Số lần đọc/download: 1160 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Chương 27: Ngọt Tận Đáy Lòng.(Edit:Xasax)
Q
uyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 27: Ngọt Tận Đáy Lòng.(Edit:xASAx)
*****
Cố Hải kéo nửa thân trên của Bạch Lạc Nhân sang ôm lấy, điên cuồng hôn đôi môi mỏng của cậu, nụ hôn hừng hực như bão tố tấn công tới Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân không thể điều chỉnh hơi thở, chỉ có thể nén giận, hưởng thụ thâm tình và yêu thương nồng đậm mà Cố Hải đưa tới.
Tâm tư Cố Hải không thể nói nên lời, giờ này phút này, chỉ muốn dốc sức yêu thương cậu ta, thô bạo chiếm hữu cậu ta một lần nữa, khiến cậu ta hiểu rằng bản thân không đơn độc, thể xác và tâm hồn mà bọn họ luôn ngày nhớ đêm mong rốt cuộc vào giờ khắc này đã hòa vào nhau.
Sau khi môi mỏng tách nhau ra, Bạch Lạc Nhân ghé vào trên người Cố Hải không ngừng gặm cắn, tay của Cố Hải trước sau vẫn vò nắn trên mông Bạch Lạc Nhân, cảm giác yêu thích không thể nào hình dung, Cố Hải thậm chí muốn cúi xuống cắn một cái, nếm thử xem có phải mùi vị như mình tưởng tượng.
Bạch Lạc Nhân ngậm thứ nhô lên trên ngực trái Cố Hải, đầu lưỡi xấu xa đùa giỡn bên trên, Cố Hải hít một tiếng to, bàn tay xoa nắn cặp mông của Bạch Lạc Nhân chợt tăng thêm lực, Bạch Lạc Nhân bị đau, hung hăng cắn lên vị trí mẫn cảm của Cố Hải một cái.
Cố Hải tự nhiên bật cười, một tay len vào bên trong chiếc boxer của Bạch Lạc Nhân, tóm lấy tiểu quái thú vẫn cứ cọ xát trên bụng mình, thăm hỏi từ gốc tới đỉnh, chậm rãi giày vò. Bạch Lạc Nhân lộ ra chút nôn nóng, tự ưỡn thắt lưng, ra hiệu Cố Hải tăng nhanh động tác. Cố Hải dĩ nhiên không dễ dàng thỏa mãn cậu ta như vậy, cậu đặt ngón cái vào khe hẹp trên đỉnh, xấu xa cọ xát hai cái, Bạch Lạc Nhân lập tức căng chặt bắp thịt trên đùi, trên mặt hiện lên mấy phần nôn nóng không thể chịu đựng.
Cố Hải nhân cơ hội này, ngón tay bôi dầu tìm đường tiến vào cửa mật của Bạch Lạc Nhân, thân thể Bạch Lạc Nhân chợt run rẩy mạnh một hồi, trở tay tóm chặt lấy cánh tay trên lưng, trong mắt lộ ra vẻ bá đạo, "Lần này đến lượt tôi vào."
Cố Hải đã đoán Bạch Lạc Nhân sẽ có ý định này, may là đã chuẩn bị trước. Cậu từ bỏ chiến lược dây dưa, không thèm báo trước gia tăng nhịp độ trên tay. Kỹ thuật tay của Cố Hải tuyệt đối là hạng nhất, Bạch Lạc Nhân không có chút sức chống đỡ. Lúc Cố Hải thành công đánh lạc hướng sự chú ý của cậu ta, lại khi có khi không bắt đầu không ngừng công kích phía sau, "Lần sau, lần sau đổi cho cậu vào, chúng ta ôn lại chuyện cũ một chút trước đã..."
Công tác mở rộng vào lúc Bạch Lạc Nhân không còn sức kháng cự, không hay không biết mà hoàn thành, Cố Hải nâng thắt lưng lên, để Bạch Lạc Nhân vào tư thế nằm sấp lên người mình, từ dưới tiến lên, chậm rãi tiến vào.
