứng lặng ở cửa, nghĩ xem có nên đi vào hay không. Anh ta có bộ chìa khóa dự phòng, trước đây rất lâu Cố Hải đã đưa cho anh ta, nhưng hiện giờ tình hình này, bên trong rõ ràng không có ai, Cố Dương chẳng biết đi vào trong thì làm cái gì.
Vừa xoay người định đi, Cố Dương đột nhiên dừng chân lại.
Mơ hồ cảm thấy bên trong không phải trống không, có hơi thở của vật sống từ bên trong trôi ra.
Cố Dương mở cửa nhà đi vào.
Trong nhà đầy mùi cơm nước thơm lừng, Cố Dương cầm lấy tờ giấy trên bàn, thấy bên trên viết: "Cơm và đồ ăn để trong tủ giữ nhiệt, lấy ra là có thể ăn, tôi tan sở sẽ về, nếu cậu không đợi được, có thể đến công ty tìm tôi."
Thằng ngốc cũng có thể nhìn ra trong nhà này còn có một người khác.
Xem ra, em mình đã chào đón mùa xuân thứ hai trong đời.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Cố Dương nhẹ nhàng vặn chốt cửa, chậm rãi đi vào. Trên giường có một người nằm ngủ, bị quấn chặt như con nhộng, chỉ lộ ra nửa cái đầu, trong phòng phảng phất mùi hương nhàn nhạt, chỉ cần là đàn ông sẽ biết trong phòng này tối hôm trước xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc Cố Dương nhận ra người trên giường là Bạch Lạc Nhân, trong lòng đột nhiên vô cùng không hài lòng.
Hơn nữa cái không hài lòng này so với khó chịu của tám năm trước khi nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng một chỗ rõ ràng khác nhau. Lúc ấy là một loại ghét bỏ xuất phát từ đáy lòng, hiện giờ đơn giản là không được tự nhiên. Thật giống như một giây đứng ở cửa kia, Cố Dương đã dự cảm đi vào bên trong có thể sẽ có một màn anh ta không muốn nhìn thấy, thế nhưng không thể khống chế muốn đi vào bên trong.
Bạch Lạc Nhân ngủ đến nửa tỉnh nửa mê, cậu ta cho rằng Cố Hải vẫn chưa đi, thật ra vừa rồi lúc Cố Hải nằm trên giường nhìn cậu ta chằm chằm, cậu ta nhận ra, chỉ là vì quá mệt, lười mở mắt mà thôi.
Cố Dương ngồi lên giường, quay lưng về phía Bạch Lạc Nhân, thản nhiên hút một điếu thuốc, trong lòng anh ta có chút nóng nảy không rõ.
Một chân Bạch Lạc Nhân vươn ra khỏi chăn, cọ lên tay Cố Dương đặt trên giường, nhân lúc Cố Dương ngẩn ra, dùng đầu ngón chân hung hăng kẹp lấy da trên mu bàn tay anh ta, vặn một vòng rưỡi. Môi Cố Dương ngậm tàn thuốc mím chặt lại, định nắm lấy cổ chân Bạch Lạc Nhân, không ngờ chân cậu ta đã nhanh chóng rút lại.
Theo tính tình trước đây của Cố Dương, đừng nói có người dám đánh lén anh ta, chỉ cần có người dám dùng chân chạm vào tay hắn, chân người kia đừng mong còn dùng được nữa. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên, Cố Dương không chỉ không tức giận, còn hướng về khối xanh tím trên mu bàn tay khẽ nhếch khóe môi.
Trong đầu hiện lên ánh mắt dọa người của Bạch Lạc Nhân ở trên phi cơ hôm đó lúc quay sang anh ta xin lửa.
Tám năm đã qua, đúng như Cố Dương dự đoán, người này nếu không chết, chắc chắn sẽ tỏa sáng.
Cố Dương đi vào bếp, đem bữa trưa Cố Hải tỉ mỉ chuẩn bị đều ăn hết, sau đó xoa xoa miệng, bộ dạng như không có gì xảy ra đi khỏi nhà Cố Hải.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa nhà, Bạch Lạc Nhân mới mở mắt ra.
Đi rồi? Cũng không thèm gọi tôi?
Cậu ngồi dậy, nhìn đồng hồ, hơn hai giờ rồi, nên xuống giường thôi, một lát dọn dẹp một chút rồi về nhà một chuyến, hai ngày nữa phải đi rồi, ở bên cạnh bố già nhiều một chút, không thì lần sau về chuẩn bị nghe ông niệm kinh đi.
