Số lần đọc/download: 1160 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Chương 24: Con Đường Theo Đuổi Chồng Của Tiểu Bạch. (Edit:Tiểu Phong Dâm Đãng)
Q
uyển thứ hai: Lửa tình bùng cháy.
Chương 24: Con đường theo đuổi chồng của Tiểu Bạch. (Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
***
Đi ngủ thôi.
***
Tình hình thực tế sau đó thế nào không cần nghĩ cũng biết, thủ trưởng Bạch và tổng giám đốc Cố ở trong phòng không để ý đến hình tượng của mình mà đánh nhau, kết quả thủ trưởng Bạch vẫn thắng. Đây đối với tổng giám đốc Cố là một điều vô cùng nhục nhã, đúng vậy, cậu ta thua, lần đầu tiên cậu ta thua vợ về thể lực, cả người bị đè xuống ghế salon không thể nhúc nhích được.
Lúc đầu có một cơ hội đánh lén, lúc đó tay đã đánh về phía đũng quần của thủ trưởng Bạch, chỉ cần sức lực thêm một chút, dĩ nhiên thủ trưởng Bạch sẽ ngã. Đáng tiếc, lúc tay của tổng giám đốc Cố đưa tới, sức lực còn chưa tăng mạnh lên thì xương cốt đã mềm nhũn.
Bạch Lạc Nhân khí phách hiên ngang mạnh mẽ cưỡi trên người Cố Hải, tay cầm roi* nhỏ, hừ hừ nói,"Thế nào? Tổng giám đốc Cố, cậu phục hay không?"
(Roi nhỏ nó là cái roi nhỏ đấy.*Cười dâm*)
Cố Hải híp mắt cười,"Nếu như cậu ngồi dịch lên trước một chút, tôi liền phục ngay."
Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn xuống, lúc này, hai con chim đang rúc vào một ổ, nếu như cậu dịch lên trước một chút, vậy thì con chim to bên dưới không phải sẽ.........
(Ý là chim to sẽ chui vào tổ.)
Vèo một cái trong con ngươi Bạch Lạc Nhân xuất hiện vô số kiếm lạnh, tất cả đều phóng về phía con ngươi đầy nhu tình của Cố Hải, nóng lạnh chạm vào nhau, trong nháy mắt hóa thành sương mù dâm mỹ, bao phủ tràn ngập cả căn phòng.
Nửa người trên của Bạch Lạc Nhân từ từ cúi xuống, một luồng mị hoặc cường đại lại có chút kiêu ngạo áp chế đối phương.
Trái tim Cố Hải đã tan chảy thành nước rồi.
Bàn tay của cậu ta đặt lên gáy Bạch Lạc Nhân, hung hăng ép xuống, đang cách môi 1cm liền ngừng lại, sau đó, một ngụm hơi nóng phả vào khuôn mặt Bạch Lạc Nhân.
"Tôi thèm thao cậu đã hơn tám năm rồi."
Bạch Lạc Nhân sâu kín đáp lại một câu,"Tôi cũng vậy."
Luồng điện cao thế mạnh mẽ hội tụ nơi tiếp xúc thân thể của hai người, hô hấp của Cố Hải thay đổi bất thường, ánh mắt nhìn Bạch Lạc Nhân mang theo thú tính cuồng dã. Tay đặt sau lưng Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng từ từ di chuyển, chờ đến đúng thời điểm, đột nhiên ra tay, trong nháy mắt đem Bạch Lạc Nhân lật một cái đè xuống dưới thân.
Đáng tiếc, thân thủ của Bạch Lạc Nhân rất nhanh nhẹn, từ lúc Cố Hải đang định bắt tay xoay người lên phía trên, liền nhanh nhẹn dứt khoát đẩy tay Cố Hải ra, nghiêng đầu ném cho Cố Hải một nụ cười lạnh lẽo.
Trái tim Cố Hải vào giờ khắc này như có hàng vạn con kiến đang bò.