"Ưm..."
Hai người cùng bộc phát ra tiếng kêu trầm thấp không thể ức chế, Bạch Lạc Nhân là do chịu không nổi vật to lớn như vậy tiến vào, mà Cố Hải lại đơn thuần là vì thoải mái. Lối vào chặt chẽ, ấm áp mạnh mẽ hút lấy bảo bối của cậu, mùi vị mê hồn đã lâu không được nếm thử khiến mọi giác quan của cậu đều đạt đến trạng thái điên cuồng.
Dù vậy, Cố Hải vẫn dùng sự nhẫn nại lớn nhất quan tâm tới cảm nhận của Bạch Lạc Nhân, dịu dàng hôn tới, cẩn thận hỏi dò, "Đau không?"
"Có một chút." Tay Bạch Lạc Nhân siết chặt cánh tay Cố Hải.
Cố Hải dựa vào lực tay của Bạch Lạc Nhân cảm nhận tình hình thân thể của cậu ta, sau khi chậm rãi đưa đẩy đến một độ sâu, tạm thời dừng lại, chuyển quyền chủ động cho Bạch Lạc Nhân, để tự cậu ta chậm rãi thích nghi.
Bạch Lạc Nhân thử cử động, mỗi lần đều là vừa sắp thích nghi, thứ đồ chơi kia lại trướng lớn hơn, may là cậu thường xuyên rèn luyện, cơ thể có độ mềm dẻo cao, nếu không sẽ rất dễ bị thương.
Động tác chậm rãi của Bạch Lạc Nhân cũng là một thử thách đối với Cố Hải, thằng nhóc bên dưới đã nhịn đến sắp chảy máu bên trong, chỉ có thể không ngừng vuốt ve gò má Bạch Lạc Nhân để giảm bớt sự giày vò bên dưới.
Rốt cuộc, tần suất cử động thắt lưng của Bạch Lạc Nhân cũng hơi nhanh một chút, động tác cũng trôi chảy không ít.
Cố Hải cũng không đợi được nữa, nâng eo Bạch Lạc Nhân lên, ở bên dưới mãnh liệt, nhanh chóng xông tới, tiếng rên không nén được của Bạch Lạc Nhân theo nhịp độ của Cố Hải phát ra không ngừng.
"A a a a a a..."
Cố Hải đột nhiên đứng dậy đè ngã Bạch Lạc Nhân xuống giường, tách hai đùi cậu ta ra, hung hăng ép thành một đường thẳng, sự mềm dẻo của thân thể Bạch Lạc Nhân tốt hơn so với trước, việc này đối với Cố Hải mà nói không thể nghi ngờ là một món quà lớn.
Cậu lần nữa tiến vào từ chính diện, lúc này đây không bận tâm gì, thô bạo ra ra vào vào trong hành lang chật hẹp, lúc chậm lúc nhanh, khi có khi không, mỗi lần tấn công đều có lực như vậy, tiếng va chạm phành phạch tràn ngập bên tai, biến căn phòng yên tĩnh tạo ra âm thanh dâm mỹ không gì sánh được.
Chỗ nào đó đang ngủ say trong cơ thể Bạch Lạc Nhân vừa bị đánh thức lại gặp công kích mãnh liệt như vậy, trong chốc lát khó thể tiếp nhận, tay không ngừng xô đẩy bụng dưới Cố Hải, muốn cậu ta giảm tốc độ lại. Không ngờ Cố Hải khống chế hai tay cậu lại, mười ngón tay đan nhau, nhịp độ và cường độ chỉ tăng không giảm. Bạch Lạc Nhân chợt cảm thấy từng dòng điện bùng nổ len vào khắp thân thể, ngón chân đều không thể khống chế co quắp lại, tiếng rên rỉ thống khổ lại vui thích thoát khỏi miệng.