Bạch Lạc Nhân rửa mặt xong, không chờ được đi vào bếp, vừa rồi lúc Cố Dương ăn cơm, cậu đã ngửi thấy mùi, tưởng Cố Hải ăn một mình. Kết quả mở tủ giữ nhiệt ra, bên trong trống không, trên bàn cơm bên cạnh bày hai cái dĩa không và một cái chén không, ngay cả một chút canh cũng không còn.
Bạch Lạc Nhân nhịn không được nuốt nước bọt, Cố Hải cậu thật độc ác! Không phải nhéo lưng bàn tay cậu một chút sao? Tới mức một chút cơm canh cũng không chừa lại cho tôi sao?!
Buổi chiều về nhà đụng phải kẹt xe, vòng vèo cả buổi cũng không đi được bao xa, kết quả vừa may gặp được Dương Mãnh lái xe cảnh sát ra ngoài tuần tra, Bạch Lạc Nhân nhấn còi, Dương Mãnh vừa muốn ra oai, tên nào không có mắt dám cản xe cảnh sát của tôi? Kết quả nhìn thấy chữ "Quân" sáng long lanh trên biển số, lập tức hít một ngụm khí lạnh, lại nhìn lên gương mặt khí khái trong kính chiếu hậu, bắp thịt trên mặt Dương Mãnh trong nháy mắt thả lỏng.
Bạch Lạc Nhân xuống xe, cúi người dựa vào trước cửa xe Dương Mãnh, "Sớm vậy đã ra ngoài tuần tra?"
Dương Mãnh nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Lạc Nhân, "Tôi đang đi tìm điện thoại di động đây!"
"Cậu làm cảnh sát cũng thật tận tâm, tìm di động cũng phải làm?" Bạch Lạc Nhân cười ha hả.
"Đâu có?!" Dương Mãnh vẻ mặt đau khổ, "Tôi đi tìm điện thoại của mình làm mất!!"
Bạch Lạc Nhân lúng túng hắng giọng một cái, "Điện thoại của cậu sao lại mất?"
Dương Mãnh gục trên tay lái, lười biếng nói: "Đừng nói nữa, vừa đi bắt trộm vặt, kết quả trúng kế. Trộm vặt chưa bắt được, còn mất điện thoại trên đường. Hiện tại, tôi đang nghi ngờ hai người cùng một phe, điện thoại kia của tôi không chừng chính là bị tên báo mất của lấy đi rồi."
Bạch Lạc Nhân, "..."
"Được rồi, cậu đi đâu đó?" Dương Mãnh hỏi.
"À, còn không phải đang muốn về nhà sao! Bên kia kẹt xe, tôi phải vòng qua bên này."
Dương Mãnh vỗ tay lái, "Tôi phải đi gấp rồi, Nhân Tử, lúc nào rảnh rỗi trò chuyện tiếp ha, xe bọn tôi không thể đậu bừa, bị bắt được sẽ bị phạt. Tôi phải lên đầu đường phía trước xem thử, nói không chừng tên báo mất của còn đang bị chặn lại!"
Bạch Lạc Nhân cười nói, "Được rồi, cậu đi mau đi."
"Chừng nào rảnh tìm tôi nhé!"
Bạch Lạc Nhân lái xe thẳng đến cửa hàng điện thoại di động, mua một cái điện thoại mới đưa ra thị trường, trực tiếp đưa đến đồn công an. Chạy tới chạy lui như vậy, chờ lúc Bạch Lạc Nhân từ nhà quay lại tìm Cố Hải, trời đã tối mịt, Cố Hải đặt cơm tối vào tủ giữ nhiệt, xuống đến cửa chung cư chờ Bạch Lạc Nhân.
Chỉ một lát sau, Bạch Lạc Nhân từ trong xe đi tới, biểu tình sốt sắng hỏi Cố Hải: "Cơm chín rồi sao?"
"Chín lâu rồi, để trong tủ giữ nhiệt đó!"
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Biết chừa cho tôi một chút hả?"
"Cái gì gọi là chừa cho cậu một chút chứ? Tôi cũng chưa ăn, vẫn chờ cậu đây!"
Bạch Lạc Nhân nghiêm túc bày ra vẻ mặt nghi ngờ, Cố Hải đáng thương cơ bản không biết cậu ta đang nghi ngờ cái gì.
Cố Hải vừa bưng đồ ăn lên, Bạch Lạc Nhân lập tức giống như sói đói ăn ngấu nghiến, thím Trâu vốn muốn giữ cậu ở lại nhà ăn cơm, nhưng Bạch Lạc Nhân nói dối có tiệc ở ngoài, thật ra là cậu ta bị mấy bữa cơm này của Cố Hải làm cho kén ăn rồi, ăn cơm của ai đều không hợp khẩu vị. Đặc biệt cơm trưa nay còn chưa ăn, trong lòng bứt rứt, buổi tối cần phải bù lại.