Ham muốn chinh phục chưa bao giờ xuất hiện trong lòng của Cố Hải trào lên mạnh mẽ, cậu ta phát hiện, so với tám năm trước Bạch Lạc Nhân của hiện tại càng làm cho người ta khó có thể chống đỡ. Chất độc này một khi nuốt vào, thì đã định trước rằng muôn đời muôn kiếp không thể giải trừ.
"Tôi đói." Rất nhanh Bạch Lạc Nhân khống chế trái tim đang đập loạn.
Hô hấp của Cố Hải bình phục một chút, trầm giọng nói,"Vậy ngồi yên ở đây chờ đi."
Nói bóng gió, đừng có làm trò gì khiêu dâm nữa, sự nhẫn nại về vấn đề kia của ông đây trong lòng cậu rõ ràng nhất.
Một mình Bạch Lạc Nhân lắc lư đi lại trong phòng mấy vòng, cảm thấy có chút buồn chán, liền đi tới cửa phòng bếp, vừa muốn đi vào, đột nhiên bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh hãi. Cố Hải đang múa dao vui đùa một miếng thịt, một mắt lim dim, một mắt lộ ra vẻ ranh mãnh, trong lòng Bạch Lạc Nhân có chút bi ai, sẽ không coi mình thành miếng thịt kia chứ?
Quá trình ăn cơm coi như hài hòa.
Bạch Lạc Nhân nhìn thức ăn đầy bàn, tâm tình rất tốt, liền giễu cợt nói,"Đều là những món tôi thích ăn, có phải là cậu biết tôi sẽ tới, cho nên cố ý chuẩn bị sẵn đồ ăn ở nhà không?"
Cố Hải hừ lạnh một tiếng,"Ai nói đây là đồ chuẩn bị cho cậu? Cậu không đến tôi cũng tự làm để ăn, cậu đến tôi còn chả muốn cho cậu ăn nữa." Dứt lời liền kéo mấy đĩa đồ ăn ngon nhất về phía mình.
Ngoài dự liệu, Bạch Lạc Nhân không hề cướp về, liền ngay thẳng chỉ ăn mấy đĩa thức ăn chay trước mặt.
Trong lòng Cố Hải lại nhịn không được, nghĩ Bạch Lạc Nhân ở đơn vị chịu khổ chịu mệt, còn không được ăn một bữa cơm đoàng hoàng. Thật vất vả đến chỗ mình, muốn cải thiện bữa ăn cho cậu ta một chút, kết quả không nói một câu dễ nghe, ăn cũng chả ngon.
"Được rồi, nhìn cậu quá đáng thương, hôm nay sẽ mời cậu mấy món ngon, không đến lúc đó lại bảo với người ta là tổng giám đốc Cố tôi ngược đãi cậu." Dứt lời lại đem mấy đĩa thức ăn mặn đẩy đến trước mặt Bạch Lạc Nhân.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân vẫn đưa tay gắp mấy món ăn chay cách xa mình.
Mặt Cố Hải tối sầm, đột nhiên đánh lên mu bàn tay Bạch Lạc Nhân mấy cái.
"Cậu nha, cố ý muốn tìm khó chịu phải không?"
Bạch Lạc Nhân ung dung thản nhiên phóng ánh mắt qua nhìn Cố Hải, sau đó liền nhếch khóe miệng gắp đồ ăn yêu thích của mình.
Lòng của Cố Hải lại có chút không yên, cậu ta hắng giọng một cái, trịnh trọng nói một câu không liên quan,"Bạch Lạc Nhân, cậu thay đổi xấu xa hơn."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân hừ một tiếng, tôi thay đổi cái gì? Nếu không phải vì muốn vạch trần cái mặt dày của cậu, tôi có thể tóm gọn cậu hả? Tôi cũng xem, cậu có thể giả bộ đến khi nào!
"Tôi thực sự thông cảm cho nửa kia của cậu." Cố Hải thở dài.
Bạch Lạc Nhân cười nhạt,"Thông cảm cho cậu ta? Cậu ta nào có đáng để cậu phải thông cảm hả?"
"Cậu nhìn cậu bây giờ mà xem, gương mặt nông nổi, nào có được vẻ kiên định như trước đây! Nếu ai làm người yêu của cậu, chắc người đấy phải lo lắng lắm!"
