Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Cảnh Tục
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 486
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 536 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 21: Xung Đột (3)
rần Phi Lăng nghe thấy con gái Phương Nam thì thầm thở phào, ngồi trở lại chỗ của mình. Xe tới khách sạn Tĩnh Hải, ngoài cửa rất nhiều fan hâm mộ giơ biển reo hò, bị bảo vệ dàn trận ngăn ở bên ngoài, nơi này là sản nghiệp của Lệ Cảnh.
Còn may là biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt, đi vào đại sảnh là tuyệt bóng phóng viên, đám Tiêu Lỵ Lỵ đã tới trước rồi, đang ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ đợi, vừa thấy Lâm Tuyền liền đi cả tới.
Văn Nhàn hai tay ôm ngực reo lên:
- Thầy ơi, thầy đeo kính đen thật đẹp trai.
- Không lo phóng viên nữa đâu, tháo ra đi, không cô bé đêm nay tơ tưởng tới thầy giáo mà không ngủ được.
Trần Phi Lăng cười đưa tay tháo kính cho y:
Lâm Tuyền nhìn qua vai Trần Phi lăng, đột nhiên thấy Trần Minh Hành, Trương Giai Minh, Trần Vũ, Trương Đào, Điền Lệ, những người mà y tuyệt đối không muốn thấy nối nhau đi ra, tất cả đứng sững lại, tựa hồ kinh ngạc vì động tác thân mật của Trần Phi Lăng dành cho y.
Ánh mắt Trần Minh Hành dừng trên người Lâm Tuyền tích tắc, rồi cười sang sảng nói:
- Kẻ hèn này là Trần Minh Hành, kinh doanh cái khách sạn nhỏ này, Trần tiểu thư dừng chân ở đây? Có thể để tôi làm trọn tình chủ nhà.
Rồi nói với Lâm Tuyền:
- Lâm tiên sinh và Trần tiểu thư cùng quang lâm thật vinh hạnh cho chúng tôi.
Lâm Tuyền chỉ lặng lẽ nhìn Trần Vũ, sao lần nào gặp em cũng là đi với hắn? Còn vẻ mặt kinh ngạc của Trương Giai Minh, Trương Đào, Điền Lệ hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới.
Sắc mặt Trần Vũ hơi nhợt nhạt, cảm giác như đang gắng gượng hết sức để đứng vững vậy.
Trương Giai Minh thì nhìn chằm chằm Lâm Tuyền không biết vì sao Trần Minh Hành dùng kiểu xưng hô tôn trọng Lâm Tuyền, lại có vẻ như quen biết từ trước. Trong lòng Trương Đào và Điền Lệ càng phải dùng "giông tố bão bùng" để hình dung.
- Con buồn ngủ chưa?
Lâm Tuyền ngồi xuống hỏi Tiểu Tư Vũ, thấy cô bé gật đầu thì đứng dậy thong thả nói:
- Tạm biệt.
- Lâm tiên sinh xin hãy dừng bước, mời trước không bằng tình cờ gặp, tôi tổ chức bữa tiệc mừng cho Trần tiểu thư, mong Lâm tiên sinh nể mặt.
Trần Minh Hành giữ lại:
Tiểu Tư Vũ giật giật tay Lâm Tuyền, xoa bụng nói:
- Ba ơi, con cũng đói nữa.
- Heo con tham ăn, vậy thì xin quấy rầy, bọn chúng là học sinh của tôi.
Lâm Tuyền giới thiệu đám Tiêu Lỵ Lỵ cho Trần Minh Hành:
- Đây là Trương Giai Minh, giám đốc phòng kế hoạch tập đoàn Lệ Cảnh, còn đây con gái tôi...
- Tôi biết cả, không cần phiền chủ tịch Trần giới thiệu đâu.
Lâm Tuyền ngữ khí rất lãnh đạm:
- Giám đốc Trương sắp làm tổng giám đốc tổng cty xây dựng phải không? Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Trần Phi Lăng ngạc nhiên:
- Mọi người quen nhau à?
Trần Minh Hành cười ha hả:
- Lâm tiên sinh hại Lệ Cảnh tổn thất 500 triệu, sao không quen cho được? Tôi nói thế có đúng không hả Lâm tiên sinh?
- Chủ tịch Trần nhất định nói thế thì tôi cũng chẳng có cách nào:
Lâm Tuyền dắt tay Tiểu Tư Vũ, mép nhếch lên:
Đám Trương Giai Minh thì hoàn toàn bị Trần Minh Hành bị hồ đồ rồi, hoặc có thể nói là sợ tới ngây người.
Trần Minh Hành rất có phong độ, vẫn vui vẻ nói:
- Sao Lâm tiên sinh lại quen tiểu nữ cùng với đám Giai Minh.
- Vị sau lưng chủ tịch Trần xem như là bạn học của tôi, nên quen.
Lâm Tuyền cười nhạt:
- Còn về Trương công tử đây đứng đầu Tứ đại công tử của Tĩnh Hải, tôi không muốn biết cũng khó.
Trần Minh Hành không bận tâm tới giọng điểu châm chọc của Lâm Tuyền, xem ra chàng trai này tâm trí chưa thành thục lão luyện, một đối thủ như thế ông ta nên vui đúng hơn:
- Tiểu Đào, cậu là bạn học của Trương tiên sinh à?
- Dạ...
Trương Đào áp úng, không biết trả lời thế nào, hổ thẹn nhìn Lâm Tuyền. Lâm Tuyền tựa hồ quên chuyện không vui trước kia, mỉm cười với hắn.