Cố Hải kinh ngạc nhìn bộ dạng ăn uống của Bạch Lạc Nhân, nhịn không được mở miệng hỏi: "Buổi chiều cậu đi đâu? Cơm trưa đều tiêu hóa hết rồi?"
"Tôi lấy gì để tiêu hóa chứ? Cả ngày chưa ăn gì!!"
Cố Hải cười trêu nói, "Vậy cơm nước tôi để trong tủ giữ nhiệt để cho chó ăn à?"
Bạch Lạc Nhân vừa nghe càng giận hơn, "Đúng vậy, cho chó ăn rồi!"
Sau đó, đũa của hai người đồng loạt khựng lại.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm thấy được gì đó, kéo lưng bàn tay Cố Hải qua nhìn thử, không thấy gì bất thường, lại kéo tay kia của cậu ta qua, vẫn không có phát hiện gì bất thường, theo lý lực chân của cậu không yếu mà!
Trong lòng Cố Hải tràn đầy nghi ngờ nhìn Bạch Lạc Nhân, "Cậu không thấy tờ giấy trên khay trà?"
"Tờ giấy gì?"
Bạch Lạc Nhân đứng lên, đi vào phòng khách, lúc này mới phát hiện trên khay trà đặt một tờ giấy, vừa cầm lên nhìn, sắc mặt liền lập tức thay đổi.
Cố Hải chạy ra ban công gọi điện cho Cố Dương.
"Trưa nay anh tới chỗ tôi?"
"Ừ." Cố Dương thản nhiên đáp, "Còn lấy cơm cậu đặt trong tủ giữ nhiệt ra ăn."
Cố Hải tái mặt, "Vậy anh có vào phòng ngủ không?"
"Tôi phải lên máy bay, bye!"
Cố Hải xiết chặt điện thoại di động, từ sân thượng đi vào nhà.
Năm phút sau, sự thật phơi bày, mới vừa rồi còn là phòng ăn nhỏ ấm áp, trong nháy mắt bao phủ một tầng mây đen.
"Cậu nói xem, cậu nhận lầm bọn tôi mấy lần rồi?" Cố Hải đen mặt lại, nổi giận nói, "Nếu như là anh em sinh đôi còn không nói, bọn ta cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, mức độ nhận biết tôi trong lòng cậu vẫn thấp như vậy sao?"
Bạch Lạc Nhân tỉnh bơ ăn đồ ăn trong chén, lạnh giọng đáp lại: "Tôi lúc đó nửa tỉnh nửa mê, sao tôi biết được trong nhà còn có người khác. Huống hồ anh ta lúc đó cũng không có lên tiếng đã ngồi lên giường, cậu lại vừa từ trên giường đứng lên, tôi căn bản không có mở mắt nhìn là ai."
"Đây là lý do sao? Cậu bây giờ có mặc đồ nữ, đứng lẫn giữa đám đông, tôi cũng có thể liếc mắt liền nhận ra cậu!"
Cơm nước trong miệng Bạch Lạc Nhân đột nhiên nghẹn lại, im lặng nhìn Cố Hải hai giây, đột nhiên quăng đũa.
"Một chỗ khiến tôi ngủ ngon như vậy, cậu còn muốn tôi cảnh giác sao?!"
Cố Hải cứng mặt nói không nên lời.
Bạch Lạc Nhân đứng dậy định đi, Cố Hải đưa tay kéo lại, kéo ngồi xuống bên cạnh.
"Ăn xong rồi đi!"
Bạch Lạc Nhân cứng mặt, "Không cần phần cơm này của cậu!"
Cố Hải cầm lấy một cái bánh bao nhét vào miệng Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân vốn định nhổ ra, nhưng bánh bao quá thơm, cắn vào liền ngừng không được. Hơn nữa ăn một cái lại muốn ăn cái thứ hai, vì vậy không có tiền đồ đưa tay lấy thêm một cái, còn không quên bổ sung một câu: "Nói cho cậu biết, tôi giận người không giận đồ ăn."
Cố Hải hung hăng quẹt vết tương trên khóe miệng Bạch Lạc Nhân một cái, giọng nói dịu đi mấy phần, "Tôi không có nghĩ bậy bạ, tôi không phải là sợ anh ta tổn thương cậu sao?"
"Vậy cậu làm gì lại đưa chìa khóa nhà cho anh ta?"
Cố Hải khựng lại một chút, "Tôi cũng không rõ, tôi ngay cả ba mình cũng chưa đưa, sao lại đưa cho anh ta."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân đổi rồi lại đổi, khẽ à một tiếng khó thể nghe thấy.
...........
--------------------------[xASAx]-----------------------------
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn - Sài Kê Đản - Sài Kê Đản