Nói bóng gió, cậu câu dẫn tôi thì có thể, đừng có đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Bạch Lạc Nhân thờ ơ đáp lại một câu,"Không trói được tôi, chỉ có thể là do cậu ta không có bản lĩnh!"
Giờ này khắc này, trong lòng Cố Hải bắt đầu sinh ra một ý niệm dâm đãng, quả thật cậu ta muốn thao Bạch Lạc Nhân đến phát khóc!!
Ăn cơm xong, Bạch Lạc Nhân lau miệng đứng dậy,"Tôi về đây."
"Cứ như vậy mà về hả?" Cố Hải nhịn không được hỏi một câu.
Bạch Lạc Nhân nheo hai mắt,"Không thế thì làm gì?"
Sắc mặt Cố Hải thay đổi, trong lòng lặng lẽ hệ thống lại lời nói, nghĩ thế nào để giữ tên tiểu yêu tinh này lại, sau đó danh chính ngôn thuận đem cậu ta ăn bằng sạch, từ nay về sau phải phục tùng dâm lệnh của mình.
[Dâm lệnh: Mệnh lệnh dâm dục.]
Kết quả, căn bản thì Bạch Lạc Nhân nào có cho Cố Hải cơ hội giữ lại.
"Tôi không thể ở lại nơi này, tôi phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, để cho người yêu tương lai của tôi nhìn, tôi là người chững chạc thận trọng như thế nào, tổng giám đốc Cố, cậu nói xem có đúng không?"
Châm một điếu thuốc ngậm lên miệng, bộ trang phục sĩ quan cao cấp phối hợp với đôi vai hiên ngang, đặc biệt thanh cao đi ra cửa.
............
Buổi tối, lúc Cố Hải tắm liền không kiềm chế được, mắc phải độc này quả thực còn khó chịu hơn so với nghiện ma túy, trong đầu đều là gương mặt Bạch Lạc Nhân. Đôi mắt híp âm u mị hoặc, đôi chân dài thẳng tắp, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên chuyên làm tổn thương người khác, còn có bộ quân phục bọc cặp mông tròn săn chắc.......
Bao nhiêu tinh hoa năng lượng này Cố Hải tích cóp đã tám năm*, sao mà bắn ra rồi vẫn cảm thấy không thỏa mãn.(>///Nếu như giữ cậu ta lại thì tốt biết bao, đêm nay có tận sức mà chết thì cũng đáng giá!!
Cố Hải tựa vào đầu giường, nôn nóng hút thuốc, trong lòng tự mình thôi miên, mày phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nếu như bây giờ mày thỏa hiệp, cậu ta nhất định sẽ cho rằng cách quyến rũ người này của cậu ta có hiệu quả, đảm bảo cậu ta có thể phát huy trên người mày, thì cũng có thể chạy đến chỗ người khác mà phát tình. Nhất định phải diệt trừ cái thói quen xấu này của cậu ta, để cho cậu ta triệt để biết, bản thân mình không có mị lực gì đáng nói cả, không nên đi đến chỗ người khác mà tự rước lấy nhục.
Quả thực là Cố Hải ép mình ngủ say một giấc.
Sáng sớm hôm sau, cậu ta lại mang theo "con trai" đến công ty.
Sau đó vài ngày, Bạch Lạc Nhân cũng đều lái xe qua trước khi tan việc, sau đó lại cùng Cố Hải qua nhà cậu ăn cơm trực. Cố Hải đã tạo thành thói quen tốt, đó là mỗi ngày mỗi khi Bạch Lạc Nhân đến, đều đúng giờ đứng trước cửa sổ, rất hăng hái ngắm thân ảnh đẹp trai của tên lưu manh Bạch Lạc Nhân đang đứng trước xe đợi cậu.
Đồng thời cũng hưởng thụ khoái cảm được người ta theo đuổi!