Cố Hải cũng nương theo cử động của mình mà phát ra tiếng gầm gừ mất khống chế, kích thích mà thân thể này mang đến cho cậu đã vượt khỏi phạm vi mà cậu tưởng tượng. Sự co rút và đàn hồi trước đây chưa từng có của cơ thể Bạch Lạc Nhân, cũng khiến tâm tình Cố Hải hết sức mất kiểm soát, cậu đã hoàn toàn phát điên rồi.
Gò má Bạch Lạc Nhân đỏ ửng, trên trán rỉ ra một lớp mồ hôi mịn, hai mắt hơi nheo lại tản ra mê hoặc như sâu độc, khiến Cố Hải mê đắm đến tâm hồn điên đảo. Cố Hải không đợi được cúi người hôn lên đôi môi mỏng của Bạch Lạc Nhân, hung hăng mút vào, dù sưng lên cũng không chịu ngừng lại.
"Cục cưng... Cưng cưng... Chồng em thao em đến vô cùng sảng khoái..." Hơi thở ồ ồ của Cố Hải ở bên tai Bạch Lạc Nhân nói ra mấy lời dâm loạn.
Bảo bối của Bạch Lạc Nhân từ lâu đã ngẩng đầu thật cao, đang không ngừng ma sát ở bụng dưới Cố Hải, tay Cố Hải đưa tới, lập tức nghe thấy Bạch Lạc Nhân la lên, "Đừng đụng..."
Cố Hải không chút khách khí, tay vừa vuốt lên hai cái, tiếng gầm nhỏ vỡ tan truyền tới, ngay sau đó cửa mật co rút kịch liệt, một trận co giật qua đi, trên tay Cố Hải một mảng trơn trượt.
Cố Hải tạm thời dừng lại, ngón tay mang theo một ít chất lỏng trắng đục, xấu xa quét bên ngoài miệng Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân lắc đầu không chịu tiếp nhận, Cố Hải đùa giỡn cười nói: "Bản thân còn ghét bỏ chính mình?"
Bạch Lạc Nhân nghiêm mặt, "Tôi không thích cái mùi đó."
Cố Hải cười cười đưa ngón tay ngậm vào trong miệng, say sưa thưởng thức mùi vị của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân bị bộ dáng sắc tình này của cậu ta làm cho cả mặt nóng rần lên. Cố Hải lại đưa miệng phủ kín môi Bạch Lạc Nhân, cứng rắn ép buộc cậu cùng mình nhấm nháp.
(Đây là chương dịch vất vả nhất từ trước tới giờ, thật là chịu không nổi mà)
Sau khi phát tiết một lần, thứ nào đó của Bạch Lạc Nhân cơ bản không có mềm xuống, Cố Hải sau khi thưởng thức một hồi, lại mở rộng thân thể Bạch Lạc Nhân ra, không chút lãng phí thân thể mềm dẻo tuyệt hảo của Bạch Lạc Nhân, đè một chân của cậu xuống giường, một chân khác giơ lên thật cao ép vào bên tai, từ phía sau đâm vào lần nữa.
Góc độ này đối với điểm nào đó càng trực tiếp kích thích, Bạch Lạc Nhân hừ ra từng tiếng thật gợi cảm, Cố Hải si mê thưởng thức, lại xoay đầu Bạch Lạc Nhân qua, đem toàn bộ sự đáp lại tuyệt vời trong miệng cậu ta nuốt vào trong miệng, biến thành hai kẻ tình mê ý loạn đến tột cùng.
Ư ư a a một hồi, thắt lưng Cố Hải đột nhiên bắt đầu dùng lực, trong tích tắc răng môi rời nhau, hai tiếng gầm nhẹ không thể khống chế phá tan cuống họng, hai thân thể lấy bụng dưới làm điểm bộc phát, hơn mười dây thần kinh đều rung động ở cường độ cao, thật lâu mới bình thường trở lại.