- Thật trùng hợp, nếu như thế tôi càng có lý do giữ Lâm tiên sinh ở lại uống chén rượu rồi.
Trần Minh Hành đi trước dẫn đường, mọi người nối nhau theo sau, đám Lâm Tuyền thì tụt lại tít đằng sau, Trần Phi Lăng ghé sát tai Lâm Tuyền hỏi:
- Anh hại Lệ Cảnh thảm vậy sao?
- Làm gì có chuyện đó, nếu tôi làm họ mất chừng đó tiền, tôi còn cần đi dậy học kiếm sống không?
- Hi hi, anh chỉ biết nói dối.
Trần Phi Lăng tựa hờn tựa oán nói, khiến người trước không nghe rõ bọn họ nói gì càng ngạc nhiên, nhất là Trần Vũ, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, tại sao ông trời đùa bỡn cô như thế, tại sao lần nào cũng khiến cô gặp lại Lâm Tuyền trong hoàn cảnh éo le, tại sao đã bao lần cô lang thang một mình trên đường lại không gặp y?
Rời thang máy, tới phòng tiệc cao cấp trên tầng thượng, đâu phải bữa tiệc nhỏ, vì đại minh tinh Trần Phi Lăng, cao tầng Lệ Cảnh đều đưa cả phu nhân theo đợi bên trong, thế nhưng đi cùng Trần Phi Lăng vào đại sảnh là chàng thanh niên bế cô bé nhỏ, làm ai nấy kinh ngạc.
Có người tinh mắt lập tức nhận ra Lâm Tuyền chính là chàng trai thời gian trước đó phóng viên cả nước săn tìm, liền châu đầu thì thầm với nhau. Chu Lâm thấy Lâm Tuyền rất quen mắt, song không nhớ gặp ở đâu. Trương Giai Minh tâm tình rất tệ, đi lên sân khấu nhỏ, nói vài câu chúc mừng buổi biểu diễn thành công rồi tuyên bố bữa tiệc bắt đầu, nhìn phía dưới người vỗ tay lưa thưa, đa phần đang bàn tán về Lâm Tuyền và Trần Phi Lăng, Trương Giai Minh càng tức tối, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc Lâm Tuyền là ai.
Lâm Tuyền căn dặn đám Tiêu Lỵ Lỵ:
- Cứ thoải mái, nhưng chú ý đừng uống say đấy.
Rồi chu đáo buộc khăn ăn cho Tiểu Tư Vũ, pha cho cô bé một ly nước ngọt, tay cầm ly rượu vang, không kìm được tìm kiếm bóng dáng của Trần Vũ.
- Lão Đại, anh và Lệ Cảnh có ân oán gì vậy?
Trương Đào tới gần dò hỏi, hắn vẫn chưa thể thích ứng với chuyện này:
- Ân oán cái gì, chủ tịch Trần là người có trí tưởng tượng phong phú thôi.
Lâm Tuyền ậm ừ đáp:
Trương Giai Minh cùng Trần Vũ đi tới, đắc ý nâng chén lên:
- Anh Lâm chắc không biết Trần Vũ là vị hôn thê của tôi.
Lâm Tuyền không đáp chỉ hơi nâng ly rượu lên, ánh mắt qua ly trong suốt nhìn Trần Vũ, đôi mắt từng nhìn y dịu dàng say đắm, sao giờ xa lạ thế, làm trái tim tựa bị muôn vàn nhát đao đâm vào.
Không biết do nữ nhân giỏi che dấu tình cảm trong lòng hơn, hay càng vô tình hơn, Trần Vũ trấn định nhìn lại Lâm Tuyền, không hề có chút tình cảm nào thể hiện ra, hoàn toàn dưng dưng như với người không quen biết.
Trần Phi Lăng được đám đông xum xít vây quanh thi thoảng lại quay đầu nhìn Lâm Tuyền, cô nhận ra quan hệ giữa Lâm Tuyền và những người kia rất kỳ lạ.
Trần Minh Hành và Chu Lâm cầm ly rượu đi tới, cười nói:
- A, mọi người đang trò chuyện à, ha ha ha, Lâm tiên sinh chắc không lạ gì giám đốc Chu chứ?
Lâm Tuyền nhìn Chu Lâm đầu hói, ở lễ đấu giá khoản nợ tòa nhà Tĩnh Hải đã thấy ông ta vài lần:
- Giám đốc Chu là danh nhân của Tĩnh Hải mà, trước cửa chính phủ thành phố thường có người giơ đầu giám đốc Chu tuần hành, cho nên tôi cũng hân hạnh được biết.
Chu Lâm mặt trầm xuống, không ngờ người này sát muối vào vết thương của ông ta không chút khách khí như thế:
- Lâm tiên sinh làm việc ở đâu, có cần họ Chu tôi chiếu cố phần nào không?
Uy hiếp trắng trợn của Chu Lâm làm Lâm Tuyền phá lên cười khinh miệt, nâng ly hướng về Trần Minh Hành:
- Chủ tịch Trần dạy được con chó ngoan quá.
- Mày, mày...
Chu Lâm nổi khùng xông tới, muốn tóm lấy áo Lâm Tuyền:
- Dừng tay.
Trần Minh Hành nghiêm mặt quát lớn, Lâm Tuyền mà mất một cọng lông nào ở đây thì khách sạn Tĩnh Hải ngay ngày mai cũng phải đóng cửa luôn.
Chu Lâm tay khựng lại, mắt vẫn trừng trừng nhìn Lâm Tuyền, đúng là rất giống một con chó bị chủ giữ xích kéo lại.
Quan Thương Quan Thương - Cảnh Tục