Sau khi Diêm Nhã Tịnh xử lý xong chuyện nhà cửa cũng trở lại công ty, sau khi trở về cô phát hiện phòng làm việc của Cố Hải có thêm một món đồ nữa, lúc ban đầu còn tưởng là có người đùa dai. Kết quả đi vài lần vòng qua vòng lại, con lừa này dĩ nhiên là Cố Hải mang tới, hơn nữa cậu ta còn rất sủng ái nó, nếu như ai nói xấu con lừa này một chút, khẳng định Cố Hải sẽ xử đẹp người này.
Ngày hôm nay, trước khi tan tầm, theo thường lệ Diêm Nhã Tịnh đi vào phòng làm việc của Cố Hải.
Kết quả, phát hiện ánh mắt của cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Việc như thế Diêm Nhã Tịnh đã phát hiện lần thứ hai.
Cô ta rất tò mò Cố Hải đang nhìn cái gì, vì sao loại ánh mắt này lại xa lạ như vậy.
"Tổng giám đốc Cố." Diêm Nhã Tịnh gõ gõ cửa.
Cố Hải đưa ánh mắt trở về, nhiệt độ trong ánh mắt giảm xuống, nhưng lại thản nhiên nói,"Trực tiếp để tài liệu qua đây đi."
Diêm Nhã Tịnh đem tài liệu đặt xuống, sau đó ném ánh mắt nhìn Cố Hải, phát hiện ánh mắt của cậu ta lại liếc về phía ngoài cửa sổ.
"Anh đang nhìn cái gì vậy?" Diêm Nhã Tịnh không nhịn được hỏi một câu.
Cố Hải sâu kín cười cười, gọi Diêm Nhã Tịnh qua, chỉ cho cô ta thấy Bạch Lạc Nhân đang đứng ngoài cửa sổ,"Cô xem cậu ta đứng như vậy có phải rất ngốc hay không?" Trong ánh mắt Cố Hải không che giấu được vẻ cưng chiều.
Vẻ mặt Diêm Nhã Tịnh tỏ ra ngạc nhiên nhìn chằm chằm Cố Hải, cô ta không thể nào lý giải được, vì sao Cố Hải nhìn chằm chằm người anh em của mình mà có thể hăng hái đến như vậy? Hơn nữa cô cũng không thấy Bạch Lạc Nhân ngốc ngếch gì, ngược lại cảm thấy hành động này của Cố Hải lại rất ngốc.
"À, hai ngày này tôi đi về đều nhìn thấy cậu ấy đợi ở đó, cũng không biết đợi ai."
Khóe môi Cố Hải nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo, giống như lời này Diêm Nhã Tịnh cố ý nói cho cậu ta nghe.
Diêm Nhã Tịnh còn nói thêm,"Có điều là, từ lúc cậu ấy đến đây, nhân viên của chúng ta cứ quanh quẩn ở cửa công ty không chịu đi, hôm trước lúc tôi đi ra cửa, vừa vặn thấy một nhân viên làm quen với cậu ấy, còn muốn xin số điện thoại di động của cậu ấy nữa."
Ánh mắt của Cố Hải liền trợn lên căng thẳng,"Cậu ta có cho không?"
"Có cho!" Diêm Nhã Tịnh cười đến mức suýt toác miệng ra,"Cậu ta đúng là một người đặc biệt hút gái, không phải một lần tôi thấy gái đến gần cậu ta. Nói thật, anh của anh đúng là một người gieo họa mà, anh ta đứng ở đó nhìn đẹp trai thế kia, muốn người ta không chú ý đến cũng không được."
Vừa kể xong gương mặt cô cũng có chút đỏ.
Lúc này Cố Hải lại nhìn xuống dưới sảnh, cảm giác lập tức thay đổi, mặt trầm xuống đứng dậy đi ra ngoài.
..........
Ốc Tiêu ộp pa: hai anh cứ vờn nhau thế kia, hai anh không gấp mà tôi thì hóng cảnh H lắm rồi, đọc mà cứ ứa gan ="= dạo này tôi hơi nhiều chuyện nhở =))
Tiểu Phong đang phụ tùng dâm lệnh! (Nghe đồn người yêu Tiểu Phong khỏe lắm..)
Người đăng: Đường Bảo Bảo.
*************[Tiểu Phong gia trang]**************