Hai người đều đầm đìa mồ hôi nhưng trạng thái tinh thần vẫn tốt như vậy, Cố Hải hôn Bạch Lạc Nhân một cái, cười hỏi: "Thoải mái không?"
Bạch Lạc Nhân cười vô cùng đẹp, đẹp đến nỗi Cố Hải nghĩ tới cậu ta phải về doanh trại, tim gan phèo phổi đều đau nhói theo.
"Hay là cậu đổi nghề đi?" Cố Hải đau lòng nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân thờ ơ không để tâm, "Tôi thật không dễ dàng mới lăn lộn tới vị trí hiện nay, còn chưa đạt được độ cao tôi mong đợi, sao có thể nói bỏ là bỏ?"
"Tôi cũng nói thử thôi." Cố Hải rất tôn trọng Bạch Lạc Nhân, "Tôi chỉ đau lòng cho cậu, nhưng cậu cũng phải có chừng mực, loại nhiệm vụ nguy hiểm như lần trước, sau này đừng nhận nữa."
"Có nhận hay không không phải tôi quyết định, chỉ cần tổ chức cần tôi, tôi sẽ không trốn tránh." Bạch Lạc Nhân nói rất dứt khoát, "Loại bỏ mọi nhân tố nguy hiểm vốn là sứ mệnh của bọn tôi, nếu như bọn tôi lại chọn cách tránh né, vậy đất nước nuôi dưỡng bọn tôi còn có ý nghĩa gì?"
Lời nói này rất chấn động lòng người, trong lòng Cố Hải cũng vì Bạch Lạc Nhân mà kiêu ngạo, nhưng đau lòng không chịu nổi! Vừa nghĩ tới vợ của mình cả ngày cận kề bên bờ vực, mùi vị này ai có thể chịu được a? Huống hồ cục cưng này Cố Hải vừa nhặt về, thật sự là mạng sống của cậu!
Thấy biểu tình rầu rĩ của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân nhịn không được mở miệng an ủi: "Cậu yên tâm đi! Người có thời gian bay lâu hơn tôi còn nhiều mà, người ta không phải vẫn sống rất tốt đó sao?"
Vấn đề này Cố Hải không thể suy nghĩ quá sâu, suy nghĩ nhiều nhất định sẽ thành căn bệnh trong lòng của cậu, cũng sẽ tạo thành áp lực vô hình cho Bạch Lạc Nhân, vì vậy dứt khoát nói sang chuyện khác.
"Cậu hai hôm nữa phải về doanh trại?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Còn có ba ngày."
Cố Hải thở dài, "Hai ta đều có việc phải lo, mấy ngày này gặp được ngày nào hay ngày đó..."
Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, quay sang Cố Hải nhắc nhở, "Cậu không phải có thể tùy ý ra vào doanh trại sao? Chờ cậu tan ca, tôi cũng vừa xong việc, trừ phi có nhiệm vụ đặc biệt..."
Cố Hải cố ý chọc giận Bạch Lạc Nhân, "Công ty tôi thường thường sẽ tăng ca, lái xe đến chỗ cậu mất ít nhất một tiếng, cả đi lẫn về là hai tiếng, tôi còn phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, hôm sau còn phải dậy sớm. Hơn nữa, tôi cứ chạy tới chỗ cậu cũng không hay, sẽ khiến lính của cậu thấy không tốt..."
Mặt của Bạch Lạc Nhân lập tức trầm xuống, giọng nói cũng cứng rắn hơn, "Vậy tôi cũng hết cách."
Thấy Bạch Lạc Nhân bị đùa giỡn đến phát cáu đối với Cố Hải mà nói cũng là một hưởng thụ lớn, tên nhóc này rất không tự giác xích tới, thử đặt tay lên vai Bạch Lạc Nhân, quả nhiên bị hung hăng hất xuống.
Cố Hải giống như chiếm được lợi ích lớn, cười đến vô cùng hả hê, "Tôi đùa cậu đấy, tôi sao có thể đành lòng không quan tâm tới cậu chứ?"
Thủ trưởng Bạch cũng không dễ dỗ như vậy, lúc này bắt bẽ một câu, "Yêu dương vật* có đi không."
(*Khúc này nhắc lại vụ thịt vị dương vật đó ^.^)
Cố Hải tự nhiên bật cười, "Vậy tôi phải đi rồi, cậu có để tôi ở trong ký túc xá của cậu không?"
"Không cho."
"Thật không cho?" Con ngươi đen của Cố Hải chớp chớp, "Vậy hôm nay tôi phải chơi đùa cho đủ vốn."
Dứt lời xoay người dán vào trong chăn, bắt lấy hai khối thịt khiến cậu thèm thuồng đã lâu, cắn xuống một cái. Bạch Lạc Nhân giống như cá chạch quẫy đạp, Cố Hải liền đè lại thắt lưng nhạy cảm của cậu ta, mạnh mẽ đem mỗi tấc trên cặp mông của Bạch Lạc Nhân đều cắn một lần, cắn rất nghệ thuật, dấu răng trên đó giống như một bức tranh.
Bạch Lạc Nhân lúc đầu còn hùng hùng hổ hổ, sau đó lại không lên tiếng, sau nữa đầu lưỡi Cố Hải dời trận địa, dùng đầu lưỡi thăm hỏi cửa mật đã chịu đủ tàn phá một lượt, giọng điệu Bạch Lạc Nhân lập tức thay đổi.
"Cho cậu ở... Cố Hải... Cho cậu ở..."
Vì vậy, Cố Hải nhấc hông Bạch Lạc Nhân tới, lại bắt đầu vòng tấn công tiếp theo.
Hai người đại chiến N hiệp, Cố Hải rốt cục quyết định ngừng tay, vừa muốn nhắm mắt lại, đã bị một lực to lớn suýt chút đẩy ngã xuống giường. Trợn mắt nhìn lên, Bạch Lạc Nhân tinh thần phấn chấn ngồi bên cạnh cậu.
"Lúc này nên tới tôi chứ?" Bạch Lạc Nhân vững vàng đè lấy Cố Hải.
Cố Hải dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Bạch Lạc Nhân, "Cậu... Cậu còn có sức sao?" Nếu là trước đây, Bạch Lạc Nhân đã sớm cắm đầu ngủ say.
"Nói thừa, tôi rất có tinh thần đây!" Bạch Lạc Nhân cưỡi trên người Cố Hải dùng sức cọ, "Mau dậy, để ông đây làm cậu một lần."
Cố Hải mở một mắt, giả vờ ra dáng không còn sức chống đỡ, "Tôi không được rồi, chồng cậu từ lâu không còn sung mãn như năm đó, cậu để tôi nghỉ ngơi một chút đi."
Bạch Lạc Nhân gào to, đánh vào bàn tọa của Cố Hải phát ra tiếng lanh lảnh, "Cậu bớt giả bộ đi, đứng lên! Đứng lên!"
Cố Hải, "..."
Chơi đùa cho đến gần sáng, trong phòng mới thật sự dừng lại, Cố Hải từ toilet đi ra, vừa nằm xuống, Bạch Lạc Nhân liền dán tới, dù tay chân đều nóng hầm hập, nhưng vẫn không đổi được muốn dính lên người Cố Hải.
Cố Hải vô cùng hạnh phúc ngắm nhìn gò má Bạch Lạc Nhân, cậu phát hiện dù là hai mươi sáu tuổi cậu ta vẫn cậu ta của năm mười tám tuổi, chỉ cần chui vào chăn, vĩnh viễn đều là đứa nhỏ của cậu.
Cả đời này nuông chiều ra một tật xấu như vậy, Cố Hải thật lòng cảm thấy thỏa mãn.
............
------------------------[xASAx]-----------------------